“Kiếm của ta… Kiếm của ta…” Âm thanh lúc liền lúc đứt.
Nhóc Tỳ không sợ trời không sợ đất nhưng bây giờ lại tỏ ra rất sợ hãi, bởi vì
khi nó lấy ra bảo kính Toan Nghê chiếu sáng bản thân, phát hiện có một chuỗi
ký tự màu đen hiện lên trên trán có quan hệ với âm thanh này.
“Nguyền rủa!” Nhóc Tỳ kinh dị, trước khi tới đây nó đã cẩn thận tìm hiểu,
Thượng cổ thần quái của Bổ Thiên các tồn tại rất lâu đời, người bị tuyển chọn
nếu như thất bại thì chắc chắn sẽ phải chết bởi những ký tự màu đen nguyền rủa
này.
“Quỷ gia… Ông nội ngươi!” Nhóc Tỳ phẫn uất.
Phân Bảo Nhai hừng vĩ bao la cao vút trong mây, quanh núi khói đen lượn lờ
giống như Ma sơn hùng vĩ thời Thái Cổ, nó có một luồng khí tức ép người.
Một con đường mòn lát đá dẫn tới ngọn núi, tràn ngập những tan thương của năm
tháng, từ xưa đến nay đã có không biết bao nhiêu thiếu niên anh hùng đi qua
đây, nhưng cuối cùng máu nhuộm Ma sơn, không còn ai đi xuống nữa.
Tất Phương, Tỳ Hưu, chim thần màu vàng, Bồ Ma thụ chia nhau mỗi người đứng một
phương, đề phòng lẫn nhau, khi tức ai nấy đều rất bá đạo, bọn họ chính là một
nhóm thiên tài mạnh mẽ không dễ chọc chút nào.
Nhóc Tỳ trúng nguyền rủa nên tâm tình không được vui vẻ gì, khuôn mặt nó xám
xịt như ai cũng thiếu nợ nó mười món bảo cụ, nó đi về phía trước không thèm để
ý đến những cường giả đáng sợ kia.
Ngọn núi không có đến một cọng cỏ, toàn bộ đều là màu nâu xám chỉ có một phần
núi đá màu đỏ sậm như là vết máu. Bậc thang đá màu xanh rất dài, nó bước lên
mười bậc, nghĩ đến việc phải tìm cho bằng được một thanh kiếm thì khuôn mặt
nhỏ nhắn càng xị xuống, căm giận không ngớt.
“Ta nào biết thanh kiếm đó ra làm sao? Không nói cho người ta hình dáng thì
sao mà tìm được? Đau đầu quá!” Nhóc Tỳ khịt khịt mũi đi lên núi.
Bên cạnh, Tất Phương, Tỳ Hưu, Bồ Ma thụ vô cùng kinh ngạc, thiếu niên Nhân tộc
này không thèm nhìn bọn họ lấy một cái, cứ như thế ngông nghênh đi về phía
trước.
Phải biết rằng, các sinh linh khi tiến vào di tích thì làm gì có ai dám thất
thần, chỉ cần có một người trong bọn họ xuất hiện thì những người khác đều sợ
hãi khẩn trương phòng bị.
“Không kiêng nể gì cả.” Một con Bạo Viên lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.
Nhóc Tỳ nghe thấy thế, từ trong suy ngẫm tỉnh lại, quay đầu quan sát, nói:
“Khỉ đột, ngươi nhìn cái gì thế hả, trông thật xấu xí. Ồ, ngươi thuần huyết
hả?”
Bạo Viên chính là Thái Cổ di chủng, bộ tộc vô cùng mạnh mẽ, tổ tiên được mệnh
danh là Thần Viên, ai dám gọi nó là khỉ đột? Chính vì thế khiến cho nó tức
điên lên!
Nhóc Tỳ vò đầu, nói: “Ta đã đáp ứng A thúc, sẽ có một ngày thuần phục được một
con hung thú thuần huyết, ngươi có phải không?”
Bạo Viên giận dữ. Đối diện với ánh mắt hừng hực này nó muốn nhảy lên gào thét
rồi xe nát tứ chi của tên này ra.
Ở phía sau, cặp mắt của chim thần màu vàng càng thêm lạnh lẽo, bên trong con
ngươi màu vàng kim kia bắn ra từng tia thần dị, nhìn chằm chằm Nhóc Tỳ.
“Thôi bỏ đi, hiện tại tâm tình của ta không tốt. Ta phải đi tìm một thanh kiếm
gãy, nếu không chắc bị nguyền rủa đến chết quá.” Nhóc Tỳ cúi đầu ủ rủ, xoay
người đi lên trên núi.
Ánh mắt của cả đám sinh linh như những thanh kiếm sắc bén, nghe thấy thế thì
rùng mình, vội vã rút lui, thứ nguyền rủa này rất quỷ dị, sơ xuất một tí thì
sẽ rước họa vào thân cho nên họ cũng không muốn đụng đến làm gì.
“Hống…” Bạo Viên dùng sức đánh xuống bộ ngực của mình để phát tiết sự bất
mãn, giống như trống trời vang vọng.
Ma sơn bao la, nhìn lên không thấy đỉnh, nhìn xuống càng không thấy đáy. Đây
là lần đầu tiên Nhóc Tỳ đi lên một ngọn núi cao to hùng vĩ như thế này.
Những tảng đá lớn đặt ngổn ngang trên núi hình thành nên những khung cảnh lạ
thường. Nhưng dù sao đây cũng không phải là Tịnh Thổ, những làn khói dày đặc
lượn lờ xung quanh, toàn bộ bầu trời mặt đất đều u ám thi thoảng lại trông
thấy một vài khối hài cốt to lớn, tất cả đều là những thiên tài thời cổ đại
chết đi.
Tiểu thế giới này cứ cách mấy trăm năm lại mở ra một lần, từ xưa đến nay cũng
không biết đã có bao nhiêu thiếu niên anh hùng chôn xương ở nơi đây.
“Ồ, đây là Bệ Ngạn, nhưng đáng tiếc phù cốt nguyên thủy đã bị người khác lấy
đi mất rồi.” Nhóc Tỳ nhìn xung quanh rồi lại tiếp túc tiến bước.
Đi tới một đoạn thì nó phát hiện được những hài cốt của sinh linh cổ xưa như
Áp Du*, Chim chín đầu, Tiêu Đồ, Đào Ngột đều không thiếu, tất cả đều cứng như
sắt đá.
(*): Loài mãnh thú ăn thịt người nói trong truyền thuyết cổ.
Những thứ này đều được tích lũy, lắng đọng từ những năm tháng dài đằng đẵng
trước kia.
Trên núi rất u ám, càng lên cao sương mù càng dày đặc. Nhóc Tỳ cẩn thận đề
phòng, từ những bộ hài cốt của nhiều sinh linh thì có thể hiểu ra bên trong
ngọn núi này rất nguy hiểm.
“Xoẹt!”
Đột nhiên, có một luồng gió lạnh lẽo đánh tới giữa lưng của Nhóc Tỳ, ổn định
mà chuẩn xác, tàn nhẫn mà ác liệt, đây chính là một cây lục mâu, rực rỡ đến
kinh người, khi tới gần cơ thể của Nhóc Tỳ thì mới bùng phát, sát khí lạnh
thấu xương.
Da gà toàn thân của nó nổi lên, lông tơ dụng thẳng, thân thể lướt sang ngang,
giống như là một bức tranh mỏng dính trôi về một bên. “Đùng” một tiếng, lưỡi
mâu màu xanh lục đâm trúng một tảng đá vạn cân, nhẹ nhành chấn động rồi tảng
đá bắt đầu chia năm xẻ bảy.
Kế tiếp, thần mâu màu xanh lục quét tới thế như quét ngang ngàn quân, tạo nên
một cơn gió lớn cuốn theo những hòn đã trên mặt đất.
Nhóc Tỳ rút lui, giống như một con khỉ linh hoạt né qua một tảng đá rồi xoay
người lại quan sát.
“Bùm!”
Toàn bộ những tảng đá lớn nơi đó đều bị nứt vỡ tan thành, lưỡi mâu màu xanh
lục vô cùng kiên cố, chặt đứt toàn bộ những tảng đá trên mặt đất.
Đây cũng không phải là nhân loại mà là loại thực vật kỳ lạ, lưỡi mâu màu xanh
lục chính là một cái rễ cây của nó, cứng rắn và sắc bén có thể xuyên thủng sắt
đá.
Nhóc Tỳ tức giận, từ khi vào đây đến giờ chưa từng tiếp xúc qua với cái cây
này, không thù không oán, điều này chứng tỏ đây chỉ là một cuộc săn giết, cướp
đoạt bảo cụ trên người nó.
Sau khi tiến vào Bách Đoạn sơn thì chuyện này cũng rất bình thường, đặc biệt
những người đi vào ngọn núi to lớn hùng vĩ này đều không phải là người phàm
tục, trên người ắt có những linh bảo quý giá, rất dễ làm người khác nổi lòng
tham.
Con mắt Nhóc Tỳ phát sáng, nghênh đón những đòn tấn công từ phía trước, đại
chiến cùng với cây thực vật này, lưỡi mâu màu xanh lục xuất hiện những phù
văn, phát ra ánh sáng màu xanh, uy lực vô cùng lớn.
Nhưng mà, khi Nhóc Tỳ vận dụng tia chớp thì nó tỏ ra sợ hãi, trời sinh khắc
chế, gây thương tổn trí mạng cho nó.
Trước đây, nó chưa từng nhìn thấy Nhóc Tỳ nên không biết mạnh yếu ra sao, thấy
một thiếu niên Nhân tộc nên cho rằng nắm chắc phần thắng, vậy mà không ngờ lại
khó chơi như vậy.
Không thể không nói, nó rất mạnh mẽ, có thể kiên trì hơn mười chiêu với Nhóc
Tỳ thì cũng có thể gọi là thiên tài rồi!
“Răng rắc!”
Nhóc Tỳ xuất ra một đòn làm cháy đen nửa cái rễ cây, những phiến lá rơi lả tả,
cây thực vật này vô cùng sợ hãi, rễ cây bám lấy mặt đất rồi nhanh chóng bỏ
chạy, nhưng đáng tiếc lại không thể chạy thoát.
Tia chớp màu vàng óng bay tới bao phủ toàn thân nó. Bùm một phát, toàn thân
cháy đen, nó trúng phải một đòn trọng thương trí mạng.
Trong mắt Nhóc Tỳ lộ ra thần quang, bổ nhào về phía trước để chặt đứt cái rễ
này và cướp đi cây lục mâu kia, đó chính là một bảo cụ hiếm thấy, đồng thời
Nhóc Tỳ cũng muốn thu lấy phù văn và bảo thuật của cây thực vật kia.
“Bùm!”
Loại thực vật này biết được vận mệnh của mình, toàn thân phát sáng. Sau đó nổ
tung như muốn hủy diệt đi sinh mệnh và phù văn của mình.
“Keng!”
Nhóc Tỳ lấy ra cốt tiễn, vào thời khắc mấu chốt nó chặt đứt đi thanh chiến mâu
kia, beng một tiếng thanh chiến mâu rơi trên mặt đất không bị hủy diệt theo
cái cây kia.
“Haizz, thật đáng tiếc, thanh chiến mâu lại có khuyết điểm, phù văn ẩn vào bên
trong.” Nhóc Tỳ nhặt lên, thanh chiến mâu này cao gần bằng một người, nhưng
nếu đi so sánh với trước kia thì vẫn ngắn hơn cả đoạn.
“Thứ này đưa cho Đại Tráng, Bì Hầu vậy.” Nó vẫn sưu tầm các loại phù cốt để
tặng cho các tộc nhân ở Thạch thôn của mình.
Ngọn núi bao la hùng vĩ, càng lên cao càng nhiều người, trong vòng mấy canh
giờ Nhóc Tỳ đã cùng người khác chiến đấu mấy lần. Mà trên đường đi nó nhìn
thấy rất nhiều thi thể mới chết.
“Xoẹt!”
Một luồng bảo quang bay lên. Lại là một bảo cụ xuất thế, trên núi hiện tượng
như thế này cũng không ít, nhất thời khiến cho cả đám sinh linh vây chặt, có
thể nhận ra rằng một cuộc hỗn chiến sắp phát sinh không thể nào tránh được và
rất nhanh sẽ có những màn sương máu bay lên.
“Cánh Kim Ô xuất thế rồi!” Có người hét lớn.
“Đây chính là bảo cụ còn sót lại thời Thượng Cổ!” Ở phía trên có một đám người
rống to, điên cuồng xung kích.
Nơi đó có một đôi cánh màu vàng lơ lững trên không trung, nhẹ nhàng lóe lên,
ánh lửa ngập trời khiến cho cả một vùng núi rộng lớn nóng chảy, dung nham cuồn
cuộn chảy nhanh xuống dưới.
Nhóc Tỳ thầm chửi, bởi vì nó đang ở phía dưới, nhìn thấy dung nham như hồng
thủy chảy mạnh tới nên nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Nó lấy ra bảo cụ rồi nhanh chóng bay đi, cuộc đại chiến diễn ra ở bên trên
suýt chút nữa đã cuốn nó vào, đúng là tai bay vạ gió mà.
“Trời ạ, vậy mà có người thuận lợi chiếm được cánh Kim Ô, kiện bảo cụ này lại
tự chọn chủ mới?” Có một đám cường giả nhìn thấy thì kinh ngạc thốt lên.
Một con chim lớn màu vàng bay vọt qua, trong miệng ngậm lấy một cái bảo phiến
màu vàng, giống như sao băng xoẹt qua màn trời đêm, biến mất sau một ngọn núi
gần đó.
“Là nó!” Nhóc Tỳ thất kinh rồi vô cùng ước ao, ở dưới chân núi Nhóc Tỳ đã thấy
qua con chim thần màu vàng này rồi, biết được thực lực của nó rất mạnh mẽ.
“Haizz, có cánh cũng là một lợi thế, luôn luôn nhanh hơn đi bộ nhiều, cho nên
mới đi nhanh hơn ta, ta thật là đáng thương!” Nhóc Tỳ lầm bẩm.
Đồng thời nó cũng cảnh giác, con chim khổng lồ màu vàng kia vốn rất mạnh mẽ,
giống như là Đại Bàng, bây giờ lại có thêm một cái bảo phiến, chắc chắn như hổ
thêm cánh, nên cần phải phòng bị chặt chẽ hơn.
Phân Bảo Nhai rất lớn, Nhóc Tỳ từ từ leo lên đỉnh núi tìm kiếm bảo cụ, đã leo
được vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy đỉnh núi ra sao. Mà trong quá trình này
phát sinh rất nhiều cuộc huyết chiến, chỉ cần có linh vật xuất hiện thì ắt sẽ
có máu tanh giết chóc.
“Phốc!”
Kim quang lóe lên, nó lấy ra Long Giao tiễn giết chết một cường giả Nhân tộc,
đầu lâu bay vụt lên cao, vòi máu tươi phụt ra ngoài, thi thể không đầu ngã rầm
xuống đất.
Đây là cường giả của ‘Ly tộc”, cũng giống như Côn tộc, khi ở Sơ Thủy Địa đều
muốn đoạt lấy bảo cốt của nó, rồi bị nó cho lên tòa núi người ngồi hóng gió.
Mấy ngày nay, nó không ngừng xông lên trên, cùng người khác chinh chiến rồi
gặp phải mấy tốp người bí ẩn đánh giết, hiển nhiên đây chính là bốn đại gia
tộc.
Những người của Côn tộc đi vào di tích đã bị nó diệt sạch, chỉ còn lại ba tộc
Ly, Uyên và Mông, trên Phân Bảo Nhai cuối cùng cũng đụng độ, phát sinh mấy
trận huyết chiến.
Mấy ngày tiếp theo, trên người Nhóc Tỳ vết thương rất nhiều, nó mạnh nhưng đối
phương có Người phong ấn, lại bám dai như đỉa đói, thỉnh thoảng xuất hiện, có
vài lần suýt chút nữa thì nó đã bỏ mạng nơi đây.
Thế cũng còn tốt, thực lực nó mạnh, tuổi lại còn nhỏ thế nhưng những thiếu
niên thiên tài của ba tộc không ai là đối thủ, hoản toàn dựa vào Người phong
ấn. Trong lúc này, Nhóc Tỳ đã đánh giết tổng cộng hai ba mươi người của ba
tộc, hầu như giết sạch những thiên tài của bọn họ.
Chuyện này khiến cho những Người phong ấn còn lại nổi điên lên, thề rằng khi
tìm được nó nhất định phải lăng trì xử tử.
Thế núi hiểm trở, càng lên đỉnh càng khó khăn, nguy hiểm hơn, bởi vì một khi
đã leo lên đến đây thì toàn bộ đều là những người mạnh mẽ nhất, Nhóc Tỳ kiên
trì cất bước cuối cùng cũng leo lên được đỉnh, bước chân vào trong Phân Bảo
Nhai thật sự.
Mà Người phong ấn của ba tộc cũng lẽo đẽo theo sau, muốn vây đánh từ phía sau
nhưng cuối cùng đành phải ôm hận vào thân.
Đình núi rất hùng vĩ, giống như vùng cao nguyên rộng lớn vậy, ở đây có các
loại đá với mọi hình thù nằm ngổng ngang, giống như là những loại bảo cụ lâu
ngày rồi hóa thành đá.
Trên thực tế, cũng có một vài truyền thuyết như thế, thời Thượng Cổ chư thánh
rơi lệ, chảy máu rồi sau đó chết đi, binh khí xếp thành từng hàng trên Phân
Bảo Nhai này.
Có một tấm bia đá đứng sừng sững, ở trên mặt có khắc mấy dòng chữ, nhắc nhở
thế nhân tới đây không được ồn ào, quấy rồi chư thánh ngủ say, không được phá
hoại, hủy diệt Phân Bảo Nhai.
Đây là vùng ngừng chiến, không cho phép người khác tiếp tục chiến đấu nữa.
“Có thật hay không đây?” Một con hung thú hỏi, nó hơi nghi ngờ.
“Ở bên kia cũng có một con Si Vẫn không tin nên đã hủy diệt một tảng đá lớn,
kết quả biến thành một đống thịt nát.” Một di chủng hình người quen biết nó
lên tiếng nhắc nhở.
Cách đó không xa, có một con hung linh khổng lồ ngã trên mặt đất hóa thành
thịt nát, chỉ còn xót lại những khối xương vụn trắng bóng lấp lánh hào quang,
chết một cách thê thảm.
Tất cả thiên tài hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên nơi này không cho mạo phạm.
Mặc dù chư thành thời Thượng Cổ đã mất đi, nhưng đây là nơi họ ngủ say, là nơi
chôn binh khí nên không cho phép phá hoại.
Không ít người tiến vào vùng rừng đá này, tập trung cao độ để cảm ứng, tìm
kiếm bảo cụ, bởi vì tương truyền có không ít binh khí ẩn nấp trong các tảng
đá.
“Hả, tảng đá lớn này phát sáng!” Rất nhiều người kinh ngạc thốt lên.
Một tảng đá bắt đầu rạn nứt, từ trong khe hở hào quang chiếu rọi ra bên ngoài,
lớp đá ở bên ngoài rơi xuống lộ ra một kiện bảo cụ!
Là một cây pháp trượng, rực rỡ óng ánh, đỏ như máu, dài không tới một thước
thế nhưng cục kỳ rực rỡ, rất nhiều phù văn lượn lờ xung quanh phát ra tiếng
sấm nổ ầm ầm, cảnh tượng rất kinh khủng.
“Trời ạ, lẽ nào chư thánh để lại binh khí là sự thật, truyền thuyết về tàng
binh ở trên Phân Bảo Nhai là sự thật?” Mọi người bật thốt lên.
Ở phía trước tảng đá lớn này có một con chim, toàn thân màu xanh tô điểm thêm
những sọc màu vàng, lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, nó chính là Tất Phương, pháp
trượng xuất hiện ngay trước mặt, nó nhanh tay thu lấy.
“Đáng tiếc, pháp trượng bị hư hại, khó có thể phát huy được thánh uy thời
Thượng Cổ.” Mọi người tiếc nuối, phát hiện được cây pháp trượng đã bị nứt vỡ,
chỉ còn lại một đoạn nhỏ mà thôi.
Nhưng việc này cũng làm người khác kinh hãi rồi, một đoạn pháp khí ngắn này
nếu ôn dưỡng và tế luyện lại thì nhất định sẽ trở thành một chí bảo trấn giáo.
“Tại sao lại bị tên đó đoạt được chứ?” Có người không phục, âm thanh vang vọng
rồi xông thẳng về phía trước.
Nhưng mà, một tiếng nhẹ nhàng vang lên, Phân Bảo Nhai tỏa ra một chùm ánh sáng
đáng sợ, trong nháy mắt đánh hắn thành đống thịt nát.
Mọi người hút vào khí lạnh, cố gắng trấn tĩnh lại, cũng không dám nói bậy nữa.
Tất Phương quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mọi người.
“Chúng ta cũng đã tiến vào rừng đá rồi, cũng đã câu thông với pháp khí thời
Thượng Cổ, nên phải tìm kiếm một vài bảo cụ thuộc về mình.” Những thiên tài
của các tộc ánh mắt thèm thuồng, chen chúc nhau đi vào.
Sau khi tiến vào, Nhóc Tỳ đảo mắt liên tục, ngắm nhìn một vài khối đá hình hổ
nằm, rồi nhìn một khối đá hình Thanh Ngưu, lại nhìn về khối đá hình Chân Hống
nuốt mặt trăng ở đằng trước, cặp mắt mở thật to tràn đầy vẻ vui sướng.
“Của ta, của ta, tất cả là của ta.” Mắt của tên nhóc tham tiền này lấp lánh
đầy ánh sao, nắm chặt quả đấm nhỏ.
Nếu như bên trong những tảng đá này đều phong ấn bảo cụ thì thật sự rất dọa
người, như thế mới đáng được mệnh danh là Phân Bảo Nhai*
(*): Vùng núi phân phối bảo vật.
Những Người phong ấn của ba tộc Ly, Uyên, Mông rốt cuộc cũng đã tới nơi, sau
khi quan sát những chữ viết trên tấm bia đá thì lại quay sang nhìn Nhóc Tỳ,
trong mắt hiện ra những hung quang, nhưng nói chung vẫn không dám dễ dàng làm
bậy.
“Cứ ở đây đã, chờ sau khi rời khỏi Phân Bảo Nhai rồi hẳng lấy tính mệnh của
hắn!”
“Ồi, mèo lớn cũng tới đây rồi à.” Nhóc Tỳ vừa quay người lại thì nhìn thấy
Bạch Hổ.
Bạch Hổ rít gào không ngừng, trong mắt lộ ra hung quang.
“Mèo lớn, ngươi đang gọi ta sao, sao lại giống như một con mèo con vừa sinh ra
không có chút sức lực nào hết thế, lớn tiếng thêm tí nữa nào.” Nhóc Tỳ đưa tay
áp sát vào tai, ý như không nghe thấy gì hết.
Bạch Hổ ánh mắt lạnh lẽo, thanh âm rất thấp: “Sau khi rời khỏi Phân Bảo Nhai
ắt sẽ lấy tính mệnh ngươi!” Nó không dám lớn tiếng, nếu không nhất định sẽ
biến thành đống thịt nát.
Nhóc Tỳ cũng không tức giận gì, trái lại nhổ một bãi nước bọt, nói: “Cứ chờ
rồi sẽ rõ.”