Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 125: Ấu Thần(*)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Một luồng ánh sáng mông lung lượn lờ, bốc hơi mịt mù bao phủ quanh người một
sinh linh nhỏ bé, thoạt nhìn vô cùng thần bí.

Mọi người kêu lên sợ hãi, đây là hậu đại của thần linh Thượng Cổ, cả đám xông
lên trước muốn cướp về mình.

“Đừng cướp!”

Cả người nhóc tỳ vàng óng bộc phát ra hàng nghìn tia điện bảo vệ bản thân,
xông mạnh ra ngoài muốn thoát khỏi vòng vây.

“Để lại Ấu Thần!” người khổng lồ Ngân Huyết quát to, mặc dù hắn biết không
địch lại và e ngại thiếu niên nhân tộc này, thế nhưng giờ đâu thể lo nhiều đến
thế, mọi người cùng lên chẳng nhẽ không chặn lại thằng kia được sao?

Hắn vung ra một bàn tay lớn, Phù Văn lấp lóe một vùng rừng rực đập về phía
trước, như muốn ép nhóc tỳ thành thịt vụn. Đồng thời, Vũ Vương cũng không cam
lòng lùi lại, đôi cánh rách nát kia bắn ra hai tia thần mang muốn chém rớt hai
tay của nhóc tỳ.

“Để lại hậu đại thần linh!” Những người khác cũng đều hét lớn cùng ra tay, các
loại bảo thuật bay múa, vùng đồi núi bỗng chốc sáng lạn không gì sánh nổi, mưa
ánh sáng lượn lờ.

“Ồ!”

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Ngay trong phút chốc, mọi người đều cảm thấy không đúng lắm, bảo thuật đều mất
đi hiệu lực, mưa ánh sáng thế mà bị hấp thu, tia điện đều biến mất, tất cả đều
chui vào trong lòng nhóc tỳ, bị luồng sương ánh sáng mịt mờ này nuốt mất.

“Là Ấu Thần, nó đang hấp thu sức mạnh để trưởng thành!”

Mọi người kinh hãi, nó mới sinh ra thôi vậy mà có biểu hiện thật kinh người,
nếu như trưởng thành thì sẽ có dạng gì đây?

Nhóc tỳ xông ra ngoài, nó cảm giác trong tay có gì đó xù xì, sương mù ngũ sắc
cũng biến mất cả rồi, một sinh linh dài hơn một xích hiện ra đang nằm co ro
trong lòng nó.

Đây là một tiểu tử trông thật chật vật, lông xù mềm mại, xem ra rất là non
nớt. Hai cái lỗ tai dựng thẳng, trên đầu có hai cục gì đó nổ lên như hai cái
sừng sắp nhú ra.

Toàn thân nó là màu xám, lông xù, mắt to đen bóng nhưng trông có vẻ mê man, nó
quan sát bốn phía, thân hình cuộn tròn trong cánh tay nhóc tỳ có vẻ hơi sợ
hãi.

“Quả nhiên là hậu đại của Lang Thần!” Mọi người kinh hô.

Nó nhìn như một con sói con vô hại, không có thần dị như trong tưởng tượng,
không có thần quang phủ thân, không có ráng lành bay múa, chỉ có đôi mắt như
được khắc từ đá quý ra vậy, to mà có thần.

“Ồ, còn có một đôi cánh nữa kìa.” Một vị sư huynh của Bổ Thiên các kinh ngạc,
đôi cánh nhỏ này cũng có màu xám mờ mờ, cuộn lại nép sát lưng. Nếu không nhìn
kĩ thì cũng sẽ không thấy được.

Ngoài ra, hai cục nhỏ nhô ra trên đầu nó chắc chắn là sừng rồi. Bởi vì nhóc tỳ
bới lông ra thì thấy nó sáng lấp lánh, chắc chắn là sừng.

“Sói mà cũng biết đẻ trứng à.” Nhóc tỳ kinh thán trừng mắt nhìn chú sói con
trong lòng.

Mọi người thấy nó chảy nước miếng đều bị dọa sợ giật nảy mình, nó không phải
định ăn thần thai chứ? Đây là tội khinh nhờn thần linh. Nếu như Lang Thần có
linh thì chắc chắn sẽ hạ xuống Thiên khiển.

“Không được ăn!” Hỏa Linh Nhi căng thẳng tiến lên nhìn nó, nàng duỗi ra cánh
tay ngọc như sương tuyết ngăn lại nó.

“Đây là Ấu Thần, ngươi không được khinh nhờn, lại càng không được ăn tươi!” Xa
xa, Sư Tử chín đầu cũng tới rồi, thế nhưng nó cũng không lại gần mà lớn tiếng
quát to, kim quang trào dâng.

Nhóc tỳ nhìn mọi người, nó như có điểm ngớ ra, sau đó bực dọc mắng: “Các ngươi
quá hung tàn rồi, một thần thai hiếm thấy như thế sao lại có thể ăn tươi, một
đám tham ăn!”

Mọi người nghe thế thiếu chút nữa phát khùng, ai hung tàn chứ, ai tham ăn hả,
không phải chính là ngươi sao, vậy mà dám không biết ngượng đi chỉ trích người
khác? Thật là cắn ngược một phát a!

“Thần thai đương nhiên phải nuôi lớn, bằng không thì nhất định sẽ bị trời
đánh.” Nhóc tỳ vừa nói vừa nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lại càng hừng hực
lên rồi, trái lại càng khiến cho mọi người hoảng sợ.

Hiển nhiên bọn họ đã lo lắng thừa rồi, nhóc tỳ tất nhiên không muốn ăn thần
thai, nó thật sự muốn nuôi lớn đấy, sau đó lại phải tìm tòi hàm nghĩa Phù Văn
trong cơ thể Ấu Thần, lại thêm nhiều một loại thần thông cái thế!

“Đúng rồi, vừa nãy các ngươi dùng bảo thuật công kích ta, toàn bộ thần quang
đều bị hấp thụ, tựa hồ chuyện này có lợi cho sự phát triển của nó đấy, các
ngươi lại thêm mấy lượt nữa đi.” Nhóc tỳ nói.

Không những thế, nó còn tự thí nghiệm vừa nói vừa bắn ra một tia chớp vàng kim
về phía hậu đại Lang Thần, lẹt xẹt một tiếng đánh trúng người sói con.

“Gào ooo!!”

Một tiếng chói tai vang lên, bộ lông của sói con non nớt bị giật dựng đứng,
ánh mắt dại ra, tứ chi co quắp, rõ ràng là dấu hiệu của việc bị điện giật quá
đà.

Nhóc tỳ a một tiếng, nhanh chóng ngừng tay, nó phồng mang trợn má trừng mắt to
nhìn chằm chằm sói con, vẻ mặt rất khó hiểu. Tại sao lại không được nhỉ, mới
vừa rồi nó còn hút lấy sức mạnh Phù Văn của bọn người kia mà, thế mà giờ lại
không chịu nổi.

“A, tên xấu xa kia ngươi muốn làm gì đó, Ấu Thần sắp bị điện giật chết rồi.”
Công chúa Hỏa quốc mắng to, vẻ mặt vô cùng đau lòng.

Một mùi cháy khét tỏa ra, da lông của sói con bị giật thành đen thùi lùi một
mảnh, thiếu chút nữa nó gặp đại họa rồi, may mà còn chưa tổn thương tới gân
cốt máu thịt, đôi mắt to tràn ngập vẻ sợ hãi và bất an.

“Không đúng a, nó là hậu đại của thần, hẳn là phải mạnh mẽ vô cùng mới đúng,
ta lại thử tiếp.” Đầu ngón tay của nhóc tỳ lại xuất hiện tia điện muốn bắn ra.

Cả đám người đều cuống lên, bọn họ nhào tới trước muốn ngăn cản.

“Cho dù là hậu đại của thần cũng không thể vừa sinh ra đã hô phong hoán vũ, nó
còn phải lớn lên nữa, ngươi không được làm xằng bậy.”

“Đừng bắn chớp giật vào nó nữa, nó chết bây giờ. Những Thái Cổ hung thú, chim
thần như Cùng Kỳ, Kim Ô, Toan Nghê có thể tranh hùng cùng thần linh, nhưng lúc
bọn chúng vừa sinh ra cũng không có mạnh mẽ vô song, phải cần trưởng thành.”

Nhóc tỳ nghe vậy gật đầu nói: “Có đạo lý, những sinh vật này cũng không phải
là vô địch. Tối thiểu nếu như ta gặp một con Thái Cổ hung thú non bằng tuổi
thì cũng có thể bắt được.”

Mọi người cùng trợn tròng mắt ra, căn bản không ai thèm tin nó nói, bọn họn
chỉ quan tâm tình trạng sói con thôi.

Nhóc tỳ không để ý tới bọn họ, nâng sói con lên xem xét, sau đó mắt nhắm
nghiền thăm dò Phù Văn ấn ký trong người sói con.

Giờ khắc này mọi người đều biến sắc, thằng kia tính làm cái gì đó, chẳng nhẽ
muốm tìm tòi truyền thừa của thần linh Thượng Cổ trong cơ thể sói con.

“Đùng!”

Người khổng lồ Ngân Huyết không nhịn được nữa mà ra tay trước cướp đi hậu đại
thần linh, chuyện này có ý nghĩa có thêm một loại bảo thuật cái thế, không có
một chủng tộc nào chống lại được sự mê hoặc này.

“Bại tướng dưới tay ta mà cũng dám ra oai!?” Nhóc tỳ bỗng chốc mở mắt, nó điên
cuồng gào to một tiếng từ mồm phun ra một luồng tia chớp, tiếng vang đùng đùng
phát ra, đánh lên bàn tay lớn của Cự Nhân khiến nó run rẩy liên hồi, cả người
cháy đen.

“Ngươi dám!!” Lúc này nhóc tỳ đột ngột xoay người, huơ tay vung Cốt Tiễn vàng
kim ra, chớp mắt phóng ra chặn lại Vũ Vương.

Lúc này Vũ Vương cũng ra tay bạo phát ra bảo quang, vô tận ánh ráng lành vang
lên, trong tay cầm lên một thanh đao chém thẳng đến, cuốn theo vô tận bí lực
Phù Văn, cả bầu trời như đang run rẩy.

“Rắc” một tiếng, Cốt Tiễn vàng kim chiến thắng mà đánh gãy hung đao, đây là
một Bảo Cụ kinh người hiếm thấy vượt xa tưởng tượng của mọi người, nó từng gây
ra một trường hạo kiếp diệt sát nhiều bộ lạc lớn.

Lúc trước nhóc tỳ đạt được nó từ trong tay Tế Linh Xuyên Sơn Giáp vàng kim
liền biết đây không phải là Bảo Cụ của nó mà chắc hẳn là từ tổ tiên truyền
xuống. Bởi vì khối kim cốt này phát ra các loại dị tượng núi thây biển máu lan
tràn, vô tận bộ lạc bị đồ sát, sát khí thảm thiết kinh thiên động địa.

Cốt Tiễn vọt tới không những đánh gãy cốt đao mà còn chặt đứt một cánh tay của
Vũ Vương rơi xuống, máu phun tung tóe.

“A..” Vũ Vương kêu to thảm thiết, hắn nhặt lên cánh tay ráp lại rồi lùi về sau
nhanh chóng.

Cả đám người đuổi theo gồm Vũ Vương và người khổng lồ Ngân Huyết đều biến sắc,
cả đám rút lui.

Nhóc tỳ bễ nghễ, không ngại ngùng cảnh cáo mọi người đừng có dại mà đánh giết
nó.

Hiện trường im lặng như tờ, quả nhiên không còn ai vọng động.

Sư Tử chín đầu ở phía xa nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng chung quy cũng
nhịn lại được, nó đã thua cuộc rồi, xông lên nữa cũng vô dụng.

Mọi người đều có một cảm giác vô lực, chỉ là một thiếu niên Nhân tộc mà thôi
vậy mà lại mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí còn hung tàn hơn Thái Cổ di chủng bọn
nó.

Đám người nón đen bên cạnh công chúa Hỏa quốc đều tản mát ra từng luồng khí
tức khủng bố như sắp cử động, thế nhưng vừa động một tí thì đều ho ra máu cả,
hiển nhiên đều đã bị trọng thương trong Thần Quật.

Hỏa Linh Nhi cản lại bọn họ, không cho mấy người ra tay.

Nhóc tỳ khiến mọi người hoảng hồn một hồi, nó không ra tay nữa nữa mà thu Cốt
Tiễn vào, lại tiếp tục thăm dò bí ẩn của sói con.

“Sao lại không có nhỉ!?” Sau một thời gian khá dài, nó lại hoảng hốt mở mắt
ra, đây là hậu đại của Lang thần mà, trong cơ thể hẳn là phải có Phù Văn mạnh
mẽ độc nhất vô nhị mới đúng chớ. Thế nhưng mà nó thăm dò cả buổi vẫn không thể
phát hiện gì thêm, trong cơ thể sói con không có nguyên thủy phù cốt lẫn ấn
ký, có điều máu huyết coi như mạnh mẽ, điều này làm nó khá là thất vọng.

Nó cho rằng trình độ mình có vấn đề nên cố gắng nén u sầu lại, cuối cùng tự
nói rằng sau này khi lên đến một cấp cao càng cao thâm thì sẽ lại thăm dò. Hơn
nữa nãy giờ nó dùng Tham Cốt pháp trong Nguyên Thủy Chân Giải để thăm dò toàn
bộ cốt cách của sói con mà vẫn không có phát hiện gì thêm.

Nhóc tỳ hít một hơi, lần này không sai đâu, Tham Cốt pháp sẽ không lừa nó, thế
mà vẫn không phát hiện ra được cái gì, vậy thì chỉ có thể là hậu đại của thần
linh có vấn đề mà thôi.

“Ái chà chà, mày thực sự là hậu đại của thần sao?” Nhóc tỳ nhìn sói con bù xù
non nớt chả có gì thần dị, xem ra rất yếu đuối, chỉ có một đôi mắt cũng coi
như sáng sủa.

Nó nắm đuôi sói con xách ngược lên rồi banh cánh nhỏ nó ra, trêu chọc chán chê
đến mức sinh linh nhỏ này kêu ngao ngao.

“Không được hành hạ nó như thế, đưa cho ta!” Hỏa Linh Nhi nhìn thấy không thể
cầm lòng được, đoạt sói con từ trong tay nhóc tỳ mà ôm vào lòng.

Thế nhưng ánh mắt con sinh linh bé nhỏ bù xù này lại lóe sáng, vẻ mặt bất an
mà uỵch một phát trốn khỏi cô nàng, chạy lên đầu vai nhóc tỳ cứ như gấu túi ôm
cây.

Hơn nữa nó còn há mồm liếm liếm lưỡi, kêu ngao ngao ý là đang đói bụng.

Nhóc tỳ gãi gãi đầu, con sói con này sao lại dính chặt lấy nó nha, thế nhưng
nó cũng không có gì cho sói con ăn, con mắt nhóc tỳ nhìn về phía Hỏa Linh Nhi,
nói: “Sư muội, có sữa không?”

Mọi người hầu như hóa đá, tất cả đều đờ ra.

“Đi chết điiiii!” Hỏa Linh Nhi nổi trận lôi đình, nàng thường ngày duyên dáng
yêu kiều, dáng người thướt tha, thế nhưng mà bây giờ lại phát điên rồi, hất
tung tóe mọi đồ vật xung quanh, hơn nữa còn có Phù Văn lấp lóe khiến cả người
rực lửa lao lại đây.

Nhóc tỳ ôm sói con trốn chui trốn nhủi như chuột, nó khá là ấm ức, không biết
tại sao lại đắc tội Hỏa Linh Nhi vậy a, vừa trốn vừa lẩm bẩm: “Chả hiểu nổi,
không có thì thôi chớ, phát hỏa như thế thì được cái gì. Đi thôi, chúng ta
cùng tìm sữa thú ngon nhất.”

Mọi người nghe vậy đều dở khóc dở cười, không khỏi nghĩ đến tên nó ở Hư Thần
Giới – Thích Uống Sữa Thú Nhất, không ngờ chuyện này lại là thật.

“Sư đệ, xin lỗi sư muội đi, ngươi không nên nói như thế với một thiếu nữ đấy!”
Một vị sư tỷ Bổ Thiên các đỏ mặt truyền âm.

“Bó tay rồi, có gì mà phải xin lỗi, nàng còn đang đuổi ta kìa, coi chừng ta
đánh lại đó.” Nhóc tỳ tức tối không phục.

Cuối cùng trận truy sát này kéo dài tận hai giờ thì mọi người mới ngồi lại.

Nhóc tỳ bắt một con sói mẹ tới nuôi sói con, kết quả cái con sinh linh này
không thèm ăn mà nhìn vào cái túi của Hỏa Linh Nhi, ánh mắt lộ vẻ thèm muốn.

“Ồ!” Công chúa mở ra túi lấy hai cây Linh dược ra, còn có thêm một cái đỉnh
ngọc.

Sói con liền chạy tới hai ba miếng liền ăn sạch hai cây Linh dược, sau đó nó
lật tung đỉnh ngọc, khóe miệng chảy nước miếng rồi nhào tới.

“Đây là trái tim của một hung thú, là huyết nhục bảo dược đấy, nó còn nhỏ như
thế mà lại muốn ăn những thứ này?” Hỏa Linh Nhi giật mình.

Nhóc tỳ trừng mắt to tròn xoe, trái tim kia sáng chói long lanh, là nơi ngưng
kết tinh hoa thần tính của một con hung vật cực kỳ mạnh mẽ, vậy mà lại cho sói
con đấy. Nó xoắn xít trong lòng lắm, thật lãng phí a, nếu là có loại huyết
nhục bảo dược này thì còn không đủ cho nó tu hành đây, ở đâu ra thừa đi nuôi
sói con này.

Hỏa Linh Nhi như nhìn thấu tim đen nhóc tỳ, trừng mắt nói: “Ngươi không có
thời gian nuôi nó thì cứ đưa cho ta, nó vốn là do chúng ta mang ra từ Thần
Quật đấy.”

Sói con gặm xong huyết nhục bảo dược thì chợt nghe thấy thì lỗ tai dựng thẳng.
Trong phút chốc vèo một tiếng nó đã nhảy lên vai nhóc tỳ, nhìn công chúa Hỏa
quốc một cách cảnh giác.

Cảnh này thật khiến cho Hỏa Linh Nhi tức điên, nói: “Là tao cho mày ăn mà, tại
sao mày lại nhìn tao như thấy ăn cướp thế, nên đề phòng tên hư hỏng kia kìa,
coi chừng hắn ăn tươi mày đó.”

Nhóc tỳ cười hè hè: “Đi đi, nàng giống như cha mẹ nuôi của mày vậy đó, cứ bám
theo mà ăn uống chùa đi, nếu sau này tao cần thì mày cứ đến cạnh tao.”

Con sinh linh này liền đập cánh lộp bộp, ra sức gật đầu, sau đó lại gần Hỏa
Linh Nhi nhìn nàng ta hiếu kỳ.

“Mày..” Nàng buồn bực không thôi, thật muốn tát nó một cái nhưng sau khi suy
nghĩ một lát lại cười, sau này mang về Hoàng cung dạy dỗ lại là xong, sói con
bé thế thì biết gì đâu, nhất định sẽ không nghe nhóc tỳ nữa.

Người khổng lồ Ngân Huyết cùng Vũ Vương nhìn nhau một lúc rồi rời đi, bởi bì
bọn hắn biết không đoạt được thú con nên muốn gọi người tới đánh tiếp.

Thế nhưng hai người bị nhóc tỳ, Hỏa Linh và mấy thiên tài của Bổ Thiên các
truy sát lên bờ xuống ruộng gần chết, bị bắt gọn trói như cái bánh chưng.

Sau mấy ngày, từ trong một vùng ao đầm, Sư Tử chín đầu không cam lòng lao ra
từ bùn lầy không muốn chiến cùng nhóc tỳ.

Nó chạy trốn tránh né mấy ngày không muốn để cho tiểu ma đầu kia tìm thấy. Thế
nhưng nó cũng thua như đám Vũ Vương, người khổng lồ Ngân Huyết bởi mũi của sói
con, mặc dù sớm chạy trốn, lại còn vùi người trong vũng bùn mà vẫn không
thoát.

“Ngươi dơ quá, sao mà cưỡi được đây!” Nhóc tỳ bất mãn đại chiến cùng sư tử
vàng kim, cuối cùng khi cả hai cùng rớt xuống một thác nước thì nó mới cưỡi
được lên người sư tử.

“Ta chính là cháu của Cửu Linh Vương, ngươi ức hiếp ta như thế không sợ ra
ngoài Tiểu Thế Giới sẽ bị trừng trị sao?” Sư Tử chín đầu rống giận, lông vàng
kim phát sáng rực, nó thở hổn hển.

“Thật nhức đầu quá đi mà, đã khai chiến từ lâu rồi, ta tha ngươi thì ngươi
không đi mách họ hàng ngươi sao?” Nhóc tỳ vặn lại.

Sư Tử chín đầu tức khí, đang hỏi khó nó sao?

“Vậy nè, hãy để cho ta cảm hóa ngươi, khiến ngươi tâm phục khẩu phục cam
nguyện làm thú cưỡi của ta được không, như vậy sau khi ra khỏi đây cũng không
cần mách ai nữa.” Nhóc tỳ cưỡi trên lưng sống chết không xuống dù sư tử giãy
giụa, cả người nhóc tỳ phát sáng ra tay thu phục.

Cuối cùng Sư Tử chín đầu thoát lực nằm xụi lơ dưới đất, da lông hoàng kim cũng
ảm đảm rồi, nó thở hồng hộc.

“Thiếu niên Nhân tộc anh hùng, ta phục rồi, chúng ta kết bái làm huynh đệ
nha.” Sư Tử chín đầu sợ thằng này rồi.

“Ngươi trước đây không phải muốn bắt ta làm chiến sủng sao? Ta muốn ngươi làm
thú cưỡi cho ta!” Nhóc tỳ ngồi trên người nó không chịu xuống.

“Là ta ngu, ta sai, nhất thời cuồng ngôn, ngươi đừng thù dai mà. Có ta là
huynh đệ thì tương lai ngươi sẽ danh chấn thiên hạ, bởi vì tộc ta tìm được một
cổ pháp khiến cho ta tu hành sẽ dần hóa thành hung thú Thái Cổ thuần huyết,
nói thiên hạ vô địch cũng không sai.”

Sư Tử chín đầu nói, mơ hồ chỉ ra tầm quan trọng của mình ở trong tộc, cảnh cáo
nhóc tỳ nếu xằng bậy sẽ gây họa.

“Lợi hại thế cơ à?” Nhóc tỳ nhất thời trừng mắt long lanh: “Ta tới đây với mục
đích là muốn bắt một con hung thú Thái Cổ non, vậy chẳng phải chỉ cần bắt được
ngươi là ta bớt được một phen khí lực.”

“Rống…” Sư Tử chín đầu rống giận, kim quang cả người lại tiếp tục dâng lên, nó
thực sự tức điên, sao có cảm giác như đàn gảy tai trâu a.

“Đồ xấu xa, ngươi buông nó ra đi, kết bái vậy là được rồi, ngày sau không
thiệt mà còn có chỗ tốt đấy.” Hỏa Linh Nhi khuyên can.

“Không phải có thể hóa thành Sư Tử chín đầu thuần huyết thật lợi hại sao? Ta
cảm thấy bây giờ bắt một con Chân Hống non hay là hậu duệ Kim Sí Đại Bằng cũng
chả có vấn đề gì to tát!” Nhóc tỳ không thèm quan tâm.

“Sư Tử chín đầu nếu như tiến hóa thành hung thú Thái Cổ thuần huyết thì lợi
hại đến mức ngươi không tưởng được đâu, đã từng giết chết thần, không kém hơn
những loại như Kim Sí Đại Bằng.!” Một vị sư huynh trong Bổ Thiên các âm thầm
truyền âm.

Nhóc tỳ gượng gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, sau này thì ngươi chính là tiểu đệ
của ta. Đúng tồi, đừng quên bảo Cửu Linh Vương cho ta một phần đại lễ a, ít
nhất cũng phải mấy trăm cân Linh dược, nếu có thể thì một cây Thánh dược càng
tốt.”

“Phụt ttt!”

Sư Tử chín đầu hộc máu, tuổi mình còn lớn hơn mà phải làm tiểu đệ thằng này?
Thôi thì cái này cho qua, bị đánh vài ngày nay mà còn phải cho nó đại lễ!? Tới
tận mấy trăm cân Linh dược, người ta đều tính cây thôi đó, nó vậy mà tính cân,
cho Linh dược là rau cải sao? Còn Thánh dược hả? Đừng có mơ hão chứ, dù cho
chính mình đòi thì còn lâu tổ phụ mới đi hái cho. Loại vật này chỉ mọc trên
Thái Cổ Thần Sơn, đều bị đám Thái Cổ Ly Long, Hỗn Độn, Thao Thiết chiếm giữ.

“Tiểu đệ a, chúng ta đánh nhau mấy ngày hẳn là đã bỏ qua mất mấy lần cơ duyên,
nghe nói bộ tộc ngươi rất thông linh, vậy thì chở ta tìm ít đồ nhé.” Nhóc tỳ
yêu cầu: “Nếu như tìm được Bất Lão Thần Tuyền thì còn trị tốt được cho mấy cái
đầu bị mất của ngươi nữa đấy.”

“Phụt tttt!”

Sư Tử chín đầu lại thiếu chút nữa hộc máu, náo cả buổi lại vẫn muốn ta là thú
cưỡi à!?”

“Đừng nóng vội, chỉ cần giúp ta tìm ra Bất Lão Thần Tuyền, cũng không cần
ngươi chở ta nữa, ai bảo mọi người nói bọn ngươi thông linh chứ, việc này
ngươi nhất định phải giúp ta.”

Một tiếng “Vèo” vang lên, sói con cách đó không xa chạy tới nằm gọn trong lòng
nhóc tỳ, dáng vẻ trông rất thích ý.

Sư Tử chín đầu thấy thế thì trong lòng rùng mình, đây có thể là một con Ấu
Thần mà lại yếu ớt nằm trong lòng tên huynh đệ vô liêm sỉ này, chẳng lẽ hắn
thực sự hàng phục được Thái Cổ hung thú non sao?

Nó cẩn thận cân nhắc một phen rồi bỗng dưng chiếm bởi, nó biết rõ mình rất
mạnh mẽ, thế nhưng sau vài trận so sánh thì có thể thằng “Tham ăn” này hẳn là
không khoác lác, có thể đánh một trận với hung thú thuần huyết đồng lứa.

Cuối cùng Sư Tử chín đầu khuất phục cùng phát thệ rằng sau khi tìm được Bất
Lão Thần Tuyền thì nhóc tỳ không được khó dễ với nó.

“Yên tâm, ngươi là tiểu đệ của ta, huynh trưởng chắc chắn không bắt nạt ngươi,
chúng ta đi nào.”

Nhóc tỳ quăng Ấu Thần cho Hỏa Linh Nhì rồi dặn dò: “Ăn cật lực vào, nhanh mập
lên nhé, sau đó tao sẽ đưa mày về làng, nếu tao không bắt được hung thú Thái
Cổ non thì mày sẽ thay canh gác thôn trang.”

Một nhóm người hai mặt nhìn nhau, trong lòng ai cũng mắng to thằng phá gia chi
tử, một Ấu Thần đó a, ngươi cho là như dùng một con sói thường hay sao? Coi
như là chó trung thành hả? Dám đưa đi trông nhà, giữ thôn hả? Thật quá xa
xỉ!!!

Điểm khiến cả đám người ú ớ là sói con vẫy vẫy cánh chăm chú gật đầu nghe lời,
sau đó xoay người đòi Hỏa Linh Nhi cho ăn.

“Sao mày giống thằng kia thế, đồ tham ăn, đồ xấu xa.” Công chúa Hỏa quốc tức
điên.

Nhóc tỳ cưỡi trên Sư Tử chín đầu, bóng cả hai dần khuất xa.

Ở một khu vực khác, một đám người cùng nhau tụ tập, mưa nhẹ rơi lả tả tỏa hòa
quang rực sáng rớt xuống người bọn hắn, mây khói bốc lên, tựa hồ như cơn mưa
đã bổ sung sức mạnh cho bọn họ rất nhiều.

“Vũ tộc chúng ta quả nhiên thích hợp chiến đấu dưới trời mưa, có tin tức của
thiếu niên kia chưa?”

“Đã bắt được một con Độc Giác Nhân Hùng, nó nói thấy một thiếu niên hung tàn
đâm chết một tên thiên tài Mộc tộc, ăn tươi một ít hung thú cường đại. Đại
khái cũng biết được khu vực nó đang ở.”

“Chờ nó ra khu vực đó thì chúng ta sẽ gặp được thôi, chúng ta thủ ở đây chờ nó
xuất hiện.”

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận