Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 112: Là chết hay là cơ duyên

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Coong”, “Coong” . . .

Nhóc tỳ dùng sức gõ, nhưng mà cánh tay nó đau đớn, chuyện này quả thật khó mà
tin nổi bởi lực cánh tay của nó có thể đạt tới thần lực mười vạn cân.

Trên đất trải đầy bụi đá, hình thành do tảng đá vỡ nát rơi rụng xuống.

Nhóc tỳ trực tiếp nhảy xuống, từ trong sân ôm tới một cái đỉnh đồng, ngồi ở
trên cổ ông lão, lại tiếp tục dùng sức gõ.

Nơi này giống như đánh thép, leng keng vang vọng, đốm lửa bắn tứ tung, bất kể
là đầu lâu vẫn là cổ kiếm đều không chút sứt mẻ, không có tổn thương, khủng bố
đáng sợ.

Nhóc tỳ vò đầu, thứ này cũng quá kiên cố, hai cánh tay nó rung lên, lực lượng
lớn đến cỡ nào, rõ ràng đập xuống, coong coong vang vọng, tia lửa tung toé,
chính là không lay động được.

“Lão bá, thanh kiếm trên đầu bác nhất định là Bảo Cụ chí cường, quá bền chắc,
cháu nhổ ra, thật phải trả lại cho bác sao?!” Nước miếng của nhóc tỳ suýt chút
nữa chảy ra.

Phương xa, một đám thiếu niên nhìn thấy tư thế của nó, tuy rằng không nhìn
thấy được ông lão, nhưng cũng rõ ràng nó đang làm gì, cả đám trợn mắt há mồm.

Lá gan của thằng nhóc này cũng quá lớn chứ?!

Hơn nữa, nó lại còn muốn đen mất thanh cổ kiếm này? Loại người gì a, tính mạng
khó giữ được, còn nhớ Bảo Cụ!

Nhóc tỳ tự nhiên còn chưa nghe đến truyền thuyết kia, không biết bóng mờ của
sự kiện linh dị thời Thượng Cổ một mực tràn ngập đến bây giờ, vì vậy ra sức
gõ, không sợ cái gì, muốn lấy ra thanh kiếm.

“Ai nha, đám lão đầu này đều tới, thật là không ổn a.” Nhóc tỳ quay đầu lại,
phát hiện da thú phát sáng, sừng cổ lấp loé, đằng mộc trôi nổi như mây, phân
biệt chở một đám lão đầu bay tới.

Ông lão ở phía trước nhất từng xuất hiện, tên là Đào Dã, trong tay nâng một
cái hồ lô vàng óng, tràn ngập khí Hỗn Độn, giống như là muốn dung nạp trời
đất, cực nhanh bay tới.

Nhóc tỳ không muốn làm người khác chú ý, nếu không thân phận chắc chắn sẽ bị
nhìn thấu, cũng sẽ lộ ra ánh sáng, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, ông
lão bị kiếm đâm qua đầu này cứ quấn lấy nó.

Khi đám người kia đến gần, không ai không trợn mắt ngoác mồm, đứa nhỏ này là
ai nha? Thần Nhân a!

Nó đang làm gì, cưỡi ở trên cổ vị tồn tại kia mà hành hung? Thiếu chút làm mọi
người kinh sợ lòi mắt, thật sự làm cho người không còn gì để nói, dám ra tay
với Thượng Cổ thần quái!

“Ta hoa mắt sao, vẫn là đi lộn chỗ? Đứa bé kia là ai, lá gan cũng quá lớn
đi.”

Từ xưa đến nay, vô tận năm tháng trôi qua, chưa từng nghe nói có ai dám bất
kính như vậy với vị tồn tại thần bí này, hôm nay xem như là mở mang kiến thức,
một thằng nhóc con lại hùng hổ đến nước này!

Đám người đến gần, đáp xuống trong sân.

Nhóc tỳ cực kỳ cảnh giác, nói: “Các ngươi muốn làm gì?” Vừa nói vừa ôm lấy
thanh kiếm kia, còn cưỡi ở trên cổ ông lão tóc xám không chịu xuống.

Đám người nhất thời đờ ra, chúng ta là tới cứu ngươi, làm sao lại giống như
chúng ta là kẻ ác như vậy. Hơn nữa làm cho người không thể nói gì là, đứa nhỏ
này ôm kiếm, thấy thế nào đều giống như bảo hộ đồ ăn, chẳng lẽ còn muốn tham ô
thanh kiếm kia?

“Ngươi ôm thanh kiếm kia. . .” Một vị nguyên lão mở miệng.

“Của ta, của ta, là ta nhặt được!” Nhóc tỳ ôm chặt cổ kiếm, dáng vẻ đề phòng.

Đám người này không biết nên khóc hay nên cười, thật là đã đoán đúng, đứa nhỏ
này muốn nghịch thiên a, vật này ngươi đều muốn cướp? Thật là khiến người ta
không còn gì để nói.

“Khặc!” Ông lão Đào Dã cầm trong tay hồ lô ho khan một tiếng, nói: “Ta nghĩ
cháu hiểu lầm rồi, chúng ta không muốn thanh kiếm này, mà là tới giải cứu
cháu.”

“Vậy các ngươi nói đi.” Nhóc tỳ cảnh giác, một tay ôm cổ kiếm, một tay xách
đỉnh đồng, tiếp tục coong coong đập xuống, hiển nhiên là nó muốn đẩy nhanh tốc
độ, sớm lấy xuống thanh kiếm.

Đám người của Bổ Thiên các dở khóc dở cười, đứa trẻ cực phẩm như thế cũng thật
là hiếm thấy, làm sao phong cách này có chút giống như đã từng quen biết a?

“Đừng gõ nữa, không ai giành với ngươi!” Sắc mặt Hùng Phi trưởng lão trắng
bệch, nhanh chóng quát lên, ngăn nó tiếp tục phá hoại.

Nhưng thằng nhóc kia lại không để ý tới, ra sức vung mạnh đỉnh đồng, đập đến
vang động trời đất, mọi người ở đây nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, thằng này
quá hùng hổ rồi, khí lực kinh người!

Sắc mặt Trác Vân trưởng lão tái xanh, Nhanh chóng nói qua chuyện thần quái
thời Thượng Cổ, nói cho nó biết đây là một bí ẩn chưa có lời giải, đến nay còn
bao phủ trong bóng tối.

“Cái gì, mỗi lần xuất hiện đều có một đám người phải chết, đặc biệt đa số là
thiên tài?” Nhóc tỳ đờ ra, đỉnh đồng trong tay loảng xoảng một tiếng rơi trên
mặt đất, sau đó nó trực tiếp nhảy xuống, hướng bên này chạy tới.

“Vèo” một tiếng, nó trực tiếp treo ở trên người Trác Vân trưởng lão, sau khi
ôm lấy thì chết cũng không buông tay.

“Ngươi đứa nhỏ này muốn làm gì, ôm ta làm gì?” Sắc mặt Trác Vân trưởng lão
trắng bệch, căn cứ truyền thuyết kia, chạm vào cấm kỵ, các trưởng lão cũng
phải chết!

“Cháu cho người thanh kiếm kia, trưởng lão cứu cháu với!” Nhóc tỳ đánh đu ở
trên người hắn .

“Ta. . . Không muốn nó!” Sắc mặt Trác Vân tái nhợt, phải làm sao bây giờ, cũng
không thể nói mình cũng sợ đi, đây là trước mặt ba nghìn tên thiếu niên a.

Nhóc tỳ nhìn trên mặt hắn mất đi màu máu, cảm thấy nghi ngờ, sau đó trực tiếp
nhảy đến trên lưng Hùng Phi trưởng lão, ôm cổ hắn, đến chết cũng không
buông tay.

“Tế Linh ở trên!” Mặt của Hùng Phi trưởng lão lập tức tái rồi, làm sao động
tác của thằng nhóc chết tiệt này lại nhanh như vậy, lại nhảy lên trên người
hắn, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Đặc biệt là, hắn cảm giác được giống như có một bộ thi thể đứng thẳng trước
người hắn, đang nhìn hắn chăm chú.

“Trưởng lão không nên cử động, đầu của người sắp chạm tới mặt của hắn rồi.”
Nhóc tỳ nhắc nhở.

Trời ạ! Hùng Phi trưởng lão vừa kinh vừa sợ, trong lòng mắng to, không ngừng
nguyền rủa, làm sao thằng nhóc chết tiệt này lại không có một chút quy củ, có
thể tùy tiện trèo lên trên người trưởng lão sao? Ai tới cứu giúp ta a, trong
lòng hắn hô to! Phải biết, vị tồn tại thần quái này được xưng là Tử Thần, hắn
nhìn chằm chằm ai, cuối cùng hơn nửa là không có đường sống. Từ Thượng Cổ đến
bây giờ, cứ cách mấy trăm năm xuất thế một lần, không đạt được điều kiện của
hắn, phàm là người tiếp xúc với hắn, tất nhiên sẽ chết một đống.

“Đều tản ra đi, không có gì đẹp mắt.” Lão tiền bối Đào Dã cầm trong tay hồ lô
vàng mở miệng, để cho tất cả hơn ba ngàn đệ tử mới rút lui.

“Dẫn hắn đi cung điện cổ.” Một vị nhân vật cao tầng khác mở miệng, muốn dẫn
nhóc tỳ đi một nơi trọng yếu của Bổ Thiên các.

Hùng Phi trưởng lão nghiến răng ken két, thằng nhóc chết tiệt này bám trên
người hắn không chịu xuống, giờ mang đi kiểu gì, có một vị xác ướp cổ chắn ở
trước mặt a.

“Trưởng lão cứ đi là được rồi.” Nhóc tỳ nghĩ kế.

Hùng Phi rất muốn vẻ mặt ôn hòa khuyên nó xuống, nhưng lại lộ ra một nụ cười
so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Ngươi có thể nhảy xuống không?”

“Không thể, cháu sợ chết nhất.” Nhóc tỳ ôm chặt cổ của hắn, sức lực của hai
cánh tay nhỏ cộng lại chính là hai ba mươi vạn cân, nó còn không dùng sức,
suýt chút nữa bóp Hùng Phi trưởng lão tắt thở.

“Buông tay!”

“Không buông, cháu sợ chết!”

“Buông tay. . . Khụ khụ khặc. . .” Hùng Phi trưởng lão trợn trắng mắt, nếu
không có Phù Văn lấp loé trên người, đoán chừng sẽ bị thằng nhóc này bóp ngất
xỉu, vậy thì gây ra chuyện cười lón rồi.

“Mau mau buông tay, không thấy Hùng Phi trưởng lão không thở được sao?” Trác
Vân trưởng lão quát lên.

“Ồ, được rồi.” Nhóc tỳ buông lỏng ra một chút, nhưng vẫn treo trên lưng hắn
giống như thuốc cao bôi trên da chó không chịu xuống.

Mọi người choáng váng, đứa nhỏ này cũng thật là hiếm thấy, người khác không ai
không kính sợ trưởng lão, không nói như chuột thấy mèo cũng không khác là bao,
nó ngược lại, vừa gặp mặt liền nhảy lên trên lưng trưởng lão, cũng chỉ có nó
một người như vậy!

Cũng có người lộ ra sắc mặt khác thường, vừa nãy nhóc tỳ dùng sức suýt chút
nữa bóp Hùng Phi không thở được, loại lực lượng thân thể kia có chút đáng sợ.

Cuối cùng, một đám người cùng nhau xuất phát, một mảnh đông nghịt, đều là ông
lão cùng bà lão, mang theo nhóc tỳ chạy tới cung điện cổ.

Trong lòng Hùng Phi trưởng lão nguyền rủa liên tục, dọc theo con đường này hắn
phải đi thụt lùi, có thể cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo áp vào thân thể.
Tại sao thằng nhóc chết tiệt này lại dính lấy hắn, so với thằng nhóc ở Hư Thần
giới còn đáng ghét hơn, bởi vì lần này liên quan đến sống chết a!

Cung điện hùng vĩ, khí lành mù mịt, xây dựng ở trên một ngọn núi cao, quan sát
bốn phương, tầm mắt bao quát non sông, đây là đại điện nghị sự của Bổ Thiên
các, không phải sự kiện trọng đại sẽ không bàn bạc ở nơi này.

Bên trong huy hoàng, khảm nạm các loại kỳ thạch, phát ra hào quang, mặc dù là
buổi tối cũng không cần đốt đèn. Hơn nữa, trong cung điện hùng vĩ còn có
Nguyên Thủy Bảo Cốt, Phù Văn lưu chuyển, gia trì cho nơi này, bắn ra từng tia
thần hi.

Cung điện này muôn màu muôn vẻ, hào quang lưu chuyển khiến cho hai mắt nhóc tỳ
phát sáng, hận không thể tìm cây búa đập loạn một hồi, lấy xuống mấy khối Bảo
Cốt kia.

“Các vị ngồi đi.” Một ông già mở miệng.

Các Chủ không xuất quan, thân phận của mấy lão nhân trong điện không kém là
bao, không cần luận thứ tự chỗ ngồi, đương nhiên Hùng Phi, Trác Vân trưởng lão
không nằm trong số này, bối phận của họ còn kém một chút.

Khi nhóc tỳ ổn định lại tâm tình, ánh sáng óng ánh trong cung điện dần dần thu
lại, trở nên cực kỳ cổ xưa, trong lòng nó cảm thán, quả nhiên là phồn hoa tan
mất, bình thản quy chân.

Khắp nơi trong Bổ Thiên các đều lộ ra đạo vận, cảnh tỉnh đệ tử, khiến người
kính nể.

“Tính toán thời gian, Bách Đoạn sơn lại sắp mở ra, nếu không vị này của Bổ
Thiên các chúng ta cũng sẽ không hiện thân lần nữa.” Thân phận của Đào Dã rất
cao, trong tay nâng hồ lô màu vàng óng, ngồi ở trong điện, nhìn mọi người xung
quanh.

“Lần này ‘Hắn’ không đi Thượng Cổ Thánh Viện, cũng không đi thiên tài doanh,
lại chọn một người đệ tử bình thường, thực là quái lạ.” Một người bên cạnh mở
miệng.

“Các ngươi đang nói cái gì a?” Nhóc tỳ nghi hoặc.

“Cậu bé cháu muốn sống không?” Đào Dã cười híp mắt hỏi.

“Tại sao ta phải chết a?!” Nhóc tỳ ôm cổ Hùng Phi, căm giận mà hỏi.

“Nhẹ chút!” Hùng Phi trưởng lão phiền muộn, sức lực của thằng nhóc này thật
lớn.

Đột nhiên, hắn nghĩ tới một khả năng, trong phút chốc cả người cứng ngắc,
sau đó tức đến run rẩy. Hắn rất muốn xoay người lại, nhìn cẩn thận gương mặt
của thằng nhóc sau lưng.

“Cậu bé, cháu muốn sống, cần tìm thanh kiếm về cho ‘Hắn’, nếu không chắc chắn
phải chết. Từ Thượng Cổ đến nay, phàm là người bị hắn chọn trúng đều chết hết,
không có một người sống sót.” Đào Dã nói, hồ lô trong tay phát sáng, hình
thành một tầng bảo huy, bảo vệ chính mình, tựa hồ không muốn dính dáng tới khí
tức của ‘Hắn’.

“Không phải thanh kiếm cắm trong đầu hắn sao?” Nhóc tỳ không rõ.

Đào Dã lắc đầu, nói: “Đó cũng không phải kiếm của hắn, mà của đối thủ ngày
xưa. Kiếm của hắn rơi mất ở Bách Đoạn sơn mạch, cần người tìm về giúp hắn.”

“Bách Đoạn sơn mạch là một nơi như thế nào?” Nhóc tỳ ngờ vực, xưa nay nó chưa
từng nghe nói.

“Tin tức chính xác chúng ta cũng không rõ ràng, chỉ biết nó mấy trăm năm mở
ra một lần, thời gian không xác định, thần bí khó lường.” Một ông lão lắc đầu.

“Dù sao cũng phải có chút tin đồn chứ?” Nhóc tỳ kinh ngạc.

“Ừm, trong thế gian có chút truyền thuyết, đó là một nơi khiến cho Chư Thánh
Thượng Cổ rơi lệ và đẫm máu.” Đào Dã nói ra.

“Cái gì?!” Nhóc tỳ trợn to hai mắt, dùng sức lắc đầu, nói: “Đánh chết cũng
không đi!”

“Không đi, cháu nhất định sẽ chết, từ Thượng Cổ đến bây giờ, nếu đã đồng ý
giúp ‘Hắn’ mà không làm được, thì không có một người sống sót.” Đào Dã nói.

Lúc này nhóc tỳ liền trợn tròn đôi mắt, đến cùng nó chọc phải quái vật gì a?

“Bách Đoạn sơn mạch khủng bố như vậy, liền Chư Thánh Thượng Cổ đều rơi lệ, đẫm
máu, cháu đi làm gì, còn không phải chịu chết!”

Đào Dã lắc đầu, nói: “Sai rồi, so với ngày xưa, dĩ nhiên không giống, hiện nay
nơi đó có cơ duyên lớn. Vốn Bổ Thiên các chúng ta muốn phái ra một ít kỳ tài,
như Thạch Nghị của Thượng Cổ Thánh Viện, con gái Nhân Hoàng, dòng dõi của Thái
Cổ di chủng các loại, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới muốn chọn đệ tử bình thường.
Hiện tại, nếu ‘Hắn’ chọn cháu, chúng ta liền tăng thêm một suất.”

“Cháu không đi!” Nhóc tỳ sợ đến lắc lư.

“Cháu thật sự không đi? Người khác vót đến nhọn cả đầu đâm vào đều không có
cơ hội như thế. Cháu có biết, lần trước mở ra, đều là sinh linh dạng gì đi vào
không?”

“Không biết.”

“Không cần nói các đại cổ lão thế gia của nhân tộc rồi, vì tộc mình tăng thêm
một suất mà trở mặt, chính là liền các loại di chủng thuần huyết như Li Long,
Thao Thiết cũng có thể sẽ đưa dòng dõi của mình đi vào.” Đào Dã nói.

“Không thể nào?” Nhóc tỳ trợn to hai mắt.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận