Chu Hằng không lay không chuyển, bắt đầu thử đột phá.
Từ Tụ Linh nhị trọng thiên đến Tụ Linh tam trọng thiên, đây là đột phá tiểu
cảnh giới, không liên quan đến biến hóa về chất, xét đến cùng chỉ là làm không
gian đan điền tiếp tục mở rộng, có thể chứa đựng thêm linh lực.
Hắn vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết một lần lại một lần, thúc đẩy thế giới đan
điền giãn nở.
Đã có kinh nghiệm một lần, lần này tự nhiên thuận buồm xuôi gió. Đương nhiên,
cũng chỉ có loại người mà thần thức vượt xa cảnh giới như hắn mới làm được nhẹ
nhàng như thế, bằng không chỉ một chút sơ sẩy là sẽ bóp vỡ thế giới đan điền,
khổ tu cả đời hóa thành hư vô!
Con đường võ đạo như trèo lên núi cao, không cẩn thận lỏng tay, chẳng những
kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn rơi vào cảnh không thể ngóc đầu lên nổi!
Mà đối với Chu Hằng, ít nhất con đường hiện tại vẫn là tươi sáng mênh mang,
chỉ vẻn vẹn hai ngày sau, hắn đã mở rộng thế giới đan điền gấp ba lần, sau đó
củng cố toàn bộ không gian, không thể rung chuyển chút nào.
Hắn hỏi qua Cổ Tư cùng An Ngọc Mị, mỗi người lúc đột phá tiểu cảnh giới thì
không gian đan điền đều mở rộng cố định gấp ba, còn đột phá cảnh giới thì
không gian đan điền sẽ nâng cao gấp mười lần!
Cụ thể là bao nhiêu, mỗi người mỗi khác, mỗi một cái thiên tài, yêu nghiệt,
đều sẽ được tăng lên không gian đan điền bằng người bình thường đột phá đại
cảnh giới, mới sẽ càng tích lũy càng mánh
Nếu đạt đến tận cùng, cùng cảnh giới mà xuất hiện chênh lệch lực lượng mười
mấy lần cũng không có gì ngạc nhiên!
Đương nhiên, cảnh giới càng cao, số lượng võ giả càng ít, chất lượng cũng càng
cao! Giống như có thể đạt tới Thần Anh Cảnh, Hóa Thần Cảnh, làm sao có thể là
người bình thường, bọn họ ai mà có kích thước không gian đan điền chỉ như
người thường?
Chu Hằng cũng không dừng lại, mà tiếp tục luyện hóa lực lượng hắc kiếm cung
cấp, đồng thời linh khí thiên địa cọ rửa, hắn vừa củng cố cảnh giới cũng không
ngừng tăng lên.
Luyện hóa lực lượng thì nhanh hơn xung phá cảnh giới, chỉ một ngày sau Chu
Hằng đã đem hoàn toàn luyện hóa lực lượng của hắc kiếm thả ra, tu vi cũng đạt
đến Tụ Linh tam trọng thiên hậu kỳ.
— Lực lượng vốn thuộc về Tả Hồng Trần bị hắc kiếm hấp thu hơn phân nửa,
không có truyền cho Chu Hằng, mà biến hóa kèm theo là màu của hắc kiếm càng
thêm sâu đậm hơn, phảng phất như có ma lực, khiến người ta nhìn vào sẽ chìm
đắm trong đó, không thể thu hồi ánh mắt được nữa.
Chu Hằng cũng không có gì luyến tiếc, năng lực hấp thu lực lượng vốn là thuộc
về hắc kiếm.
Khi hắn xuất quan, An Nhược Trần tự nhiên đã sớm củng cố cảnh giới, khí tức
trầm ổn, nếu hắn không chủ động thả ra, người có cảnh giới thấp hơn hắn căn
bản không tra xét được.
Ích Địa Cảnh có thọ nguyên khoảng 700 năm, An Nhược Trần cách đại nạn đã không
còn bao nhiêu, nếu không đã sao lại sinh ra An Ngọc Mị để kéo dài huyết mạch.
Nhưng theo đột phá Khai Thiên Cảnh, hắn lại có thêm 400 năm thọ nguyên dồi
dào, nhìn bề ngoài đúng là trẻ hơn nhiều!
Nếu như hắn có thể thu được dược vật như Hồi Xuân Đan, hoàn toàn có thể biến
dung mạo trở về thời trung niên, thậm chí là thời thanh niên, thẳng đến 30 năm
sinh mệnh cuối cùng mới lại già đi lần nữa.
Tuy nhiên, chỉ có nữ nhân mới đi để ý dung mạo như thế, An Nhược Trần tự nhiên
không thể như vậy.
Chuyện đầu tiên An Nhược Trần muốn làm, đó là quyết định hôn kỳ giữa Chu Hằng
và An Ngọc Mị, hai người đã ngủ suốt trên một giường, lão làm sao có thể để
con gái đi theo Chu Hằng mà không danh không phận?
Người trong võ đạo sẽ không để ý tới ngày lành gì, mà An Nhược Trần đã sống
700 năm, người thân bạn tốt cũng đã sớm chết sạch, cũng chỉ còn lại mỗi một
con gái, cho nên chỉ cần mời người phía Chu gia đến là có thể cử hành hôn lễ.
Từ Nguyên Thạch Trấn đến bên này phải cần rất nhiều thời gian, tuy nhiên vừa
lúc dành để chuẩn bị, làm hôn lễ càng lớn thêm.
Không vội xác định ngày, bởi vì cũng không biết khi nào mấy người Chu Định Hải
mới có thể chạy đến, nếu xác định sớm mà người còn chưa đến, vậy không phải sẽ
thành trò cười.
Chu Hằng vốn muốn tự mình chạy một chuyến, nhưng An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương
bám hắn rất chặt, làm hắn không dành ra thời gian trống được, đành phải nói
Hắc Thủy Điện thay mặt thông báo Cửu Linh Tông, lại báo cho Chu Định Hải biết.
Hắc Thủy Điện đang lo không thể quan hệ tốt đẹp với hắn, đương nhiên vui vẻ
đồng ý. Để tỏ lòng tận tâm còn phái ra hai cường giả Sơ Phân tam trọng thiên,
tốc độ còn nhanh hơn Chu Hằng tự mình lên đường.
Chu Hằng về đến chỗ ở Tinh Hà Viện, mỗi ngày ở An gia không phải bị An Ngọc Mị
cùng Lâm Phức Hương quấn lấy, thì là cùng An Ngọc Mị lăn qua lăn lại trên
giường, không thể tập trung ngâm mình trong võ đạo.
Hắc Thủy Điện mặc dù không có cường giả Khai Thiên Cảnh, nhưng cũng có nội
tình mấy ngàn năm, các loại võ kỹ nhiều không đếm hết!
Chu Hằng muốn đạt đến lĩnh vực kiếm, trước tiên phải luyện trăm kiếm, dung hợp
các loại Kiếm Thế, đạt được cơ hội đột phá Kiếm Vực!
Có bảng hiểu con rể cường giả Khai Thiên Cảnh, hắn qua lại tự nhiên trong
phòng chứa công pháp Hắc Thủy Điện, Hắc Thủy Điện cũng muốn lung lạc thiên tài
yêu nghiệt như hắn, hai bên liền ăn nhịp với nhau.
Phi Hỏa Kiếm, Diệt Vân Thập Tam Kiếm, Hàn Quang Kiếm Pháp… Chu Hằng đắm chìm
trong thế giới kiếm pháp, dựa vào trí nhớ kinh người, hắn nhanh chóng nhớ kỹ
từng môn kiếm pháp, cũng lập tức đạt đến Ý Cảnh.
Sau đó tốc độ liền chậm lại, từ Ý Cảnh đến Thế Cảnh lại không phải chạm là đến
ngay, tuy nhiên Chu Hằng đã suy diễn Phi Bộc Kiếm Pháp đến được Thế Cảnh, có
kinh nghiệm, tiếp theo liền đơn giản.
Chưa quá 10 ngày, hắn đã đẩy mạnh bảy tám môn kiếm pháp đến được cảnh giới
Thế, nhưng cảnh giới Vực vẫn hư vô xa xăm, căn bản không có một chút manh mối.
An Nhược Trần nói muốn đi vào cảnh giới Vực, cần phải nắm giữ vạn loại Thế,
mới có khả năng tụ tập đại thành, hắn còn kém xa lắm!
So với theo đuổi Vực Cảnh xa xôi, còn không bằng đẩy mạnh quyền pháp đến cảnh
giới Thế, một kiếm một quyền, chính là phong cách chiến đấu của hắn hiện tại.
Man Ngưu Quyền, Hỏa Long Quyền, Phách Thiên Quyền, Chu Hằng lại chui đầu vào
trong biển rộng quyền pháp.
Vạn pháp thiên hạ, nhiều đường cùng lối.
Quyền pháp cùng kiếm pháp nhìn như khác biệt, nhưng trên ý cảnh thì giống
nhau. Chu Hằng nắm giữ Thế kiếm pháp, quay lại đi nghiên cứu Thế quyền pháp,
bớt được nhiều sức. Bảy ngày sau, hắn liền nắm giữ Thế quyền pháp đầu tiên.
Tiếp theo liền nước chảy thành sông, quyền pháp gì cũng nhanh chóng đạt đến
Thế Cảnh.
Cộc cộc cộc, hắn đang tu luyện trong sân, lại vang lên tiếng đập cửa.
Lúc ban đầu, tự nhiên là có nhiều người muốn kéo quan hệ với hắn, tuy nhiên
sau khi bị hắn liên tiếp từ chối, liền không ai muốn đến chịu thất bại nữa,
vậy giờ lại là ai?
Chu Hằng đi ra mở cửa, lại thấy ngoài cửa đang đứng một mỹ phụ ngực lớn mông
nở, chính là Lữ Tố Nga!
– Chu công tử, ta có thể nói chuyện với ngài chứ?
Nàng toát ra mỉm cười mê người, toàn thân tràn đầy khí tức mạnh mẽ, tuyệt đối
vượt xa Tụ Linh Cảnh!
Nữ nhân này, đột phá rồi!
Không chỉ đơn giản như vậy, trên người nàng dường như tăng thêm một tầng diễm
quang, mỗi một hành động đều hết sức quyến rũ.
An Ngọc Mị là vưu vật trời sinh, dường như nàng tu luyện công pháp gì đó, tuy
rằng cũng vô cùng xinh đẹp, lại có cảm giác dụ hoặc âm trầm, nhưng không làm
yếu bớt mị lực của nàng, mà tạo thành một loại lực hấp dẫn lạ.
Nữ nhân này đến đây làm gì?
Chu Hằng ngẫm nghĩ, tránh đường, để cho đối phương đi vào. Hắn cũng không sợ
đối phương sẽ xuống tay sát thủ, đầu tiên là không dám, thứ hai hắn có Tấn Vân
Lưu Quang Bộ cùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, Sơ Phân nhất trọng thiên muốn đánh
bại hắn thì được, giết hắn? Tuyệt đối không thể!
Thậm chí hắn không tiếc liều mạng, bằng lực lượng đáng sợ của hắn cộng thêm
Thế Cảnh, Lăng Thiên Cửu Kiếm hoàn toàn có thể chống đỡ Sơ Phân nhất trọng
thiên!
– Cám ơn Chu công tử!
Lữ Tố Nga vặn vẹo mông to đi vào, Chu Hằng thì thuận tay đóng cửa.
– Nói chuyện gì?
Chu Hằng không cảm thấy có gì mà nói với nữ nhân này.
– Trước kia ta có nhiều đắc tội Chu công tử, cho nên đặc biệt đến đây nhận
lỗi, xin Chu công tử đại nhân rộng lượng, tha cho ta một lần, muốn phạt thế
nào, nô gia đều nghe theo Chu công tử!
Lữ Tố Nga ném cho Chu Hằng một cái mị nhãn, thân thể mềm mại đầy đặn hơi dựa
vào cột trụ, bộ dạng như ngươi muốn làm gì cũng được.
Chu Hằng cười nhạt, nói:
– Ngươi cảm thấy, ta có nên tin lời của ngươi nói?
– Nô gia thật lòng đến nhận lỗi!
Lữ Tố Nga lộ ra vẻ u oán.
– Nếu Chu công tử không tin, ta đành phải chứng minh cho Chu công tử xem!
Nàng xoay người lại, một tay chống cột nhà, tay kia thì kéo váy vén lên cao,
đôi chân trắng muốt liền lộ ra, thẳng tắp, nhỏ nhắn, bóng mịn, phản xạ màu sắc
mê người.
Lữ Tố Nga cười khẽ, tay lại không dừng, tiếp tục kéo váy lên, đùi trắng như
tuyết, mông tròn vo đẫy đà, giữa khe cốc là một mảnh rừng rậm màu đen, mơ hồ
thấy một chút phấn hồng.
Bên trong váy là trống không, không có mặc quần lót!
– Chu công tử, nô gia phát tình, cầu Chu công tử hung hăng chà đạp ta!
Lữ Tố Nga quay đầu, chiếc lưỡi hồng vươn ra liếm môi.
– Ngươi xứng sao?
Chu Hằng không chút động tâm, sau vô số lần lăn giường với An Ngọc Mị, hắn đã
không còn chỉ gặp chút kích thích liền bị kích động, dược lực tinh hoa của
trái cây Kim Dương Thảo Vương chỉ là tăng mạnh năng lực chinh chiến trên
giường của hắn mà thôi.
– Nô gia tinh thông tu luyện đạo nữ đỉnh, có thể làm nam nhân cực khoái cực
lạc, hai người sư phụ của nô gia cũng đều khen nô gia!
Lữ Tố Nga vẫn tràn đầy dụ dỗ nhìn Chu Hằng.
Nếu muốn được Chu Hằng tin tưởng, cho hắn biết mình không có lòng báo thù, còn
có biện pháp nào tốt hơn là lên giường với đối phương? Hơn nữa, nàng có dã tâm
rất lớn, Chu Hằng rõ ràng chỉ là Nhân linh thể tam tinh, nhưng lại trỗi dậy
nhanh như thế, trên người hắn phải có bí mật to lớn!
Nàng phải chiếm lấy nó!
Muốn đạt được mục đích này, nhất định phải trở thành nữ nhân của Chu Hằng, dựa
vào yêu mị của nàng, nàng tự tin chỉ cần Chu Hằng vừa tiến vào thân thể nàng
là sẽ bị mê đến thần hồn điên đảo, cũng như hai người sư phụ kia!
Câu dẫn nam nhân, nàng là cao thủ!
– Cút!
Chu Hằng lạnh lùng nói, ở trong mắt hắn huynh đệ Kim Tu Long còn không xứng là
kẻ địch, hơn nữa đã sớm chết rồi, hắn không cần phải cưỡi lên người Lữ Tố Nga
để trút ra cơn giận.
Nếu không phải Lữ Tố Nga đã tiến vào Sơ Phân Cảnh, hắn đã trực tiếp ra tay
rồi!
Có lẽ Lữ Tố Nga cũng có chỗ dựa này, cho nên đột phá Sơ Phân Cảnh rồi mới đến
tìm Chu Hằng.
– Chu công tử…
Nàng quyến rũ hàm xuân, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy ủy khuất, vô cùng đáng
thương.
– Không chịu tự mình cút ra, vậy đánh ngươi ra ngoài!
Chu Hằng trực tiếp tế ra hắc kiếm, triển khai Phi Bộc Kiếm Pháp, một thác nước
u ám từ trên trời giáng xuống, lao về phía Lữ Tố Nga.
– Ngươi sẽ hối hận!
Lữ Tố Nga hét to lên, thân hình bắn lên, trực tiếp trèo tường bay ra, giữa làn
váy bay lên, có thể thấy rõ hai chiếc đùi ngọc ngà, chỗ thần bí cũng bị thấy
rõ ràng, không biết ở bên ngoài có ai vừa vặn đi ngang qua nhìn cho đã mắt hay
không.
Không giết kẻ này, cuối cùng sẽ thành mối họa, Chu Hằng sắc mặt lạnh băng, sát
khí lan tỏa.