Tây Môn Sơn giận đến phát run, có bao giờ hắn bị người ta khinh miệt như vậy?
Nhưng mặc kệ lúc trước hắn được học phủ coi trọng thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn
không thay đổi được nhược điểm không đủ bối cảnh của hắn. Hơn nữa dù hắn có
được đủ coi trọng, cũng là bởi người có thể giành được một điểm cho Đại Nguyên
Học Phủ trong thi đấu học phủ, chỉ có một mình hắn.
Bởi vì vấn đề thể diện của học phủ, hắn mới có được địa vị như bây giờ, nhưng
theo Chu Hằng cùng Cảnh Tâm Nặc xuất thế ngang trời, tác dụng của hắn liền
giảm mạnh, học phủ còn cần nâng niu hắn hay sao?
Không còn học phủ nâng đỡ, hắn tính là cái gì?
Cảnh gia chính là hào môn ở Đại Nguyên Học Phủ, bản thân Cảnh Tâm Nặc cũng là
thiên tài, đối phương có tư cách vỗ bàn với hắn, nhưng hắn lại không có tư
cách đối chọi!
Đây là chênh lệch!
Hai người Vu Tư Trần, Mao Tử Tinh thương lượng một hồi, liền đồng ý cách làm
của Cảnh Tâm Nặc, dù sao cũng phải lấy ra một chiếc Vân La Chu thưởng cho học
sinh, bằng không khó mà ăn nói được, mà học phủ có thể thu được hai chiếc là
cũng đủ bàn giao rồi.
Trong ba người dự thi, tuy rằng cảnh giới Chu Hằng thấp nhất, nhưng đưa tới
tác dụng không thể thay thế. Nếu như Cảnh Tâm Nặc chủ động lùi bước, như vậy
cũng thuận thế hợp lý cho Chu Hằng một chiếc Vân La Chu.
Khi thấy Chu Hằng thu Vân La Chu vào pháp khí không gian, trong ánh mắt Tây
Môn Sơn tràn đầy ghen ghét, hừ mạnh một tiếng, phất tay bỏ đi.
Hắn đã có quyết định, phải lập tức rời Đại Nguyên Học Phủ gia nhập Đại Hà Học
Phủ — Vốn từ mấy ngàn năm trước hắn đã có thể vào Đại Hà Học Phủ, nhưng vì
chiếm được tài nguyên tu luyện, hắn lựa chọn ở lại Đại Nguyên Học Phủ.
Nhưng bây giờ có Chu Hằng cùng Cảnh Tâm Nặc trỗi dậy, khẳng về sau học phủ coi
trọng hắn định sẽ từng bước giảm bớt, hiện tại không đi, chẳng lẽ còn chờ đến
sau bị xám xịt đuổi ra?
Hơn nữa, hắn cũng đạt tới cực hạn Tinh Thần Đế, hiện tại muốn hình thành một
ngôi sao cũng mới khó như lên trời! Nếu như không có phương pháp phân bố tinh
tú cao cấp hơn, hắn đành phải đột phá Thiên Hà Vương.
Nhưng Thiên Hà Vương càng khó hơn gia tăng số lượng ngôi sao!
Đan dược có thể gia tăng tỷ lệ đột phá cảnh giới, mặc kệ Thiên Hà Cảnh, Tuệ
Tinh Cảnh hay Hắc Động Cảnh, đều có thể được gọi là thánh dược! Hai chữ thánh
dược này liền quyết định độ quý hiếm khó có được!
Ngoài thánh dược ra, vậy chỉ có Thiên Huyền Linh Tinh, bên trong ẩn chứa bí
mật thiên địa, có thể giúp võ giả hiểu thấu ảo diệu đại cảnh giới.
Nhưng bất luận là thánh dược hay Thiên Huyền Linh Tinh, Đại Nguyên Học Phủ lấy
ra hay sao? Dù là có, lại sẽ cho hắn?
Là lúc phải đi, với thực lực Tinh Thần Đế 4000 của hắn, chỉ cần lập thêm vài
công lớn cho Đại Hà Học Phủ, nói không chừng sẽ có cơ hội được nhận phần
thưởng là thánh dược hoặc là Thiên Huyền Linh Tinh!
Tiếc nuối duy nhất, là hắn vẫn không thể lấy được Dương Ngọc Hoa vào tay!
Đến đêm, Đại Nguyên Học Phủ cử hành đại hội chúc mừng, ời đông đảo các học phủ
khác đến dự, nhưng lại chỉ vài mống người đến dự. Tự nhiên rồi, có người thua
nào chịu đến xem vẻ mặt đắc ý của kẻ thắng?
Ngược lại Đại Hà Học Phủ rất nể mặt, phái ra hai vị Thiên Hà Vương đến chúc
mừng. Nhưng đến giữa tiệc, một vị Thiên Hà Vương tìm đến với Chu Hằng, hỏi hắn
có ý định gia nhập Đại Hà Học Phủ.
Gia nhập Đại Hà Học Phủ?
Đó là đương nhiên, Đại Nguyên Học Phủ chỉ là một góc vương phủ, còn Đại Hà Học
Phủ mới thật là trung tâm quyền lực. Hắn muốn thăm dò chuyện xảy ra trong Minh
giới, nhất định phải vươn râu đi ra.
Đương nhiên cái râu đó không phải là chính hắn, mà là bồi dưỡng Tề gia, để bọn
họ mở rộng kinh doanh ra tinh vực rộng lớn, như thế mới có thể mang về tin tức
mà hắn cần.
Mà như vậy phải cần Chu Hằng có nắm giữ quyền lực tương đối, bằng không định
mức kinh doanh buôn lậu ở Độ Dương Tinh đã sớm bị chia cắt sạch, hắn muốn để
Tề gia mạnh mẽ xen vào, nhất định sẽ bị phản kích rất lớn.
Viện trưởng Đại Nguyên Học Phủ cũng không có quyền lực như thế, nhất định phải
vào Đại Hà Học Phủ, mở ra một mảnh thiên địa!
Ban đầu Chu Hằng còn muốn hoãn chậm lại, chờ hắn đạt đến Tinh Thần Đế lại đi
Đại Hà Học Phủ, nhưng ngẫm nghĩ lại, sớm một chút cũng không sao. Hắn đã gần
như vô địch ở Đại Nguyên Học Phủ, quá thiếu tính khiêu chiến.
Vậy thì đi thôi!
Chu Hằng đồng ý, còn tranh thủ thêm một danh ngạch. Tuy nhiên hắn phải về Đại
Nguyên Học Phủ một chuyến, bởi vì lần này kiếm cả đống điểm cống hiến, lãng
phí là quá đáng tiếc, phải tiêu cho sạch đã. Hơn nữa, hắn phải thương lượng
với Tề Nguyên một lần, để Tề gia phối hợp với hắn, mà danh ngạch thêm vào cũng
là dành cho Tề Nguyên.
Đối phương hài lòng bước đi, cũng cho Chu Hằng một tấm lệnh bài thân phận, nhỏ
máu của hắn vào là sẽ có hiệu lực, về sau có thể dùng tấm lệnh bài này tự do
ra vào Đại Hà Học Phủ.
Sau hoạt động chúc mừng, đoàn người Đại Nguyên Học Phủ liền xuất phát trở về,
một đường dùng truyền tống trận nháy mắt vượt qua ngàn vạn núi non, nhưng cũng
tốn 10 ngày sau, cuối cùng bọn họ mới về đến Đại Nguyên Học Phủ.
Biết được mấy người Chu Hằng giành được hạng nhất, cao tầng học phủ mặt mày
hớn hở, cử hành nghi thức hoan nghênh long trọng cho các “Anh hùng”. Quy mô
lần này làm lớn, động viên toàn bộ học sinh học phủ, hoan nghênh khắp hang
cùng ngõ hẻm, tiếng hoan hô ngợp trời đất làm cho tâm tính như Chu Hằng cũng
phải khẽ rung động.
Nhưng cũng chỉ là thế thôi, hắn đã hai lần lên đỉnh ở Phàm giới, Tiên giới, đã
sớm quen đứng trên đỉnh cao được mọi người kính sợ. Nhưng Cảnh Tâm Nặc vẫn mãi
chú ý quan sát hắn, thấy hắn bình thản ung dung như thế, trong lòng lại càng
“rõ ràng” – không hổ là đến từ đại tinh vực, đã sớm quá quen như thường.
Lần này lại kiếm được 2 vạn điểm cống hiến, Chu Hằng cầm hết đi mua linh dược,
tuy rằng thiếu mấy chủ dược không cách nào luyện thành Phi Tinh Đan, nhưng cơ
thể hắn vốn đã có tính kháng thuốc rất lớn, hiện tại mà dùng Phi Tinh Đan thì
căn bản không thể phát huy dược lực hoàn toàn.
Mà linh thảo để đó cũng không hỏng, chờ đến Đại Hà Học Phủ mới luyện chế cũng
không trễ, tóm lại xài xong điểm cống hiến, cuối cùng Chu Hằng mới thở phào.
Bởi vì Tề Nguyên còn chưa xuất quan, Chu Hằng liền chờ thêm vài ngày.
Tin tức Tây Môn Sơn chuyển vào Đại Hà Học Phủ đã truyền ra, Cảnh Tâm Nặc cũng
chạy đến tìm hiểu tin tức, hỏi hắn có ý muốn đi Đại Hà Học Phủ, bởi vì nàng
cũng nhận được lời mời của Đại Hà Học Phủ, cho nên nàng mới khẳng định Chu
Hằng cũng như vậy.
Nhưng Chu Hằng không có ý muốn xảy ra kết giao gì với nàng – ái thê của mình
cũng phải để sang một bên, nào còn rảnh mà đi trêu chọc tới nữ nhân khác? Hắn
thuận miệng viện cớ, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, nghĩ sao cũng
được.
Lại chờ 7 ngày sau, cuối cùng Tề Nguyên xuất quan, kích động chạy đến Minh
Tiên Viện tìm Chu Hằng, lại được báo Chu Hằng đã sớm vào Tinh Vương Viện, làm
cho tên này khóc như chết cha chết mẹ – Vốn tưởng là có thể đột phá Tinh Thần
Vương sớm hơn là có thể áp chế Chu Hằng 500 năm, ai biết chỉ là cao hứng hụt
một chuyến.
Nhưng sau khi thấy Chu Hằng, hắn lại lập tức cao hứng, bởi vì hắn đã biết Chu
Hằng tranh thủ cho hắn một cái danh ngạch Đại Hà Học Phủ.
Tiêu chuẩn chiêu sinh của Đại Hà Học Phủ thật là rất nghiêm, ngay cả Tề Nguyên
có bối cảnh Thiên Hà Vương cũng không được phá lệ thu vào, có thể tiến vào đó
cũng là một loại khẳng định. Tuy nhiên, đây không phải nguyên nhân thật sự mà
Tề Nguyên mừng rỡ, mà là bởi ít ngày nữa Đài Niệm Ngưng cũng sẽ tiến vào Đại
Hà Học Phủ, học tập ở Thiên Dược Viện bên đó.
Vốn Tề Nguyên còn lo lắng hai nơi quá xa cách, không tiện theo đuổi, không ngờ
Chu Hằng lại đưa đến một phần lễ lớn, làm hắn cảm động sắp khóc.
– Thật sự cảm động, về sau gọi ta là ca thì được rồi! Chu Hằng cười nói.
– Lăn, ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều lắm!
– Vậy đánh một trận, ai thắng người đó là ca, không phải trước khi bế quan
ngươi đã nói, đột phá rồi muốn đấu với một trận?
– ….. Không đánh!
Mặc kệ Chu Hằng dụ dỗ thế nào, Tề Nguyên rốt cuộc không phải ngu ngốc, làm thế
nào cũng không chịu đồng ý “luận bàn” với Chu Hằng. Hai người nói giỡn một
hồi, liền chuyển vào chủ đề, chính là Tề gia phối hợp hành động với Chu Hằng.
Mỗi một gia tộc đều có phạm vi thế lực của mình, vươn tay lung tung sẽ bị
chém, huống gì là vươn tay vào trong phạm vi Đại Hà Học Phủ? Nên biết chỗ đó
có rất đông Thiên Hà Hoàng, thậm chí nghe nói còn có Thiên Hà Đế!
Đối với Tề gia mà nói, đây là một cuộc đặt cược lớn, Tề Nguyên có đầy đủ quyết
đoán đặt cược, nhưng không có nghĩa là Tề gia cũng có quyết đoán như vậy, làm
không tốt cả Tề gia sẽ vì chuyện này mà hủy diệt!
Nói tới cùng, bây giờ Chu Hằng chỉ là Tinh Thần Vương, thuộc loại tồn tại mà
cao thủ Tề gia chỉ cần một ngón tay cũng nghiền chết, muốn một đại gia tộc ký
gửi mọi hy vọng vào người hắn, ai mà không đắn đo?
Chuyện này Tề Nguyên cũng không làm chủ được, hắn lập tức tìm tới cao tầng Tề
gia thương lượng – cũng là Phó viện trưởng Tề gia ở Đại Nguyên Học Phủ. Cuối
cùng, Tề Nguyên đem tin tức về, Tề gia không dám đặt cược này, ít nhất trong
lúc thực lực Chu Hằng còn yếu ớt như thế. Nhưng Tề Nguyên có thể tách ra một
phần ba tài phú của Tề gia, đến Đại Hà Học Phủ mở tiệm độc lập, đương nhiên,
điều này không liên quan tới Tề gia, thuộc loại hứng thú cá nhân của Tề
Nguyên.
Tuy rằng sự tình không hoàn mỹ như dự đoán, nhưng Tề gia dám đầu tư một phần
ba gia sản để cùng Chu Hằng chơi một vố, đã thể hiện hào khí cỡ nào! Đương
nhiên trong đó không thể thiếu Tề Nguyên thuyết phục, bằng không chỉ dựa vào
biểu hiện yêu nghiệt của Chu Hằng thì còn chưa đủ.
Nếu đã xong chuyện, lúc này Chu Hằng cùng Tề Nguyên đi làm thủ tục thôi học,
tuy rằng bọn họ có thể trực tiếp đi Đại Hà Học Phủ, nhưng nên nể mặt thì cũng
nên nể mặt, không cần vô duyên đi đắc tội người khác.
Có uy áp Đại Hà Học Phủ, Đại Nguyên Học Phủ tự nhiên không dám không thả
người, cao tầng học phủ chỉ hận bản thân ra tay quá trễ, không kéo Chu Hằng
vào thế lực của mình từ sớm.
Nhưng ai bảo lúc trước Chu Hằng cứ luôn chạy ngược chạy xuôi, làm cho bọn họ
không tìm được cơ hội lên tiếng thích hợp, hiện tại chỉ có thể trơ mắt tiễn
người ra đi. Đại Hà Học Phủ đã nói muốn người, bọn họ cũng không dám cản trở,
đành phải lén ra điều kiện trong tối, bảo bản thân học sinh từ chối.
Tuy rằng Đại Nguyên Học Phủ quả thật cung cấp điều kiện rất hậu đãi cho Chu
Hằng, nhưng đành rằng Chu Hằng đã hạ quyết tâm.
Không chỉ có hắn đi, còn có Dương Ngọc Hoa, nữ nhân này cũng được Đại Hà Học
Phủ ời, bởi vì năng lực trận văn xuất sắc của nàng. Cuối cùng, Cảnh Tâm Nặc
cũng đồng ý tiến vào Đại Hà Học Phủ.