Hàng rào cảnh giới Sáng Thế Cảnh quá chắc chắn, trừ phi là Thăng Hoa Đế 20
tướng mới có thể đánh xuyên, mà Thăng Hoa Đế 20 tướng sao? Trên lịch sử chưa
từng xuất hiện qua!
Nếu là như vậy, Sáng Thế Vương tuyệt đối là nghiền ép Thăng Hoa Đế.
Vị Sáng Thế Vương này khinh miệt cũng không phải không có đạo lý, ở trong mắt
của Sáng Thế Vương, Thăng Hoa Đế thực ra cũng chẳng khác gì Nguyệt Minh Vương,
lật tay đều có thể trấn áp, như vậy hắn cần gì phải để ý chứ?
Sáng Thế Vương 4 tướng… Có thể chiến một trận!
Chu Hằng thầm nói trong lòng, nếu như đối phương là 8 tướng, thậm chí mạnh hơn
Sáng Thế Vương, như vậy hắn nhất định phải dựa vào Lăng Thiên Cửu Thức mới có
thể giết chết được đối thủ. Tuy nhiên, nếu là Sáng Thế Vương 4 tướng, hắn hoàn
toàn có thể dựa vào chiến lực thông thường chiến đấu.
Hắn cười ha ha một tiếng, nói: – Vậy bớt nói nhảm đi, phóng ngựa lại chiến một
trận đi!
– Tiểu tử cuồng ngạo, hôm nay lão tử sẽ dạy ngươi làm sao làm người. Vị Sáng
Thế Vương khinh thường nói.
– Vũ Vương đại nhân, thuận tiện dạy tên này làm nam nhân ra sao! Thủ hạ của
vị Sáng Thế Vương nhao nhao nói, ánh mắt quét tới quét lui hai bộ ngực và bờ
mông đầy đặn của hai vị Long tộc nữ hoàng, trong mắt tràn đầy ham muốn.
– Ha ha ha! Không sai không sai, lão tử thuận tiện dạy ngươi làm sao làm nam
nhân! Vị Sáng Thế Vương cười như điên, hắn họ Quách, tên Vũ, bởi vì là cường
giả Sáng Thế Vương, cho nên được gọi là Vũ Vương, cũng là thành viên trung tâm
trong hàng ngũ cường đạo tinh hải.
Chu Hằng sắc mặt lạnh lùng, hiện tại Lam Long nữ hoàng đã là nữ nhân của hắn,
đối phương sỉ nhục như vậy cũng đã chạm tới giới hạn cuối cùng của hắn, khơi
dậy sát ý của hắn.
– Tiểu tử, quỳ xuống cho lão tử! Quách Vũ tay phải đẩy ra, linh lực như mưa
rào trùm xuống Chu Hằng.
Hắn được xưng là Vũ Vương cũng không phải hư danh!
Chu Hằng mũi chân điểm một cái. Phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, lúc này hắn
triển khai phản kích. Hắc kiếm gia trì ngũ hành phù văn chém ra, kiếm khí vô
kiên bất tồi ngang dọc gào thét. Giống như một Mặc Long đang tức giận.
Oanh! Oanh! Oanh! Hai người đại chiến, luận lực lượng tự nhiên là Sáng Thế
Vương Quách Vũ chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng mà Chu Hằng lại hơn ở
chỗ hắn có được hắc kiếm và lực phá hoại của ngũ hành phù văn, cho nên cũng
không rơi vào chút hạ phong nào.
Kết quả này ai cũng không nghĩ tới, cho dù Lam Long nữ hoàng và Hồng Long nữ
hoàng cũng đều kinh ngạc.
Các nàng cũng không biết thậm chí Chu Hằng còn đánh chém một vị Sáng Thế Vương
8 tướng đấy!
– Tiểu tử, có cố gắng! Quách Vũ hừ lạnh, nếu không có tận mắt nhìn thấy, lại
tự mình giao thủ với Chu Hằng, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được, một
gã Thăng Hoa Đế không ngờ có được thực lực chính diện giao thủ với Sáng Thế
Vương!
Hắn đột nhiên lui mười trượng. Quát to: – Trường Hà Thiên Khuynh, chỉ ta là
Vương!
Oanh, phía sau hắn bỗng nhiên cuốn lên một dòng sông lớn cao nghìn trượng,
tiếng nước chảy ồ ồ, thanh thế cực kỳ to lớn.
– Đi!
Hắn phi thân lao ra, dòng nước cũng khởi đồng, giống như một con thủy long
đánh tới Chu Hằng.
Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắc kiếm chém ra, mở ra một con đường
máu.
Hắc kiếm tuy rằng không biến hóa rõ ràng, nhưng vẫn có.
Vốn kiếm khí nó phát ra chừng ba trượng, nhưng bây giờ đạt tới 4 trượng! Không
nên xem thường một trượng biến hóa này, kiếm khí như bản thể hắc kiếm có đặc
tính vô kiên bất tồi và lực phá hoại siêu cường. Thêm một trượng, ý nghĩa Chu
Hằng có thể phát động công kích xa hơn.
Nó có ý nghĩa rất quan trọng!
Đặc biệt khi đánh với đối thủ có lực lượng mạnh hơn mình, có thể tránh được
công kích của đối phương. Có thể không bị tổn thất, hoặc là phải trả cái giá
rất nhỏ mà thu được thắng lợi.
So với bây giờ, khoảng cách 4 trượng quanh Chu Hằng có thể hình thành uy hiếp
thật lớn với Quách Vũ. Khiến cho Quách Vũ không thể không dồn tinh lực vào
trong phòng ngự, không thể phát huy được hết tất cả ưu thế của hắn.
Mà ở trong trí nhớ của Chu Hằng. Lúc trước một đạo kiếm khí của hắc kiếm có
thể tung hoành trăm vạn dặm, trực tiếp chém đôi một tòa đại lục, so với uy thế
đó, hiện tại căn bản là quá nhỏ bé!
Một là hắc kiếm vẫn còn không trọn vẹn, hai là lực lượng của hắn còn xa xa
chưa đạt tới độ cao nguyên chủ nhân của nó.
Nhưng dù như thế, Chu Hằng vẫn không rơi xuống hạ phong, đánh có đi có lại.
– Ha ha ha! Vũ Vương, ngay cả một Thăng Hoa Đế nho nhỏ ngươi cũng không dẹp
được, còn mặt mũi nào xưng Vương? Không bằng gọi là Tiểu Vũ đi! Đúng lúc này,
lại có 4 đạo nhân ảnh bay tới, một người trong đó lập tức giễu cợt Quách Vũ.
Trong bốn người này có ba gã là Sáng Thế Vương, mà người thứ tư lại Sáng Thế
Hoàng!
– Thúi lắm, tiểu tử này rất cổ quái, nếu không thì ngươi lên mà thử đi? Quách
Vũ cũng tế xuất Bảo khí, đó là một thanh chùy đá khổng lồ, trong lúc vũ động
không gian đều bị xé rách, xuất hiện từng vết nứt đáng sợ.
– Nếu ngươi tự nhận không làm gì được, lão tử sẽ thay ngươi thu thập tiểu tử
này. – Cút, lão tử sao có thể không làm gì được. Quách Vũ vung chùy đá đập ra,
thần tướng trồi lên, từng dòng sông lớn cuốn tới trấn áp Chu Hằng, có đồng bạn
ở một bên quan khán, nếu hắn không nhanh giết chết Chu Hằng thì tuyệt đối là
mất hết mặt mũi.
Tuy nhiên Chu Hằng ngay cả Sáng Thế Vương 8 tướng cũng có thể miễn cưỡng chống
đỡ, chống đỡ một Sáng Thế Vương 4 tướng tự nhiên không thành vấn đề, tuy rằng
chiến lực Quách Vũ tăng vọt, nhưng mà cũng chỉ hơi chiếm thượng phong một chút
mà thôi.
– Ha ha ha! Vũ Vương ngươi đúng là càng sống càng tụt lùi!
– Một tên Thăng Hoa Đế nho nhỏ mà thôi, lâu như vậy còn không thu thập được,
Vũ Vương ngươi vô dụng rồi!
– Không đánh được thì nhanh đổi người đi.
Nghe đồng bạn châm chọc khiêu khích, Quách Vũ không khỏi tức giận oa oa kêu
lên, bốn đạo thần tướng cũng đồng loạt rống giận, tám tay cùng vũ động, từng
thiên hà cuốn tới trấn áp Chu Hằng.
Chu Hằng ánh mắt âm lệ, quát: – Thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?
Ông!
Tử Diễm Thiên Long phát động, lập tức cuốn mạnh về phía Quách Vũ, dưới khí thế
cường đại áp bách, cho dù Sáng Thế Vương thì thế nào, vẫn xuất hiện sai lầm
trí mạng, cả người hơi trì trệ lại!
Như vậy cũng đủ để hắn bị mất mạng rồi!
Chu Hằng đã cường thế đánh tới, hắc kiếm kiếm chớp động u quang chém tới.
– Hỏng bét! Tên Sáng Thế Hoàng trong đám Cường đạo tinh hải mặt chợt nghiêm
lại, lập tức nhảy ra vung tay chụp xuống Chu Hằng.
Người mình đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng mà làm
sao có thể trơ mắt nhìn đồng bạn bị giết chứ?
– Cút về! Chỉ là hắn vừa mới vọt ra liền bị một bàn tay ngọc chưởng bật trở
về, mặc dù chỉ là một bàn tay nhỏ dài, nhưng lại giống như một mảnh trời sụp
xuống đầu hắn vậy.
Thình thịch!
Hắn căn bản không thể chống đỡ, lập tức bị đánh bay, mạnh mẽ va chạm vào đất
bùn, hộc ra một ngụm máu tươi.
Bên kia, Quách Vũ mặt vô cùng kinh ngạc, hai chân lại mềm nhũn, trong nháy mắt
ngã xuống mặt đất không còn khí tức.
Chỉ là trong nháy mắt, một chết một bị thương!
Đám cường đạo tinh hải đều trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi bọn họ còn hi hi ha
ha, giễu cợt đồng bạn, căn bản không có để đoàn người Chu Hằng vào mắt, nhưng
mà chỉ trong nháy mắt, Quách Vũ đã bị người ta đánh chém, mà đường đường là
Sáng Thế Hoàng cũng bị người ta một chưởng lún vào trong bùn đất.
Điều này làm sao bọn họ chấp nhận được.
Chu Hằng hài lòng gật gật đầu với Lam Long nữ hoàng, lúc này mới như vợ hiền.
– Các hạ là ai, vì sao lại muốn đối địch với Đoàn cường đạo Cửu Đầu Sư chúng
ta? Trong tòa thành, một thanh âm tràn ngập uy áp truyền ra, giống như tiếng
sấm nổ vang, chấn ặt đất đều rung lên.
– Đại thủ lãnh! Ba gã Sáng Thế Vương đồng thời cả kinh kêu lên, dường như tìm
được người tâm phúc, vẻ mặt trấn định lại.
Từ trong thành, hai gã nam nhân sóng vai đi ra, người bên trái khôi ngô thân
cao hơn trượng, toàn thân mọc đầy lông màu vàng, trên cổ là cái đầu sư tử, hai
cái nanh lòi ra khỏi môi trên, tròng mắt màu đỏ thẫm, bộ dáng rất dọa người.
So với hắn, tên nam tử bên cạnh tuy rằng cao hơn người bình thường rất nhiều,
nhưng mà đứng bên tên thủ lĩnh lại có vẻ nhỏ bé vô cùng. Người này nhìn qua
chừng bốn mươi tuổi, toàn thân tràn đầy khí tức nho nhã, da thịt trong suốt
như ngọc, có thể sánh với nữ nhân.
Nhưng khí tức hai người đều cường đại và tối nghĩa!
Chu Hằng nhớ rõ trước khi tiến vào không gian Hồng Nguyệt từng nghe một gã
Thăng Hoa Đế cường đạo tinh hải nói qua, đại đầu mục của bọn họ là Cửu Đầu Sư
Vương – Mao Lợi, Sáng Thế Đế 8 tướng!
Hẳn là là tên nam tử cao lớn như núi bên trái!
Như vậy, tên nam nhân văn nhã này có thể sóng vai với Mao Lợi, khí thế cũng
không kém hắn, tất nhiên cũng là tồn tại vượt qua cực hạn Sáng Thế Đế!
Nhưng mà một núi không thể chứa hai hổ, nếu đoàn cường đạo này thực sự có hai
Sáng Thế Đế 8 tướng, như vậy ai làm lão đại? Ai làm lão nhị? Ai cũng không
chịu phục ai, ai lại hạ mình làm lão nhị mà trong lòng không đang âm mưu tạo
phản chứ?
– Không phải cùng các ngươi là địch, mà chúng ta đến cướp! Chu Hằng thu hồi
hắc kiếm, hai người này là siêu Sáng Thế Đế, hắn cũng không thể chống lại, bởi
vậy hắn thu hắc kiếm vào, dù sao không có cơ hội cho hắn xuất thủ.
Gì? Cướp?
Không đúng a, bọn họ không phải cường đạo tinh hải sao, sao lại có người tới
cướp bọn họ?
– Ha ha ha! Hai vị, các ngươi để tiểu tử này nói hươu nói vượn sao? Cửu Đầu
Sư Vương Mao Lợi nhìn hai vị Long tộc nữ hoàng, hắn chính là Sáng Thế Đế 8
tướng, tuy rằng vẫn không nhìn ra sâu cạn của hai đại Long Hoàng, nhưng mà ít
nhất biết các nàng cực mạnh, chính là chủ nhân ở đây.
– Rất không xảo, hai người này một là vợ ta, một là… Chị vợ ta! Chu Hằng
khoanh tay trước ngực nói: – Nghiêm túc một chút đi, cướp đây!
– Hai vị nếu mặc hắn hồ nháo, bổn tọa cũng chỉ còn cách ra tay giáo huấn hắn
một chút mà thôi! Mao Lợi lạnh lùng nói, hắn tự nhiên không tin hai nữ nhân ít
nhất là tồn tại siêu Sáng Thế Đế này lại nghe lời một tên Thăng Hoa Đế nho
nhỏ, chỉ nghĩ các nàng cố ý để Chu Hằng đi ra trêu chọc mình.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tay phải vươn ta một trảo chụp xuống Chu Hằng.
– Cút! Lam Long nữ hoàng hừ lạnh một tiếng, một mảnh hàn quang lóe lên, hóa
thành một đạo băng nhận bổ tới Mao Lợi.
Tuy rằng nàng giận Chu Hằng, nhưng mà cũng chỉ có nàng mới có tư cách làm nhục
Chu Hằng, người khác thì không!
Mao Lợi đau đớn kêu lên một tiếng, lui về hơn mười trượng, tay phải nâng lên,
máu tươi chảy ra, bàn tay của hắn bị băng nhận của Lam Long nữ hoàng chém ra
một vết thương.
Chu Hằng mỉm cười, nói: – Còn cần ta phải nói cướp lần thứ ba sao? Cướp! – – –
– – oOo- – – – –