Thế này là phải đi qua bên kia mới tính là qua ải?
Chu Hằng nhìn cầu đá lắc lư trong gió núi, tay phải rung lên, một đạo kình khí
đánh ra, đánh sâu xuống vách núi. Ầm, ngọn lửa tím trào ra, hắn phát động lực
huyết mạch, một đoàn hào quang màu tím xẹt qua như sao băng, nhanh chóng biến
mất ở khe núi sâu.
Là thật!
Nếu như té khỏi cầu đá, hắn thật sự sẽ xong đời. Độ cao như vậy, ngay cả thể
chất của hắn mạnh mấy đi nữa cũng sẽ nháy mắt tan xương nát thịt!
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa đã im lặng đóng kín, ngoài việc tiến
tới trước, hắn đã không còn đường lui.
Vậy thì tiến tới!
Chu Hằng hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, một chân bước ra.
Cầu đá mặc dù là cầu, nhưng độ rộng hẹp đến dọa người, đi trên đó lắc qua lắc
lại.
Kỳ thật với tính cân bằng của lấy võ giả, nếu đặt ở trên đất bằng, có đi 100
dặm, 1000 dặm cũng sẽ không sẩy chân một cái. Nhưng khi đặt trên dốc núi đá,
nó như trên băng mỏng, lúc nào cũng có thể lật thuyền mất mạng!
Nói là kiểm tra thực lực, còn không bằng nói là kiểm tra tâm tính.
Không e không sợ, gió quét bất đống
Gió núi thổi qua, chút lực này đừng nói Tụ Linh Cảnh không để vào mắt, ngay cả
người thường cũng coi như hóng mát. Nhưng lúc này không giống, mỗi một bước
đạp sai đều sẽ không thể trở mình, cầu đá bị gió núi thổi lắc lắc lên xuống,
vặn vẹo như một con rắn.
Chu Hằng bước chân vững chắc, mỗi một bước đặt xuống đều trầm ổn chắc chắn,
dính chặt trên cầu đá.
Vù! Vù! Vù!
Đi tới chừng trăm trượng, gió núi bỗng nhiên gào thét, như có lốc xoáy nổi
lên, trở nên vô cùng cuồng bạo! Chu Hằng như chiếc lá bay trong lốc xoáy, có
thể bị cuốn bay lên trời bất kỳ lúc nào.
– Định!
Chu Hằng vận chuyển linh lực, thân thể vững như núi, từng bước đi tới, ánh mắt
sắc bén như tia chớp.
Hắn vững vàng đi tới trước, lại chừng trăm trượng, gió núi bỗng nhiên nhỏ đi,
giống như đã qua mắt bão cuồng bạo, tiến vào khu an toàn. Nhưng bỗng một tiếng
ầm, trên bầu trời mây đen dày đặc, sấm vang chớp giật.
Dựa vào, cái này chơi lớn rồi!
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng tia sét đánh ra từ tầng mây, điên cuồng đánh xuống cầu đá!
Chu Hằng ngay cả muốn chửi má nó cũng không có tâm tình đó, vội vàng chạy đi,
bởi vì tia sét đánh từ đằng sau tới! Hắn không cho rằng tốc độ của mình có thể
nhanh hơn tia sét, có lẽ tu luyện Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến cảnh giới tối cao
còn có thể thử, nhưng không phải là hắn ở hiện giờ!
Chạy chạy chạy, xông xông xông!
Chu Hằng chạy như điên đằng trước, đằng sau đánh xuống từng tia sét, nếu để
cho người thường thấy cảnh này, nhất định phải hô to khó tin, sau đó nghĩ rằng
Chu Hằng là kẻ vạn ác không tha, ông trời già cũng mở mắt muốn đánh chết hắn!
Thậm chí Chu Hằng phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tần suất tia sét đánh xuống
ngày càng cao, tốc độ đuổi theo hắn cũng nhanh hơn. Hắn căn bản không có một
chút thời gian tạm dừng, nếu bị đuổi kịp, hắn căn bản không thể nào so sánh
tốc độ với tia sét.
Có lẽ một tia sét đánh hắn không chết, nhưng chỉ cần đánh hắn rớt khỏi cầu đá,
hắn tuyệt đối sẽ xong đời!
Chu Hằng một nghĩ làm hai, chẳng những phải vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ,
còn phải nhìn dưới chân không được đạp sai, bởi vì gió núi cũng không dừng
lại, cầu đá vẫn đang lắc lư, mặt cầu hẹp như vậy, hắn chỉ cần đạp sai một chút
xíu là sẽ nuốt hận!
Đây đúng là thử thách tâm lực của hắn quá to lớn, cũng may thần thức của hắn
được hắc kiếm rèn luyện ra, cứng rắn, to lớn, cũng chống đỡ được tiêu hao như
vậy.
1 phút, 2 phút, 3 phút!
Tốc độ tia sét đuổi theo ngày càng nhanh, Chu Hằng đành phải thúc đẩy Tấn Vân
Lưu Quang Bộ đến tận cùng, mới miễn cưỡng không để tia sét đuổi theo! Chỉ duy
trì 2-3 phút, hắn liền cảm giác xương cốt toàn thân như rời ra, trên da sắp
toát ra máu.
Hóa thân kim loại vận chuyển, Chu Hằng không ngừng khôi phục các bộ phận thân
thể bị thương, thuận tiện cũng vận chuyển Minh Ngọc Công, môn công pháp này đã
bị hắn đẩy lên tầng thứ bảy, lực phòng ngự khá là đáng sợ.
Ngay cả như thế, lúc đến phút thứ 8, Chu Hằng đã thành một người máu, bởi vì
hóa thân kim loại khôi phục thua xa Tấn Vân Lưu Quang Bộ phá hoại thân thể. Mà
hóa thân kim loại, Minh Ngọc Công, Tấn Vân Lưu Quang Bộ tiêu hao ba tầng cũng
làm hắn cảm thấy kiệt sức.
Kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
9 phút, 10 phút, 11 phút!
Trên người Chu Hằng không ngừng chảy ra máu loãn, thậm chí có cơ thịt không
ngừng rớt xuống từng cục, bộ dáng hết sức thê thảm. Nhưng ánh mắt của hắn lại
trở nên càng sáng ngời, ý chí chiến đấu sục sôi thẳng lên trời cao, muốn diễn
hóa thành thực chất.
12 phút, 13 phút!
Phía trước xuất hiện một mảnh đất trống – là điểm kết thúc!
Chu Hằng mừng rỡ, đan điền sớm đã khô cạn như được rót một dòng suối mát, làm
tốc độ của hắn tăng thêm một bậc. Vù vù vù, bảy lần lên xuống, hắn đã nhảy lên
trên chỗ trống.
Mây sấm nhanh chóng biến mất, mọi thứ trở về bình lặng.
Chu Hằng thở hổn hển hồng hộc, nhưng cố nén cả người đau đớn muốn chết, lấy ra
một khối linh thạch luyện hóa.
Linh lực khô cạn chậm rãi khôi phục, hắn lại vận chuyển hóa thân kim loại điều
trị toàn thân, trên dưới toàn thân liền không còn thấy một vết thương, nhưng
sắc mặt khá là tái nhợt, dù sao máu tươi đã tổn thất không có khả năng lập tức
bù lại được.
Cũng không có gì, Tụ Linh Cảnh dựa vào linh lực ăn cơm, chỉ cần bổ sung được
linh lực, mọi thứ đều dễ nói.
Bởi vì còn phải cộng thêm chữa thương, lần này Chu Hằng tốn hết 3 canh giờ mới
khôi phục hoàn toàn, hắn quay đầu nhìn lại cầu đá thật dài, trong lòng suy
tưởng miên man.
Hắn tuyệt đối không phải người đầu tiên xông qua hai ải này, mà nơi này sẽ căn
cứ thực lực võ giả để điều chỉnh độ khó, như vậy những người trước kia làm sao
xông qua được? Hắn đã đủ kinh diễm tuyệt thế, tuy nhiên vẫn làm thảm như vậy,
những người trước kia thì sao?
Không được tự mãn, trên đời này có nhiều thiên tài, có rất nhiều yêu nghiệt, ở
trong khu vực Thiên Hàng Thành, hắn có thể xếp vào trong thiên tài đứng đầu,
nhưng toàn bộ Hàn Thương Quốc thì sao?
Lại đặt trên toàn Huyền Càn đại lục thì sao?
Đừng quên Hàn Thương Quốc chỉ là một Vương triều nho nhỏ, căn bản không thể so
sánh được với Hoàng triều, Đế triều!
Tin chắc, nguyên chủ nhân cung điện này hẳn là nhân vật đứng đầu trong Hoàng
triều, thậm chí Đế triều, cho nên mới làm ra điều kiện qua ải biến thái như
thế!
Chu Hằng đứng lên, nhìn về phía trước, một cánh cửa đã mở rộng với hắn.
Không biết hiện tại Cổ Tư thế nào, trong lòng hắn bỗng toát ra ý nghĩ này, thử
thách đáng sợ như vậy, Cổ Tư thật có thể thông qua ư?
Hắn bước vào cánh cửa thứ ba.
Cảnh vật thay đổi, đây là một gian phòng u nhã, không lớn, cũng chỉ khoảng 1
trượng vuông, ở giữa đặt một cái bàn đá. Trên bàn đá có một cây trụ thủy tinh,
Chu Hằng đã thấy nó mấy lần, chính là Linh Tinh Trụ dùng để kiểm nghiệm linh
thể.
ikienthuc.org
Chẳng lẽ ải thứ ba này, chính là kiểm nghiệm lực huyết mạch?
Vậy người có thiên tài đi nữa đến nơi này cũng bó tay, chỉ nghe theo mệnh
trời! Bởi vì lực huyết mạch sinh ra đã được quyết định, không có khả năng đề
cao, cũng không có khả năng tan biến.
Chu Hằng lại mỉm cười, định luật này vô dung với hắn, hắc kiếm vẫn luôn đang
tăng lên thể chất của hắn, từ thần thức đến lực huyết mạch, cường độ thân thể,
mọi mặt đều được tăng lên.
Chỉ là quá trình này rất lâu dài, 2 tháng trước kiểm nghiệm còn là Nhân linh
thể tam tinh, hiện tại nhiều nhất tăng lên tứ tinh, không có khả năng cao hơn.
Hắn đi đến cạnh bàn, đặt tay phải lên, Linh Tinh Trụ liền có biến hóa, một hồi
tỏa ra ánh sáng tim, một hồi lại phát ra màu vàng, không ngừng thay đổi, nhưng
độ sáng tổng hợp vẫn không thể theo kịp Tỉnh Thiên.
Quả nhiên, Nhân linh thể tứ tinh, tăng lên nhất tinh so với lúc kiểm nghiệm ở
Hắc Thủy Điện!
Xung quanh không có động tĩnh gì.
Rõ ràng, tư chất như vậy căn bản không được tiếp thu, quá kém!
Ánh mắt thật cao, toàn bộ Hàn Thương Quốc cũng chỉ có khoảng một vạn linh thể,
đặt ở chỗ nào cũng được bồi dưỡng trọng điểm, nhưng ở trong này ngay cả qua ải
cũng không được! Ngẫm lại cũng đúng, Hàn Thương Quốc nho nhỏ đã có vạn người
đủ tư cách qua ải, vậy còn có khó khăn gì chứ?
Chu Hằng cũng không nản lòng, bởi vì hắn còn có công cụ gian lận nghịch thiên!
Hẳn thả lỏng áp chế hắc kiếm, lập tức thần vật này như gặp phải khiêu khích,
lập tức phát ra ánh sáng đen, đánh vào Linh Tinh Trụ.
Toàn bộ Linh Tinh Trụ nháy mắt bị màu đen tràn đầy, cả phòng ngập trong hào
quang màu đen. Rõ ràng là màu đen, nhưng lại khiến người ta có cảm giác chói
mù cả mắt! Nhưng chỉ vẻn vẹn là nháy mắt, bùm một cái, Linh Tinh Trụ vỡ vụn
thành ngàn vạn mảnh.
Kẹt, kẹt kẹt kẹt… Vách tường đột nhiên kéo lên, hiện ra một tòa đại diện lớn
ở đằng sau.
Qua ải!
Chu Hằng bước nhan tới trước, vù một cái ánh sáng trắng lóe lên, một bóng
người đột nhiên xuất hiện, chính là đứa bé biến ảo từ linh của Pháp trận.
– Chúc mừng ngươi xông qua ba cửa ải, trở thành chủ nhân tạm thời của Tâm La
Điện!
Đứa bé nói.
– Chủ nhân tạm thời?
Chu Hằng sửng sốt.
– Vì sao không phải là chủ nhân vĩnh viễn?
– Bởi vì ta đã bị phá hỏng, không thể nhận chủ, cho nên mỗi một người xông
qua ba cửa ải có thể trở thành chủ nhân tạm thời của Tâm La Điện, thẳng đến
khi rời đi!
Đứa bé vô cùng bình tĩnh nói, giống như đã quên trước đó từng gặp qua Chu
Hằng.
Thì ra vậy, nhưng mà, lực lượng gì có thể phá hoại Tâm La Điện? Một mảnh phế
khu bên ngoài, là bị chiến đấu phá hoại? Rốt cuộc là ai làm? Chủ nhân ngày xưa
của Tâm La Điện là tồn tại như thế nào?
Đáng tiếc, linh của Pháp trận căn bản không có trí nhớ.
– Đây là phần thưởng cho ngươi, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, là chí bảo Tâm La
Điện, quý giá hơn Tâm La Điện vô số lần!
Đứa bé vươn tay vẫy một cái, trên bàn lập tức xuất hiện một tòa tháp lung linh
cao khoảng một tấc.
Tháp có 10 tầng, mỗi một tầng đều chạm khắc tỉ mỉ, vô cùng tinh xảo.
– Không phải Cửu Huyền hay sao, tại sao lại có 10 tầng?
Chu Hằng cầm tháp nhỏ lên, lật qua lật lại cũng không thấy nó có gì quý giá.
– Sau khi ngươi nhận chủ sẽ hiểu!
Linh của Pháp trận nói.
– Nhỏ một giọt máu của ngươi lên đó, đồng thời dùng thần thức tiến vào trong,
có thể hoàn thành nhận chủ. Chủ nhân tháo này đã sớm chết, ngươi nhận chủ
không có gì khó khăn.
Chu Hằng không cảm thấy linhcủa Pháp trận sẽ hại mình, bằng không hai ải trước
tùy tiện tăng thêm độ khó liền đủ làm hắn chết không biết bao nhiêu lần. Hắn
rạch ngón tay, nhỏ một giọt máu lên thân tháp, đồng thời dùng thần thức kết
nối với nó.
Ầm!
Thức hải của hắn rung lên, vô số tin tức tràn vào trong đầu, đợi tiêu hóa
xong, Chu Hằng lập tức toát ra vẻ mặt mừng rỡ không thôi.