Biến hóa là có, chỉ là cũng không xuất hiện ở trên thân thể, trên tu vi, mà là
trong tính cách.
Ngay từ đầu Chu Hằng chỉ là không hiểu biết về Hồng Long nữ hoàng, cũng không
biết nữ hoàng này thật ra là một nàng mang tới tai họa, nhưng sau khi hắn quan
sát một hồi, lại phát hiện mọi người, bao gồm con lừa đen tính cách đặc thù
đều đang không ngừng thay đổi lớn.
Tỷ như con lừa đen thì càng thêm tham tiền, hiện tại chẳng những nó không thể
bỏ bảo vật, ngay cả vàng bạc đều không buông tha, thậm chí bình hoa trang sức
trong phòng đều len lén nhét vào trong bao tải, định đào hố giấu đi.
Mộc Đồng Đồng thì càng đùa giỡn như điên, náo động cả đêm cũng không chịu ngủ,
thế nào Chu Hằng cũng phải dùng linh lực cưỡng ép phong trấn nàng mới được.
Lam Long Nữ Vương thì càng trở nên anh thư nhưng lạnh lùng, cũng càng coi Chu
Hằng như kẻ thù, dường như lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện xấu gì đó.
Ngược lại thì Hồ Nhân không có thay đổi gì, nhưng nghĩ lại nàng vốn chính là
đất, người này không thể tính ở trong đó.
Cho nên, Hồng Long nữ hoàng phát sinh xui xẻo cũng chưa chắc trời sinh nàng đã
gieo rắc điều xấu, mà là tiến vào nơi này một mặt tính cách của nàng bị phóng
lớn vô hạn, tỷ như tính lười biếng mà thôi.
Ở địa phương này, có thể biến đổi một người. Hoặc là nói, làm cho tính cách
của mỗi người trở nên càng thêm rõ ràng.
Đúng rồi, nói như vậy, Lỗ Đông Vân thích chõ mũi vào chuyện người khác chắc
cũng là một loại bệnh chăng? Ừm! Không trách được luôn thích chen chân vào
chuyện người khác!
Chính mình không có bị ảnh hưởng, là nhờ có hắc kiếm!
Chu Hằng càng ngày càng tò mò, vị thần linh chí cao này đến tột cùng là tồn
tại như thế nào, đây là nàng ở trên cao nhìn xuống đùa bỡn tiểu thế giới này,
hay là nàng đã chết đi, đây là ý chí không tiêu tan của nàng?
Nếu để Chu Hằng nói, hắn càng muốn tin tưởng đây là một vị đại năng vô thượng
từ Minh giới, giống nhau với Hoặc Thiên chỉ là tiến vào Tiên giới dưỡng
thương, nếu không ai lại nguyện ý bị áp chế tu vi luôn đợi ở chỗ này?
Ngày hôm sau. Chu Hằng chính thức với thân phận đệ tử Thánh Tiên Điện rảo bước
đi dạo trong điện phủ bậc trung thật lớn này.
Thánh Tiên Điện cũng không chỉ là dẫn tới tác dụng của võ viện, nơi này nếu đã
có đệ tử, cũng không thiếu võ giả bậc cao ở trong này cảm ứng khí tức Thần
Linh, thu được lĩnh ngộ phá vỡ gông cùm xiềng xiếc tiến vào cảnh giới cao hơn.
Đệ tử trong này chia làm 6 trình tự rõ ràng, là 6 cảnh giới đối ứng từ Nguyệt
Minh Vương đến Nhật Diệu Đế, dùng viện chữ Địa làm danh xưng. Tỷ như Địa Lục
Viện chính là chỗ ngụ của Nguyệt Minh Vương; Địa Nhất Viện là chỗ của Nhật
Diệu Đế. Mỗi một viện chữ Địa đều có võ giả bậc cao do Thánh Tiên Điện phái ra
để chỉ đạo.
Đương nhiên, mọi người có thể tới chỗ này đều là thiên tài; cho dù là Nguyệt
Minh Vương thì cũng là người xuất sắc trong Nguyệt Minh Vương.
Đạt tới trình tự Thăng Hoa Vương, Thánh Tiên Điện sẽ không có trưởng giả
chuyên môn để chỉ điểm. Nhưng sẽ bố trí cho người tầng thứ này một gian điện
phủ chuyên môn, mọi người có thể thảo luận với nhau những khó khăn gặp phải
trong tu luyện, mà hơn 20 vị Thăng Hoa Đế cỡ như Lỗ Đông Vân cũng sẽ thỉnh
thoảng tới để giảng giải.
Đây là một địa phương có tính chất nửa võ viện nửa tôn giáo, kỷ luật tương đối
lỏng lẻo, nhưng có một điều phải giữ nghiêm, chính là tuyệt đối không được
giết người ở trong Tiên điện, nếu không sẽ bị coi là công địch của Tiên vực!
Bởi vì đây là đại nghịch bất đạo, khinh nhờn Thần Linh tối cao!
Đương nhiên, còn có một đống lớn quy củ khác, tỷ như ở trong phạm vi Tiên điện
không được phép phi hành. Điều này cũng xem là bất kính đối với Thần Linh chí
cao.
Chu Hằng thật ra không có hứng thú thảo luận võ đạo với người khác, hắn chỉ đi
dạo ở trong Thánh Tiên Điện. Vào đến trong này, hắc kiếm rung động càng thêm
rõ ràng, nhưng nó cũng không có chỉ phương hướng chính xác, mà chỉ luôn xoay
tròn.
Đây là hưng phấn cũng không phải như vậy chứ? Chỉ như vậy làm sao giúp hắn tìm
được?
Chu Hằng đơn giản không để ý tới vị đại gia này nữa. Một mình đi lang thang
chừng mười ngày, cuối cùng hắn quyết định đi tới “lớp học” xem thử. Hỏi người
khác một chút tình huống, dù sao so với một mình hắn đi dạo cũng tốt hơn.
Bởi vì trình tự võ đạo ở Tiên vực không thể so sánh với Tuyệt Tiên Thành, ở
nơi này Sáng Thế Vương chính là tồn tại vô địch; mà Thăng Hoa Đế đã là nhân
vật đỉnh cao; còn Thăng Hoa Hoàng chính là đệ tử cấp bậc cao nhất.
Chu Hằng đi vào một gian điện phủ, chỉ thấy nơi này chỉ có chín người, nhưng
có bảy người là lão nhân chòm râu bạc phơ, toàn thân đều tản ra ý vị già lão;
còn lại là hai người trẻ hơn nhiều, nhìn qua chừng hơn bốn mươi tuổi.
Nhìn thấy Chu Hằng đi vào, chín người đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú,
đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì Chu Hằng quá trẻ tuổi.
Loại trẻ tuổi này không phải trẻ tuổi về vẻ ngoài, điều này có thể thông qua
linh lực trú nhan… mà đây là khí huyết! Giống như hỏa lò, hừng hực xông lên
tận trời, điều đó có nghĩa thọ mệnh dồi dào! Quả thật khiến cho người ta hâm
mộ!
Đối với cường giả cao cao tại thượng, ngoại trừ đột phá tu vi, thì còn có thứ
gì để họ theo đuổi?
Đương nhiên là thọ nguyên!
Chu Hằng mỉm cười, ôm quyền nói: – Tại hạ Chu Hằng! Ra mắt các vị lão huynh!
Nói về tuổi, hắn hoàn toàn có thể làm cháu chắt của các lão nhân ở đây, nhưng
ở thế giới dùng thực lực quyết định địa vị, ai lại đi quản tới tuổi tác của
hắn? Chỉ cần hắn có đủ thực lực, là có tư cách xưng huynh gọi đệ.
– Lão phu Nghiêm Thạc!
– Lão phu Mã Hóa Viễn!
– Mỗ gia Trịnh Sảng…
Chín người kia cũng đều trả lễ, rồi tự giới thiệu với Chu Hằng. Dù sao vị này
cũng quá trẻ tuổi đi, có được tiềm lực tăng lên đáng sợ, người như vậy cho dù
là không thể kết làm bạn hữu cũng tuyệt đối không thể đắc tội.
– Chu huynh là sư thừa vị cao nhân nào, trước đây như thế nào chưa từng nghe
nói qua? Lưu Vũ Địch liền hỏi Chu Hằng. Tuy rằng hắn râu bạc một bó to, nhưng
một tiếng Chu huynh lại xưng hô vô cùng nhuần nhuyễn.
– Ha ha.. Ta là xuất thân từ nơi hoang dã, trước kia chỉ là tự mình vùi đầu
tu luyện, gần đây mới ra ngoài lịch lãm một chút, phát hiện thế giới bên ngoài
hóa ra rộng lớn như vậy! Chu Hằng nói, lời này đúng là nửa thật nửa giả.
– Thì ra là thế! Chín người kia đều gật gật đầu. Bọn họ rõ ràng cũng không
tin, nhưng không ai tiếp tục hỏi nữa, hiển nhiên là sợ trong lúc vô ý hỏi
trúng điều cấm kỵ của Chu Hằng, khơi khơi đắc tội với một cường địch.
Mọi người đều là mới quen, tự nhiên không có khả năng móc hết lòng dạ nói ra,
sau khi chào hỏi mọi người đều yên tĩnh lại.
Chín người trong này đều đưa mắt nhìn trên vách tường, dường như trên đó mọc
ra một cây thánh dược, vô cùng hấp dẫn người.
Chu Hằng đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy trên vách tường có khắc những bức đồ họa,
thoạt nhìn chính là những gốc cây, những bụi cỏ, những con thú… nhưng klhi
nhìn kỹ, cây này cỏ này thú này dường như nhích động, truyền lại điều huyền
diệu vô cùng sâu sắc nào đó.
Chỉ nhìn ngắm vài lần, hắn cũng cảm giác được nhịp đập của đại đạo tang
thương, làm cho tâm linh hắn chấn động, dường như dâng lên đủ loại hiểu ra.
Có ý tứ!
Hắn cũng ngồi xuống, tĩnh tâm ngưng thần, tìm hiểu huyền diệu trong đó.
Vô cùng kì diệu, huyền diệu khó giải thích, dường như hắn nắm bắt được điều
gì, lại dường như không chạm vào thứ gì, khiến hắn có cảm giác như phát điên.
Kiểu này cũng giống như một người tu vi không đủ mà cố gượng ép nghiên cứu
Thiên Kinh, rõ ràng mỗi một phù văn đều ẩn chứa bí mật của thiên địa, lại hoàn
toàn không có biện pháp lĩnh hội chân nghĩa trong đó, chỉ có thể loại suy, để
tham chiếu với sở học của mình trước đây, từ đó thu hoạch được lĩnh ngộ và đột
phá.
Sau khi Chu Hằng lĩnh ngộ được điểm này, bắt đầu dựa vào đó thể hội Ngũ Hành
Phù Văn.
Nhưng mà rất nhanh thì hắn thất vọng rồi, dù có hiểu ra loại đạo đạo sinh
thành này, cũng không đủ để dẫn tới tác dụng trợ giúp lĩnh ngộ đối với Thiên
Kinh.
Ngẫm lại cũng đúng, Thiên Kinh chính là tồn tại cấp siêu Sáng Thế Đế khác, nếu
như loại lĩnh ngộ này có thể dẫn tới giúp ích, như vậy nơi này cũng không có
khả năng chỉ có tồn tại Sáng Thế Vương cao nhất.
Loại lĩnh ngộ này hữu ích đối với Thăng Hoa Hoàng bình thường, nhưng đối với
Chu Hằng nắm giữ Hỗn Độn Thiên Kinh thì còn xa không đủ.
Hắn đứng lên, có tiếp tục nghiền ngẫm cũng không có ý nghĩa, chỉ lãng phí thời
gian mà thôi.
Thấy hắn rất nhanh liền đứng lên, mấy lão nhân đều khẽ chép miệng, trong lòng
thầm than một tiếng: dù sao chỉ là người trẻ tuổi không thể định tâm được! Tuy
rằng bích hoạ khắc đá này không là thần công bí điển gì, nhưng còn trân quý
hơn so với các thứ đó, có thể tăng lên ngộ tính của tu giả!
Đương nhiên bọn họ cũng không đi khuyên Chu Hằng, gia tộc nào nguyện ý nhìn
thấy một thiên tài trẻ tuổi như vậy đi lên vị trí cao hơn mình? Bọn họ còn ước
gì từ nay về sau Chu Hằng cứ dừng lại ở cảnh giới Thăng Hoa Hoàng này không
tiến thêm nữa.
Chu Hằng đi ra cửa, mới đi được vài bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng
gọi: “Chu huynh”. Hắn quay nhìn lại, là một nam nhân trung niên mặc áo gấm,
tên hắn là Lý Nguyên Tinh, hắn có điểm không yên lòng.
Chu Hằng dừng bước lại, Lý Nguyên Tinh bước hai ba bước đuổi theo kịp, cười
nói: – Nếu Chu huynh mới đến, thì để tại hạ cùng đi dạo nơi nơi với huynh như
thế nào?
– Cũng tốt! Chu Hằng ngẫm nghĩ, rồi gật đầu đồng ý.
Thánh Tiên Điện tối cao tối thượng, chính là Tế đàn cuối cùng cộng phụng vị
Thần Linh chí cao kia. Tuy nhiên pho tượng đá ở nơi này, tạm thời Chu Hằng còn
chưa có nhìn thấy, bởi vì chỉ có ở ngày sinh nhật Thần Linh mới có thể mở ra
cho người vào cúng bái.
Chính vì địa vị đặc thù của Thánh Tiên Điện, nơi này nhất định không có khả
năng có chỗ giải trí gì, đừng nói tửu lâu trà quán, bất kỳ liên quan đến mua
bán sinh ý đều không cho phép tồn tại, vô cùng thuần túy.
Cho nên muốn tìm thú vui nhất định phải đi ra tòa thành bên ngoài.
Được Lý Nguyên Tinh hướng dẫn, hai người rất nhanh đi tới Thanh Hà Thành. Đây
là một trong những thành thị cách Thánh Tiên Điện gần nhất, vô cùng phồn vinh.
Lý Nguyên Tinh là khách quen của nơi này, hắn dẫn Chu Hằng vào một gian tửu
lâu, hai người châm mỗi người một ly rượu ngon, rồi bắt đầu hàn huyên trên
trời dưới dất.
Cùng so sánh với Lỗ Đông Vân, Lý Nguyên Tinh về giao tế thông minh lanh lợi
hơn nhiều. Hắn cẩn thận suy tư mỗi câu trả lời của Chu Hằng, thường thường
trong mắt chớp lóe tia sáng kỳ lạ, dường như xúc động điều gì.
Chu Hằng cũng hỏi thăm đối phương ở nơi này có những chỗ nào cấm kỵ, chỗ nào
thần bí, nhưng thu được trả lời cơ hồ là mỗi người ở Thánh Tiên Điện đều biết,
nơi cấm kỵ duy nhất của Tiên vực này chính là Thánh Tiên Điện.
Nói chính xác, đầu tiên là pho tượng Thần Linh trong Thánh Tiên Điện, nhưng
hàng năm đều sẽ mở ra một lần, không tính là cấm kỵ chân chính; nhưng chỗ thứ
hai thì vĩnh viễn cấm người đi vào, chính là tòa núi cao ở chỗ Thánh Tiên Điện
kia.
Nghe nói, vị Thần Linh vô thượng ngụ ở trên Thánh sơn đó, không cho phép bất
luận kẻ nào quấy rầy. Nếu như có người tới quấy rầy, chẳng những người đó sẽ
bị đánh giết thành mảnh vụn, còn sẽ khiến cho Thần Linh trách tội, giáng xuống
tai nạn!
Lý Nguyên Tinh nói ra vô cùng thận trọng, Chu Hằng nghe nói vậy lại hai mắt
tỏa sáng, đương vê nha của hắn hẳn chính là ở trên ngọn núi kia.
– Chu huynh có từng nghĩ tới, ở bên ngoài thế giới này là thế giới như thế
nào không? Lý Nguyên Tinh đột nhiên hỏi.
“Ồ! Không phải người trong thế giới này đều bị tẩy não rồi sao? Như thế nào
còn sinh ra ý niệm như vậy?” Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, nói: – Dĩ nhiên
là một mảng thế giới càng thêm rộng lớn!
– Chu huynh thực sự tin như vậy sao? Lý Nguyên Tinh hỏi rất có thâm ý.
Chu Hằng chỉ cười cười.