– Ngươi nhảy trước đi!
Hồng Long nữ hoàng đạp một cước, con lừa đen lập tức kêu thảm một tiếng, ngã
vào trong động.
– Bổn tọa trêu ai ghẹo ai . . .
Thanh âm của con lừa đen bay ra từ trong động, nhưng ly kỳ là, nó lại không có
bay lên.
Trọng lực của nơi này thì cũng tương đương với tiêu chuẩn ở Hợi Tiên Thành,
bất cứ người nào trong bọn họ đều có thể phi hành tự nhiên ở trong này, nhưng
vì cái gì con lừa đen cứ như đá chìm đáy biển vậy?
– Con lừa, chớ giả bộ, đi ra nhanh lên!
Chu Hằng lớn tiếng nói.
Trong động không có tiếng vang nào.
– Di, chẳng lẽ ngươi đá ngất con lừa?
Chu Hằng nhìn về phía Hồng Long nữ hoàng, một vị Siêu Sáng Thế Đế muốn làm
điểm ấy dễ như trở bàn tay.
– Nói lung tung, người ta làm sao thô lỗ như vậy, chỉ là nhẹ nhàng đạp một
cước mà thôi!
Hồng Long nữ hoàng đánh chết cũng không thừa nhận.
– Không có nghe nó còn kêu sao?
Chu Hằng tỏ vẻ hoài nghi, thủ đoạn của Siêu Sáng Thế Đế sao có thể cân nhắc
theo lẽ thường, nhưng nơi này có liên quan tới hắc kiếm, như vậy phát sinh
chuyện kỳ quái cũng không phải là không thể nào.
– Nếu không, chúng ta trở về đi?
Mộc Đồng Đồng lộ ra biểu tình sợ hãi, nha đầu kia chưa từng có lòng tiến thủ,
tuy nhiên ý kiến của nàng tự nhiên cũng chưa bao giờ được coi trọng.
Chu Hằng tuyệt đối không có khả năng rời đi như vậy, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi
nói:
– Mọi người cẩn thận một chút!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Mộc Đồng Đồng, hắn liền để tiểu nha đầu
đi vào trong Tiên Cư, sau đó gật gật đầu với hai vị Long Hoàng.
– Tỷ . . . Ta còn không có sống đủ, không muốn chết a!
Hiện tại chỉ số thông minh của Lam Long nữ hoàng có hạn, thây con lừa đen đi
xuống lại không thấy lên, tự nhiên tràn đầy sợ hãi đối với cái địa huyệt này,
dùng hai tay ôm đùi Hồng Long nữ hoàng, oa oa kêu to.
Nguyên lai tứ muội oai hùng kinh người của mình khi còn bé không ngờ nhát gan
như thế. Thật là đáng yêu! Hai mắt Hồng Long nữ hoàng phát sáng, nếu không
phải bây giờ không phải là thời điểm, nàng sẽ trêu chọc nghĩa muội này một
chút.
– Đi thôi!
Chu Hằng cùng Hồng Long nữ hoàng đồng thời thả người nhảy xuống, mà Lam Long
nữ hoàng thì oa oa kêu to, quanh quẩn không dứt trong động.
– Di, ta không thể phi hành!
Hồng Long nữ hoàng tràn ngập ngạc nhiên nói.
Chu Hằng cũng phát hiện mình mặc dù có thể vận chuyển linh lực của bản thân,
nhưng môi trường nơi này rất đặc thù, hắn cũng không cách nào phi hành, thật
giống như lão trời già nói nơi này không thể phi hành, như vậy bất cứ người
nào cũng không thể phi hành, cho dù Siêu Sáng Thế Đế cũng không ngoại lệ!
Pháp tắc!
Pháp tắc nơi này bất đồng!
– Ta đã nói không cần xuống dưới, các ngươi không nghe! Cứu mạng a . . .
Lam Long nữ hoàng thì thét chói tai không dứt.
Ông!
Bọn họ rơi với tốc độ nhanh kinh người, vẻn vẹn chỉ là thời gian nói mấy câu
đã đi xuống ít nhất khoảng cách hơn ngàn dặm. Phía trước đột nhiên có một màn
sáng màu đỏ bắt đầu khởi động, Chu Hằng ba người ngay cả thời gian phản ứng
cũng không có, một đầu liền đụng tới.
Quầng sáng vô hình, bọn họ xuyên qua trong nháy mắt, nhưng biểu tình của ba
người lại đồng thời ngây dại ra.
Chu Hằng chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ đánh thẳng vào trong lòng, hai mắt như
thế nào cũng không mở ra được, dường như mỗi một bộ phận của thân thể đều
thoát khỏi sự điều khiển của hắn, hắn mạnh mẽ làm ình bảo trì thanh tỉnh,
nhưng cảm giác mê man này thật sự quá cường đại, chỉ là trong nháy mắt hắn
liền lâm vào ngủ say.
Hồng Long nữ hoàng cùng Lam Long nữ hoàng cũng không ngoại lệ, giống như hai
mỹ nhân ngủ, thân hình cấp tốc rơi xuống.
Hưu, ba người giống như sao rơi, rơi vào một mảnh thiên địa xa lạ.
. . .
Chu Hằng cảm giác mình mơ một giấc mộng, chính mình dường như biến thành một
người khác, quên mất cha mẹ hắn, quên mất các ái thê của hắn, quên mất thân
nhân bằng hữu của hắn, cũng đã quên hắn có được một thân lực lượng đáng sợ, mà
là biến thành một phàm nhân, người phàm bình thường.
Nhưng vào lúc này, hắc kiếm chấn động, phóng xuất ra một cỗ sóng gợn, làm hắn
tỉnh lại.
– Ách . . .
Chu Hằng dồn sức chống đỡ, mở mắt vừa thấy, bầu trời này, một mảnh bầu trời
quang đãng, đất này, một mảnh xanh tươi!
Hắn đang nằm ở trên bãi cỏ, cây cỏ xanh tươi ước chừng dài một tấc, phủ kín
một mảnh, mà ở chỗ không xa thì là một hồ nước, không lớn, cũng chỉ có phạm vi
50 trượng, nước hồ trong veo, gió nhẹ thổi qua, có từng đạo gợn sóng rung
chuyển.
Thật là một cảnh sắc tường hòa tự nhiên.
Không đúng! Không đúng!
Nơi này làm sao có thể có mặt trời?
Chu Hằng bỗng nhiên giựt mình tỉnh lại, nơi này là ở chỗ sâu trong tinh không,
đâu còn có mặt trời tồn tại? Sớm bị Đại Năng của Minh giới đánh nát trăm vạn
năm trước! Nhưng vì cái gì nơi này còn có mặt trời? Giống như 49 Tiên Thành,
là bố trí của Đại Năng với thủ đoạn vô thượng?
49 Tiên Thành là Đại Năng của Minh giới thành lập, chẳng lẽ nơi này cũng ẩn
núp một vị cường giả Minh giới?
Nếu không như thế, Lam Long nữ hoàng cũng không tính, như thế nào ngay cả Hồng
Long nữ hoàng lúc trước cũng mất đi năng lực phi hành.
Đây không phải là lực lượng, mà là pháp tắc a! Pháp tắc nói không thể bay, vậy
tuyệt đối không thể bay!
Chu Hằng đứng lên, đưa mắt đảo qua, chỉ thấy hai vị nữ hoàng của Long Tộc đều
nằm ở cách hắn không xa, hô hấp ổn định, hẳn là không bị thương tích gì. Hắn
sẽ tìm con lừa đen, khi ánh mắt bắt được một màu đen quen thuộc, hắn không
khỏi giật mình há to miệng!
Này này này này này này này, này thực sự là con lừa đê tiện kia?
Chu Hằng hỗn độn trong gió, bị một màn chính mình đã thấy làm cho giật mình
hoàn toàn không có suy nghĩ!
Con lừa đen . . . Thế nhưng đang thập phần nhàn nhã ăn cỏ!
Ăn cỏ!
Con lừa ăn cỏ, đây vốn là chuyện rất bình thường, nhưng đó là con lừa đen a,
từ trước đến nay ăn mặn không ăn chay! Cho dù ăn chay, cũng tuyệt đối phải ăn
linh thảo!
Đất này chính là linh thảo?
Hoàn toàn không phải!
Chẳng lẽ đầu con lừa đê tiện bị đụng vào đá, khiến nó thành ngu dại?
– Con lừa!
Chu Hằng bay vọt qua, lớn tiếng kêu lên.
– Ngang . . . Ngang . . .
Con lừa đen ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lắc lắc cái đuôi, sau đó cúi đầu xuống
như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cỏ.
Kháo, choáng váng a! Thật sự đần độn sao! Ngay cả lời cũng không biết nói!
Chu Hằng lấy tay sờ trán, trước kia là cảm thấy con lừa có chút phiền, nhưng
hắn sớm đã coi con lừa đen trở thành bằng hữu. Nhìn thấy bộ dạng “sa đọa” này
của con lừa đen, hắn thật giống như nhìn thấy Vạn Cổ Đại Đế chơi bùn trên mặt
đất, không nói ra được tư vị.
– Ân . . .
Hồng Long nữ hoàng cùng Lam Long nữ hoàng cũng hồi tỉnh lại, trên mặt hai nàng
đều là mang theo vẻ mờ mịt.
– Các ngươi vẫn khỏe chứ?
Chu Hằng vội vàng chạy về, hắn mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
– Ngươi là ai a?
Hai nàng đồng thời nói với Chu Hằng, sau đó nhìn thoáng qua nhau, đều là giật
mình, đều nói:
– Di, làm sao dáng dấp của ngươi giống ta như vậy?
Xong! Xong! Như thế nào ngay cả hai người này cũng không bình thường!
– Này, ngươi còn nhớ rõ mình là ai không?
Chu Hằng xách Hồng Long nữ hoàng lên, bởi vì Lam Long nữ hoàng lúc trước cũng
có chút không bình thường, nhưng Hồng Long nữ hoàng trừ bỏ lười một chút hẳn
là rất bình thường.
– Người ta đương nhiên nhớ rõ mình là ai, ta là Hồng Long nữ hoàng!
Nữ hoàng Long Tộc này nói.
Không thích hợp a, không thích hợp a, nếu như là mất trí nhớ không phải là nên
giống Lam Long nữ hoàng tự xưng là Hồng Long Nữ Vương sao? Với tên gọi nữ
hoàng, nói rõ rằng nàng còn bảo lưu lại trí nhớ sau khi thành niên, nhưng vì
cái gì sẽ không biết Lam Long nữ hoàng?
Chờ một chút! Hai nữ nhân này . . . Đều không có tu vi!
Chu Hằng vô cùng khiếp sợ phát hiện, hai nàng này hiện tại chính là một phàm
nhân bình thường tới không thể bình thường hơn, trừ bỏ sừng dài trên đầu nói
rõ là huyết thống Long Tộc, cũng chỉ có rất xinh đẹp mà thôi.
Con lừa đen!
Hắn liền vội vàng xoay người quay đầu lại, con lừa đê tiện kia vẫn là tương
đối nhàn nhã ăn cỏ trên mặt đất, khí tức trên người . . . Căn bản không có khí
tức, chính là một đầu con lừa thông thường!
Đây là chuyện gì xảy ra?
– Còn ngươi?
Chu Hằng tung người đến bên cạnh Lam Long nữ hoàng, nhưng vị nữ hoàng Long Tộc
này lập tức lộ ra vẻ cảnh giới đối với hắn, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc. Hai
tay xê dịch, bày ra tư thê phòng ngự, đáng tiếc không có nửa điểm linh lực thì
động tác đó của nàng cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp thôi.
– Ngươi là ai? Không cho phép tới nữa, nếu không ta đánh ngươi nhừ tử!
Nàng cảnh cáo nói.
Di! Nàng lại mất trí nhớ lần nữa, cũng mất đi tu vi, nhưng tính cách dường như
đã trở lại!
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Chu Hằng hỗn loạn, không sắp xếp được
suy nghĩ.
Trừ hắn ra, tất cả mọi người đều mất trí nhớ, cũng mất đi tu vi, vẻn vẹn chỉ
nhớ rõ tên của mình. Đây tuyệt đối là lực lượng pháp tắc, trong lúc dễ dàng
liền làm cho người tiến vào nơi này biến thành phàm nhân, hơn nữa còn là phàm
nhân mất trí nhớ.
Lực lượng pháp tắc này quá cường đại, lại còn bởi vậy mà chữa hết di chứng lưu
lại lúc trước của Lam Long nữ hoàng, để cho nàng khôi phục tính cách oai hùng
trong trẻo nhưng lạnh lùng!
Mất trí nhớ, hóa phàm!
Cho nên con lừa đen chỉ là một con lừa, ăn cỏ chính là việc không thể bình
thường hơn.
Đúng rồi, Mộc Đồng Đồng!
Chu Hằng mở Tiên Cư ra, gọi tiểu nha đầu có được huyết thống của Tinh Linh nữ
hoàng ra.
– Oa, địa phương thật xinh đẹp!
Tiểu nha đầu này vừa ra tới liền chạy như điên, Tinh Linh trời sinh thân cận
tự nhiên, không thích trói buộc, nàng cũng không ngoại lệ, chân trần trụi chạy
loạn trên cỏ.
Xong, nàng cũng giống vậy!
Mộc Đồng Đồng cũng mất đi một thân tu vi, bởi vì nàng vốn chính là đứa nhỏ,
hiện tại cũng vô ưu vô lự.
Chu Hằng đột nhiên nghĩ đến, lúc trước hắn trong giấc mộng, có một cổ lực
lượng thần bí muốn hủy diệt trí nhớ của hắn, nhưng ngay tại khi sắp đạt được,
hắc kiếm chấn động, hắn thanh tỉnh lại.
Đây cũng không phải là mộng, mà là chân thật!
Hắn không có rập khuôn theo con lừa đen, Lam Long nữ hoàng các nàng, là bởi vì
hắc kiếm trên người hắn!
Chẳng trách cường đạo tinh hải đi vào nơi này liền không có một người nào còn
sống đi ra, đều biến thành phàm nhân lại mất đi trí nhớ, điều này bảo bọn họ
còn tìm kiếm đường “về nhà” như thế nào? Căn bản ngay cả cái ý nghĩ này cũng
không có.
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, con đường phía trước tuy rằng bịt kín tầng tầng
sương mù, nhưng ý chí chiến đấu của hắn lại vì vậy mà càng cao hơn.
Hắn muốn biết rõ ràng hết thảy ở đây, hắn muốn khôi phục trí nhớ, tu vi cho
con lừa đen, tam nữ!
Nơi này, có lẽ là một nơi kỳ diệu do thiên địa hình thành, hay hoặc là có một
vị Đại Năng của Minh giới ẩn núp!
Nhưng thiên địa có hạn chế, bất luận kẻ nào tới Tiên giới sẽ bị pháp tắc thiên
địa của nơi này áp chế, điểm này ngay cả Hoặc Thiên cũng không ngoại lệ. Lúc
trước sở dĩ nàng xuất hiện ở Phàm giới, thật ra là vì chữa thương.
Trên bản chất mà nói, nàng chính là một kẻ chạy nạn!
Nơi này nếu có cường giả Minh giới mà nói, cũng không dám đảm bảo không phải
là bởi vì bị trọng thương mà chui đến Tiên giới để chữa thương tị nạn.
Như thế là tốt rồi, Chu Hằng cũng không cần chính diện là địch cùng vị tồn tại
cường đại này, chỉ cần vòng quanh tìm được mảnh vụn của hắc kiếm, rồi mang
theo con lừa đen cùng tam nữ rời đi.
Hắn tin tưởng bọn họ chỉ là bị pháp tắc kỳ lạ của nơi này ảnh hưởng mới có thể
mất đi trí nhớ cùng tu vi, chỉ cần rời đi nơi này tất nhiên liền có thể khôi
phục.
Đáng tiếc, đường tới đã không có, ngẩng đầu nhìn trời căn bản nhìn không ra đó
là một thế giới dưới đất!