– Chu Hằng, ngươi dường như rất có lòng tin!
Công Dương Thái Tôn thản nhiên nói, không lộ vẻ xúc động đối với “Hai ức tiên
thạch thượng phẩm” chút nào.
– Gà rừng chó hoang, tiện tay có thể thu thập!
Chu Hằng mỉm cười nói, cũng không mang theo một tia hỏa khí, dường như thủ
thắng là một việc bình thường, hoàn toàn không đáng hưng phấn một chút nào.
– Thật sự là cuồng ngạo!
Công Dương Thái Tôn đánh giá.
– Chính là Nhật Diệu Đế, có tư cách gì nói đả bại ta? Ngươi ngay cả tám thành
lực lượng Tâm Trúc cũng không đỡ được, tại sao có thể là đối thủ của ta?
Chu Hằng cười ha ha, nói:
– Một khi đã như vậy, ngươi cần gì phải khiêu chiến với ta, khi dễ kẻ yếu rất
tốt sao? Vậy thì ngươi chính là kẻ nhát gan, chỉ dám khiêu chiến kẻ yếu để làm
nổi bật sự cường đại của ngươi? Tuy nhiên, hôm nay ngươi đã đá trúng thiết
bản!
Những lời này nói ra làm cho sắc mặt của Công Dương Thái Tôn có điểm âm trầm.
Đúng vậy a, hắn là Thăng Hoa Vương, hơn nữa còn là Thăng Hoa Vương đánh xuyên
hàng rào cảnh giới, không ngờ khiêu chiến một Nhật Diệu Đế, thắng thì có thể
nói rõ cái gì? Nhưng ai bảo bên ngoài nhao nhao truyền lưu Chu Hằng là nam
nhân của Băng Tâm Trúc, đây là chuyện hắn không thể chịu đựng được!
Đóa kiều hoa kia là hắn đã sớm nhìn trúng, cũng chỉ có hắn có thể ngắt lấy!
Hơn nữa, hắn coi trọng cũng không chỉ là sắc đẹp của Băng Tâm Trúc, còn có thứ
quan trọng hơn.
Vì để có được Băng Tâm Trúc, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào xoá sạch người
chắn ở trước mặt hắn, lấy mạnh hiếp yếu thì như thế nào? Hắn không quan tâm,
không ai sẽ thông cảm với kẻ yếu!
– Ha ha, bản thân ta cũng muốn nhìn lại xem, ngươi là đánh bại ta như thế
nào?
Công Dương Thái Tôn cuồng thanh cười to, tản phát ra một cỗ khí thế thiên cổ
anh hùng, một thế hệ kiêu hùng, há lại sẽ để ý từng khi dễ một kẻ yếu?
– Ta liền đứng ở nơi này không né không tránh. Ngươi tới tấn công đi!
Thân hình hắn đứng thẳng như núi, dù sao muốn cho Chu Hằng “kiên trì” thời
gian hơn 100 hơi thở, hắn tự nhiên không vội.
– Ha ha, ta đây liền không khách khí!
Tay phải Chu Hằng cứng lại, trên nắm tay có thần huy màu vàng tỏa sáng, chín
đạo pháp tướng đồng thời hiện lên ở sau người, lập tức tăng khí thế của hắn
lên một mảng lớn.
– Thăng . . . Thăng Hoa Vương 9 tướng!
– Làm sao có thể?
– Hắn không phải Nhật Diệu Đế đỉnh phong ư, như thế nào đột nhiên liền tăng
lên tới Thăng Hoa Vương!
– Đột phá Thăng Hoa Vương nhưng thật ra rất dễ dàng, hắn có thể đã sớm chạm
tới cánh cửa Thăng Hoa Vương, vừa lúc đột phá ở trong mấy ngày này! Nhưng vừa
đột phá chính là chín đạo pháp tướng . . . Tuyệt không có khả năng này!
– Là không thể nào!
Trên khán đài, mọi người nhao nhao lắc đầu, vừa đột phá liền có được chín đạo
pháp tướng? Nói đùa!
– Hắn nhất định sớm đã đột phá Thăng Hoa Vương, chỉ là trực áp khí tức mà
thôi!
– Không sai, cho nên lúc trước hắn mới có thể miễn cưỡng chống đỡ Băng Tú
Lan!
– Hắn là Thánh Dược sư, có thể luyện chế ra đan dược che dấu khí tức cũng
không ngạc nhiên!
– Nhất định là như thế!
Mọi người thì thầm với nhau, rất nhanh thì cho ra “chân tướng” mà bọn họ có
thể tiếp nhận.
– Thăng Hoa Vương 9 tướng?
Công Dương Thái Tôn khẽ nhíu mày, lộ ra từng tia thận trọng. Nhưng không có
vấn đề gì, hàng rào Thăng Hoa Cảnh chắc chắn, cần 11 tướng mới có thể đánh
xuyên, Thăng Hoa Vương 9 tướng cũng chỉ là vượt qua cực hạn mà thôi.
Hắn vẫn là có ưu thế nghiền ép tuyệt đối.
– Tiếp chiêu!
Thân hình Chu Hằng nhoáng lên một cái, phát khởi công kích.
Bành!
Công Dương Thái Tôn đưa tay chống đỡ, một mảnh quang hoa màu xanh diệu động.
Hai đạo thần huy rung động, thân hình Chu Hằng hơi tiếp xúc, lại lui về vị trí
cũ.
Thăng Hoa Vương 15 tướng không hổ là đánh xuyên hàng rào cảnh giới, lực lượng
cường đại hơn xa xa so với Chu Hằng, đạt tới trình độ nhất lực phá vạn pháp.
Chu Hằng nói ở trong lòng. Hắn và Công Dương Thái Tôn kém khoảng cách một hàng
rào cảnh giới, nếu là liều mạng cậy mạnh hoàn toàn là nghênh địch với sở đoản
của mình. Rất ngu xuẩn!
– Chẳng qua cũng thế!
Công Dương Thái Tôn phủi quần áo một cái, giữa hai lông mày tràn đầy sự xem
thường đối với Chu Hằng.
Vẻ mặt Chu Hằng nghiêm túc, khí thế cả người bắt đầu điên cuồng tăng lên,
giống như sóng thần, lấy hắn làm trung tâm thổi quét ra bốn phương tám hướng.
Ở ngoài khu vực chiến đấu có trận pháp phòng ngự, khí thế của Chu Hằng không
có khả năng tản ra ngoài, nhưng Công Dương Thái Tôn lại là đứng mũi chịu sào,
sắc mặt không khỏi đại biến, chỉ cảm thấy áp lực vô cùng lớn, làm cho hắn sắp
không thở nổi!
Điều này sao có thể!
Đối phương chỉ là Thăng Hoa Vương 9 tướng, mà hắn lại là 15 tướng! Đừng nhìn
đều là Thăng Hoa Vương, nhưng 15 tướng lại là đánh xuyên hàng rào cảnh giới, ở
lực lượng bọn họ tương đương với chênh lệch của Thăng Hoa Hoàng cùng Thăng Hoa
Vương bình thường.
Nhưng khí thế của Chu Hằng không ngờ ép tới làm hắn cũng có chút khó thở, điều
này sao có thể không làm cho hắn biến sắc?
Nhưng hắn là tuyệt đại thiên kiêu, Vương giả trong võ, cho tới bây giờ chỉ có
khí thế của hắn ép vỡ người khác, làm sao có thể bị người khác ảnh hưởng?
– Lại đến!
Chu Hằng gào to một tiếng, hai đấm vừa đụng, lại phát khởi công kích.
Bành! Bành! Bành!
Công Dương Thái Tôn tung chưởng nghênh đón, nhưng lần này hắn không tiếp tục
ung dung chống đỡ, mỗi khi tiếp được một quyền, hắn không thể không liên tiếp
thối lui vài bước, đã không cách nào áp chế Chu Hằng về lực lượng nữa.
Người xem trong Giác Đấu Trường đều là xem tới nhe răng, trong bọn họ có không
ít cấp bậc Sáng Thế Cảnh, lập tức nhìn ra cũng không phải Công Dương Thái Tôn
cố ý nhượng bộ, mà hắn thực sự bị Chu Hằng áp chế!
Là lực lượng Chu Hằng đột nhiên tăng trưởng?
Tuyệt đối không phải!
Như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là lực lượng của Công Dương Thái Tôn bị
lui! Nhưng vì cái gì? Rất đơn giản, áp chế về khí thế!
Nhưng Công Dương Thái Tôn chính là Vương giả trong võ, có thể lấy khí thế áp
chế hắn ở cùng cảnh giới, Chu Hằng yêu nghiệt đến cỡ nào?
Chu Hằng càng chiến càng hăng, ở bên trong tiếng thét dài, hắn vung quyền như
mưa, chỉ có tiến không có lùi!
Phía trước chiến một trận cùng Băng Tâm Trúc, hắn không thể lấy khí thế áp chế
đối phương, chính là vì cảnh giới của hắn không đủ, lực lượng là lực lượng,
cảnh giới là cảnh giới, không thể nói nhập làm một. Nhưng hiện tại hắn cùng
Công Dương Thái Tôn đều là Thăng Hoa Vương, song phương chỉ là kém lực lượng
mà thôi!
Khí thế của hắn liền có thể đưa đến tác dụng mấu chốt!
Bành!
Chu Hằng đánh ra một quyền, song chưởng của Công Dương Thái Tôn tiếp được,
nhưng thân thể lại bị lực lượng kinh khủng đánh bay, nặng nề đụng vào trên
vách tường của Giác Đấu Trường, sau đó lại bắn ngược trở về.
– Oa!
Công Dương Thái Tôn miệng hơi mở, phun ra một ngụm máu tươi.
Cái gì?
Mọi người đều trố mắt, một màn này là lúc trước bọn hắn nằm mơ cũng không nghĩ
tới!
Công Dương Thái Tôn lại không có đả bại Chu Hằng dễ như trở bàn tay, ngược lại
còn bị Chu Hằng đánh cho hộc máu, đây cũng không phải là hắn đang kéo dài thời
gian a, mà là thực sự rơi vào hạ phong!
– Độc Cô huynh, ngươi xem có nên ngăn cản chiến đấu hay không?
Một gian bao sương trên khán đài, hai lão nhân khí vũ bất phàm ngồi đó, một là
Thăng Hoa Hoàng, một người khác thì khí tức không hiện, nhưng thỉnh thoảng
thơi điêm con ngươi nhoáng lên một cái, lại giống như tia chớp phía chân trời,
có thể làm cho Sáng Thế Đế cũng cảm thấy tâm linh kích chiến.
Thăng Hoa Hoàng kia chính là lão tử Công Dương Lạc của Công Dương Thái Tôn,
con trai duy nhất quyết đấu cùng người ta, tuy rằng chắc chắn sẽ không có nguy
hiểm tánh mạng, nhưng hắn như thế nào lại không quan tâm, không nên tự mình có
mặt quan sát.
Mà lão nhân được hắn xưng là Độc Cô huynh, dĩ nhiên là đệ nhất cường giả được
Tiên giới công nhận, Độc Cô Huyền!
– Không sao, Thái Tôn đứa nhỏ này luôn luôn rất như ý, để hắn chịu chút thất
bại cũng tốt, như vậy mới có thể chân chính lớn lên!
Độc Cô Huyền vẻ mặt không thay đổi, hắn là Siêu Sáng Thế Đế, mặc dù ở địa vị
tương đồng với Công Dương Lạc, nhưng ở nhãn lực về võ đạo không biết nghiền ép
đối phương mấy trăm con phố.
Công Dương Lạc vẫn không thể yên tâm, đây chính là đứa con bảo bối của hắn,
chính là bị thương một sợi lông hắn cũng cấp bách!
– Hơn nữa, Thái Tôn chưa chắc sẽ bại, thực lực của hắn xa xa không chỉ như
thế! Tuy nhiên, người trẻ tuổi này thật đúng là . . . có chút ý tứ!
Độc Cô Huyền đưa mắt chăm chú vào trên người của Chu Hằng.
– Công Dương huynh, người này trẻ tuổi như vậy cũng đã là Dược sư thập tinh,
hơn nữa ở võ đạo cũng có thiên phú đáng sợ, trên đời thực sự có thiên tài như
vậy sao?
Vẻ mặt Công Dương Lạc thận trọng, nói:
– Lão phu là Thánh Dược sư trẻ tuổi nhất trước kia, nhưng thời điểm đạt được
danh hiệu này cũng đã hơn 46000 tuổi!
– Người này tuyệt đối sẽ không vượt qua 500 tuổi!
Hai vị lão nhân phân biệt đại biểu cho hai cực hạn ở Đan đạo cùng võ đạo,
nhưng thanh niên nhân trước mặt bọn họ lại có được tiềm lực đồng thời vượt qua
bọn họ ở hai phương diên này. Trên thực tế, ở Đan đạo Chu Hằng đã có tiếng hô
của đệ nhất nhân.
– Đối thủ này tốt lắm, Thái Tôn cần kẻ địch như vậy để kích thích tiềm lực,
chân chính vượt qua hết thảy người cùng thế hệ, trở thành đệ nhất nhân hoàn
toàn xứng đáng!
Độc Cô Huyền nói.
Hai gã lão nhân đều là không nói thêm gì nữa, chuyên chú nhìn Chu Hằng với
Công Dương Thái Tôn chiến đấu.
– Xem ra, ta có chút xem nhẹ ngươi!
Công Dương Thái Tôn lau máu tươi ở khóe miệng, trên mặt cũng không có vì vậy
mà lộ ra vẻ thất bại, ngược lại cho thấy ý chí chiến đấu cường đại.
Thân là một gã thiên kiêu, nếu là ngay cả chút tính nhẫn nại đó hắn cũng không
có, lúc trước như thế nào được đệ nhất nhân của Tiên giới thu làm đồ đệ.
– Vậy hãy để cho ngươi nhìn thực lực chân chính của ta một chút!
Công Dương Thái Tôn hét lớn một tiếng, tay phải nhoáng lên một cái, đã là xuất
hiện trường kiếm màu nâu nhạt, trên thân kiếm lưu chuyển uy áp kinh khủng.
Hắn nhẹ nhàng lay động trường kiếm, không gian đều bị xé rách, tạo thành từng
lốc xoáy nhỏ.
– Đây là Thương Vân Kiếm!
– Thương Vân Kiếm đứng đầu thập đại Tiên khí!
– Phối kiếm của đệ nhất nhân Tiên giới Độc Cô Huyền, vốn chỉ là một thanh
phàm khí, nhưng đã được vị đệ nhất nhân của Tiên giới này sử dụng lâu dài,
uống máu của vô số cường giả, tự nhiên có linh, trở thành hung khí!
– Vô kiên bất tồi, không có gì không hủy! Mấu chốt là, Thương Vân Kiếm cắn
nuốt vô số vong hồn của cường giả, tự nhiên mang theo sát khí vô cùng kinh
khủng vô cùng kinh khủng, chỉ là cỗ sát khí này không phải là võ giả Thăng Hoa
Cảnh có thể thừa nhận!
– Công Dương Thái Tôn có thể sử dụng cái chuôi hung khí này, nhất định là
được Độc Cô Huyền gia trì, bằng không hắn ngay cả tư cách tới gần thanh kiếm
này cũng không có!
– . . . Lúc này, Chu Hằng lấy cái gì để chống đỡ?
Mọi người đều chăm chú nhìn không chớp mắt, bản thân Thương Vân Kiếm này có
thể trấn áp Chu Hằng, huống chi lại phối hợp với lực lượng, tiên thuật của
Công Dương Thái Tôn?
Vị Đan đạo đại tông sư này trừ bỏ nhấc tay đầu hàng, còn có thể có biện pháp
khác sao?
Ông, tay phải Chu Hằng rung lên, đồng dạng tế xuất ra một thanh kiếm.
Một thanh đoạn kiếm màu đen!
Phốc!
Không ít người trẻ tuổi đã bật cười, chính là một thanh đoạn kiếm liền muốn
chống cự lại Bảo khí thứ nhất Tiên giới trước mắt? Đây chính là phối kiếm Độc
Cô Huyền đã từng dùng, được vị đệ nhất nhân của Tiên giới này không ngừng dùng
trân thiết rèn luyện, chính là xứng đáng với cái tên Tiên khí tối cao!
Nếu Chu Hằng có thể xuất ra một kiện Tiên khí Sáng Thế Cảnh, như vậy hai người
còn có một khả năng chiến đấu tiếp, nhưng một thanh Tiên khí đã gãy mất . . .
Cái đó và sắt thường có cái gì khác nhau chớ?
Chẳng lẽ, Chu Hằng đang dùng phương thức này để nhục nhã Công Dương Thái Tôn?