Chu Hằng từ bên trong pháp khí không gian lấy ra mười mấy khối kim loại, đều
là cấp bậc Thăng Hoa Cảnh.
Tài liệu cao cấp hơn không phải là không có, Chu gia còn là tiền của rất dồi
dào, ngay cả trân liệu Sáng Thế Cảnh đều có một đống lớn, nhưng mấu chốt là,
huyết mạch của Phệ Kim tộc không đủ dùng, thấy tài liệu Sáng Thế Cảnh vốn cũng
không có phản ứng, hắn cầm lấy làm chi?
Trước không quản tới lớn như vậy, khôi phục dáng người bình thường mới là
trọng yếu nhất.
Chu Hằng ôm những tài liệu này về lại trong Tiên Cư, rồi lập tức bắt đầu luyện
hóa.
Cực hạn của huyết mạch Phệ Kim tộc chính là giữa Nhật Diệu Đế và Thăng Hoa
Vương trong đó, Chu Hằng cắn nuốt những tài liệu Thăng Hoa Cảnh này đã có phần
cố hết sức, nhưng bất kể thế nào, nếu hắn không muốn luôn giữ thân hình đứa
nhỏ này, thì cắn nuốt không được cũng phải ăn.
Luyện hóa trân liệu từng chút từng chút một, tinh hoa kim loại bị rút ra, làm
lớn mạnh xương cốt của hắn.
Vóc người của hắn biến hóa từng chút một, xương cốt trở nên càng cứng cáp hơn,
nhưng cũng không có biến đổi thành cao, lớn, bởi vì bản năng của thân thể là
phát triển theo hướng mạnh hơn, mỹ quan hay không hoàn toàn là thứ yếu.
Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế!
Những trân liệu này đều là Thăng Hoa Cảnh, Chu Hằng chỉ luyện hóa 7 khối kim
loại đã tăng thể chất của mình lên tới Nhật Diệu Đế đỉnh phong, đây là một
điểm cực hạn, là cực hạn của huyết mạch Phệ Kim tộc trong cơ thể hắn.
Đến một bước này, hấp thu tinh hoa kim loại thêm nữa cũng tạm thời không thể
đột phá hạn chế của huyết mạch, không thể tăng lên thể chất thêm nữa, mà chỉ
có thể tăng trưởng xương cốt của Chu Hằng, rốt cục giúp thân thể hắn cao lên!
Sau khi luyện hóa tiếp ba khối kim loại, hình thể Chu Hằng khôi phục lại tiêu
chuẩn bình thường, rốt cục hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, hắn còn dư lại 5 khối kim loại.
Hắn có thể dừng lại, hoặc là thử xem có thể đánh vỡ cực hạn của huyết mạch hay
không, tiến thêm một bước đẩy mạnh đến Thăng Hoa Vương!
Nhưng cho dù có tiến thêm cũng chỉ tăng thêm một tầng như vậy, là chân chính
đạt tới tận cuối của huyết mạch Phệ Kim tộc. Nếu hắn muốn tăng mạnh thêm nữa,
như vậy chỉ có tự mình diễn hóa ra một loại huyết mạch mới, vượt qua huyết
mạch Phệ Kim tộc!
Tuy nhiên Thể tu chung quy là đường nhỏ, cho dù là Thể tu cấp bậc Sáng Thế Đế
thì sao chứ? Lực lượng không đủ thì dù là không giết chết cũng có thể trọn đời
bị trấn áp, hao tổn thọ nguyên cuối củng cũng phải chết nghẹn!
Trước không cần nghĩ tới những chuyện này, tấn công thử xem có thể hay không
đạt tới thể chất Thăng Hoa Vương!
Chu Hằng bắt đầu hấp thu 5 khối trân liệu sau cùng, theo tinh hoa kim loại này
toàn bộ tiến vào trong cơ thể hắn, hắn chỉ cảm thấy thân thể trầm trọng như
núi, cho dù là muốn nhúc nhích một ngón tay đều muôn vàn khó khăn!
Đây là áp lực trầm trọng của cấp bậc Thăng Hoa Vương!
Cũng may hắn bây giờ là Nhật Diệu Đế 21 luân, sớm đã đánh vỡ hàng rào cảnh
giới, có được lực lượng sánh ngang với Thăng Hoa Vương 2 tướng, hoàn toàn có
thể chống lại được áp lực trầm trọng này.
“Phá cho ta!” Hắn thầm quát trong lòng, xương cốt toàn thân từng khúc hiện ra
nứt nẻ, khi hắn chủ động tạo áp lực liền trở nên càng ngày càng yếu ớt, cuối
cùng hoàn toàn vỡ nát!
Quá đau đớn!
Chu Hằng nghiến răng chịu đựng. Tuy rằng Thể tu tiến bộ mau, lại không cần
lĩnh ngộ bất kỳ đại đạo thiên địa gì, nhưng mỗi tăng lên một cảnh giới thật sự
là quá đau khổ, cần trước làm vỡ nát toàn bộ xương cũ: phá rồi sau đó lập.
Hắn một bên vừa kêu đau, vừa chuyển vận tinh hoa kim loại chạy khắp toàn thân,
tiến quân về hướng thể chất mạnh hơn.
Sau khi trải qua vô số lần giày vò tra tấn, rốt cục Chu Hằng tồn trữ tinh túy
của tinh hoa kim loại trong cơ thể, phẩm chất tăng lên một tầng nữa.
Được rồi!
Trong lòng hắn động ý niệm, xương cốt bắt đầu một lần nữa ngưng tụ, cả người
từ trong một bãi bùn lầy một lần nữa biến hóa.
Thể chất cấp bậc Tiên khí Thăng Hoa Vương!
Chu Hằng mở ra hai mắt, lộ ra một tia tươi cười. Hiện tại hắn đấu với Thăng
Hoa Vương vượt qua cực hạn đều đã ở vào thế bất bại, tuy nhiên đối với Thăng
Hoa Vương đánh xuyên hàng rào cảnh giới hoặc là Thăng Hoa Hoàng thì còn chưa
đủ.
Hắn thu công lại, không ngờ lần này bế quan thời gian lâu tới mười ngày!
– Phu quân!
– Chu Hằng!
Các nàng thấy hắn xuất quan, đều là nhao nhao ập tới, mà nhìn thấy hắn khôi
phục bộ dáng vốn có lại vô cùng mừng rỡ. Tiêu Họa Thủy thì trực tiếp lấy tay
tập kích bụng dưới hắn, nói: – Đừng nên ở bên ngoài trở nên lớn, ngược lại vật
mấu chốt nhất lại biến nhỏ nha!
– Ngốc ngếch! Nơi đó vừa không có xương, làm sao có thể có biến hóa!
– Không có xương sao, như thế nào lúc thức dậy cứng như vậy? Mỗi lần đều làm
mông lão nương đau như vậy!
– Tiêu Họa Thủy! Ngươi quá lưu manh đi!
Các nàng đều có tiến bộ rất lớn, các nàng được Hoặc Thiên cải tạo thể chất, tu
vi tinh tiến quả thực cực nhanh. Như Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đã là Nhật Diệu Vương
7 luân, tuy nhiên nàng ít nhất có thể đánh xuyên hàng rào cảnh giới, khoảng
cách thời gian đột phá Nhật Diệu Hoàng cũng không bao lâu.
Con lừa đen tiến bộ cũng hết sức rõ ràng, nó đã là Nhật Diệu Vương 8 luân,
phỏng chừng vài ngày tới là có thể đột phá. Nó ăn Thiên Địa Quả, còn yêu
nghiệt hơn so với các nàng, chỉ cần nó đạt đến 8 vầng mặt trời là có thể đột
phá, sau đó trực tiếp chính là Nhật Diệu Hoàng 3 luân, thậm chí là 4 luân!
Sau khi Chu Hằng ra ngoài Tiên Cư, ngạc nhiên phát hiện Chu Hoành Thân đã trở
về!
Đồng Tâm Cốc là nơi tạm cư của Chu gia, tuy nhiên có rất nhiều tộc nhân còn du
lịch ở bên ngoài, tỷ như Chu Hoành Thân. Hai năm không gặp, vị Nhật Diệu Đế
này đã thành công đột phá Thăng Hoa Vương, nhưng sau khi biết Chu Hằng là Nhật
Diệu Đế 21 luân, Chu Hoành Thân cảm thấy mình bị đả kích mạnh.
Bởi vì chỉ cần Chu Hằng vừa đột phá, tất nhiên có hắn thể lập tức trở thành
Thăng Hoa Vương 7 tướng, 8 tướng, cường đại hơn nhiều so với Thăng Hoa Vương 3
tướng của hắn!
Lần đầu tiên thời điểm gặp Chu Hằng, đối phương chỉ là Nguyệt Minh Vương, hắn
là Nhật Diệu Đế, chênh lệch giữa hai người là như trời và đất. Thế mà bây giờ
Chu Hằng đã sắp đuổi kịp hắn, khiến trên mặt hắn không ánh sáng mà.
Qua mấy ngày, Chu Thống cũng trở về, hắn đã trả các cô nương thân thể Huyền Âm
trở về quê cũ, đương nhiên không có khả năng đều đưa mỗi người đến nhà, mà hắn
để các nàng chiếu ứng lẫn nhau. Lại qua vài ngày sau, Chu Ninh Ninh cũng quay
về.
Liên gia bị nàng giết không còn một ngọn cỏ!
Chu Hằng không khỏi có chút cảm thán, thực ra Liên gia không hẳn đều là người
xấu, tỷ như Liên Tĩnh Hương, chỉ hy vọng nàng chưa trở về trong gia tộc họ
Liên thôi.
Ngày yên bình không kéo dài mấy ngày, đột nhiên truyền đến một tin tức cực
xấu.
Vũ Hà lão tổ tấn công Sáng Thế Hoàng thất bại, hai chân bị tê liệt!
Đây là đạo thương, không có khả năng chém bỏ hai chân sau đó một lần nữa sinh
ra lại: dù có ý định làm như vậy, chân mới mọc ra cũng đồng dạng bị tê liệt!
Chu Vũ Hà chính là con ruột của Vạn Cổ Đại Đế, là thân ca ca của lão tổ nhất
mạch của Chu Hằng!
Tin tức truyền ra, toàn bộ người của Chu gia đều rơi vào bầu không khí nặng
nề.
Chu Vũ Hà gấp đột phá như vậy, là vì lão muốn nhanh một chút cứu ra phụ thân
bị vây khốn, là vị Vạn Cổ Đại Đế không gì không làm được kia! Nhưng tu luyện
chính là dục tốc bất đạt! Lão quá cấp bách cầu thành, làm cho tâm linh không
ổn định, bị tổn thương đại đạo.
Đây là đạo thương, thuốc và kim châm cứu đều vô dụng… trừ phi là chí bảo
thiên địa chân chánh!
Chu Hằng hỏi qua Hỏa Thần Lô, nhưng ngay cả Hỏa Thần Lô cũng chỉ lắc đầu. Nó
cũng không phải Dược sư, chỉ biết luyện đan, không biết trị thương.
Chu Vũ Hà không thể đột phá Sáng Thế Hoàng, ngược lại bị trọng thương… Điều
này có nghĩa ngày vị Vạn Cổ Đại Đế thoát khốn còn phải kéo dài chưa biết ngày
nào. Người của Chu gia đều là người trung hiếu, nghĩ đến lão tổ tông bị người
giam giữ không có tự do, sao có thể không cấp bách không phẫn nộ?
– Ngươi thật muốn giúp hắn? Một buổi tối, Chu Hằng ngồi trên đỉnh núi nhìn
bầu trời không trăng không sao, chợt một mùi hương thơm ập vào mũi, rồi vang
lên tiếng của Hoặc Thiên từ phía sau hắn.
– Nàng có biện pháp ư?
Chu Hằng vô cùng mừng rỡ, hắn biết Hoặc Thiên cường đại, mà cũng biết nàng còn
có thể trị thương.
– Có thì có, nhưng ngươi phải bỏ ra cái giá rất lớn mới được! Hoặc Thiên thản
nhiên nói.
– Bất kể phải trả cái giá gì, chỉ cần có thể chữa lành cho Vũ Hà tổ gia! Chu
Hằng kiên định nói.
Hoặc Thiên trầm mặc hồi lâu, nói: – Lấy ra phù văn trên trán ngươi gắn vào
trong cơ thể người kia, chẳng những có thể trị lành thương thế cho người kia,
mà còn có thể giúp hắn đạt được chỗ tốt rất lớn!
Đạo phù văn kia là Hoặc Thiên tặng cho hắn, sau khi hấp thụ Tinh Hạch cùng với
Thiên Huyền Linh Tinh của Tiên giới, đạo phù văn này đại khái đã khôi phục
được một phần trăm. Uy lực cực kỳ khủng bố, ngay cả Lam Long nữ hoàng đều
thiếu chút nữa vỡ nát!
Với Chu Hằng mà nói, đây là một đạo phù cứu mạng của hắn, đã cứu mạng hắn vài
lần.
Khó trách Hoặc Thiên nói hắn phải bỏ ra cái giá phải trả rất lớn!
– Lấy đi! Chu Hằng không chút do dự nói.
Hắn có cái tâm vô địch, có một khối phù văn của Hoặc Thiên tặng cho là có thể
giúp hắn tìm hiểu vô số ảo diệu thiên địa, nhưng hắn còn tin vào mình, tuyệt
đối có thể trèo lên độ cao bằng với Hoặc Thiên!
Tương lai của hắn cũng không phải một khối phù văn đó có thể quyết định!
– Ngươi quyết định rồi? Hoặc Thiên lạnh nhạt hỏi, nhưng trong ánh mắt lóe lên
ý tán thưởng.
– Ha ha… Chúng ta lập tức bắt đầu đi! Chu Hằng nắm bàn tay mềm mại kéo Hoặc
Thiên cấp bách đi tới sơn cốc.
…
– Cái gì, ngươi muốn nối xương cho Vũ Hà tổ gia? Không được! Chu Sơn Nghị
nghe xong phương pháp trị liệu của Chu Hằng, lập tức quả quyết cự tuyệt: –
Đừng nói lão phu không đồng ý, chính là Vũ Hà tổ gia cũng sẽ không đồng ý!
Chuyện nối xương này nghe như tiếng sấm bên tai, tất nhiên sẽ thương tổn thật
lớn cho Chu Hằng!
Đạo thương của Chu Vũ Hà là phải trị, nhưng tuyệt đối không thể với cái giá
phải trả làm thương tổn tới người mình. Đây là nhận thức chung của người Chu
gia.
– Các vị tổ gia! Đại Đế bị vây khốn, nhất thiết phải nhanh chóng cứu ra, hiện
tại cũng chỉ có thể trông cậy vào Vũ Hà tổ gia! Chu Hằng bình tĩnh khuyên
giải: – Hơn nữa, ta chỉ là mất đi một mảnh xương, cũng không phải không thể
mọc ra lại!
– Không được! Bốn vị Sáng Thế Vương của Chu gia đều lắc đầu, Chu Vũ Hà không
có ở đây, bọn họ chính là người quản sự của Chu gia.
– Nếu Chu Hằng đã quyết định, các ngươi cũng không cần khuyên can! Hoặc Thiên
từ trong Tiên Cư xuất hiện, lạnh nhạt nói.
– Lão phu nói không… Chu Văn Khiêm trừng mắt nói, vừa định phẫn nộ, nhưng
bị đôi mắt phượng của Hoặc Thiên đảo qua, lão lập tức im bặt, chỉ cảm thấy
linh hồn đều đang run rẩy, đâu còn nói tiếp câu sau được nữa.
Thiên nữ tuyệt thế quét đôi mắt xinh đẹp nhìn một vòng, bốn vị Sáng Thế Vương
đồng loạt mất tiếng, chỉ cảm thấy nếu đối kháng với vị này, chính là thiên lý
bất dung, là tội ác không thể tha thứ!
– Mang người tới đây! Hoặc Thiên hoàn toàn nắm trong tay quyền chủ động, ra
lệnh cho bốn vị Sáng Thế Vương.
Lời của nàng, chính là ý chí của thiên địa, ai dám không theo?
Bốn vị Sáng Thế Vương ngoan ngoãn rời đi, rất nhanh liền mang theo Chu Vũ Hà
lại đây. Tình trạng của vị Sáng Thế Hoàng này còn gay go hơn xa tưởng tượng
của Chu Hằng: chẳng những hai chân tê liệt, ngay cả tu vi dường như cũng đánh
mất, thân mình rũ xuống như người đợi chết.
– Thúi lắm!
Thế nhưng vị lão tổ này tinh thần lại như thùng thuốc súng, vô cùng kích động!
Lão phẫn nộ đến râu đều run run, nói: – Các ngươi đều đầu óc hồ đồ rồi sao?
Lại muốn hy sinh tiểu bối trong nhà để cứu khúc xương già của ta? Các ngươi mà
dám, nhất định lão phu phải đập gãy chân chó của các ngươi!
Lão mắng to, trừ Chu Hằng ra, Chu thị nhất mạch nơi này đều là hậu nhân trực
hệ của lão. Bởi vậy, bốn vị Sáng Thế Vương tuy rằng bị chửi phun nước miếng
đầy mặt nhưng ngay cả lau cũng không dám lau. Trong bọn họ có hai người là con
ruột của Chu Vũ Hà, hai người kia là cháu ruột, từ nhỏ đã được Chu Vũ Hà dùng
đầu quyền dạy dỗ lớn lên, đối với vị này có thể nói là vô cùng kính sợ.
– Im ngay! Hoặc Thiên không vui trừng mắt một cái, khẽ quát lão già kia.
– – – – – oOo- – – – –