Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 679: Dẫn mỹ trở về

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đám người Chu Hằng vạn lần không muốn đi cùng lão đại cấp bậc Sáng Thế Đế này,
nhưng da mặt của vị Lam Long nữ hoàng này không kém gì thực lực của nàng, cứ
mãi đi theo sau lưng bọn họ, làm sau cũng không cắt đuôi được.

Nếu gặp phải kích thích, vị Sáng Thế Đế này nổi giận… Đám người Chu Hằng đều
rùng mình!

– Tuy rằng dẫn theo rất nguy hiểm, nhưng không dẫn theo hình như càng nguy
hiểm hơn!

– Đành phải cho cô ta đi cùng!

– Đừng sợ, ta là tỷ tỷ cô ta, ta sẽ nhìn cô ta!

– Hơn nữa, nếu cô ta đi thả ra Long Đế, bốn đại Long Hoàng, chẳng phải càng
hỏng bét hơn!

Bọn họ thống nhất ý kiến, Chu Hằng lấy ra một chiếc Lưu Vân Toa, hắn luôn đi
lại một mình, tự nhiên sẽ không lên tinh thuyền chở nhiều người, mà mang theo
Lưu Vân Toa tùy thân.

Nhưng mục đích thiết kế Lưu Vân Toa không phải là vì vận chuyển, vốn chỉ có
một mình Chu Thống còn rộng rãi, nhưng muốn nhét 6 người cộng thêm một con lừa
thì trở nên quá chất.

Hết cách, mọi người đành phải vận công co rút thân thể, mỗi người đều mạnh mẽ
nhét vào.

Chu Thống, con lừa đen cùng Chung Cổ Phong rất không nghĩa khí ngồi ở đằng
trước, đưa vị trí mặt sau cho Chu Hằng cùng ba nữ nhân. Mặt ngoài nhìn hắn
trái ôm phải ấp hưởng hết diễm phúc, nhưng đối mặt với một Sáng Thế Đế thì ai
còn có chút xíu tâm tình gì mà hưởng thụ diễm phúc?

– Chật chết! Nửa bên mặt Lam Long nữ hoàng lấn lên vai Chu Hằng, bên kia thì
bị Băng Tú Lan đội lên, lời nói ra kêu ong ong.

Vị Sáng Thế Đế nàybị đúng một cái, thực lực cũng giảm mạnh, bằng không bị nàng
chấn động, chiếc Lưu Vân Toa này đã hỏng mất.

Chu Hằng lại biết, tu vi của đối phương không phải biến mất thật, mà là theo
nàng “trở lại” thơ ấu, cũng bị tiềm thức đè xuống cảnh giới năm đó, “phù hợp”
với thực lực phải có.

Băng Tú Lan nghiêm chỉnh thân phận em vợ, ngồi ở trên cùng, bởi vậy một bên
Chu Hằng là Lam Long nữ hoàng, một bên là Hồ Mị.

Đối với chia chỗ thế này, Hồ Mị giơ hai tay đồng ý. Đừng nói chen lấn chật như
thế sẽ bị Chu Hằng chiếm tiện nghi tay chân, ngay cả Chu Hằng muốn thân thể
nàng, nàng cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng Lam Long nữ hoàng lại bất mãn, hai bên đều chật làm nàng không thoải
mái, thật muốn đấm một cái phá nát cái vỏ này.

– Bé Lam, hiện tại ngươi bao nhiêu tuổi? Chu Hằng kiếm chuyện nói, hắn không
biết vị Sáng Thế Đế khủng bố này rốt cuộc bị “đụng” mất bao nhiêu trí nhớ.

– Cái gì bé Lam, người ta là Nữ Vương! Lam Long nữ hoàng rất là ngạo kiều
liếc xéo. – Năm nay người ta 10 tuổi thì sao!

Băng Tú Lan cùng Hồ Mị đều buồn cười.

Hai người này cũng thật thú vị, một người bề ngoài nhìn giống thiếu niên,
nhưng lại có trái tim của người trưởng thành. Một người lại là vưu vật dáng
người nóng bỏng, ngực to mông nở, nhưng cố tính chỉ có trí tuệ 10 tuổi, không
phải buồn cười lắm sao?

– Nhà của ngươi ở đâu?

Chu Hằng trừng mắt Hồ Mị, nhưng Băng Tú Lan cách một mặt thì không trừng được,
đành phải bỏ qua.

– Làm gì, ngươi có ý xấu gì đúng không? Lam Long nữ hoàng lập tức đầy vẻ cảnh
giác.

– Không biết nhà của ngươi ở đâu, làm sao đưa ngươi về? Chu Hằng lại nói.

– Vậy sao, ngươi đúng là người tốt! Lam Long nữ hoàng lập tức chuyển sang
cười tươi, con nít đúng là dễ dụ! Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, nói: – Người ta ở
Lam Long Tinh!

Thực ra mặc kệ nàng ở chỗ nào, trải qua đại tan biến trăm vạn năm trước thì tự
nhiên đã sớm bị phá hủy, Chu Hằng hỏi vậy cũng chỉ là muốn biết chuyện tiền
sử.

Vị Lam Long nữ hoàng ày tương đương một cái hóa thạch sống mà!

Chu Hằng dẫn dụ từng bước, nhưng hiện tại Lam Long nữ hoàng chỉ ngang với tiểu
nha đầu 10 tuổi, nhớ được có hạn, hơn nữa tinh nghịch ham chơi, một hồi lại
ngại chỗ này chật, alị bắt đầu lộn xộn.

Ngồi đằng sau vốn đã rất chật, bị nàng động đậy, Chu Hằng lập tức nhe răng bất
đắc dĩ.

Không phải khó chịu, mà là quá thoải mái!

Hồ Mị cùng Lam Long nữ hoàng đều là mỹ nữ dáng người rất cao, hơn nữa thân thể
thon thì thon, nhưng không xương xẩu, đều ngực to mông nẩy, nóng bỏng chết
người. Hai thân thể đầy đặn cọ qua cọ lại trên người, không cọ ra lửa mới là
lạ.

Hai nàng đều là mỹ nhân tuyệt sắc, Chu Hằng lại hơn nửa năm chưa được hưởng
thịt, khó tránh khỏi tự chủ yếu đi, hít vào mùi hương mê say trên người các
nàng, nhanh chóng kéo cờ dựng thẳng.

Tuy rằng Hồ Mị vẫn còn thân xử nữ, nhưng khuê các đi ra từ đại gia tộc làm sao
không biết khác biệt giữa nam nữ? Nàng mẫn cảm phát hiện được Chu Hằng có phản
ứng, lại không hề có vẻ xấu hổ, lại to gan lớn mật dán mông to tròn lên đó,
thừa dịp chen lấn “dẫn sói vào nhà”, ấn sâu lên chỗ lõm mê người kia.

Tuy rằng còn cách hai lớp quần áo, tuy rằng không có tiến vào “đường chính”,
nhưng khoái cảm trộm tình này lại làm Chu Hằng máu nóng sôi trào, hận không
thể kéo Hồ Mị đến chỗ không người, tận tình chà đạp yêu tinh mê người náy

– Mị nhi là của ngươi! Hồ Mị thấy được trong ánh mắt Chu Hằng lóe lên tình
dục, nàng làm sao không phải? Nam nhân này đã sớm chinh phục nàng tận đáy
lòng, có thể hợp thể giao hòa với Chu Hằng thì nhất định thích chết!

– Tiểu yêu tinh! Chu Hằng cũng dùng thần thức truyền âm, nếu không phải tai
vách mạch rừng – còn không chỉ một đôi!

Chu Hằng rất khổ cực, phải nhịn, phải nghẹn, cả một đường đi hắn đều cứng như
thế, làm hắn hoài nghi có khi nào nghẹn đến trọng thương hay không.

Lưu Vân Toa không có nguồn động lực kéo dài, đi một ngày phải dừng lại bổ sung
tiên thạch, cứ đi một chút dừng một chút, đi chừng 5 tháng, cuối cùng bọn họ
mới đến 49 Tiên Thành.

Chu Thống phải về Bắc Ngọ Thành, còn mấy người Chu Hằng thì phải về Tây Hợi
Thành, bởi vậy Chu Thống trước tiên đưa đoàn người Chu Hằng đến cửa vào Tây
Hợi Thành, hẹn trước thời gian gặp mặt, hắn liền chạy trối chết.

— Ở bên cạnh Lam Long nữ hoàng, áp lực quá lớn!

Thông qua cửa vào thành, Chung Cổ Phong cũng cáo từ Chu Hằng rời đi, hắn theo
Chung gia đi Ngự Long Điện, nhưng bây giờ tinh thuyền bị hủy, xem chừng mọi
người cũng chỉ còn mỗi mình hắn.

Tuy rằng đầu sỏ gây họa ở ngay trước mặt, nhưng đại năng Tuyệt Tiên Thành đến
đây cũng không dám nói thắng chắc vị Lam Long nữ hoàng này, hắn chỉ có thể ôm
hận mà đi, phải mau truyền tin này về gia tộc.

– Băng Tú Lan, ngươi cũng có thể đi rồi! Chu Hằng hạ lệnh đuổi khách.

– Vì sao? Băng Tú Lan chớp đôi mắt to mê người, dung mạo thật của nàng không
kém gì tỷ tỷ Băng Tâm Trúc, cũng là yêu tinh hại nước hại dân.

– Hiện tại ta phải về nhà, ngươi còn đi theo ta làm gì? Chu Hằng trừng nàng
nói, trong lòng lại phải thừa nhận, nhìn một mỹ nhân tuyệt sắc như nàng quả
thật là chuyện vui mắt vui lòng.

– Bổn tiểu thư là em vợ của ngươi, đương nhiên phải đi theo xem, cũng không
thể làm về sau bổn tiểu thư muốn nói chuyện với tỷ tỷ cũng không tìm được chỗ?
Băng Tú Lan hùng hồn nói.

Chu Hằng thở dài, lại nhìn sang Lam Long nữ hoàng, hỏi: – Còn ngươi, vì sao
phải đi theo ta?

– Người ta không biết về nhà như thế nào, đương nhiên phải tìm người đi theo,
có ăn có uống! Lam Long nữ hoàng dùng ánh mắt tỏa sáng nhìn Chu Hằng, mắt lệ
rưng rưng.

Tương phản quá lớn, ngươi đường đường là Sáng Thế Đế thì làm dáng đáng yêu cái
gì!

Chu Hằng bất lực thở dài, mỗi ngày trôi qua, trí nhớ của vị Lam Long nữ hoàng
này từng bước khôi phục, 4 tháng qua nàng đã “lớn thêm” một tuổi, tu vi cũng
đạt đến Nguyệt Minh Đế, thật là khủng bố!

Để Lam Long nữ hoàng thả ra ngoài nuôi rõ ràng không phải ý hay, một khi nàng
khôi phục trí nhớ thì quả thật là tai họa lớn!

— Đừng nói lực phá hoại của bản thân nàng, còn có 4 Long Hoàng cộng thêm
một Long Đế còn hùng mạnh hơn, thả ra hết thì còn hỏng bét cỡ nào!

Một cái hai cái đều quá xấu mà?

Chu Hằng vung tay lên, nói: – Được, các ngươi muốn đi theo thì đi!

Về đến nhà, để cho Hoặc Thiên xử các nàng!

– Ya! Hai nàng đều hoan hô, vỗ tay với nhau, thật có chút giống tỷ muội.

Hồ Mị cười phong tình, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng toát ra dụ hoặc mãnh
liệt.

Ý bóng gió đã rõ ràng, hiện tại người chướng mắt đã đi rồi, bọn họ đã lên đất
bằng, cái chuyện không tiện làm cũng đã có thể làm!

Chu Hằng bị nụ cười của nàng làm cho trong lòng rung động, thầm hô một tiếng
yêu tinh, còn chưa khai bao đã yêu mị như thế, về sau hưởng ơn mưa móc, sẽ còn
phong tình vạn chủng cỡ nào nữa?

Ngẫm lại cũng làm hắn kích động!

– Ừ, sắc trời sắp tối rồi, chúng ta tìm chỗ ở trước đã!

Tu vi tiến vào Nhật Diệu Vương, trọng lực Tây Hợi Thành đã nhỏ đến đáng thương
đối với Chu Hằng, chỉ bay vù một giờ là hắn mang theo ba nữ nhân cùng con lừa
đen vào một khu chợ, còn cách trời tối một lúc, hắn lại tìm khách sạn vào ở.

Mọi người ở trong Lưu Vân Toa 5 tháng, trong thời gian đó chen lấn còn chưa
nói, còn không được ăn gì cả. Bọn họ cũng không bỏ ham muốn ăn muốn, rửa mặt
một chút, vội chạy xuống lầu ăn uống thả cửa.

Dáng ăn như quỷ chết đói đầu thai của bọn họ hù dọa rất nhiều người, còn dung
nhan tuyệt mỹ của nàng nữ nhân cũng làm nhiều người nổi lòng dâm ta, nề hà Chu
Hằng, con lừa đen, Hồ Mị đều tỏa ra khí tức Nhật Diệu Vương, ai nổi lên ý xấu
cũng phải mạnh mẽ ấn xuống!

Đợi bọn họ ăn xong, sắc trời cũng đột ngột chuyển sang màu đen, đêm tối chuyển
đổi với ban ngày đột nhiên như thế.

Đây là Tiên Thành.

Mỗi người một phòng, nhưng nhìn những người khác đều vào phòng mình, Hồ Mị lập
tức chạy vào phòng của Chu Hằng.

Không một lời nào, hai người liền ôm chặt lấy nhau, điên cuồng hôn hít.

Chu Hằng đã một năm chưa nếm vị thịt, còn 5 tháng trước càng chịu tội nặng,
tiểu huynh đệ bị ép buộc cứng gần nửa năm, tự nhiên đụng vào là nổi dậy, hai
bàn tay chia nhau bóp chặt cánh mông màu mỡ của Hồ Mị, năm ngón tay hãm sâu
vào trong thịt, mềm nhũn lại co dãn kinh người.

Hai người hít thở dồn dập, một đường nghiêng ngả lảo đảo đi tới giường. Chu
Hằng hôn từ đôi môi đỏ mọng đến cổ ngọc của Hồ Mị, lại lần đến bộ ngực cao
vút, roạt một cái, hắn gấp gáp khó nhịn, trực tiếp xé quần áo Hồ Mị.

Ở trước mặt hắn, lập tức hiện ra thân thể hoàn mỹ ngọc ngà, lồi lõm dụ dỗ,
đường cong mê người!

Hắn đang muốn cưỡi ngựa tung hoành, cộc cộc cộc, nhưng cố tình ngay lúc này,
tiếng gõ cửa phòng vang lên.

– Ai đó! Chu Hằng dục hỏa tuôn trào, lúc này nóng nảy kinh người.

– Là bổn Nữ Vương đại nhân! Tiếng nói của Lam Long nữ hoàng vang lên.

Nữ nhân thối này thiếu chút nữa giết mình còn chưa tính, bây giờ lại chạy đến
quấy rồi, chẳng lẽ kiếp trước ta thiếu nàng?

Chu Hằng thở dài, kéo chăn qua đắp cho Hồ Mị, đi ra mở cửa: – Không đi ngủ,
chạy sang chỗ ta làm gì?

– Người ta sợ tối! Trong tay vị Lam Long nữ hoàng này còn ôm chăn gối, dùng
ánh mắt đáng thương nhìn Chu Hằng.

———-oOo———-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận