Mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng Chu Hằng cũng tạo thành vầng trăng thứ 21,
cũng tạo thành nửa vầng trăng hoàn chỉnh!
Hắn rốt cục đạt tới cực hạn của Nguyệt Minh Hoàng.
– Hoặc Thiên, có biện pháp nào để cho ta lập tức đột phá tiến vào Nguyệt Minh
Đế không?
Hai Nguyệt Minh Hoàng thập nhất luân có thể so với Nguyệt Minh Đế thất luân,
nhưng Chu Hằng cũng không thể hoàn toàn yên tâm, hắn luôn luôn có cảm giác,
Chung Cổ Phong kia có thể là Nguyệt Minh Đế bát luân, thậm chí mạnh hơn!
Nguyệt Minh Đế thất luân cùng 8 luân, khoảng cách chính là một cái hào rộng!
– Phương pháp cấp tốc cũng không phải là vương đạo, ta có thể giúp ngươi cấp
tốc trở thành, nhưng khả năng này sẽ lưu lại hậu hoạn!
Hoặc Thiên mờ nhạt nói.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:
– Ta phải thử một lần!
Từ Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong đến Nguyệt Minh Đế, cần một quá trình lĩnh ngộ
tích lũy, thời điểm hắn ở Nguyệt Minh Vương đã trải qua quá trình như vậy, còn
là bởi vì một trận đại chiến mới để cho hắn hoàn thành tích lũy.
Thực ra hắn không cần phải Hoặc Thiên trợ lực, mà là cần đầy đủ áp lực, đến
trợ giúp hắn rút ngắn quá trình tích lũy này.
– Công kích tới ta!
Hoặc Thiên bình tĩnh nói.
Chu Hằng gật đầu, lực lượng khổng lồ trong cơ thể Hoặc Thiên cũng không thể tự
chủ vận chuyển, chỉ có thể phát động khi lọt vào công kích. Bất quá trong lòng
hắn cũng có chút lo sợ, vạn nhất lực lượng của Hoặc Thiên lớn một chút, trực
tiếp đánh chết hắn thì làm sao bây giờ?
Nên biết rằng cho dù là Sáng Thế Đế ở trong mắt nàng cũng chỉ như con kiến,
đối với lực lượng khổng lồ trong cơ thể nàng mà nói, một phần vạn cùng một
phần ức vạn lực lượng căn bản không có khác biệt, cũng có thể dễ dàng đánh
giết hắn!
Muốn khống chế một thành lực lượng cùng một phần trăm lực lượng rất dễ dàng,
nhưng một phần vạn cùng một phần ức vạn loại biến hóa rất nhỏ này cần có nắm
giữ vô cùng tinh chuẩn đối với lực lượng trong cơ thể.
Hoặc Thiên chỉ là Nguyệt Minh Vương, nàng thật sự là khống chế được hoàn mỹ vô
khuyết?
Vạn nhất hắn bị phản chấn mà chết, vậy cũng thật sự là cực kỳ oan uổng!
– Ném hắc kiếm ra!
Thời điểm Chu Hằng chuẩn bị giơ tay, Hoặc Thiên đột nhiên nói.
Hắc kiếm là thứ mà Chu Hằng cậy vào để có thể không sợ uy áp của Hoặc Thiên,
bằng không hắn dựa vào cái gì để lợi hại, người khác tiến vào phạm vi hơn
trượng quanh Hoặc Thiên đều phải đầu rạp xuống đất, nhưng hết lần này tới lần
khác chỉ có hắn không chịu ảnh hưởng của uy áp.
Chu Hằng không lo lắng chút nào, giao hắc kiếm cho Hoặc Thiên, sau đó đưa tay
phải ra. Nhẹ nhàng vỗ trên mặt đẹp của Hoặc Thiên.
Ầm!
Phía sau Hoặc Thiên bỗng nhiên mở ra một đạo vầng sáng màu hồng, hóa thành một
đóa hoa đào to lớn, hưu hưu hưu, từng đạo phù văn trong cơ thể nàng thắp sáng,
trấn áp khí tức chín tầng trời mười tầng đất cuồng quyển.
Nàng đưa tay phải ra, ngón trỏ nhếch lên, trắng như mỹ ngọc. Nhẹ nhàng điểm
một cái trên trán Chu Hằng.
Ông! Ông! Ông!
Trong đầu Chu Hằng lập tức bốc lên vô số đạo ảo ảnh, diễn hóa thành vô số vị
địch nhân cường đại, điên cuồng mà đánh tới hắn.
Bản thân của hắn không cảm thấy được điểm này chút nào, dường như hóa thân làm
một tôn Sát Thần viễn cổ, đang đối mặt với vô số địch nhân cường đại, chỉ có
chiến một trận!
Chiến thì chiến!
Hắn nhiệt huyết sôi trào, tiểu nhân màu vàng bỗng nhiên chuyển động trong thức
hải, đánh về vô số vị địch nhân cường đại.
Một ngày, hai ngày, mười ngày . . . Hắn không biết đã mệt mỏi chiến đấu bao
lâu, kéo dài suốt thời gian nửa năm, tất cả địch nhân đều bị tiêu diệt, hắn
cũng đạt tới một điểm cực hạn, thần niệm thông suốt.
Tiểu nhân màu vàng đắm chìm vào thức hải, hắn bắt đầu sự lột xác sau cùng.
Ầm ầm!
21 vầng trăng đồng loạt rung động. Bắt đầu biến hóa về chất.
7 vầng trăng dung hợp trước tiên, sau khi thất bại vô số lần rốt cục hòa làm
một thể, biến thành một đạo trăng lưỡi liềm, linh khí thiên địa điên cuồng
trào ra, đạo trăng lưỡi liềm này nhanh chóng trưởng thành, cùng với đó, 14
vầng trăng còn dư lại cũng bắt đầu dung hợp hai cái một, biến thành bảy đạo
trăng lưỡi liềm.
Thiên địa linh khí tẩm bổ, tám đạo trăng lưỡi liềm nhanh chóng trưởng thành,
từ trăng lưỡi liềm đến trăng khuyết, từ trăng khuyết đến nửa vầng trăng, từ
nửa vầng trăng đến trăng tròn!
Nguyệt Minh Đế bát luân!
Chu Hằng mở hai mắt ra, một đạo quang hoa hiện lên, nhưng lại biến mất trong
nháy mắt.
– Qua bao lâu?
Hắn nhìn chung quanh, vẫn là ở trong sơn cốc trước đây, nhưng rõ ràng là hắn
đã trải qua nửa năm giết chóc tanh máu.
– Yên tâm, chỉ qua hai ngày. Thời gian trong ý thức lưu chuyển khác với thời
gian chân chính!
Hoặc Thiên đang ở ngay bên cạnh hắn.
Như vậy cũng tốt!
Chu Hằng đưa mắt nhìn, chúng nữ đã tỉnh lại toàn bộ, ngược lại thì hắn thành
người cuối cùng!
– Cách Sáng Thế Đế xuất thế ít nhất còn có 4 ngày, chúng ta nhất định phải
nắm bắt thời gian lên đường!
Chu Hằng nói.
Chúng nữ đều là gật đầu. Tu vi của các nàng tuy rằng cũng không có biến hóa rõ
ràng, nhưng mỗi người đều đạt được thể chất cường đại, tiền đồ phát triển phát
triển không thể lường! Điều này làm cho các nàng đều có tin tưởng vô cùng
cường đại.
– Đi!
Bọn họ thông qua hẻm núi thứ tư, rất nhanh đã tới phía cuối hẻm núi thứ năm,
yêu thú trấn áp nơi này đã bị xử lý, bọn họ sử dụng lệnh phù thông qua, hẻm
núi thứ sáu, thứ bảy cũng giống như vậy.
Bởi vì có hai lệnh phù là ở trong tay Tử Anh Minh, bọn họ sẽ cần tìm hai khối
để bổ khuyết chỗ trống này. Tuy nhiên có Hoặc Thiên ở đây tự nhiên không khó
khăn chút nào, bọn họ thuận lợi thông qua tám hẻm núi, đi vào hẻm núi cuối
cùng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bọn họ mới vừa vặn thông qua cấm chế liền nghe được thanh âm ùng ùng truyền
đến, xa xa hiển nhiên đang có một trận đại chiến.
– Thật giống như chúng ta tới vừa lúc, yêu thú cuối cùng này còn sống!
Chu Hằng cười nói.
Đầu yêu thú này còn sống nói rõ một đạo cấm chế cuối cùng còn chưa mở ra, có
nghĩa Nguyệt Hoa Liên vẫn là vật vô chủ!
– Nhanh lên! Nhanh lên! Bảo vật của bổn tọa a!
Con lừa đen tung bốn vó ra chạy gấp về phía trước.
Chu Hằng theo ở phía sau, đoàn người rất nhanh liền tới đáy cốc.
Cửu Thú Cốc phía trước phía sau cộng tất cả có 9 yêu thú cấp bậc Nguyệt Minh
Đế đỉnh phong tọa trấn, cảnh giới tuy rằng giống nhau nhưng chiến lực lại là
hoàn toàn bất đồng. Yêu thú cuối cùng này chính là một con Hoàng Kim Mãng chín
đầu!
Nó chỉ có 7 vầng trăng, nhưng làm cho người ta kinh sợ chính là, mỗi cái đầu
của nó đều tương đương với một thân thể độc lập!
Nó có chín Thần chích!
Chín Thần chích, ý nghĩa rằng nó có thể đồng thời vận chuyển chín Vực, còn có
thể dung hợp hoàn mỹ chín Vực cùng một chỗ, đây cũng không phải là chuyện một
thêm một bằng với hai, đây là tăng cường gấp mười, gấp trăm lần!
Một con Hoàng Kim Mãng chín đầu này liền tương đương với tám yêu thú Nguyệt
Minh Đế đỉnh phong phía trước!
Cũng đúng là như vậy, tu giả tới nơi này mặc dù hơn 74 người, nhưng không ngờ
không thể giết chết!
Chu Hằng cũng không có vội vã gia nhập chiến đoàn, mà là quét mắt một vòng
trước.
Cũng không phải mọi người đều gia nhập chiến đoàn, có hai người là ngoại lệ,
một là Chung Cổ Phong, người còn lại là thanh niên vóc người thon dài, khuôn
mặt nho nhã, căn bản không giống võ giả. Ngược lại như là văn sĩ đọc đủ thứ
thi thư.
Hai người này căn bản không chú ý tới chiến đoàn, chỉ là nhìn nhau, tuy rằng
cách rất xa, nhưng Chu Hằng vẫn là có thể cảm ứng được chiến ý xung đột kịch
liệt giữa bọn họ.
Khi thần thức Chu Hằng đảo qua, hai người này đồng thời như có cảm ứng, nhao
nhao quay đầu nhìn sang Chu Hằng. Nhìn thấy Chu Hằng, con ngươi Chung Cổ Phong
chợt kéo căng, lộ ra vẻ khó tin.
Chu Hằng tiến vào Nguyệt Minh Đế!
Trước hắn chính là Nguyệt Minh Hoàng a!
Số lượng vầng trăng có thể che đậy, nhưng tuyệt không có cách nào ngụy trang
Nguyệt Minh Đế thành Nguyệt Minh Hoàng, bởi vì dấu hiệu trăng sáng rõ ràng hơn
nhiều!
Nói cách khác, Chu Hằng đột phá trong thời gian sáu ngày ngắn ngủi này!
Cừ thật!
Người bình thường chính là mới hình thành một đạo trăng lưỡi liềm cũng đều cần
thời gian, nhưng tên này không ngờ trực tiếp liền xông phá một tiểu cảnh giới,
thật là đủ yêu nghiệt!
Sau khi Chung Cổ Phong kinh ngạc, trong ánh mắt không khỏi nhảy lên một chút
chiến ý, trước hắn từng nói với Chu Hằng, cho đối phương thời gian trăm năm để
trưởng thành rồi sau đó mới chiến một trận, không nghĩ tới tiến bộ của Chu
Hằng quá nhanh!
Tuy nhiên, hắn hẳn là còn không có tư cách mạnh tay chiến một trận cùng mình!
Chung Cổ Phong tự nhiên hiểu được thực lực của chính mình cường đại đến mức
nào, đâu có thể nào là một người vừa mới tiến vào Nguyệt Minh Đế có thể địch
nổi?
Sau khi hắn liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái, liền lập tức thu hồi ánh mắt. Đặt
lực chú ý vào trên thân người đối diện kia một lần nữa, đây mới là kình địch
của hắn, cũng là kình địch duy nhất.
– Hắn là ai vậy?
Chu Hằng chỉ vào thanh niên nho nhã kia, hỏi Dương Lan Hinh.
Dương Lan Hinh theo ánh mắt của hắn nhìn lại, đôi mắt đột nhiên căng thẳng,
nói:
– Người này chính là Nguyên Thiếu Hoàng!
– Nguyên lai hắn chính là Nguyên Thiếu Hoàng!
Chu Hằng gật gật đầu, xem ra Nguyên Thiếu Hoàng hẳn không phải là tới từ một
Tiên Thành cùng Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu, mà là đến từ Tiên Thành bậc cao
hơn giống như Chung Cổ Phong.
Người này khi ở Nguyệt Minh Hoàng từng có được 10 vầng trăng, có nghĩa là hắn
vô cùng có khả năng thời điểm ở Nguyệt Minh Đế cũng đồng dạng có thể có được
10 vầng trăng, thậm chí . . .
Chung Cổ Phong có thể che đậy vầng trăng của mình. Nguyên Thiếu Hoàng tại sao
không thể?
Tuy rằng người ta nói hắn có 4 vầng trăng, nhưng tình huống chân thật như thế
nào không có ai biết!
Nói không chừng hắn sớm đã đột phá cực hạn Nguyệt Minh Đế là 7 vầng trăng, trở
thành 8 vầng trăng, thậm chí 9 vầng trăng, 10 vầng trăng!
Đối với nhà quyền thế ở Tiên Thành bậc à nói, mấy chục năm gia tăng mấy vòng
trăng tròn cũng không phải là việc khó gì.
Hoàng Kim Mãng chín đầu còn đang huyết chiến, chiến lực của nó rất mạnh, nhưng
người vây công nó lại càng không đơn giản, đều là Nguyệt Minh Đế trẻ tuổi đến
từ Tiên Thành bậc cao. Hơn nữa chiếm cứ ưu thế áp đảo ở số lượng!
Ở hình thức cuồng oanh loạn tạc này, tình huống của Hoàng Kim Mãng chín đầu
càng ngày càng không ổn, hoàn toàn không có năng lực phản kích, đã đến tình
trạng vùng vẫy giãy chết.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trái lại phương công kích lại là càng chiến càng hăng. Vô số đạo công kích bay
múa ở trên trời, toàn thân Hoàng Kim Mãng chín đầu vêt thương chông chât, cách
cái chết không xa.
Sau khi giãy giụa vài lần sau cùng, Hoàng Kim Mãng chín đầu cường đại này rốt
cục ầm ầm ngã xuống, chín Thần chích toàn bộ bị chém chết.
– Tìm được lệnh phù mở khoá!
– Hừ, mở cấm chế ra, ai có thể lấy được Nguyệt Hoa Liên phải xem thủ đoạn của
chính mình!
– Ha ha ha! Ai có thể tranh giành cùng Nhạc Nguyên ta?
– Cuồng vọng!
Người lấy được lệnh phù mở khoá cũng không dám đùa giỡn gì, rồi hãy nói hiện
tại hắn không mở cấm chế ra có ý nghĩa gì, mọi người khẳng định cũng sẽ thủ ở
chỗ này, sẽ cho hắn cơ hội lặng lẽ lẻn tới trộm đi Nguyệt Hoa Liên sao?
Một luồng sáng vàng hiện lên, một đạo cấm chế cuối cùng này cũng bị mở ra.
Hưu hưu hưu, mọi người ai cũng bay vụt mà vào, ai cũng không cam lòng rớt lại
phía sau.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, giữa sân cũng chỉ còn lại hạ một nhóm Chu Hằng,
còn có Chung Cổ Phong, Nguyên Thiếu Hoàng tam phương thế lực.
Chung Cổ Phong cùng Nguyên Thiếu Hoàng nhìn nhau chăm chú, giống như nói xong
rồi, đồng loạt đánh ra một đạo lệnh phù, ánh sáng vàng hiện lên, hai người
đồng thời xuyên qua cấm chế.
Chu Hằng quay đầu lại nhìn chư nữ cùng con lừa đen, cười nói:
– Cũng nên tới lúc chúng ta hoá trang lên sân khấu.