Chu Hằng lựa chọn cùng Tử Anh Minh mỗi người một ngả, Tra Tuế cũng rời khỏi
liên minh lâm thời này. Hắn cũng giống Chu Hằng còn không phải là rất thích
ứng sự tàn khốc và hiện thực của Tiên giới. Hai người như thế nào cũng không
có khả năng vừa rồi cùng đối phương gặp mặt binh đao, vừa xoay người liền có
thể bắt tay giảng hòa.
Chu Hằng và Chung Cổ Phong có lẽ còn có thể bắt tay giảng hòa, bởi vì hắn rất
thưởng thức đối phương, bất kể là thực lực hay là tính cách. Nhưng đám người
Quách Vũ Hậu… phẩm tính quá kém, hắn từ đáy lòng không thích. Đối với người
không thích, hắn cũng không có hứng thú lá mặt lá trái.
Cùng lắm thì đến lúc cuối cùng hắn mặt dạn mày dày xin Hoặc Thiên ra tay. Vị
thiên nữ tuyệt thế này đứng ở trong phạm vi Nguyệt Hoa Liên hơn trượng, ai đến
gần đều phải ngũ thể đầu địa, còn làm sao tranh đoạt với hắn?
Đương nhiên nếu là bất đắc dĩ Chu Hằng cũng không muốn mượn dùng năng lực của
Hoặc Thiên. Tuy nhiên vì Nguyệt Hoa Liên hắn cũng không ngại phá lệ một lần.
– Ôi, những kẻ khiến người chán ghét kia rốt cuộc đều đi rồi! Lâm Phức Hương
ghé vào trên lưng Chu Hằng, tính cách của nàng õng ẹo nhất, thi thoảng muốn
làm nũng Chu Hằng.
Chu Hằng nhìn con lừa đen một cái, than thở một tiếng.
– Này này này, ngươi như vậy là ánh mắt gì? Con lừa đen rất mẫn cảm, lập tức
nhảy dựng lên, đầy mặt là vẻ như nàng dâu nhỏ chịu oan ức.
– Con lừa, làm người phải tự biết lấy mình! Chu Hằng vỗ vỗ vai con lừa đen.
– Ý gì thế? Ngươi đây là ý gì? Con lừa đen đẩy tay Chu Hằng ra, bộ dạng nổi
khùng với ngươi.
– Không có ý gì, chính là nhìn ngươi anh tuấn thần võ, không kìm nổi liền
nhìn ngươi một cái! Chu Hằng đầy vẻ nghiêm trang nói.
Con lừa đen dùng con mắt thật lớn nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, đột nhiên
mặt mày hớn hở: – Bổn tọa quả thật anh tuấn thần võ, ngay cả bổn tọa đều không
nhịn được một ngày phải soi gương chục lần! Ngươi nói trên đời này làm sao có
thể có Thần Lư anh tuấn tiêu sái như bổn tọa, chính bổn tọa đều thấy ngượng
ngùng. Đẹp trai đến loại trình độ này các ngươi không phải là tự ti đến muốn
tự sát!
Mọi người đều không nhịn được cười, nhưng chính vào lúc này, con lừa đê tiện
này đá mạnh một cước hướng Chu Hằng: – Chu tiểu tử, ngươi cho là bổn tọa sẽ
tin tưởng lời nói nhảm của ngươi!
Chu Hằng cười ha hả. Con lừa này bản thân chính là xấu xa vô cùng, giở thủ
đoạn với nó là hành vi không khôn ngoan.
– Chung Cổ Phong kia đến tột cùng là lai lịch gì. Cường đại có chút thái quá!
Chu Hằng cố ý để con lừa đen đạp mấy cái. Con lừa đê tiện này trút giận tự
nhiên là tâm tình tốt hơn, lại bắt đầu nghĩ tới Nguyệt Hoa Liên.
Muốn giành được Nguyệt Hoa Liên, Chung Cổ Phong chính là một nhân vật không
thể lảng tránh, thật sự quá cường đại!
– Tử Anh Minh và Quách Vũ Hậu đều không biết hắn, nghĩ đến hẳn không phải là
người của Tây Ngọ Thành! Hơn nữa hắn so với hai người này càng thêm cường đại,
nói không chừng đến từ Tiên Thành bậc cao hơn! Dương Lan Hinh phân tích.
Nói đến quen thuộc đối với Tiên Thành, tự nhiên ai cũng không thể sánh bằng
“thổ địa” như nàng.
– Rất có khả năng! Chu Hằng gật gật đầu, nhíu mày: – Hơn nữa, ta cảm giác
cảnh giới chân thật của hắn hẳn không chỉ là 5 vầng trăng!
Nếu tên kia có thể phong ấn lực lượng một vầng trăng, lại vì sao không thể
phong ấn vầng trăng thứ hai? Vầng trăng thứ ba chứ? Nếu là vượt qua 7 vầng
trăng, đó chính là một cái chất biến!
Vách ngăn cảnh giới lớn không dễ dàng vượt qua như vậy, nhưng 8 vầng trăng
chống lại bất kỳ Nguyệt Minh Đế 7 vầng trăng trở xuống cũng khẳng định có ưu
thế nghiền ép về cấp bậc!
Nếu Chung Cổ Phong thật sự là Nguyệt Minh Đế 8 vầng trăng, như vậy Chu Hằng
cho dù dùng ra Lăng Thiên Cửu Thức lại có thể thủ thắng sao?
Đối với chuyện này, Chu Hằng không hề nắm chắc!
– Rời khỏi nơi này! Hoặc Thiên đột nhiên nói.
– Vì sao? Không chỉ là Chu Hằng, các nàng bao gồm cả con lừa đen đều kinh
ngạc nhìn thiên nữ tuyệt thế này. Thật sự không rõ nàng vì sao lại đột nhiên
nói ra một câu như vậy.
– Ở sâu trong địa tâm này có một nhân vật cường đại hơn các ngươi rất nhiều,
hắn sắp đi ra rồi! Hoặc Thiên thản nhiên nói, hời hợt bâng quơ, trên đời này
không biết có chuyện gì có thể khiến nàng kích động một chút.
Chu Hằng đột nhiên nghĩ tới, từ khi tiến vào nơi này Hoặc Thiên liền một mực
nhìn chằm chằm mặt đất, vốn tưởng rằng nàng lười nói chuyện, không nghĩ tới
lại là nàng cảm ứng được trong địa tâm ẩn giấu một nhân vật cường đại!
– Là người? Hay là yêu thú? Hắn hỏi.
– Người! Hoặc Thiên trả lời vô cùng đơn giản.
– Rất cường đại?
– Đối với ngươi mà nói là rất cường đại. Hoặc Thiên bình tĩnh nói.
– Với ta mà nói rất cường đại, nhưng đối với nàng mà nói là rất yếu? Chu Hằng
thuận theo ý của nàng nói.
– Với ta mà nói, hắn ngay cả con kiến đều không tính!
Ứng Mộng Phạm chen lời nói: – Hoặc Thiên tỷ, tỷ nói người đó đến tột cùng là
tu vi gì?
Hoặc Thiên nghĩ nghĩ, nói: – Với phân chia cảnh giới của các ngươi, người này
hẳn là Sáng Thế Đế!
Phụt!
Chu Hằng, các nàng, con lừa đen đồng thời phun ra ngoài, một hơi bị sặc, đều
không ngừng ho khan.
Sáng Thế Đế ở trong mắt nàng như con kiến, không, thậm chí ngay cả con kiến
đều không tính. Giọng điệu này thật sự là lớn đến vô biên!
Nhưng những lời này là nàng nói, nàng là Hoặc Thiên!
Ở trong ấn tượng của Chu Hằng và các nàng, Hoặc Thiên trước giờ chưa từng nói
mạnh miệng, nàng căn bản khinh thường!
Cũng đúng. Người ta khi ở Thần Anh Cảnh liền dễ dàng vỡ nát một nhân vật ít
nhất Sáng Thế Vương, như vậy coi một Sáng Thế Đế là con kiến lại có gì kỳ
quái? Tựa như áp chế của Nguyệt Minh Vương đối với Hóa Thần Cảnh, đừng nhìn
chỉ là cao hơn một cảnh giới lớn, chênh lệch lại như trời và đất đều không đủ
để hình dung.
Hoặc Thiên nếu là nhân vật có thể đối kháng đại đạo thiên địa, như vậy Sáng
Thế Đế ở trong mắt nàng giống như con kiến chẳng phải là rất bình thường?
– Ở địa tâm nơi này làm sao lại có một vị Sáng Thế Đế? Chu Hằng không vấn
vương nhiều ở vấn đề cảnh giới của Hoặc Thiên và người ở địa tâm kia, mà là
suy tính đến vấn đề càng thêm thật sự.
Không gian này là đại năng Tuyệt Tiên Thành sáng lập, chỉ có thể cất chứa nhân
vật Nguyệt Minh Cảnh. Một khi cảnh giới vượt qua phạm vi này là sẽ bị bài xích
ra ngoài. Cũng giống như bài xích của Phàm giới đối với tiên nhân, hơn nữa
mạnh hơn vô số lần.
Nếu đã như vậy, nơi này làm sao có thể có một vị Sáng Thế Đế tồn tại?
Chu Hằng nghĩ đến đây lập tức trong lòng lắc đầu. Địa phương này là nơi của
Sáng Thế Đế, pháp tắc tự nhiên cũng chỉ có áp dụng đối với nhân vật Sáng Thế
Đế trở xuống. Nếu đồng dạng là Sáng Thế Đế tuyệt đối có thể phá vỡ lệ thường.
– Hắn bị thương, nhưng rất nhanh liền khỏi! Hoặc Thiên dường như tận mắt
thấy, thản nhiên nói.
Chu Hằng đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ nói: – Một vầng trăng trên trời kia có
phải chính là thuộc về hắn hay không?
– Không phải, hơi thở hoàn toàn không hợp! Hoặc Thiên lập tức lắc đầu.
– Bị thương?
Thương Ngạo Mục Nguyệt tiến hành suy luận, nói: – Sáng Thế Đế kia ở nơi này
chính là vì trị thương, nhưng đường đường Sáng Thế Đế tại sao muốn trốn ở nơi
này? Hơn nữa, hắn lại vì sao mà bị thương chứ?
Hàn Diệc Dao thuận theo mạch suy nghĩ của nàng tiếp lời: – Người có thể khiến
hắn bị thương tất nhiên cũng là Sáng Thế Đế, khả năng còn không chỉ một người.
Bọn họ muốn đẩy Sáng Thế Đế ở trong địa tâm kia vào chỗ chết, bởi vậy Sáng Thế
Đế này không có biện pháp, đành phải trốn tới chỗ này!
– Không sai. Nơi này trăm năm mới mở ra một lần, hơn nữa tiến vào lại chỉ có
cấp Nguyệt Minh Cảnh, căn bản không có khả năng phát hiện hắn! Ứng Mộng Phạm
tiếp lời.
Cổ Tư nói:
– Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn phi thường chính xác, thương của hắn
sắp khỏi!
Chu Hằng vỗ tay cười to nói: – Mỗi người đều là thông minh tuyệt đỉnh!
Con lừa đen liếc nhìn trên đầu các nàng một cái, nỉ non: – Không tuyệt đỉnh a,
mỗi người tóc đều dài mà! (chơi chữ)
– Đừng cười nữa. Nếu như vị Sáng Thế Đế này xuất thế, nói không chừng liền
nhấc lên một trận mưa máu gió tanh. Chúng ta có phải là suy tính đường lui
trước hay không? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nói.
– Làm sao tìm đường lui, chúng ta hiện tại lại không ra được! Mai Di Hương lè
lưỡi nói.
Kỳ thật có Hoặc Thiên tọa trấn, mọi người trong lòng đều có tự tin, không nghe
thấy vị thiên nữ tuyệt thế này nói Sáng Thế Đế ở trong mắt của nàng ngay cả
con kiến đều không bằng sao? Tới một người giẫm chết một người là được!
Tuy nhiên Hoặc Thiên dù sao vẫn chỉ là Nguyệt Minh Vương, cho dù trong cơ thể
nàng ẩn chứa lực lượng mạnh mấy cũng vô dụng, lực lượng có thể chủ động vận
chuyển ra cực kỳ có hạn, tất nhiên phải bị công kích mới có thể kích phát!
Điều này nghĩa là nếu thật sự phát sinh tàn sát máu tanh, các nàng khả năng sẽ
có người bị thương, thậm chí hương tiêu ngọc vẫn!
Chu Hằng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh!
– Hoặc Thiên nếu đã nói rời khỏi nơi này trước thời hạn, nàng hẳn là có biện
pháp! Chu Hằng cười nói.
Dưới ánh mắt của mọi người, Hoặc Thiên gật gật đầu, cũng không lên tiếng.
– Còn có mấy ngày… cách Sáng Thế Đế kia đi ra? Chu Hằng thận trọng hỏi. Cho
dù hào khí ngất trời thì như thế nào, Sáng Thế Đế đối với hắn hiện tại mà nói
là tuyệt đối nghiền ép. Đây là sự thật khách quan.
– Sớm thì 10 ngày, muộn thì 20 ngày! Hoặc Thiên mở miệng nói.
– Đủ rồi! Chu Hằng gật gật đầu: – Nguyệt Hoa Liên ta nhất định phải được!
Nói thì nói vậy, nhưng mọi người cũng quyết định trong khoảng thời gian này
một giây cũng không thể tách ra, để tiện cho Hoặc Thiên thi triển thủ đoạn
mang bọn họ ra ngoài.
Vút vút vút chính vào lúc này, ba bóng người xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ, chỉ
là nhoáng một cái liền vọt qua. Nhưng chỉ mấy giây sau, ba bóng người này rồi
lại đi mà quay lại, nhao nhao từ giữa không trung hạ xuống, chính là ba thanh
niên hơn 20 tuổi.
– Xem, không sai chứ. Ta đã nói đám này đều là nữ nhân xinh đẹp, các ngươi
còn không tin! Một gã thanh niên nói, ánh mắt đảo qua trên người các nàng, lại
xẹt qua bộ ngực rồi liếc đến đùi, đánh giá từ trên xuống dưới, trên mặt không
hề che giấu vẻ mê đắm.
– Không tồi không tồi, đều là mặt hàng thượng phẩm! Hai gã thanh niên khác
cũng nói, đều dùng ánh mắt quét qua các nàng, cuối cùng tập trung ở trên người
Ứng Mộng Phạm, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, Dương Lan Hinh. Ba nàng này tương đối mà
nói càng thêm xuất sắc.
Về phần Hoặc Thiên bởi vì che giấu dung nhan tuyệt thế của nàng, ngược lại trở
thành không xuất sắc nhất trong các nàng.
– Ta muốn người này, ngực to mông lớn, thân đầy mùi dâm! Thanh niên nói
chuyện trước tiên chỉ vào Dương Lan Hinh, còn dùng tay chộp hờ một cái.
– Vậy ta muốn người này, bộ dạng xinh đẹp, nội mị ở trong! Thanh niên thứ hai
thì nhìn Ứng Mộng Phạm.
– Người này về ta, ta liền thích dạy dỗ nữ nhân bề ngoài lạnh băng! Thanh
niên thứ ba nhìn chằm chằm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
Chu Hằng trong lòng nổi giận, bước dài mà ra, nói: – Các ngươi đây là đang tự
tìm chết!
Nếu chính hắn bị người mắng mấy câu, nói không chừng cười một cái cũng cho
qua, nhưng hắn không chịu được nhất chính là người khác nói lời dơ bẩn đối với
nữ nhân của mình, trong lòng đã là sát ý tăng vọt.
Hiện tại ai cũng đừng mơ ngăn cản hắn giết người!
– Vẻn vẹn Nguyệt Minh Hoàng cũng dám cậy mạnh trước mặt ba huynh đệ chúng ta!
– Nhị ca, bớt giận. Tiểu tử này có thể lừa được nhiều mỹ nữ tuyệt thế như
vậy, chắc là đối với nữ nhân hẳn là rất có bài bản, không bằng để hắn đi sưu
tập mỹ nữ cho chúng ta?
– Ha ha. Tam đệ, chủ ý này của ngươi không tồi nha!
Ba người đồng thời nhìn về phía Chu Hằng nói: – Tiểu tử, có nghe thấy không?