Ban ngày qua đi, đêm tối lại phủ xuống, Chu Hằng bay vụt ra, bắn vào trong khu
chợ.
Mấy ngày qua tuy rằng hắn giết chóc khắp nơi, nhưng từ Nguyệt Minh Vương đến
Nguyệt Minh Hoàng, bước nhảy vọt này cần rất nhiều tích lũy linh lực, hắn còn
đang tích lũy, đợi cơ hội một hơi đột phá.
Tin rằng cũng đã không còn xa, có lẽ ngay hôm nay!
Hắn dừng lại ở ngoài khu chợ, tim đập mạnh, đột nhiên dâng lên một loại cảnh
bảo!
Loại báo động không nguyên nhân này được gọi là tâm huyết sôi trào, bất kể
người phàm hay tiên nhân đều có thể gặp được. Có đôi khi tự dưng cảm ứng được
nguy hiểm, đương nhiên có lúc hoàn toàn là ảo giác.
Người phàm chỉ ngẫu nhiên mới có tâm huyết dâng trào, nhưng tiên nhân thì
khác, tu vi càng cao, hoặc là thần thức càng nhạy bén, tâm huyết dâng trào lại
càng chính xác.
Chu Hằng nhướng mày, hắn không biết tâm huyết dâng trào lần này là một loại ảo
giác, hoặc là bên trong khu chợ quả thật che giấu thiên la địa võng, chờ hắn
chui đầu vào.
Chẳng lẽ, người Phạm gia đã tới?
Chu Hằng tự tin gặp phải Nguyệt Minh Đế thì hắn không địch lại cũng có thể
thoát thân, như thế hoàn toàn không thể dẫn tới cảnh giác. Nhưng Phạm gia
tuyệt đối có tồn tại Nhật Diệu Vương, thậm chí còn có cao thủ mạnh hơn!
Hiện tại hắn gặp phải Nhật Diệu Vương, chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng
không có, dù có bất ngờ tế ra Lăng Thiên Cửu Thức cũng không thể nào bù đắp
chênh lệch ba cảnh giới, trong đó lại còn nhảy qua một đại cảnh giới!
Ngoài Tấn Vân Lưu Quang Bộ ra, hắn còn có tuyệt chiêu áp rương gì?
Có thể chống chọi Nhật Diệu Vương, chỉ còn có Cốt phù!
Nhưng hắn căn bản không thể chủ động tế ra Cốt phù, trừ khi đối phương đánh
lên thiên linh cái của hắn!
Ừm, điểm này hắn cũng có thể khống chế – ngươi muốn đánh thiên linh cái của
người khác thì khó, nhưng đưa đầu mình cho người khác công kích thì quá là đơn
giản!
Nhưng cái này chỉ có thể gài một lần, nếu không thể một chiêu đánh chết đối
thủ, hoặc là đối phương còn có Nhật Diệu Vương thứ hai, vậy có ví dụ trước,
tuyệt đối sẽ không đụng trúng lần nữa.
Còn có gì nữa?
Chu Hằng lôi ra Hỏa Thần Lô, nói: – Ta muốn phối một loại độc dược, có tác
dụng ít nhất là với Nhật Diệu Vương, cần tài liệu gì? À, đúng rồi, còn phải vô
ảnh vô hình, phát huy tự nhiên!
– Tiểu tử thổi, sao ngươi có nhiều yêu cầu như vậy! Thật vất vả đại gia mới
ngủ được, lại bị ngươi đánh thức! Hỏa Thần Lô khó chịu nói.
– Bớt nói nhảm, có phối được không?
– Đương nhiên là được, ngươi không nhìn xem đại gia là ai, linh dược độc dược
trong thiên hạ, có thứ gì là bổn đại gia không làm được? Hả, tiểu tử ngươi
muốn đánh với Nhật Diệu Vương? Hỏa Thần Lô đột nhiên nhiều chuyện.
– Đúng thế, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta ra trận? Chu Hằng bĩu môi.
– Tiểu thử thối, ngươi dám coi thưởng bổn đại gia? Bổn đại gia muốn liều mạng
với ngươi! Bếp lò này lung lay không ngừng, muốn đụng vào Chu Hằng, như là
muốn cùng cá chết lưới rách với Chu Hằng.
Chu Hằng thở dài, nói: – Bằng tốc độ như ngươi, ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng
còn nhanh hơn ngươi trăm lần!
Lời này không có một chút thái quá, trẻ con Tiên giới sinh ra đã có tu vi Sơn
Hà Cảnh, tuyệt đối so với mạnh hơn ngàn lần, vạn lần so với Hỏa Thần Lô chỉ
biết luyện đan này!
– Tiểu tử thối không có kiến thức!
Hỏa Thần Lô cũng nhận mệnh dừng động đậy, nhưng không cam lòng chịu thua, nói:
– Ngươi có biết vì sao đại gia gọi là Hỏa Thần Lô? Ngươi cho rằng cái tên này
chỉ là vì dễ nghe?
– Ồ, ngươi còn có thể làm gì? Chu Hằng cười nói.
– Bổn đại gia còn là một pháp khí rất lợi hại! Ôi… đáng tiếc trình độ phế
vật của tiểu tử ngươi, căn bản không thể phát huy được một chút uy lực của bổn
đại gia! Hỏa Thần Lô ra vẻ miệt thị.
Lại bị một cái lò luyện đan miệt thị!
Chu Hằng cười hắc hắc, cầm Hỏa Thần Lô lung lay trên thiên linh cái: – Gần
ngươi ngươi không bị đánh, có phải ngứa da rồi không?
– Dừng tay! Đại gia biết sai rồi! Hỏa Thần Lô vội vàng hét to, thật ra phù
văn của Chu Hằng không hoàn toàn thành hình, uy lực có hạn, còn chưa đủ làm nó
tan vỡ. Nhưng khả năng công kích cấp bậc này đã làm nó “đau đớn”, làm cho tên
ngoại tộc này cũng biết sợ hãi.
– Rốt cuộc ngươi còn có năng lực gì? Chu Hằng hỏi.
– Đương nhiên bổn đại gia còn có thể dùng để chống địch, nhưng mà cái này
khác với luyện đan, cần người dùng cung cấp lực lượng để kích hoạt! Thực lực
của tiểu tử ngươi quá yếu, căn bản không có tư cách này!
Hỏa Thần Lô cũng hạ tiện như con lừa đen, vừa mới cầu xin, lại lập tức trở nên
kiêu ngạo, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
– Vậy còn không phải vô nghĩa, ngươi nói nhảm cái gì, mau nhanh luyện đan cho
ta!
– Tiểu tử ngươi sao mà gấp gáp như thế, bổn đại gia còn chưa nói hết lời mà!
Hỏa Thần Lô đúng là thèm ăn đòn. – Tuy rằng tiểu tử ngươi không thể cung cấp
đầy đủ lực lượng cho bổn đại gia, nhưng trong thân thể bổn đại gia còn tồn trữ
một ít Lục Dục Linh Hỏa, muốn đốt một cái Nhật Diệu Vương thành tro bụi cũng
dễ như trở bàn tay!
– Ngươi sẽ không khoác lác đó chứ? Chu Hằng nửa tin nửa ngờ, hắn không có
hoàn thành chủ trình tự nhận chủ với Hỏa Thần Lô, không chừng bếp lò đê tiện
này đang gạt hắn!
Nếu hắn bị một cái lò luyện đan lừa đảo, thậm chí còn vì thế mà chết, vậy hắn
có thể sáng lập kỷ lục ngu xuẩn nhất lịch sử.
– Xì, bổn đại gia không hề khoác lác! Nhưng mà, trong cơ thể bổn đại gia cũng
chỉ có chút linh hỏa này, phun xong là không còn, về sau chỉ có thể luyện đan,
trừ khi tiểu tử ngươi có thể cung cấp đầy đủ lực lượng, hoặc là cho bổn đại
gia cắn nuốt chút linh hỏa! Hỏa Thần Lô hận không thể mọc ra cái tay vỗ ngực.
– Linh hỏa là cái gì? Đột nhiên Chu Hằng chuyển đổi đề tài.
– Trong thiên địa tự nhiên thai nghén sinh ra ngọn lửa, đừng nói Nhật Diệu
Vương nho nhỏ, ngay cả Sáng Thế Đế cũng có thể nhẹ nhàng đốt sạch! Hỏa Thần Lô
đắc ý nghênh ngang nói: – Ôi, bảo bổn đại gia dùng Lục Dục Linh Hỏa đi phun
một cái Nhật Diệu Vương, bổn đại gia cũng cảm thấy lãng phí mà!
Tuy rằng khí linh Hỏa Thần Lô đê tiện không kém gì con lừa đen, không đáng tin
cậy, h Chu Hằng lại có một loại cảm giác, chính là ít nhất lần này Hỏa Thần Lô
không có gạt hắn.
Nếu như Lục Dục Linh Hỏa quả thật có thể đánh chết Nhật Diệu Vương, vậy mượn
uy lực đó, dù cho còn một Nhật Diệu Vương thứ hai cũng sẽ không dám ra tay!
– Nói thử xem, phải làm sao để phóng ra Lục Dục Linh Hỏa?
Chu Hằng nhanh chóng đưa ra quyết định.
– Đơn giản, chỉ cần dùng thần thức khóa chặt mục tiêu, thông báo cho bổn đại
gia thông báo một tiếng, bổn đại gia lập tức sẽ đốt hắn thành tro bụi!
– Được, vậy thì xuất phát!
Chu Hằng là người làm việc quyết đoán, nếu đã đưa ra quyết định, hắn liền ấn
theo mà làm. Nhưng hắn cũng không sơ ý, tay trái cầm Hỏa Thần Lô, tay phải cầm
hắc kiếm, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất.
Quả nhiên quỷ dị!
Mấy ngày trước, Mông gia đã co rút toàn tuyến, lui vào cố thủ trong nhà chính,
nhưng hôm nay lại đi chạy ra ngoài!
Dựa vào cái gì mà to gan như vậy?
Nhất định là Mông gia có viện trợ mạnh mẽ, lúc này mới làm người Mông gia có
chỗ dựa mà bắt đầu hoạt động.
Vậy để xem rốt cuộc là ai cho ai một bất ngờ.
Chu Hằng vung kiếm, như ác ma trong đêm đen, triển khai giết chóc vô tận.
Hắn nghiền ép tất cả Nguyệt Minh Hoàng, nhưng Mông gia rõ ràng có chuẩn bị,
mỗi tổ đều có trên 10 người, Chu Hằng không có khả năng lần nào cũng hoàn toàn
miểu sát người trong một tổ. Khi hắn đánh tới nhóm thứ tư, rốt cục đã có người
khởi động Truyền tấn thạch.
Chu Hằng muốn rút lui, nhưng một cỗ lực lượng quỷ dị đột nhiên xuất hiện,
phong tỏa mọi tuyền đường lui lại.
– Tiểu tử, rốt cục ngươi xuất hiện! Một tiếng hừ lạnh, một lão nhân dáng
người khỏe mạnh đạp không bước đi, xuất hiện ở bên trên Chu Hằng.
Vù vù vù, chỉ rơi ở đằng sau trong nháy mắt, lại có ba bóng người bay tới, bởi
vì toàn lực triển khai thân pháp, đằng sau bọn họ đều giơ cao vầng trăng, đều
là trăng tròn!
Mông Thiên Quân, Mông Dã, Mặc Ngọc Nghiên!
Ánh mắt Chu Hằng co rút, hắn đều không nhìn thấu tu vi của bốn người, nhưng có
thể cảm ứng rõ ràng khí tức của lão nhân to khỏe kia mạnh mẽ vượt xa ba người
kia cả mảng lớn.
Đó là một loại hùng mạnh về chất!
Nhật Diệu Vương, tuyệt đối đúng!
Quả nhiên người Phạm gia đã tới, Chu Hằng thì thầm, nhưng mặt ngoài không đổi
sắc, nói: – Lão già, ngươi là thứ gì?
– Khốn kiếp! Phạm Duyệt Hoành giận dữ, Nguyệt Minh Vương cỏn con này dám làm
càn trước mặt hắn, đúng là ăn gan hùm mà!
– Tiền bối, để cho ta bắt giữ kẻ này, dâng lên trước bàn của tiền bối! Mông
Dã nói.
Đầu tiên là vì lấy lòng Phạm Duyệt Hoành, cố gắng kiếm thêm điểm cho Mông gia,
thứ hai là mấy ngày qua bị Chu Hằng làm thịt không biết bao nhiêu tộc nhân
cùng thuộc hạ, Mông Dã cũng hận không thể tự tay làm thịt Chu Hằng.
Phạm Duyệt Hoành không nói, chỉ khẽ gật đầu, bằng thân phận địa vị của hắn quả
thật khinh thường tự hạ mình bắt Chu Hằng.
Hắn đã dùng đại năng lực bày ra thiên la địa võng, Chu Hằng căn bản không có
chỗ để trốn!
– Tiểu tử, nằm xuống cho ta! Mông Dã quát lớn, thân mình nhảy ra đánh về phía
Chu Hằng, một vầng trăng tròn chói sáng đằng sau hắn – Đối phó một tên Nguyệt
Minh Vương, dù cho là 13 vầng trăng thì sao chứ, chiến lực Nguyệt Minh Đế 1
luân là có thể nghiền ép tuyệt đối.
– Chưa chắc! Chu Hằng toàn lực phát ra lực lượng trong cơ thể, từng vòng
trăng khuyết hiện ra ở đằng sau.
10 luân, 13 luân, 14 luân, 15 luân, 16 luân… 21 luân!
Cái gì!
Mông Dã đương trường cả kinh kiềm hãm công kích, còn Mặc Ngọc Nghiên, Mông
Thiên Quân, Phạm Duyệt Hoành thì thiếu chút trừng lọt tròng mắt, bốn người đều
không thể tin nổi nhìn trăng khuyết tỏa sáng đằng sau Chu Hằng.
21 vầng trăng, chưa từng thấy, chưa từng nghe qua!
Rốt cuộc tiểu tử này là yêu nghiệt thế nào!
– Hừ! 21 vầng trăng thì sao, giết con yêu của ta, đã định sẵn chỉ còn đường
chết! Phạm Duyệt Hoành lạnh giọng. – Còn không mau bắt hắn!
Mông Dã miệng thưa một tiếng, nhưng trong lòng lại phát lạnh.
Là hạng người gì mới có thể hình thành 21 vầng trăng? Đương nhiên là con cưng
được thiên địa yêu quý!
Người được thiên địa yêu quý, ngươi dám đắc tội hả? Không sợ bị trời phạt?
Nhưng đằng sau lưng là một vị Nhật Diệu Vương, hắn dám không ra tay hay sao?
Bằng không, chưa chờ thiên địa giáng tội, hắn đã bị một bàn tay đập chết rồi!
Người sống càng lâu, lại càng sợ chết!
Ai lại ngại sống lâu, ngược lại bởi vì không có bao nhiêu thời gian để sống,
mỗi một ngày đều vô cùng quý giá.
– Chu Hằng, ngươi có yêu nghiệt đi nữa cũng chỉ là Nguyệt Minh Vương, hiện
tại ở đây có ba Nguyệt Minh Đế, còn có một vị Nhật Diệu Vương, ngươi căn bản
không có cơ hội trở mình, còn không mau bó tay chịu trói, bớt chịu tội! Mông
Dã quát lớn.
– Bớt nói nhảm, muốn đánh cứ đánh! Chu Hằng tay trái cầm Hỏa Thần Lô, tay
phải cầm hắc kiếm, tạo hình này nhìn sao cũng thấy cổ quái.
———-oOo———-