Mặc Ngọc Nghiên cùng Tà Vân Dược sư đều không để ý đến Dương Lan Hinh, ở trong
mắt bọn họ hai người này cũng chỉ là thân thể thử dược, căn bản không tính là
người, vậy cần gì phải để ý tới ý nghĩ của họ?
– Thỉnh tiên sinh cho Ngọc Nghiên mở mang kiến thức! Mặc Ngọc Nghiên nói. Tuy
rằng so với Tà Vân Dược sư, nàng cao hơn một cảnh giới, nhưng trong lời nói
lại rất khách sáo, dường như thập phần coi trọng Tà Vân Dược sư.
Chu Hằng trước đây cũng từng nói chuyện với Dương Lan Hinh, cũng hiểu biết
chút đỉnh về tình huống của Tiên giới, biết đây là vì ở Tiên giới Dược sư quá
ít, bởi vậy chỉ cần hơi có thành tựu là sẽ nhận được rất nhiều thế lực o bế.
Địa vị của Dược sư cũng không phải là cảnh giới có thể đại biểu.
Ở Tiên giới, Dược sư chia làm mười bậc, thấp nhất từ nhất tinh tới thập tinh
cao nhất, bắt đầu từ Dược sư bát tinh, thì phân biệt xưng là Địa Dược sư,
Thiên Dược sư và Thánh Dược sư. Có thể đạt được danh hiệu này là ước mơ tha
thiết của tất cả Dược sư.
Nghe nói, 49 Tiên Thành có một hiệp hội Dược sư, chỉ có thông qua hiệp hội
Dược sư chứng nhận mới có thể coi là Dược sư chân chính, bằng không nếu có
người tự xưng là Dược sư, sẽ bị tất cả Dược sư của 49 tòa Tiên Thành cộng đồng
coi như kẻ thù.
Nếu có thế lực nào dám bao che người kia, thì thế lực đó cũng sẽ bị tất cả
Dược sư coi là công địch!
Dược sư ở Tiên Thành có địa vị vô cùng cao, bất kỳ thế lực nào đều tuyệt đối
không muốn là địch với hiệp hội Dược sư, việc đó rất có thể sẽ làm cho thế lực
của mình trong nháy mắt bị diệt vong.
Nhưng không biết Tà Vân Dược sư này là Dược sư mấy tinh.
– Khặc khặc khặc… Nhất định tứ tiểu thư sẽ không thất vọng! Tà Vân Dược sư
lấy ra một liều Thất Tâm Tán cưỡng ép đổ cho Chu Hằng uống vào.
Dương Lan Hinh mắng vài câu liền suy sụp im tiếng: chỉ là con kiến có kêu gào
thế nào đi nữa thì có ích lợi gì? Trước kia nàng cũng từng đứng ở vị trí của
Mặc Ngọc Nghiên, đoạt lấy mạng người ta, khi đó nàng cũng không có một tia
thương hại, cũng sẽ không đặt phản ứng của đối phương ở trong lòng.
Tiên giới chính là tàn khốc như thế!
– A… Chu Hằng phát ra một tiếng hét thảm. Dược lực bắt đầu phát tác, chảy ở
trong cơ thể hắn, giống như lưỡi dao nhỏ cắt xé lục phủ ngũ tạng của hắn.
Đau đớn thấu tim gan!
Uy lực của Thất Tâm Tán một lần lớn hơn so với một lần, chỉ là giai đoạn thứ
nhất này đã khiến Chu Hằng vô cùng thống khổ.
Mà thảm hại hơn chính là: hai song sắt cuối cùng còn dư lại thì ở buổi sáng đã
bị hắn luyện hóa hết tinh hoa trong đó. Hiện tại thật sự là hắn không có gì để
dựa vào nữa!
Giai đoạn thứ nhất của Thất Tâm Tán sau cải tiến, thời gian rút ngắn rất
nhiều, chỉ không đến hai phút liền bắt đầu tác dụng trong đầu óc của Chu Hằng,
giống như một vạn con kiến cùng một lúc cắn xé đầu óc của hắn, thống khổ trong
đó hoàn toàn không có cách nào diễn tả bằng lời.
Hắn còn chưa có khôi phục lại thống khổ từ buổi sáng, chẳng những thần thức
đang suy yếu, hơn nữa cũng càng thêm mẫn cảm với thống khổ. Không đến một phút
liền toàn thân run rẩy dữ dội, mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống.
Thấy một màn như vậy, Mặc Ngọc Nghiên không khỏi lộ ra vẻ khinh thường, nói: –
Tiên sinh! Người này chẳng qua cũng thế thôi!
Tà Vân Dược sư không khỏi nổi lên tức giận, tuy nhiên không phải đối với Mặc
Ngọc Nghiên mà là với Chu Hằng: Tiểu tử này như thế nào cố tình vào lúc này
thì không làm được? Làm hại hắn mất mặt ở trước mặt Mặc Ngọc Nghiên!
Chu Hằng run rẩy toàn thân. Tuy rằng hắn cực lực chống cự, nhưng nhân lực có
lúc cực hạn, cuối cùng hắn đã đạt tới cực hạn.
“Ầm!” Dược lực tăng mạnh, đột phá tầng phòng ngự cuối cùng của hắn, ăn mòn vào
trong óc của hắn.
Thần thức hỏng mất, gần trong gang tấc!
Dược lực của Thất Tâm Tán bắt đầu hoàn toàn chiếm cứ đầu óc Chu Hằng. Nhưng
đúng vào lúc này, có một đòng dược lực chảy vào trên thiên linh cái hắn.
Vốn điều này không có gì, chẳng lẽ một khối sọ còn có thể cắn người hay sao?
Sọ của người bình thường quả thật không có, nhưng sọ của Chu Hằng… trên đó
đúng là còn có một góc phù văn của Hoặc Thiên lưu lại!
Phù văn này chỉ có một góc, hơn nữa lại giới hạn trong cảnh giới của Chu Hằng,
hắn vốn cũng không có khả năng chủ động kích phát được.
Nhưng mọi chuyện không có tuyệt đối, hắn không thể chủ động kích phát cũng
không có nghĩa là Cốt phù không tồn tại! Cũng giống như Hoặc Thiên, một khi bị
công kích nó sẽ kích phát, chỉ có điều là Cốt phù của Chu Hằng là một góc như
vậy, hoàn toàn không thể sánh với Hoặc Thiên mỗi cái xương đều có phù văn.
Hoặc Thiên chỉ cần bị công kích liền tự động phát động phù văn. Mà Chu Hằng
liền còn xa không có lợi hại như vậy, chỉ có thời điểm thiên linh cái bị công
kích mới có thể kích phát.
Hiện tại chính là tình huống như vậy!
“Ầm!” Cốt phù phẫn nộ, một luồng sáng vàng tuôn ra, hung hăng phản kích về
hướng dược lực kia. Uy lực của Cốt phù này căn bản không thể theo lẽ thường để
đo lường, một đường nó lướt qua như nước sôi đổ lên tuyết, đánh đâu thắng đó,
không gì cản nổi.
Quản ngươi là Thất Tâm Tán hay Thất Tâm Phong, toàn bộ bị diệt!
Chu Hằng vốn ánh mắt đã trở nên mờ mịt, trong nháy mắt trở nên sáng lên lại,
mà càng khôi hài chính là: khi Cốt phù tiêu diệt sạch những dược lực này, vị
đại gia hắc kiếm lại khẽ rung lên, những dược lực này toàn bộ bị hấp thu,
chuyển hóa thành đạo đạo linh lực, đánh thẳng vào cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên
thi triển trên người hắn.
“Ầm! Ầm! Ầm…” Một lần tiếp một lần, khi những dược lực này hoàn toàn bị tiêu
hao, tuy rằng vẫn không thể phá vỡ phong ấn linh lực, nhưng đã phá mở ra một
đường nứt!
Với đường nứt này, chỉ cần công phá vài lần như vậy, nhất định hắn có thể khôi
phục linh lực và Thần chích!
“Khỏe rồi!” Chu Hằng thầm nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ thống
khổ không chịu nổi, cố ý kêu gào thảm thiết không dứt, mà lại một tiếng thấp
giọng hơn so với một tiếng, một tiếng khoảng cách kéo dài hơn so với một
tiếng.
Đợi chừng khoảng hai giờ sau, hắn dùng vẻ mặt “mỏi mệt không chịu nổi” nói: –
Cũng chỉ có chút uy lực như vậy? Thật đúng là không thấm vào đâu! Hãy tìm thứ
lợi hại hơn một chút đi!
Tà Vân Dược sư vừa mừng vừa sợ, nói: – Tứ tiểu thư! Không ngờ tiểu tử này lại
tiếp tục chống đỡ vượt qua! Lão phu nói không sai mà, tiểu tử này quả thực
chính là thân thể thử dược tuyệt phẩm!
Mặc Ngọc Nghiên cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: vốn nàng tưởng rằng Chu Hằng nhất
định là xong rồi, không nghĩ tới tiểu tử này lại kiên cường vượt qua!
Tên này có chút cổ quái!
Nhưng chỉ là một thân thể thử dược sao có thể nàng để ở trong lòng, nàng quét
mắt nhìn lướt qua trên thân Chu Hằng, nói: – Nếu tiên sinh thu được một thân
thể thử dược như vậy, vậy tiên sinh cứ tận tình sử dụng, điều phối ra dược
phẩm cần thiết cho ta!
– Tứ tiểu thư hãy yên tâm, nhất định lão phu sẽ không phụ kỳ vọng của tiểu
thư! Tà Vân Dược sư vỗ ngực cam đoan.
Mặc Ngọc Nghiên gật gật đầu, xoay người rời đi.
– Hắc hắc hắc… Tiểu tử ngươi biểu hiện tốt lắm, cho nên bắt đầu từ ngày
mai, lão phu sẽ chuẩn bị cho ngươi rất nhiều bữa tiệc lớn, cũng không chỉ là
Thất Tâm Tán mà thôi! Tà Vân Dược sư cười ha hả, hắn có thể tận tình làm thí
nghiệm rồi.
– Cứ việc phóng ngựa lại đây! Chu Hằng “suy yếu” nói, trong giọng nói lại
không thiếu hào hùng.
– Chu Hằng! Dương Lan Hinh thì lại lo lắng không thôi, bị tên nam nhân này
luôn luôn yểm hộ ở phía sau, nàng trừ tu vi bị quản chế còn chưa có bị hành hạ
một chút xíu nào, sao có thể không cảm động?
Nàng vốn đã xem Chu Hằng đáng để mời chào làm như một thuộc hạ, nhưng trải qua
mấy ngày nay cùng chung hoạn nạn, cuối cùng nàng bắt đầu xem Chu Hằng trở
thành một người bạn để đối đãi.
Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, chính là như thế.
– Không có việc gì! Ta không sao! Chu Hằng xua tay nói, mấy ngày hôm trước
hắn chỉ là an ủi Dương Lan Hinh, nhưng lần này lại là nói thật lòng, chẳng
những không có việc gì, ngược lại còn chiếm được một ít ưu đãi.
Trong lòng Dương Lan Hinh vô cùng cảm động: tên nam nhân này đến bây giờ còn
lo lắng cho nàng, quả là săn sóc ân cần!
Tuy rằng thực lực của Chu Hằng so ra còn kém mình, nhưng với thiên phú kinh
khủng của hắn, chỉ cần có thể vượt qua kiếp nạn này trở lại Dương gia, Dương
gia dốc hết toàn lực bồi dưỡng, không tới ngàn năm tất nhiên có thể đạt tới độ
cao của phụ thân nàng, thậm chí còn vượt qua!
Nam nhân như vậy dường như cũng xứng đôi với mình đây!
“Ái chà chà…”, hiện tại là lúc nào, mà còn nghĩ tới loại chuyện đó!
Dương Lan Hinh thầm thở dài trong lòng! Tuy rằng Chu Hằng còn đang kiên trì,
nhưng tương lai của họ nhất định là tối tăm không ánh sáng, Mặc gia sẽ thả cho
bọn họ rời đi ư? Dùng mông suy nghĩ cũng biết: tuyệt đối là không có khả năng.
Nếu nhất định phải chết, vì sao không đối xử tốt với Chu Hằng một chút chứ?
Vào giờ khắc này, Dương Lan Hinh thu hồi dã tâm của nàng, thu hồi lòng dạ độc
ác của nàng… cho dù chỉ là an ủi Chu Hằng một lần, nàng cũng muốn cho Chu
Hằng ở khoảnh khắc cuối cùng của sinh mạng, có thể hưởng thụ một chút quan tâm
ưu ái, mà không phải chỉ có thống khổ.
Đây cũng là điều duy nhất nàng có thể báo đáp Chu Hằng.
Bị nàng dùng ánh mắt “đầy thâm tình” nhìn, Chu Hằng rơi vào mơ hồ một trận.
“Quên đi! Hiện giờ ngươi cũng không phải là vưu vật đẹp đẽ mê người, mà là một
bà béo siêu cấp khiến người ta thấy mà ngán, làm phiền ngươi dè dặt một chút,
đừng làm ta nổi da gà toàn thân nữa đây!” Chu Hằng rất quyết đoán làm bộ ngất
đi! Dù sao mỗi lần hắn vượt qua dược lực của Thất Tâm Tán đều là phản ứng như
thế, cũng không cần lo lắng sẽ làm cho Dương Lan Hinh nghi ngờ.
Quả nhiên, từ sau đêm này, dường như Tà Vân Dược sư đang so đấu với Chu Hằng,
hắn lấy ra dược vật một loại khác một loại, muốn bức cho Chu Hằng đạt tới cực
hạn!
Cái gì Đoạn Tràng Hoàn, Hắc Hóa Đan, Huyết Dương Cao, lão biến thái này lấy ra
từng hạng mục tuyệt kỹ đắc ý của hắn, phân lượng đều rất có khảo sát so sánh.
Hắn cũng không muốn giết chết Chu Hằng, mà muốn trắc nghiệm ra dược tính đủ
hay không.
Chu Hằng cũng có kinh nghiệm, sau khi chống cự một lúc, liền cố ý dẫn dược lực
đi tới thiên linh cái của hắn, từ đó kích thích lên phản kích của Cốt phù, một
lần hành động vừa hóa giải dược lực, sau đó vừa bị hắc kiếm chuyển hóa thành
năng lượng thuần chính, để tấn công cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên thi triển trên
người hắn.
Nếu như nói cấm chế của Mặc Ngọc Nghiên là một cái đê ngăn nước, như vậy hiện
tại Chu Hằng đã lén lút đào ra một chỗ hổng, hơn nữa chỗ hổng này còn đang
không ngừng mở rộng, chỉ cần có đầy đủ thời gian khẳng định có thể thành công
phá giải.
Mặc Ngọc Nghiên lại tới quan sát vài lần: sự ngoan cường của Chu Hằng rốt cục
để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng nàng, nhưng cũng chỉ là như thế, nàng quan
tâm hơn chính là đan dược của Tà Vân Dược sư luyện chế.
Đến ngày thứ mười bảy, khi lần thứ năm Mặc Ngọc Nghiên tới đây quan sát, Tà
Vân Dược sư đưa ra một ý kiến với nàng: – Tứ tiểu thư! Tiểu tử này có khả năng
chính là dược nhân lão phu ước mơ tha thiết!
– Tiên sinh có xác định không?
– Khẳng định như thế! Nếu không vì sao tiểu tử này có thể chịu đựng nhiều độc
vật như vậy!
– … Vậy thì tiên sinh cứ luyện chế hắn thành Nhân Đan đi! Mặc Ngọc Nghiên
lạnh lùng nói, trên mặt không hề có mảy may ý thương hại, dường như chỉ là
đang nói về chuyện xào một dĩa rau xanh nấm hương.
– Hắc hắc hắc… Tứ tiểu thư yên tâm, lão phu cũng rất chờ mong luyện chế ra
được Nhân Đan! Tà Vân Dược sư cười quái dị nói, còn lè lưỡi liếm môi một cái,
dường như đang thèm nhỏ dãi.
Đợi sau khi Mặc Ngọc Nghiên rời khỏi, hắn đi đến trước lồng sắt, nói: – Tiểu
tử! Ngươi không làm lão phu thất vọng! Vì để báo đáp ngươi tạo ngạc nhiên vui
mừng cho lão phu, lão phu định làm cho ngươi vĩnh viễn lưu truyền, sẽ luyện
chế ngươi thành một quả Nhân Đan!
– – – – – oOo- – – – –