Bại bởi Chu Hằng còn chưa tính, còn thua một con lừa đê tiện sao?
Lệnh Hồ Huyền cũng nảy sinh ác độc, toàn lực bò lết, gắt gao theo sát phía sau
con lừa đen. Hắn nhín một bụng không cam lòng yếu thế, không chịu thua, sao có
thể thua một con lừa đê tiện chứ?
Đáng tiếc là loại chuyện nín nhịn này chỉ duy trì được một hồi, nửa tiếng còn
tạm được, một giờ còn miễn cưỡng, nhưng mà thời gian càng dài thì càng suy
kiệt.
Lệnh Hồ Huyền tuy rằng không cam lòng chịu thua, nhung mà hắn làm sao có thể
so với quyết tâm tham lam bảo vật của con lừa đen chứ?
Kém xa!
Con lừa đen đã hoàn toàn sôi trào, trên người con lừa tản phát ra khí thế long
trời lở đất, có thể nói là thần chắn sát thần, phật chắn giết phật, vì bảo vật
nó ngay cả Thiên Vương lão tử cũng dám đấu một trận.
Tuy rằng tư thế xấu xí, nhưng con lừa đê tiện này lại uốn éo cái mông, bỏ Lệnh
Hồ Huyền ở xa phía sau.
Lệnh Hồ Huyền rất muốn khóc, cũng quá đả kích đi, một con lừa đê tiện bại hoại
như vậy đều nhanh hơn được hắn, đều ở dưới uy áp mạnh mẽ phát ra ý chí chiến
đấu mạnh hơn hắn, hắn còn có cái gì mà đáng tự hào đây?
Nếu việc này bị gia tộc biết được, tất nhiên hắn sẽ bị tộc nhân khác công
kích, người phía dưới lại nhìn chằm chằm hắn, mà người phía trên cũng coi hắn
như cái đinh trong mắt, thời gian ngắn không thể bị vượt qua, nhưng một khi có
cơ hội, ai cũng mừng rỡ bỏ đá xuống giếng!
Lệnh Hồ Huyền sát tâm lại hiện, chỉ cần có thể cướp được Tinh Hạch sẽ là công
lớn, đủ để bù lại hết thảy! Mà nếu như nhận được bảo vật của Phệ Kim tộc, vậy
hắn cũng có thể tự ra ngoài, tự khai môn hộ!
Con lừa đen suốt mười mấy giờ mới bò tới cuối cung điện, rất hao tổn tâm lực,
vừa đến là nó gục đầu hôn mê bất tỉnh, chỉ là long tham tài đã tới đỉnh điểm,
đưa chân quơ quơ không khí, miệng nỉ non “Bảo vật”, mặt cười dâm đãng, lúc này
mới ngoảnh cổ ngất đi.
Điều này không khỏi làm cho Chu Hằng rùng mình, con lừa đen tham tài đúng là
oán khí vô kiên bất tồi a!
Hắn nhìn Lệnh Hồ Huyền và Lưu An Kỳ vẫn còn gian nan bò lết. Trong lòng trào
lên sát khí, chỉ là xuất kích ở khoảng cách này, hắn nắm chắc đem trực tiếp
oanh chết Lệnh Hồ Huyền, nhưng Lưu An Kỳ thì không được.
Đối phương cũng có thể chất cấp bậc pháp khí Hóa Thần Cảnh, chỉ có thể oanh
phá được khi cận chiến!
Vậy ở đây chờ đi, chờ Lưu An Kỳ tự đứng lên, để hắn chui đầu vào lưới!
Chu Hằng khoanh chân ngồi xuống. Tiện tay đánh ra từng đạo linh lực vào người
con lừa đen, giúp nó điều tiết thân thể, khôi phục linh lực. Hắn chính là
Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, linh lực khủng bố khôn cùng, bàn tay vỗ xuống, còn
lừa liền tỉnh lại.
– Bảo bối đâu… Con lừa đen vừa tỉnh lại phản ứng đầu tiên là không quên bảo
vật.
– Ngươi vẫn khôi phục trước rồi tiếp tục đê tiện đi. Chu Hằng thở dài, thật
không biết lúc trước cứu con lừa đen từ tấm bia đá màu máu trấn áp ra, cùng nó
kết duyên phận là chuyện xấu hay chuyện tốt nữa.
– Chu tiểu tử. Bổn tọa bây giờ thể hư, không chấp nhặt với ngươi, đợi bổn tọa
khôi phục nguyên khí chắc chắn cắn mông ngươi, để ngươi biết Hoa nhi vì sao
lại hồng như vậy? Cho dù tinh thần uể oải, con lừa đen vẫn không quên đấu võ
mồm, đây quả thực làm một trong những động lực của nó.
Một cái khác tự nhiên là bảo vật.
Con lừa đen cũng giống chó bắt chước người, co gối ngồi xuống. Thực ra linh
lực của nó cũng không tiêu hao bao nhiêu, lúc trước đối kháng chính là ý thức.
Mà ý thức trải qua ma luyện như vậy, liền giống như một thanh tinh kiếm bách
luyện, trở nên sắc bén vô cùng!
Cũng không lâu lắm, trên người con lừa đen phát ra tiếng sấm nổ, dường như
đang mở bí mật đại đạo vậy!
Con lừa đê tiện này muốn đột phá!
Nó vốn là Kết Thai tam trọng thiên đỉnh phong, chỉ là Thần chích còn chưa đủ
lớn mạnh, không thể đi ra một bước cuối cùng. Nhưng ý thức chiến đấu lần này
cũng là cơ hội rèn luyện tốt nhất cho Thần chích, rốt cuộc để Thần chích con
lừa đen đạt tới Kết Thai Cảnh đại viên mãn.
Có thể Hóa Anh!
Có Chu Hằng ở bên thủ hộ, con lừa đen yên tâm lớn mật bắt đầu tấn công khởi
Thần Anh Cảnh.
Cơ hội đột phá này cũng không phải muốn tới liền tới, bỏ qua linh quang lóe
sáng lần này, thì lần tiếp không biết đợi tới ngày tháng nào.
Chu Hằng cũng không quấy rầy con lừa đen, tận tâm làm hết phận sự người thủ
hộ, thực ra cũng chỉ đề phòng Lưu An Kỳ và Lệnh Hồ Huyền mà thôi. Về phần ba
người Thanh Dương Thiên Tôn đã chạy tới tòa cung điện khác rồi, không biết gặp
tình huống gì mà mãi không thấy xuất hiện.
Hắn cũng thật tâm không hy vọng ba người này gặp phải nguy hiểm a. Trên đời
này có mấy tôn Chuẩn Tiên hai kiếp a, chết một người thì ít một người. Đây
chính là con mồi của hắn đấy.
Dù sao hắn cũng muốn chờ Lệnh Hồ Huyền và Lưu An Kỳ lại đây, thuận tiện hộ
pháp cho con lừa.
Không thể không nói, con lừa đen rất bất phàm! Vẻn vẹn chỉ một ngày một đêm
sau, tiếng vang đại đạo của nó đã dày đặc phát ra, đỉnh đầu trồi lên thần
thai, một con lừa nhỏ muốn phá thai!
Nó sắp thành công!
Mà lúc này, Lưu An Kỳ và Lệnh Hồ Huyền cũng càng ngày càng gần, cách Chu Hằng
không quá nửa trượng.
Không sai biệt lắm!
Ông, hắc kiếm đột nhiên chồi lên, Chu Hằng tay cầm trường kiếm mà đứng, trong
mắt đầy sát ý.
– Không nên hiểu lầm! Lệnh Hồ Huyền vội vàng nói: – Chúng ta cũng không phải
muốn quấy nhiễu con lừa đê tiện kia đột phá! Hắn còn tưởng rằng Chu Hằng rút
kiếm là vì thế.
– Ngươi cũng không nên hiểu lầm, ta chỉ muốn xử lý các ngươi, hoàn toàn không
có ý khác! Chu Hằng tươi cười, giọng nói bình tĩnh như phong khinh vân đạm,
nhưng sát ý dạt dào lại khiến người ta không rét mà run.
– Hừ, thì ra ngươi biết thân phận bại lộ, muốn giết người diệt khẩu! Lệnh Hồ
Huyền nếu đã có danh hiệu người kế thừa thứ chín trong gia tộc, tự nhiên là
người cực thông minh, lập tức hiểu ra dụng ý của Chu Hằng.
Lúc trước thế lực diệt Phệ Kim tộc hiện tại vẫn còn ở Tiên giới, chỉ cần chân
tướng Chu Hằng là tộc nhân của Phệ Kim tộc truyền ra ngoài, hắn nhất định sẽ
trở thành chuột qua phó, lọt vào vây giết!
Huống chi, trên người Chu Hằng rất có khả năng còn mang theo toàn bộ tài phú
của Phệ Kim tộc đấy.
Bởi vậy, Chu Hằng sau khi biết thân phận mình bại lộ, nhất định phải liều chết
đánh một trận!
Chu Hằng bị Lệnh Hồ Huyền làm cho hồ đồ, hắn có thân phận gì lộ ra ngoài? Hắn
lại không biết Phệ Kim tộc có vận mệnh gì, căn bản không quan tâm.
Chẳng lẽ Vạn Cổ Đại Đế ở Tiên giới cũng đánh ra một mảnh phong vân, để cho hắn
còn chưa lên Tiên giới đã tràn ngập địch nhân rồi? Rất có khả năng!
Chu Hằng nhìn lại mình thì sẽ biết, cũng không phải người thích hạ mình, có lẽ
mới tới Tiên giới hắn sẽ tìm một thế lực dựa dẫm trước, quan sát tình huống
một chút, nhưng sau khi quen thuộc tình huống Tiên giới, hắn nhất định sẽ đi
con đường của mình.
Đương nhiên, nếu như thế lực nào thành tâm mời hắn, ngày sau nếu thành, hắn
tuyệt không vong ân phụ nghĩa.
Nhưng mà có rất nhiều gia tộc mời chào nhân tài, nhưng sau khi thật sự chiêu
mộ được nhân tài rồi, bọn họ lại đem bọn họ làm nô tài, hoặc hại chết nhân
tài, hoặc khiến nhân tài phản lại.
Vạn Cổ Đại Đế khẳng định là người sau, hơn nữa hắn là người kiệt ngạo không
thiện ý, 7 vạn năm hay 10 vạn năm này, thế lực đắc tội tuyệt đối không đếm
hết.
Trừ phi Vạn Cổ Đại Đế có thể giống như khi ở Huyền Càn Tinh, một tay trấn áp
Tiên giới, thêu dệt lên truyền kỳ, bằng không hắn khẳng định khó thoát khỏi
vận mệnh bị mọi người vây giết!
Vị lão tổ tông này… Không biết bây giờ có tu vi gì!
Chu Hằng có thể khẳng định Vạn Cổ Đại Đế đã thành tiên, nhưng tiên nhân cụ thể
có bao nhiêu thọ nguyên cũng không rõ ràng lắm, có thể sống thêm 7 vạn năm,
thậm chí hơn 10 vạn năm hay không còn chưa biết?
Nghĩ đến quá xa!
– Chu huynh, ta có thể đại biểu Lệnh Hồ gia cho ngươi một nơi che chở, bảo
đảm ngươi bình an vô sự! Lệnh Hồ Huyền lập tức nói thêm.
Trừ phi có thể yên ổn giết chết Chu Hằng, nếu không hắn thật sự không muốn trở
mặt với Chu Hằng, tốt nhất là có thể mời Chu Hằng cùng hắn đi Tiên giới, sau
khi vào Lệnh Hồ gia… Muốn chết hay muốn sống thì không phải do Chu Hằng có
thể quyết định.
Hắn luôn nghĩ, Chu Hằng xem như tộc nhân cuối cùng của Phệ Kim tộc, ở Tiên
giới khẳng định không chỗ nương tựa, hiện tại hắn mời chào Chu Hằng giống như
đưa lò sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
– So với việc này, ta càng muốn giết chết các ngươi! Chu Hằng cũng không lo
lắng ình, cùng lắm thì hắn dùng ít đi huyết mạch Tử Diễm Thiên Long, tận lực
diệt khẩu là được.
– Ta có thể thề với trời, tuyệt không tiết lộ thân phận của Chu huynh cho
người ngoài biết, nếu không ta vĩnh viễn không thể thành tiên! Lệnh Hồ Huyền
thề độc, lấy việc thành tiên để thề cũng không phải đùa giỡn, bởi vì làm tộc
nhân của nhà quyền thế nhỏ trong Tiên giới, Lệnh Hồ Huyền mười phần nắm chắc
sẽ trở thành tiên!
Hắn thề như thế, có thể nói là rất có thành ý! Nhưng cẩn thận nghe lại lời
tuyệt không tiết lộ thân phận Chu huynh cho người ngoài, không thể nói cho
người ngoài, còn người mình đương nhiên là có thể nói.
Lệnh Hồ Huyền cũng không có biện pháp, ai bảo Tiên Cung này thoạt nhìn rất lợi
hại, trên thực tế căn bản trống rỗng, căn bản không có Tiên khí như trong
tưởng tượng của hắn! Không có Tiên khí thì làm sao phá được thân thể cứng rắn
như pháp khí Hóa Thần Cảnh của Chu Hằng chứ?
Nếu ở Phàm giới không giết được Chu Hằng, như vậy thì chỉ có cách lừa hắn lên
tiên giới.
– Còn có, ngươi không giết được ta. Lệnh Hồ Huyền vì thủ tín với Chu Hằng,
tiếp tục nói:
– Trên người ta có ba đạo bí văn lão tổ gia tộc lưu lại, nếu bị công kích trí
mạng sẽ tự động phát động, chẳng những có thể bảo mạng, lại có thể mạnh mẽ
đánh chết địch nhân.
– Ồ? Chu Hằng cũng không hoài nghi Lệnh Hồ Huyền đang gạt hắn, dù sao loại
chuyện này ở Phàm giới cũng thường xuyên có, chỉ là như vậy giết người sẽ khó
khăn hơn nhiều.
– Chu huynh, chúng ta vẫn nên làm bằng hữu đi. Lệnh Hồ Huyền nói hết sức chân
thành, ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng giống như nhìn một cường hào, ở trong mắt
hắn, Chu Hằng quả thật là một siêu cấp cường hào một thân tài vật.
Đám con cháu đại gia tộc này đúng là khó giết.
Chu Hằng không chỉ một lần cảm khái như vậy, Phàm giới như thế, Tiên giới cũng
như thế!
Tuy nhiên, Lệnh Hồ Huyền cũng có chút thực lực, giết hay không có thể vứt sang
một bên trước, dù sao cũng không phải trọng điểm của hắn! Hắn muốn giết chính
là Lưu An Kỳ!
Đây chính là tiên nhân chân chính, tinh khí sinh mệnh kia dồi dào tới bực nào?
Chu Hằng chậm rãi giơ hắc kiếm lên, trong người sôi sục kiếm ý Lăng Thiên Cửu
Thức, hắc kiếm chớp động u quang đen như mực. – – – – – oOo- – – – –