Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 482: Lấy bảo

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Vô sỉ! Vô sỉ đến thế là cùng!

Lệnh Hồ Huyền đời này không phải chưa làm chuyện vô sỉ, nhưng mà so với con
lừa đê tiện trước mặt này thì hắn tự nhận còn thanh cao thánh khiết như một
đóa tuyết liên trên Thiên Sơn đấy.

Tại sao có thể vô sỉ như thế, hơn nữa vô sỉ lại hùng hồn như thế!

Lệnh Hồ Huyền như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn con lừa đen, con lừa đen lại mặt
không đỏ, tim không đập mạnh, vẻ mặt vô tội.

– Ngươi, ngươi, ngươi… Lệnh Hồ Huyền chỉ vào con lừa đen, cho dù vị thiếu
gia này xưa nay cũng không nói lý, nhưng mà gặp phải con lừa đen loại hoàn
toàn không biết liêm sỉ này, hắn cũng chỉ thất bại mà thôi.

– Đuối lý rồi chứ! Hừ, đuối lý thì một bên đợi đi, không được cản trở Lư đại
gia phát tài! Con lừa đen mặt mày hớn hở, sau đó hai chân chống đất, hai móng
trước lại ôm bàn đá, mông nhấc lên, muốn nhấc Bích Tiêu Thạch ra.

Nhưng mà mặc cho nó xuất ra sức búc sữa mẹ, bàn đá này cũng không nhúc nhích
tí nào, ngược lại lại khiến con lừa đê tiện này người đẫm mồ hôi.

– Ha ha ha ha! Lệnh Hồ Huyền ủy khuất nửa ngày, cuối cùng cũng vô cùng đắc ý
cười.

Đúng vậy, đây chính là tẩm cung của đại năng Tiên giới à, những thứ kia cũng
không phải dễ dàng mang đi như thế! Nếu bảo vật là một ấm trà, một cái chén
ngọc, như vậy muốn mang đi tự nhiên dễ dàng.

Nhưng đây là cái bàn, lúc trước cho dù không phải vị Sáng Thế Vương kia tự tay
chôn xuống, thì cũng là các cao thủ Tiên giới khác, sao có thể là nhân vật Kết
Thai Cảnh như con lừa đen này có thể rung chuyển chứ?

– Chu tiểu tử, ngươi tới! Con lừa đen sử xuất sức lực bú sữa mẹ làm đi làm
lại mười mấy phút, cuối cùng không cam lòng gọi cứu binh: – Ngươi lấy ra cho
bổn tọa, Lư đại gia sẽ phân cho ngươi một phần mười.

Nghe nói như thế, ngay cả Chu Hằng cũng muốn dần cho con lừa đen một trận,
thật sự chưa thấy con lừa nào hẹp hòi như vậy a!

Tham lam, keo kiệt, vô sỉ!

Chu Hằng chỉ thử một chút liền lắc lắc đầu, nói: – Không được!

– Gì, nam nhân làm sao có thể nói không được, làm lại đi! Con lừa đen mặt
giận dữ.

– Con lừa đê tiện. Ngươi thật sự muốn rút ra? Chu Hằng vặn ngón tay kêu răng
rắc, con lừa đen này càng ngày càng đắc ý vênh váo, ngay cả hắn cũng sai
khiến!

Con lừa đen tuyệt đối không bỏ qua, nó lập tức cười huề nói: – Ngươi thử lại
lần nữa, hắc hắc. Thử lại lần nữa!

Chu Hằng khoanh tay tránh ra, con lừa đen vội vàng đi theo, nhắm mắt theo
đuôi, dường như cẩu nô tài vậy.

Lệnh Hồ Huyền nháy mắt Lưu An Kỳ, đối phương hiểu ý, lập tức đi ra rút bàn
tiên lên. Nhưng mặc cho hắn vận khí như thế nào, bàn đá này cũng giống như mọc
rễ, căn bản không thể lay chuyển được.

Lưu An Kỳ lại thử vài lần, mặt cũng nghẹn đỏ, nhưng cũng không thể lay chuyển
được.

Hắn suy sụp buông tay, vẻ mặt chán nản nói với Lệnh Hồ Huyền:

– Huyền thiếu. Thuộc hạ vô năng!

Lệnh Hồ Huyền cũng thở dài, ai bảo Tiên Cung này rơi xuống Phàm giới chứ, cho
dù lực lượng tiên nhân bị áp chế xuống Phàm giới đỉnh phong, nhưng mà cũng
hoàn toàn không có cách với chuyện này a!

Vị Sáng Thế Vương kia khẳng định không ít lần uống trà, uống rượu ở đây, mượn
Bích Tiêu Thạch để tìm hiểu đại đạo. Đây chính là Sáng Thế Vương a, cho dù mỗi
lần cũng chỉ đặt cái chén, bầu rượu xuống, nhưng mà đều có một cỗ lực lượng
lưu chuyển xuống, lâu ngày chày tháng. Bàn đá này khẳng định đã hợp thể cùng
với cả tòa Tiên Cung này rồi.

Nên muốn lấy Bích Tiêu Thạch ra chỉ có một biện pháp, đó chính là mang cả tòa
Tiên Cung này đưa lên Tiên giới, để cho đại năng gia tộc dốc toàn lực đào Bích
Tiêu Thạch ra.

Đã như thế, được hay không vẫn còn chưa biết.

Hơn nữa, muốn đưa cả tòa Tiên Cung này vào Tiên giới… Lệnh Hồ Huyền sắc mặt
tối sầm, đừng nhìn tòa Tiên Cung này không tính gì quá lớn, nhưng so với người
thì vô luận là thể tích hay là sức nặng cũng không biết vượt qua bao nhiêu
lần!

Lệnh Hồ gia có nhiều tiên thạch để vận chuyển Giới Môn như vậy sao? Tuyệt đối
không có!

Nếu thật sự miễn cưỡng vận chuyển chỉ có một kết quả, tài sản gia tộc hoàn
toàn hao tổn không còn, mà Tiên Cung này vẫn còn không đến được Tiên giới, sẽ
di tán trong hư không. Không biết bao nhiêu năm nữa mới gặp được.

Loại tình huống này không phải chưa phát sinh qua, nếu không Phàm giới thất
lạc không ít di tích Tiên giới, vì sao không thấy đại năng Tiên giới xuống
dưới cướp đoạt chứ?

Thực lực của bản thân càng mạnh, xuyên qua Giới Môn thì tiêu hao tiên thạch
càng nhiêu! Đây cũng là nguyên nhân vì sao chỉ có hai người Lệnh Hồ Huyền và
Lưu An Kỳ xuống, cũng là để giảm bớt hao tổn tiên thạch!

Hơn nữa, tiên nhân ở Phàm giới lại bị đại đạo thiên địa áp chế, thực ra lực
lượng cũng không chênh lệch lắm, cũng chỉ có độ mạnh thân thể thay đổi, như
vậy đưa một vị Sáng Thế Đế đến Phàm giới phải hao phí cái giá lớn bao nhiêu?

Chiến lực gần như không khác gì Nguyệt Minh Vương à! Đáng tiếc a, chí bảo ở
trước mắt lại không thể không thán.

Lệnh Hồ Huyền coi như là người tính cách quyết đoán, lập tức nói: – Đi, chúng
ta tiếp tục đi tới!

Tuy rằng không thể lấy đi Bích Tiêu Thạch, nhưng mà điều này cũng làm cho hắn
thấy được giá trị của tòa Tiên Cung này, bởi vậy hoàn toàn không cần phải… ở
đây thở dài, nhanh đi tìm bảo vật mới là chính đạo.

Hắn đã thấy được sự vô sỉ của con lừa đen, nào dám kêu Chu Hằng nữa, vừa lúc
thừa dịp một người một lừa kia tìm cách phải nhanh đi.

Đối với kết quả này, cao hứng nhất chính là ba người Thanh Dương Thiên Tôn.

Bọn họ vốn là nhân vật mạnh nhất Phàm giới, nhưng mà sau khi gặp phải quái
thai Chu Hằng và Lưu An Kỳ tiên nhân tới trái đất này thì bọn họ hoàn toàn mất
đi quyền lên tiếng, cho dù phát hiện bảo vật thì như thế nào, căn bản không có
phần của bọn họ!

Nhiều lắm người khác ăn thịt no, bọn họ cũng chỉ được phân nước canh mà thôi.

Mà nhìn thấy Chu Hằng và Lệnh Hồ Huyền phí công quay về, bọn họ tự nhiên dâng
lên tâm tình hả hê khi người gặp h ọa. Con người ta lại cổ quái như vậy, không
lo thiếu, mà lo không công bằng, mọi người đều không chiếm được mới thật sự là
công bình.

Ba người quay sang nhìn nhau, sau đó cất bước rời đi, khác với hai người Lệnh
Hồ Huyền, bọn họ đi vào cánh cửa khác, đi theo hai người Lệnh Hồ Huyền bọn họ
nhiều nhất chỉ ăn canh, nhưng đi đường mình chọn lại rất có thể được ăn thịt.

Đạo lý đơn giản như vậy, đường đường Chuẩn Tiên hai kiếp làm sao không biết.

– Chu tiểu tử, không cần đóng kịch, người đã đi hết sạch rồi! Con lừa đen ánh
mắt gian tà liếc Chu Hằng nói.

Chu Hằng sửng sốt, nói: – Làm sao ngươi biết ta đang diễn trò? Hắn tự cho rằng
mình giả bộ rất nghiêm túc, ít nhất đám ngươi fLệnh Hồ Huyền đều không nhìn
ra.

– Phi, bổn tọa chính là tổ tông gạt người, tiểu tử ngươi này muốn lừa gạt bổn
tọa không phải mơ mộng hão huyền sao? Con lừa đen phi một cái, vẻ mặt khinh
thường.

Trời ạ, lại bị con lừa đê tiện này xem thường!

Chu Hằng thở dài, quyết không tranh luận với con lừa đen này nữa, mà lại lấy
ra hắc kiếm, nói: – Ta có thể thử xem, có cắt được Bích Tiêu Thạch hay không
thì khó nói.

– Bổn sao lại có cảm giác rất không đáng tin vậy. Con lừa đen chần chờ nói,
Bích Tiêu Thạch chính là bảo bối Tiên giới a, cho dù hắc kiếm có sắc bén hơn
nữa thì thế nào, lực lượng bây giờ của Chu Hằng lại càng kém hơn!

– Còn đáng tin hơn ngươi! Chu Hằng trừng mắt một cái, tên không đáng tin cậy
nhất lại dám nói người khác không đáng tin cậy, hoàn toàn là chuyện tiếu lâm!

– Vậy thì thử đi, dù sao cũng không tổn thất! Con lừa đen lập tức trở nên
hưng phấn.

Nó và Chu Hằng đều là người thực tế, bảo vật tốt mấy, nhưng mà không thể bỏ
vào ngực mình thì có ích gì? Bởi vậy, quản hắn có thể chém phá Bích Tiêu Thạch
hay không, không chiếm được bảo vật thì đều vô ích.

Chu Hằng bước tới trước bàn đá, hắn không sử dụng ở trước mặt mấy người Lệnh
Hồ Huyền là không muốn để cho đối phương cảnh giác trước, hắc kiếm nếu như
ngay cả Bích Tiêu Thạch cũng có thể cắt được, muốn chém rơi cổ bọn họ chẳng
phải càng dễ dàng hơn sao?

Đến lúc đó cam đoan Lưu An Kỳ căn bản không dám trực tiếp giao thủ với Chu
Hằng, trực tiếp phá mở hư không trở về Tiên giới!

– Con lừa, ngươi bày ra cấm chế, đừng để thanh âm truyền đi! Chu Hằng bắt đầu
súc tích lực lượng, nhưng vẫn dặn dò con lừa đen, hắn dùng hắc kiếm chém ra,
động tĩnh quá lớn, rất có thể dẫn người khác trở về.

– Hiểu rồi! Hiểu rồi! Con lừa đen vội vàng gật đầu, vươn chân bày ra một đạo
linh lực cấm chế, cam đoan thanh âm nơi này không truyền ra ngoài. – Hắc!

Sau khi Chu Hằng súc đủ lực lượng, một kiếm vẽ ra, hàng vạn hàng ngàn bóng
kiếm màu đen nhánh đẩy ra, trong nháy mắt lại hòa thành một thể chém tới Bích
Tiêu Thạch.

Một thức sau cùng của Phi Vũ Thất Kiếm, Kiếm Phá Phi Vũ!

Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất trong Phi Vũ Thất Kiếm.

– Keng!

Một tiếng nổ lớn, Chu Hằng liên tục lui mười mấy bước, mặt trắng dã, thiếu
chút nữa không thể cầm được hắc kiếm, cỗ phản lực kia cực mạnh.

– Hữu dụng! Ha ha, hữu dụng! Con lừa đen nhìn thoáng qua chân bàn, lập tức
hưng phấn kêu to lên, phía trên có một vết kiếm sâu một tấc!

Tuy rằng chân bàn này to như đùi người, nhưng trăm ngàn kiếm chém lên thì hắn
có thể chém đứt. Vừa nghĩ tới bảo vật gần trong gang tấc, con lừa đen đã hưng
phấn.

Chu Hằng tiếp tục tụ kiếm ý, xoạt, hắn lại chém ra một kiếm.

Leng keng leng keng, tiếng kêu giòn vang liên tục vang lên, một kiếm lại một
kiếm, trong đầu hắn hoàn toàn không có ý tưởng khác.

Sau khi chém ra mười mấy kiếm, hắn đột nhiên sửng sốt.

Bởi vì một kiếm này chém xuống, dấu vết chặt xuống hắn phải càng sâu hơn, chỉ
là sâu hơn một chút kia nhưng mà đại cao thủ hắn lại không thể phát hiện ra
sâu hơn một chút kia.

Vấn đề là, tại sao lại như vậy?

Hắn mỗi lần chém xuống đều là trạng thái tốt nhất của mình, một kiếm chém
xuống đều có lực lượng giống nhau, sao lại xuất hiện khác biệt như vậy?

Chu Hằng lại ra mấy kiếm, nhưng không có một kiếm nào có thể đạt được trạng
thái lúc trước, dường như một kiếm kia là khoảng không thần kỳ vậy.

Nhất định phải tìm ra nguyên nhân mới được!

Chu Hằng một kiếm lại một kiếm, chiến lực của hắn quá mạnh mẽ, cho tới nay gần
như không có vấn đề có thể ngăn cản sự hiện hữu của hắn, không ngừng vung kiếm
chém lên loại vật này đúng là mới mẻ với hắn.

– Choang!

Lại chém ra hơn 30 kiếm, Chu Hằng lần nữa khựng lại, một kiếm này hắn lại chém
ra sâu hơn.

Thì ra là thế!

Hắn kịp phản ứng, quả nhiên không phải lực lượng xuất kiếm khác nhau, mà là
hắn chém với góc độ khác nhau!

Từ góc độ khác nhau chém vào, độ dai của Bích Tiêu Thạch cũng khác nhau, tuy
rằng nó cũng rất mong manh! Nhược điểm!

Chu Hằng bừng tỉnh đại ngộ, chẳng hặn như kiếm chiêu, bất kỳ kiếm chiêu đều có
nhược điểm, chỉ cần có thể nắm bắt điểm ấy đánh vào, thực lực của bản thân lại
đủ cường đại, như vậy kiếm chiêu cường đại hơn thì cũng có thể hóa giải.

Trước hắn chém vào hai kiếm sâu nhất, chính là chém lên nhược điểm trong kết
cấu của Bích Tiêu Thạch.

Tảng đá như thế, còn người thì sao? – – – – – oOo- – – – –

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận