Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 436: Trước cấm chế

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Chu Hằng cùng con lừa đi không nhanh, chỉ như tản bộ trong sân.

– Vị huynh đệ này, đừng đi tới trước nữa! Ngay lúc này, bỗng thấy có người
nhảy ra từ bụi rậm, nói với Chu Hằng, nhưng ánh mắt quét qua con lừa đen mặc
váy hoa, liền xuất hiện vẻ mặt cổ quái.

— Nhìn cái tướng đê tiện của con lừa đen, không mấy người là không há mồm
trợn mắt! Người biết thì còn may, người không biết thì nhất định sẽ nghĩ Chu
Hằng là “chủ nhân” biến thái.

Chu Hằng mỉm cười, hỏi: – Vì sao?

Người chặn đường là một thanh niên hơn 20 tuổi, dáng người cỡ trung, mặt mũi
cũng bình thường, nhưng giống như vừa bị người ta đánh một trận, toàn thân đầy
vẻ nhếch nhác. Hắn rất giật mình nhìn Chu Hằng, nói: – Đây là địa bàn Lâm gia,
ngươi không biết sao?

– Lâm gia? Chu Hằng nhàn nhạt hỏi, nơi này rõ ràng là chỗ vô chủ, khi nào
thành địa bàn của thế lực, gia tộc nào đó? Nếu thật phải nói là của ai, hắn có
huyết mạch chính gốc Vạn Cổ Đại Đế là có tư cách hơn bất cứ người nào?

– Huynh đệ, ngươi đi vào cũng đừng đi đường lớn chứ, có lớn lối qua không?
Nhìn ta đây, thật vất vả lẻn tới đằng trước cũng bị phát hiện, may mà ta thông
minh, nói vô số lời hay, chỉ bị đánh ột trận, lục soát hết linh thạch, bằng
không ngay cả mạng cũng không còn!

Thanh niên kia đầy xui xẻo nói.

Đúng là bá đạo!

Chu Hằng mỉm cười, có mấy người có tư cách bá đạo, nhưng Lâm gia có hả? Hắn
chắp tay với thanh niên này, nói: – Tại hạ Chu Hằng, vị huynh đài này xưng hô
thế nào?

– Hắc? Thanh niên kia sửng sốt, tuyệt không ngờ lúc này Chu Hằng còn có tâm
tình xưng tên báo họ kết giao tình, ngươi không thể đến chỗ an toàn rồi nói
những chuyện này hay sao? Bây giờ trên người hắn trống rỗng không còn một chút
tiền của gì, nếu lại bị Lâm gia chặn đường thì tuyệt đối sẽ mất mạng!

Chỉ là tính cách của hắn hào phóng hiếu khách, không thì vừa nãy đã không xen
vào chuyện người ta, nhảy ra nói chuyện với Chu Hằng, hắn chưa kịp phản ứng
liền đã chắp tay trả lễ, nói: – Ta là Hồng Thiên Phong, cha mẹ vẫn còn, chưa
đón dâu. Còn có một em trai một em gái,nhà ở…

Chu Hằng không khỏi buồn cười, hắn chỉ hỏi tên của đối phương, Hồng Thiên
Phong lại như đi coi mắt, nói ra toàn bộ trên dưới trong nhà, quả thật làm
người ta buồn cười.

– Hồng huynh, nếu đã đến, thế nào cũng phải đi một chuyến, không bằng chúng
ta đồng hành? Hắn mỉm cười hỏi.

– Thật ra ta chỉ là muốn đi chiêm ngưỡng di phủ của Vạn Cổ Đại Đế, cũng không
có dã tâm gì! Hồng Thiên Phong vò đầu, toát ra tươi cười hàm hậu, nhưng lập
tức liền căng thẳng. – Lâm gia thiết lập trạm gác đằng trước, chúng ta lén đi
qua không được, bị bọn họ bắt lại, nhất định sẽ giết chúng ta!

– Không sao! Chu Hằng khoát tay. – Hồng huynh, có dám đi một chuyến?

Hồng Thiên Phong không khỏi lộ ra vẻ chần chờ, đi vào, vậy còn không phải là
chịu chết? Nhưng không vào, chẳng lẽ để cho vị bằng hữu mới quen tự đi chịu
chết?

Làm người sao mà không nghĩa khí như vậy được!

Không có hắn dẫn đường, Chu huynh đệ lỗ mãng xông vào như thế khẳng định sẽ bị
Lâm gia bắt tại trận, còn hắn chỉ cần cẩn thận một chút, làm vị Chu huynh đệ
này thấy rõ trận thế của Lâm gia, Chu huynh đệ tự nhiên sẽ bỏ qua ý này, theo
hắn trở ra.

– Được! Hồng Thiên Phong cắn răng, đồng ý.

Cái tên này quả thật là nói nghĩa khí, chỉ là hình như nghĩa khí quá mức, hắn
cùng Chu Hằng chỉ gặp mặt một lần, lại cam lòng cùng đối phương tiến vào đầm
rồng hang hổ, là người tốt trời sinh, không biết làm sao từ chối được người
khác?

Chu Hằng gật đầu, nếu đối phương “liều mình” muốn đi cùng hắn, vậy hắn tuyệt
đối sẽ không bạc đãi đối phương.

– Đi!

Hai người một con lừa tiếp tục đi tới, dưới yêu cầu mãnh liệt của Hồng Thiên
Phong, bọn họ không đi đường núi nữa, mà lẫn vào trong rừng rậm mênh mông.
Hồng Thiên Phong lại có bản lĩnh hạn chế khí tức của võ giả phát ra trong vòng
10 trượng, khó trách lúc trước hắn có thể một mình xông đến trước cấm chế.

Hồng Thiên Phong nhìn con lừa đen vặn vẹo cái mông phủ váy hoa một đường rêu
rao, càng nhìn càng không được tự nhiên, sắc mặt vốn đoan chính đã trở nên vặn
vẹo.

Con lừa đen lắc mông sang bên trái, nửa mặt bên trái của hắn cũng co rút một
cái, khi con lừa lắc mông sang phải, nửa mặt bên phải của hắn cũng co giật
theo, biểu tình rất là phong phú.

– Ê lừa, sao lần này yên tĩnh như vậy? Chu Hằng không khỏi kỳ quái, muốn con
lừa này không nói chuyện quả thật là muốn giết con lừa đê tiện này, sao mà
nhịn lâu như vậy không nói lời nào.

– Chu huynh, ngươi đang nói với ta? Hồng Thiên Phong khó hiểu, vò đầu. –
Nhưng ta họ Hồng, không phải họ Lư mà!

Chu Hằng đạp con lừa một cái, cười nói: – Ta đang nói chuyện với con lừa này!

– Cái gì? Hồng Thiên Phong chấn trụ đến vặn vẹo cả mặt, chỉ cảm thấy vị huynh
đệ này quả nhiên cổ quái, chẳng những cho thú cưng mặc váy hoa, lại còn nói
chuyện với thú cưng, trở thành hạng như bằng hữu, người yêu!

Yêu.. yêu… yêu… Người yêu?

Hồng Thiên Phong hoảng sợ,vị Chu huynh đệ này có phải thật là có ham mê cổ
quái hay không, bằng không sao lại để cho thú cưỡi mặc váy hoa? Hơn nữa, thú
cưỡi đương nhiên là dùng để cưỡi, hắn lại thà rằng tự mình đi đường, lại còn
thân mật nói chuyện với con lừa…

Đúng là đáng thương, sao lại như vậy!

Sắc mặt của hắn không còn rối rắm theo mông lừa nữa, mà dùng ánh mắt tràn ngập
đồng tình nhìn Chu Hằng, còn thường hay thở dài.

Chu Hằng không biết nên khóc hay cười, khó trách nãy giờ con lừa kia không nói
lời nào, thì ra là muốn làm cho Hồng Thiên Phong hiểu lầm, xem chừng lúc này
con lừa đê tiện đã cười thầm muốn bung ra rồi!

Đúng là con lừa đê tiện tràn đầy ác thú mà!

Hắn cũng không có ý ép con lừa nói chuyện, dù sao hắn cùng Hồng Thiên Phong
cũng chỉ bèo nước gặp nhau, nếu đối phương có ý tốt, vậy hắn cũng sẽ đưa cho
đối phương một hồi tạo hóa, thực hiện tâm nguyện của đối phương, nhưng không
có ý tưởng thâm giao.

— Huyền Càn Tinh đã định sẵn sẽ tan vỡ, còn Chu Hằng không thể mang theo
bao nhiêu người rời đi, kết giao thêm một người bạn, vậy đến lúc đó sẽ chỉ đau
lòng thêm một phần.

Thực lực Hồng Thiên Phong không kém,đã có tu vi Khai Thiên Cảnh, nếu đặt ở lúc
trước, hắn cũng chỉ mới hơn 30 tuổi đã có thực lực này cũng tính là thiên tài,
đủ để bái vào môn hạ đại tông môn.

Nhưng hôm nay đang ở thời tận thế, các thế lực đều không có hứng thú hấp thu
môn đồ, đã tới lúc nước ngập tận cổ rồi!

Với tốc độ của bọn họ, chỉ nửa giờ sau đã đi tới trước cấm chế.

Đây là một tầng sương mỏng, ngẫu nhiên có một con rồng tím nhỏ thoáng hiện,
tỏa ra khí tức hùng hồn to lớn, làm người ta không nhịn được toát ra ý kính
ngưỡng.

Sương mù bao phủ toàn đỉnh núi, xuyên thấu qua màn sương có thể thấy mơ hồ bên
trong có núi có nước, cỏ cây chim thú, như là một mảnh tiên cảnh thế ngoại.
Nếu dùng tâm linh mà nghe, thậm chí còn nghe được tiếng nước chảy róc rách,
thú điềm lành ca hót.

– Đi! Chu Hằng cùng con lừa đen cùng bước ra, còn ở đằng sau bọn họ, Hồng
Thiên Phong căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh, lúc này ngông nghênh đi ra ngoài,
còn không phải tự tìm đường chết hay sao?

Hắn do dự một chút, vẫn cắn môi đi theo – Lỡ như gặp phải những người Lâm gia
tuần tra lúc trước, hắn còn có thể nói tốt mấy câu, ít nhất để hắn cùng Chu
Hằng giữ được mạng nhỏ.

Thấy Hồng Thiên Phong không do dự đi theo ra, Chu Hằng thầm gật đầu, ngoài mặt
thì toát ra một tia mỉm cười.

Ở trong tận thế loạn lạc này, hắn chỉ thấy giết chóc, cướp bóc trắng trợn,
người giống như thú. Còn hành vi của Hồng Thiên Phong như rót vào một đoàn
suối mát, tuyên bố giữa người và thú có khác biệt rất lớn.

Chu Hằng đi tới trước màn sương, vươn tay chạm vào, một cỗ lực lượng đánh tới,
mạnh mẽ đẩy hắn trở ra.

Mạnh mẽ, nhưng lại ôn hòa.

Quả nhiên là Vạn Cổ Đại Đế, bá đạo, hùng mạnh, nhưng lại mang lòng nhân từ.
Đổi lại là Thiên Tôn khác bày ra cấm chế như thế, tuyệt đối sẽ phát động công
kích chí mạng. Nếu không có thể chất cấp bậc pháp khí Hóa Thần Cảnh như Chu
Hằng, khẳng định chạm vào là sẽ bị đánh thành mảnh vụn.

– Oa, giỏi cho tên tiện dân nhà ngươi, lúc trước bổn tọa tha cho ngươi một
mạng, ngươi còn dám quay lại! Lại còn dám dẫn theo người? Ngươi không biết chữ
chết viết thế nào hay sao? Lúc này, một nam nhân trung niên từ xa bay vụt tới,
không hề che giấu khí tức Sơn Hà Cảnh, đằng sau còn bốn người, nhưng chỉ là
Khai Thiên Cảnh mà thôi.

Sắc mặt Hồng Thiên Phong lập tức trở nên rất khó coi, nhưng cũng chỉ sửng sốt
một lúc, liền chuyển sang vẻ mặt tươi cười, nói: – Lâm đại nhân, ngài đừng
nóng giận, đây là huynh đệ của ta, chưa thấy cảnh đời, cứ nói muốn xem di tích
Đại Đế, cho nên ta liền đánh bạo dẫn hắn tới đây. Ngài thông cảm, chúng ta đi
ngay! Đi ngay!

Nói rồi, hắn lùi lại bên cạnh Chu Hằng, kéo kéo góc áo của hắn, ý bảo mau đi
thôi.

– Chậm đã! Thấy cảnh này, người trung niên Lâm gia kia ngạo mạn khoát tay,
trong mắt toát ra tham lam. – Ngươi cũng biết quy củ, bổn tọa tha cho các
ngươi đi, cần phải gánh vác hiểm họa!

Tự nhiên là muốn đòi chỗ tốt rồi.

Hồng Thiên Phong vẻ mặt khổ sở, nói: – Lâm đại nhân, không phải là ngài không
biết, đồ vật trên người ta đều đã dâng hiến cho ngài rồi!

– Hừ! Còn hắn! Người trung niên Lam gia chỉ vào Chu Hằng, ánh mắt của hắn
vượt xa Hồng Thiên Phong, liếc một cái liền nhận ra Chu Hằng đang mặc quần áo
dệt bằng Tuyết Tàm Ti, đây chính là vải vóc cực thượng thừa, có tiền cũng chưa
chắc mua được – bằng không với địa vị của hắn thì cần gì tham mấy khối linh
thạch.

Hắn tự nhiên không cho rằng Chu Hằng đi chung với Hồng Thiên Phong sẽ là đại
nhân vật gì, năm nay chiến tranh loạn lạc, nói không chừng là Chu Hằng chôm
được từ chỗ nào thì sao? Mà nếu có một bộ quần áo dệt bằng Tuyết Tàm Ti, như
vậy trên người Chu Hằng có thể còn thứ gì tốt nữa?

Nếu bị hắn gặp được, dù là gạch cũng phải rán cho ra mỡ!

– Chu huynh… Hồng Thiên Phong kéo áo Chu Hằng, ý là bảo hắn lấy ra chút đồ
để mua mạng, dù sao tiền tài là vật ngoài thân, nếu mất mạng, ôm núi bảo vật
thì sao chứ?

Chu Hằng tùy ý liếc nam nhân trung niên Lâm gia, thản nhiên nói: – Cút!

– Cút? Nam nhân trung niên Lâm gia lập tức trợn mắt, sắc mặt liền trở nên
lạnh băng, sát khí ẩn hiện.

Hồng Thiên Phong thì bịch một cái ngã ngồi ra đất!

———-oOo———-

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận