Vương Hà thấy bọn họ muốn cướp đoạt thức ăn của mình, tự nhiên không chịu bỏ
qua, hắn cái gì cũng có thể nhịn, nhưng mà không nhịn được bị người đoạt đồ
ăn.
Đám người Mạc Khả Ngôn sợ sự cường đại của Chu Hằng, tự nhiên không thể gây
xích mích với Vương Hà, cuối cùng đành phải mặt đen ngồi qua một bên, nhìn
Tiểu Ăn Tạp và con lừa đen hớn hở đem hải báo a, tôm hùm a lột vỏ, rút gân,
cắt sừng, bận rộn quên mỏi mệt.
Làm nửa ngày, mùi thịt phát ra, một nồi thập toàn đại bổ, đa dạng phong phú,
ngay cả canh hải sản cũng có.
Trong này có ba yêu thú Thần Anh Cảnh đỉnh phong à, hơn nữa huyết mạch lực
tuyệt đối cường đại, là trân quý hiếm thế, sau khi hầm kỹ, có từng đạo hơi
sáng bốc lên đấy.
Con lừa đen và Vương Hà tự nhiên ăn ngấu nghiến như hổ đói, cho dù Ngao Không
Sơn và ba người Mạc Khả Ngôn đều liên tục nuốt nước miếng, đây đúng là thuốc
bổ siêu cấp a, tuy rằng không so được với Hải Thiên Thịnh Yến lúc trước, nhưng
cũng là thuốc bổ khó có được!
Nhưng mà bọn họ làm sao dám ăn? Nếu để cho người Hải tộc biết bọn họ cũng ăn
ba đại tướng dưới trướng Vương, không quần công đánh cho bọn họ xương vỡ cũng
không còn mới là lạ! Cho dù Ngao Không Sơn có thể ngồi trên vương vị cũng
không thể bảo vệ được cho bọn họ!
May mắn là, ba đại tướng dưới trướng Vương đều bỏ mình, trong nháy mắt tiểu
hoàng tử liền có tư cách đối kháng với đại hoàng tử, mà không cần giống như
trước chỉ tìm chỗ trốn, ngồi chờ Ngao Không Sơn chân chính bộc phát ra huyết
mạch lực của viễn cổ tiên hoàng.
Sau khi ăn xong bữa tiệc lớn này, ba người Mạc Khả ngôn liền dẫn Ngao Không
Sơn đi nói lời từ biệt với Chu Hằng, bọn họ là người của Hải tộc, ở lại trên
đất liền thì không an toàn, cũng không phải mọi người đều có quan niệm bộ tộc
yếu như Chu Hằng đâu.
Trước kia là tránh đại hoàng tử đuổi giết mới bị bức lên bờ, mà bây giờ đại
hoàng tử nhất mạch thực lực đại tổn. Bọn họ tự nhiên không sợ. Tiểu Ăn Tạp và
Ngao Không Sơn lưu luyến không rời, hài tử với nhau rất dễ dàng nảy sinh cảm
tình. Ngao Không Sơn tha thiết mời Vương Hà đi Hải tộc chơi. Tuy nhiên, lúc
Vương Hà chảy nước miếng nói muốn ăn hải sản, Ngao Không Sơn lập tức bại lui,
ngay cả chào hỏi cũng không, giống như chó nhà có tang cùng với ba người Mạc
Khả Ngôn hoảng hốt rời đi.
Điều này làm cho Ngao Không Sơn rất mờ mịt khó hiểu, hắn cũng không phải người
hẹp hòi, về sau ăn hải sản chắc chắn sẽ không thiếu phần Ngao Không Sơn à, sao
tiểu tử này lại giống như mèo bị đạp đuôi vậy?
Chu Hằng mang theo Vương Hà và con lừa trở lại Lãng Nguyệt Quốc, lần này hắn
đi ra ngoài cũng quá lâu, không biết trong nhà có thay đổi gì hay không? Mặc
dù có Hoặc Thiên trấn trạch, hắn lại để lại rất nhiều bảo vật, nhưng mà vẫn
luôn vướng bận trong lòng.
Quyết định trở về, hắn lập tức phóng như bay. Hơn mười ngày sau, hắn rốt cục
về tới Triệu gia.
Cùng thân nhân, ái thê, bằng hữu gặp lại, mọi người tự nhiên hết sức cao hứng,
mà Vương Hà lại có chút đầu óc choáng váng, sao sư phụ có nhiều sư nương như
vậy, mỗi người xinh đẹp khiến hắn hoa mắt. Khiến hắn không nhớ được người nào
là người nào, mỗi khi nhìn thấy một người đều kêu là sư nương, kết quả bị
Phong Liên Tình đánh ột trận, lúc này mới chịu dùng não để nhớ.
Chu Hằng luyện hóa tinh khí sinh mệnh của ba người Thủy Đông Lưu và cường giả
Hải tộc, tích lũy linh lực lập tức có bước tiến dài.
Tuy rằng đan điền không gian của hắn lớn đến khủng bố. Nhưng mà 3 huynh đệ
Thủy Đông Lưu cũng là tồn tại bước một chân vào Hóa Thần Cảnh, tinh khí sinh
mệnh của họ tự nhiên vô cùng cường đại. Để Chu Hằng tích lũy linh lực lên tới
Thần Anh nhị trọng thiên hậu kỳ. Chỉ là muốn đột phá Thần Anh tam trọng thiên
còn một khoảng dài.
Vì đề thăng tu vi, cộng thêm lại cùng chúng nữ rất nhiều ngày không gặp, mỗi
ngày Chu Hằng đều cùng chư nữ ngâm mình trên giường, quả thực có thể nói là
hoang dâm vô đạo. Ngay từ đầu, chúng nữ lâu ngày khô hạn, tự nhiên hăng hái
chiến đấu, nhưng mà thể chất Chu Hằng đã đột phá Hóa Thần Cảnh, cường đại bực
nào, yêu cầu vô độ, dường như làm thế nào cũng không thỏa mãn được!
Chừng mười ngày, chúng nữ đều ăn không tiêu, đành phải treo iễn chiến bài,
thậm chí đặc biệt cho phép hắn tiếp tục đi trêu hoa ghẹo nguyệt, kiếm thêm vài
thê thiếp nữa cũng không sao.
Chu Hằng không khỏi cảm thán người vô địch tịch mịch như tuyết, kết quả tự
nhiên bị chúng nữ xem thường.
Mà chỉ trôi qua hai ngày, một dao động mãnh liệt trào lên, trong nháy mắt cuốn
qua toàn bộ Huyền Càn Tinh, lại có một vị cường giả đột phá Hóa Thần Cảnh! Chỉ
là so với ba vị trước, vị tân tấn Thiên Tôn này dao động yếu nhất, ít nhất kém
mười mấy lần!
Chu Hằng đi Thiên Bảo Các một chuyến, đi hỏi bọn họ có tìm được Tinh Môn hoặc
lão lừa đảo hay không, kết quả khiến hắn rất thất vọng, cũng không có tin tức
tích cực truyền về, vô luận là Tinh Môn hay là lão lừa đảo đều không có chút
xíu manh mối, hơn nữa cũng không biết vị Thiên Tôn thứ tư này có thân phận gì.
Tuy rằng Thiên Bảo Các là thế lực lớn nhất đại lục, nhưng ở trong hoàn cảnh
tận thế này, tổ chức tình báo của bọn họ cũng bị đả kích rất lớn, có khu vực
bị dính thiên tai nghiêm trọng căn bản không còn người sống, cho nên tất nhiên
mất đi tin tức những nơi này.
Chu Hằng trở về, trong lòng thở dài, xem ra muốn tìm Tinh Môn đưa mọi người
tới tinh cầu khác không dễ, chỉ có thể mong hắn sớm ngày đột phá thành tiên,
dùng Cửu Huyền Thí Luyện Tháp mang theo mọi người cùng đi Tiên giới.
Chỉ là Cửu Huyền Thí Luyện Tháp không gian hữu hạn, hắn cũng không mang được
bao nhiêu người.
Nghèo thì chỉ lo thân mình, đối với chuyện này, Chu Hằng cũng không có biện
pháp gì, mà hắn cũng không phải Thánh nhân, chỉ có điều kiện tiên quyết hắn
chiếu cố tốt cho thân nhân, người yêu mình, hắn mới có dư lực lo lắng cho
người khác.
Khi hắn trở lại cửa Triệu gia, đột nhiên sinh ra cảm giác bị người nhìn chằm
chằm, đứng ngồi không yên, cực kỳ khó chịu.
Hắn chậm rãi xoay người lại, chỉ thấy một bóng người thon dài đang đứng ở trên
trường nhai, gió nhẹ phiêu động, váy bay lên vô cùng phiêu dật.
Mái tóc như mây trên trời, quần trắng như tuyết, người đẹp như hoa đào, lại
lãnh diễm như băng sương, lộ ra sát khí mười phần. Nguyệt Ảnh Thánh Nữ!
Không, là Nguyệt Ảnh Thiên Tôn!
Các nàng rốt cục cũng đánh tới cửa rồi!
Chu Hằng đã sớm chuẩn bị tâm lý ngày này, lúc trước đã cùng nàng xảy ra vài
lần xung đột nhỏ, mỗi lần đều là vị Nữ Tôn này chịu thiệt, bị hắn vừa kéo vừa
ôm lại vừa sờ, về sau ở trong Cổ Viêm Cốt Điện lại bị hắn nhìn thấy hết.
Chuyện này đối với bất kỳ một nữ nhân phẩm tính đoan lương thì đều là chuyện
vô cùng nhục nhã, huống chi là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ?
Nàng đột phá Thiên Tôn, ổn định lại cảnh giới, cũng xử lý một vài sự vụ của
tông môn tự nhiên muốn giết tới, tìm Chu Hằng báo thù.
– Hừ! Thấy Chu Hằng phát hiện mình, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ vươn tay đánh ra. Bàn
tay hóa thành một cự chưởng trắng như ngọc che phủ bầu trời, chụp xuống Chu
Hằng. Đây mới thực sự là Hóa Thần Cảnh. Hoàn toàn không phải 3 huynh đệ Thủy
gia loại gà mờ này có thể so sánh.
Chu Hằng hơi hơi khụy gối, hai tay đưa ra sau, sau đó mạnh mẽ bật lên.
Oanh! Mặt đất điên cuồng rung lên, chỗ hắn mới đứng xuất hiện một cái hố lớn,
mà Chu Hằng giống như một đốm lửa bắn thẳng lên trời cao, tốc độ nhanh đến mức
không cách nào hình dung nổi!
Đây là hắn dùng lực lượng thân thể nhảy lên!
Thình thịch!
Trên bầu trời, bàn tay ngọc lập tức bị đâm thủng một cái lỗ lớn, thân thể Chu
Hằng gần như không bị ngăn cản bắn thẳng lên trời cao!
– Hả? Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có chút ngạc nhiên, nàng tự nhiên hiểu rõ lực lượng
mình như lòng bàn tay. Tuy rằng một chưởng này nàng cũng không dùng toàn lực,
nhưng mà như vậy cũng xa xa không phải một gã Thần Anh Cảnh có thể phá giải!
Đối mặt với Hóa Thần Cảnh, Thần Anh Cảnh chỉ có quay đầu bỏ chạy, cứng rắn đối
chọi tuyệt đối là chịu chết!
Đây là thiết luật từ xưa tới nay của Huyền Càn đại lục rồi, nhưng mà Chu Hằng
không ngờ mạnh mẽ đánh vỡ thiết luật này, đúng là… Quái vật!
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khí thế hung hăng tiến đến báo thù, tự nhiên không có khả
năng như vậy mà lui binh. Tâm niệm vừa động, lập tức bay lên đuổi theo Chu
Hằng.
Không trung không thể mượn lực, man lực thân thể gần như không có đất dụng võ,
chỉ có thể dựa vào linh lực để nổi trên không, Chu Hằng lúc đầu nhảy rất uy
mãnh. Nhưng khi cổ khí thế này dùng hết, tốc độ của hắn liền chậm lại.
Trừ phi hắn vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nếu không tuyệt không thể nào so
được với Hóa Thần Cảnh.
Tuy nhiên, hắn bên lên không trung cũng không phải khiếp chiến, mà là không
nghĩ muốn khai chiến ở gần Triệu gia mà thôi. Để tránh dư ba chiến đấu phá hủy
Triệu gia, mặc dù có trận pháp bảo hộ, nhưng mà có thể chống được lực lượng
Hóa Thần Cảnh tấn công sao?
– Chu Hằng. Thúc thủ chịu trói, ta sẽ không giết ngươi, nhưng tội sống ngươi
khó thoát khỏi! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lần này cũng không che mặt nữa, nhưng trên
mặt có một vầng khí bao quanh, trừ phi là cấp Hóa Thần Cảnh không thì không
nhìn ra diện mục của nàng.
Chu Hằng mặc dù chỉ có man lực là Hóa Thần Cảnh, nhưng mà cho dù Hóa Thần Cảnh
có sứt mẻ hơn nữa thì vẫn là Thiên Tôn a, tự nhiên thấy rõ, mặt nữ nhân này
đang ửng đỏ, đúng là đang xấu hổ.
Ngẫm lại lúc trước sờ nắn, trong lòng Chu Hằng không khỏi rung động, Thánh nữ
đời thứ nhất Đông Linh Tiên Trì này dung mạo không kém tuyệt đỉnh mỹ nữ Ứng
Mộng Phạm chút nào, hơn nữa khí chất đến càng tao nhã, cao quý, lãnh diễm!
Nữ nhân cao cao tại thượng như vậy, rất dễ dàng làm cho nam nhân kích động
muốn đè nàng xuống hung hăng chà đạp.
Biến một tiên tử cao quý thành dâm phụ, ngẫm lại cũng khiến cho người ta nhiệt
huyết sôi trào.
Chu Hằng cười ha ha, nói: – Ở trong tự điển của ta, chưa từng có từ không đánh
mà hàng! Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến đi, có gì phải sợ!
– Không biết sống chết! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ hừ lạnh một tiếng, lại mở ra bàn
tay ngọc chụp tới Chu Hằng, lần này nàng toàn lực ứng phó, thề phải một kích
hạ gục Chu Hằng, tra tấn tiểu tử này mới bõ.
Chu Hằng không sợ hãi chút nào, hữu quyền đánh ra, ánh sáng vàng chiếu rọi.
Thình thịch! Quyền chưởng và chạm nhau, giống như hai đốm lửa va vào nhau trên
trời, lập tức bùng lên ánh sáng chói mắt, sóng khí bồng bềnh, cho dù đây đang
là chín tầng mây tầng, nhưng mà vẫn lan tới mặt đất, dường như lốc lớn thổi
qua, từng mảng rừng rậm sụp đổ, nước sông chảy ngược mười mấy trượng.
Năm đó Vạn Cổ Đại Đế cùng chủ nhân bốn đại tử địa chiến một trận, thậm chí
đánh cho Huyền Càn Tinh thiếu chút nữa tan vỡ, Chu Hằng và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ
tự nhiên còn xa xa chưa đạt tới độ cao những chí cường giả kia, nhưng mà Hóa
Thần Cảnh chính là Hóa Thần Cảnh, lực phá hoại của nó có thể coi thường sao?
Hưu, Chu Hằng bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, man lực của hắn tuy
rằng đạt tới Hóa Thần Cảnh bình thường, nhưng mà thiên kiêu như Nguyệt Ảnh
Thánh Nữ đâu chỉ là Thiên Tôn bình thường đơn giản như vậy?
Lực lượng của nàng ít nhất gấp trăm lần Chu Hằng, thậm chí gấp mấy trăm lần!
Nhưng nàng cũng chỉ đánh bay được Chu Hằng mà thôi, muốn đả thương Chu Hằng,
cho dù lực lượng của nàng tăng lên 1000 lần cũng đêu vô dung, Phàm giới đã
không có lực lượng thuần túy có thể uy hiếp được Chu Hằng.
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mày liễu nhíu lại, cường độ thân thể kinh khủng như vậy
trước đây nàng chưa từng gặp qua, cho dù nghe cũng chưa nghe qua!
Cho dù thời kỳ thượng cổ võ đạo thịnh thế cũng có biến thái như vậy sao?
Tuyệt đối không có!
Nàng tuyệt không tin đây là năng lực phòng ngự bình thường của Chu Hằng, nhất
định là phải toàn lực vận chuyển mới có thể miễn cưỡng đạt tới, tuyệt đối
không thể duy trì quá lâu.
Nhất định như thế! Tiếp tục công kích, đánh cho tới lúc tên khốn nạn này không
thể chống đỡ được nữa! – – – – – oOo- – – – –