Tấn Vân Lưu Quang Bộ mặc dù vô cùng nhanh, nhưng từ tĩnh đến tốc độ cao nhất
là cần một quá trình!
Thương Ngạo Minh Phong mặc dù không có sử dụng Vực, nhưng tốc độ xuất thủ cũng
không chậm hơn bao nhiêu so với công kích niệm của Vực, để cho Chu Hằng căn
bản không còn kịp triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ nữa, chỉ có thể xuất thủ
ngăn chặn.
Hắc kiếm đâm ra, Diệp Lạc Duyên Diệt!
Đây là tiên thuật, chẳng những uy lực khổng lồ, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng ý
chí của đối thủ, rất lợi hại. Nhưng kiếm của Chu Hằng ra, Thương Ngạo Minh
Phong cũng không bị ảnh hưởng chút nào, bạch cốt trảo tử phóng ra cũng không
dừng lại chút nào!
Thân mình của nó có lẽ là đế vương Thần Anh Cảnh năm đó, nhưng chủ thể chân
chính đã sớm chết đi, hiện tại chỉ là một cái xác không hồn!
Không có ý thức, không có tình cảm, không có e ngại, tự nhiên sẽ không bị ý
cảnh của Phi Vũ Thất Kiếm ảnh hưởng.
Tâm niệm Chu Hằng vừa động, Thần chích nổi lên, tiểu nhân màu vàng đốt cháy ra
một Thiên Long màu tím, chém về phía Thương Ngạo Minh Phong.
Cái này chuyên khắc tà vật!
Công kích của Thương Ngạo Minh Phong rõ ràng ngừng lại! Vốn là, Chu Hằng cùng
hắn kém một đại cảnh giới, hẳn là không thể nào ảnh hưởng đến nó, nhưng ai bảo
nó là cái xác không hồn, mà tử diễm Thiên Hỏa cũng là chuyên khắc tà vật!
Sau khi hơi dừng một chút, móng vuốt của Thương Ngạo Minh Phong nhấn xuống.
Nhưng chỉ dừng lại trong chốc lát như vậy đối với Chu Hằng mà nói vậy là đủ
rồi, thân hình hắn gia tốc, phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắc kiếm xoay
chuyển.
Mà đối với những người khác mà nói, điểm này thời gian cũng là đủ rồi!
Bọn họ đều là cường giả Kết Thai, Thần Anh Cảnh, chẳng qua là lúc trước tâm
linh vẫn còn bị rung động mãnh liệt, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản
ứng, nhưng chiến đấu của Chu Hằng cùng Thương Ngạo Minh Phong vừa mở ra, bọn
họ đã hồi thần lại.
Dưới hầm ngầm, chính là cất giấu bảo vật, bảo vật tuyệt đối là Tiên cấp!
Đoạt!
Bọn họ tới đây không phải là vì bảo vật sao?
Nếu như Thương Ngạo Minh Phong chính là tồn tại Hóa Thần Cảnh, như vậy bọn họ
cũng chỉ có nhượng bộ lui binh, nhưng hiện giờ võ đạo của Hóa Thần Cảnh không
xuất hiện, trong bọn họ chẳng lẽ không có cường giả Thần Anh Cảnh sao?
Hưu! Hưu! Hưu! Từng đạo bóng người đánh tới, rối rít phát khởi công kích về
phía Thương Ngạo Minh Phong.
Không thể không nói, Thương Ngạo Minh Phong quả thật cường đại, cái xác không
hồn không đau không sợ hãi, tựa hồ không có yếu hại, hơn nữa xương cốt vô cùng
chắc chắn, bị cường giả cùng cảnh giới đánh vào người liên tục nhưng cũng
không có chuyện gì, đủ để lấy một địch 5, thậm chí địch 10!
Nhưng Thiên Quân Thần Anh Cảnh nơi này tuyệt đối không ít. Hơn nữa còn có lão
tổ Kết Thai Cảnh, nhanh chóng mở Vực ra để tiến hành công kích cự ly xa, cho
dù không thể gây thương tổn được Thương Ngạo Minh Phong thì cũng có thể ngăn
cản bước chân tiến tới của hắn một chút, lại có thể khiến cho cái xác không
hồn này nửa bước khó đi!
Sau khi ngăn trở Thương Ngạo Minh Phong, đồng minh hơn sáu mươi người này
tuyên cáo tan rả trong nháy mắt, nhanh chóng xuất thủ đi vào trong hầm ngầm để
tìm kiếm, cướp đoạt tiên vật!
Bành! Ầm! Ầm!
Thanh âm tiếng vọng to lớn, đại hỗn chiến triển khai, mỗi người đều đang phát
động công kích về đối thủ bất đồng, mà khi có người tiếp cận gần hầm ngầm
nhất, hắn sẽ trở thành mục tiêu chung để mọi người vây công, không có một
người nào có thể thành công đến gần hầm ngầm kia.
May mà kiến trúc nơi này là Tiên giới, vô cùng vững chắc. Mặc dù kình phòng
tràn đầy, dư ba có thể dễ dàng xé nát một cường giả Linh Hải Cảnh, nhưng ở chỗ
này nhiều nhất chỉ tạo ra một chút tro bụi, ngay cả một viên gạch cũng không
cách nào đánh nát.
– Tổ gia gia!
Thương Ngạo Mục Nghuyệt không ngừng kêu lên, tựa hồ còn muốn dựa vào lần này
để đánh thức ý thức của lão thi.
– Tam công chúa, lão bệ hạ đã trở thành cái xác không hồn, để người khác
khống chế, ngươi không nên lãng phí khí lực!
Mấy tên cao thủ Kết Thai Cảnh bên người nàng rối rít khuyên nhủ, tại chỗ cũng
không chỉ là người của Thiên Yêu Đế triều, cường giả Dạ Ma Tộc, nhân tộc sẽ
cho phép bọn họ “câu thông” tình cảm cùng Thương Ngạo Minh Phong sao?
– Là ai? Là ai khống chế tổ gia gia?
Mắt phượng của Thương Ngạo Mục Nghuyệt phóng hỏa, nhân tử vi đại (người chết
là hết), hài cốt tự nhiên phải an táng dưới mồ, đào phần mộ tổ tiên của người
ta chính là chuyện vô sỉ hạ lưu đê tiện hèn hạ nhất, nhưng không ngờ lại có
người làm như vậy, hơn nữa còn làm trên người của Hoàng đế tiền nhiệm tốt nhất
Thiên Yêu Đế triều. Chuyện này há có thể không khiến cho nàng nổi giận.
Nhưng trong lòng Chu Hằng thì nghĩ tới một hắc thủ phía sau màn, đó chính là
Mao gia nhận được truyền thừa của Quỷ Thi Tông, bọn họ chính là có biện pháp
lấy tử thi biến thành hành thi!
Đáng tiếc, hắn cũng không biết năm đó Thương Ngạo Minh Phong là tiến vào Độc
Miểu Chi Hải tìm kiếm cơ duyên đột phá Hóa Thần Cảnh, đây chính là một trong
tứ đại tử địa của thiên hạ, Mao gia to gan lớn mật hơn nữa cũng không dám chạy
đi đào mộ phần!
Hơn nữa, Độc Miểu Chi Hải nếu xưng là hải tự nhiên sẽ vô cùng rộng lớn, muốn
tìm được một cỗ thi thể ở bên trong sẽ rất khó khăn a!
Chu Hằng chỉ cho là Mao gia sẽ đào phần mộ tổ tiên của nhà giàu có nào đó của
Thiên Long Đế triều, lúc này mới tạo ra một hành thi thực lực cường đại như
thế, dù sao, tin tức không thông làm sao có thể suy đoán ra chân tướng sự
tình.
Hắn đưa mắt đảo qua, không khỏi hết sức kinh ngạc.
Hiện tại hỗn chiến này có thể nói là kịch liệt tới cực điểm, nhưng cổ quái là,
những tín đồ trong sân lại là bộ dáng đầy mặt mờ mịt, đi tới đi lui trong
phòng, từng đạo kình khí xẹt qua, bọn họ cũng là làm như không biết, bị kình
khí oanh qua thân thể, xuyên thủng!
Tu dưỡng này tốt quá mức a!
Chu Hằng đi tới, vươn một cái tay ra chộp tới một tín đồ trong đó, khi đụng
phải đầu vai đối phương, năm ngón tay của hắn nắm thành quyền.
Người trước mặt này căn bản là một đoàn không khí hư vô!
Bóng người đung đưa, không ngừng đi tới đi lui xung quanh Chu Hằng, nhưng bây
giờ đổi thành Chu Hằng nhìn mà không thấy.
Những người này . . . Căn bản là không tồn tại!
Bọn họ sớm đã cùng nhau tử vong từ lúc khối đại lục chấn xuất Tiên giới này,
cũng không biết chuyện gì xảy ra linh thức của bọn họ, hoặc nói là tín niệm, ý
thức cũng không có tiêu tán, vẫn còn là một loại chấp niệm, còn đang tái diễn
động tác của bọn họ khi còn sống, khấn cầu cúng bái pho tượng cô gái kia.
Mà theo tượng đá hoàn toàn hủy diệt, những tín niệm này mất đi đối tượng cúng
bái trở nên mờ mịt không biết làm sao.
Không trách được bọn họ làm như không thấy kẻ xông vào, không trách được bọn
họ căn bản không quan tâm trận chiến náo nhiệt bên trong, bọn họ chỉ là một
sợi tín niệm, chỉ có một cái ý thức cung kính khấn cầu!
Tiên đại lục này cuối cùng vẫn là không có một người may mắn còn sống sót!
Chu Hằng đưa tầm mắt thả vào phía trên hầm ngầm kia, bên trong đến tột cùng là
vật gì tản ra âm khí dày đặc, cái này không thể nghi ngờ là đã tạo thành ảnh
hưởng đối với tất cả mọi người, hạn chế phát huy thực lực, nhưng đối với tồn
tại tà vật mà nói, cũng là không trở ngại chút nào!
Hai móng của Thương Ngạo Minh Phong vũ động, nó vô hỉ vô nộ, chính là không
ngừng mà đánh tới hầm ngầm kia. Ai chống đở nó, nó sẽ công kích người đó. Thực
lực của nó không có bị âm khí áp chế, chiến lực có thể toàn thắng bất cứ người
nào.
Nếu như nó có chút đầu óc, sẽ nghĩ tới chuyện tỏ ra yếu kém trước, giảm bớt áp
lực của mình. Sau đó đột nhiên bộc phát, vọt vào trong hầm ngầm chiếm lấy bảo
vật. Lấy lực phòng ngự kinh khủng của nó, một lòng chạy trốn thì cũng có thể
tính là phi thường cao, không có người nào có thể chặn nó lại.
Nhưng nó tăng lực phòng ngự lên cao làm người nhức đầu, chính là chưa đủ thông
minh. Chỉ biết nhất nhất vọt tới trước, hấp dẫn đại bộ phận công kích trên
trận.
Chu Hằng thờ ơ lạnh nhạt, hắn đang đợi một cái cơ hội ra tay tốt nhất.
Hắn hiện tại bất động, tự nhiên không có ai lo lắng hắn, nhưng nếu là hắn muốn
cướp lấy bảo vật trong hầm ngầm, lập tức sẽ gặp phải đòn nghiêm trọng.
Hỗn chiến vẫn còn tiếp tục. Âm khí tràn đầy ở bên trong, quang mang lóng lánh
đủ mọi màu sắc, tiếng nổ lớn vang lên bên tai không dứt, mỗi người đều là tràn
đầy mơ ước đối với tiên vật không biết kia.
Đột nhiên ngay lúc đó, một đạo nhân ảnh đột phá phong tỏa nặng nề, chợt tiến
vào trong hầm ngầm, sau đó lập tức phát ra tiếng cười to hưng phấn. Người nọ
bay vút lên, trong tay xuất hiện trường kiếm màu đỏ sậm, trên thân kiếm phát
tán ra âm khí dày đặc.
Người đắc thủ là cường giả Thần Anh Cảnh của Dạ Ma tộc, lúc trước hắn vẫn dấu
kín lực lượng, Thần chích tồn tại mà không dùng, chẳng qua là đánh đấm giả bộ,
nhưng thừa dịp Thương Ngạo Minh Phong một lần trùng kích đưa tới đông đảo cao
thủ vây công, hắn nhân cơ hội bạo phát ra toàn lực, quả nhiên hắn tiến vào
trong hầm ngầm, cũng thành công lấy được tiên vật!
Thanh trường kiếm màu đỏ sậm kia chính là tiên vật sao?
Khẳng định không sai! Trừ tiên vật ra làm sao có thể có thứ thả ra được hắc
quang che khuất bầu trời như thế?
– Buông kiếm!
Tất cả mọi người hét lớn, bọn họ liều mạng hồi lâu là để cóc mò cò xơi sao, ai
có thể cam tâm?
Cường giả Dạ Ma tộc kia trở thành mục tiêu của mọi người, hắn cũng không sợ
chút nào, trường kiếm trong tay rung lên liền muốn chém ra. Lại chợt phát ra
một tiếng thét chói tai, nhẹ buông tay, trường kiếm màu đỏ sậm kia rớt xuống!
Cường giả Thần Anh Cảnh ngay cả thanh kiếm cũng cầm không được?
Mọi người mặc dù trong lòng hoài nghi, nhưng mục tiêu của bọn họ chính là cướp
được tiên vật, không cần lo lắng những thứ khác, rối rít triển khai tranh
đoạt.
– Ha ha ha ha!
Sau khi kiếm tiên bay múa mấy lần ở trên trời, bị một gã cường giả mã đầu nhân
cướp được, cũng không biết là Dạ Ma tộc hay là Thiên Yêu tộc. doc truyen tai .
Sau khi hắn đắc thủ, cũng phát ra tiếng cười vô cùng ngạc nhiên, trên mặt tràn
ngập hưng phấn, nhưng lập tức lại phát ra tiếng kêu thảm thiết, đang lúc mọi
người vây công thì trường kiếm cũng rời khỏi tay.
Rất nhanh, liền có người thứ ba chiếm được kiếm tiên, vẫn như thế, đầu tiên là
vô cùng hưng phấn, sau đó trường kiếm liền rời tay!
Chu Hằng không khỏi kỳ quái, cường giả này nhưng đều là cấp bậc Kết Thai, Thần
Anh Cảnh, nếu không phải nghĩ buông tay, vậy trừ phi chết trận, nếu không ai
có thể bức bách bọn họ thất thủ? Nhưng nếu nói bọn họ chủ động buông tha . . .
Vậy thì càng thêm kỳ quái!
Bởi vì sau khi vứt bỏ kiếm tiên, những người đó lại phát điên, liều mạng triển
khai tranh đoạt, muốn nói là bọn hắn chủ động buông tha thì làm sao có thể làm
cho người ta tin tưởng!
Cổ quái?
Hưu!
Cái thanh kiếm tiên này không biết đã qua tay bao nhiêu người, tới cuối lại bị
lực lượng đánh bay về phía Chu Hằng!
Nếu đưa tới cửa, nào có đạo lý không lấy!
Chu Hằng vung tay ra, tiểu nhân màu vàng đồng thời làm hình dáng thu lấy, chụp
về phía kiếm tiên kia.
Tay trái hắn ôm Hoặc Thiên, liền thu hắc kiếm vào không gian đan điền trước,
tay phải siết chặt, thanh trường kiếm màu đỏ sậm kia đã rơi xuống trong tay,
một đạo tin tức lập tức trào vào đầu óc của hắn.
Kiếm này, tên là Bách Quỷ Kiếm!
Lúc đối địch mỗi khi chém ra một kiếm, liền có thể tạo thành một quỷ vật hiệp
trợ tác chiến, cảnh giới quỷ vật tương đương cùng kiếm giả, mà hạn mức cao
nhất tính ra là 100!
Không trách được lúc trước những người đó sau khi nhận được kiếm, cả đám đều
hưng phấn thành như vậy, cái này tương đương với khi chém ra một kiếm là có
thể “gọi về” một phân thân, số lượng còn có thể đạt tới 100!
100 lão tổ Kết Thai Cảnh liên thủ, cho dù là Thần Anh Cảnh cũng có thể đối
kháng một hai người! Hơn nữa, tà quỷ này còn có thể không ngừng sinh sôi,
chẳng qua là có một hạn mức cao nhất thôi!
Cho dù lấy tâm tính của Chu Hằng cũng vẫn là có chút khiếp sợ hưng phấn, nhưng
hắn lập tức lại nghĩ tới, vừa rồi là nguyên nhân gì để cho những ngời đã đắc
thủ lúc trước kia buông tay?
Nhưng vào lúc này, một đạo khí âm trầm, thích giết chóc không cách nào hình
dung từ trong Bách Quỷ Kiếm đánh tới, đánh về phía thần thức của hắn!