Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 339: Kinh sợ thối lui

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Mao Thiên Ngộ không khỏi cứng lại.

Nếu chỉ là 18 khẩu Linh Quang Pháo, hắn cũng không e ngại, với tu vi Kết Thai
Cảnh hoàn toàn có thể cho những trọng pháo này căn bản không thể phong tỏa
thân hình của hắn. Nhưng mấu chốt là còn có Chu Hằng ở đây!

Tiểu tử này nếu giằng co hắn, như vậy dưới Linh Quang Pháo oanh tạc, ngay cả
hắn đều đau đầu!

Chu Hằng không sợ đồng quy vu tận?

Tiểu tử này phía trước nếm qua Kết Thai Cảnh công kích, bởi vì trên người có
phòng ngự chí bảo! Bởi vậy, hắn khẳng định không sợ kéo chính mình xuống nước!

Vừa nghĩ đến đây, Mao Thiên Ngộ có chút do dự, bảo vật không mò được ngược lại
vứt tánh mạng của mình vào.

– Ngươi là người phương nào! Nhưng vào lúc này, một tiếng gào to vang lên,
hưu, thân ảnh của Nguyên Thạch Hưởng đạp không ra, tản phát ra chi thế không
giận mà oai.

Mao Thiên Ngộ vừa thấy, không do dự chút nào, thân thể vừa chuyển, hưu hưu
hưu, hắn điểm vào không khí, trong nháy mắt đi xa mấy trăm dặm, đã biến mất ở
trong tầm mắt.

– Nguyên tiền bối! Chu Hằng có chút cung kính lên tiếng chào, vị tiền bối này
luôn luôn chiếu cố hắn, khiến trong lòng hắn sinh kính ý.

– gười nọ là ai? Nguyên Thạch Hưởng hỏi.

– Người Mao gia! .

– Mao gia? Nguyên Thạch Hưởng lập tức nhíu mày lại – Ân oán giữa ngươi với
Mao gia lão phu cũng lược biết, nhưng Mao gia lại nội chiến vào thời điểm mấu
chốt, thực là ngu ngốc! .

Chu Hằng vội nói: – Nguyên tiền bối, ân oán vãn bối với Mao gia cũng không chỉ
như thế. Để vãn bối nói từ đầu! .

Hắn nói một lần chuyện kết oán với Mao gia từ đầu tới giờ, cũng không cố ý hất
nước bẩn lên người Mao gia. Cứ sự thực mà nói!

– Mao gia… Lại có dã tâm lớn như vậy! Sau khi Nguyên Thạch Hưởng nghe xong,
không khỏi dựng đứng râu.

Không tiếc tàn sát thiên hạ để cầu kéo dài tuổi thọ, chuyện này nghịch thiên
thế nào? Tuy rằng Mao gia là nhân tộc, nhưng thấy thế nào đều giống như là dị
tộc khoác da người, yêu thú a, tàn nhẫn như vậy!

– Còn không tiếc tạo chiến tranh tam đại Đế triều, chỉ vì chế tạo đại quân
hành thi! .

Nguyên Thạch Hưởng nói:

– Việc này lão phu phải lập tức bẩm báo ân sư, thỉnh lão nhân gia ra mặt, kết
nối với chư đại thế gia, tông môn. Vạch trần chân diện Mao gia, cũng thương
nghị lui binh với hai tộc Thiên Yêu, Dạ Ma! .

Chu Hằng cười khổ một tiếng, nói: – Tiền bối, việc này chỉ là xuất phát từ
miệng vãn bối, đến lúc đó Mao gia tự nhiên có thể phủi sạch sẽ, phản biện vãn
bối vu hãm bọn họ, bên nào cũng cho là mình phải. Ai sẽ tin tưởng ai? .

Nguyên Thạch Hưởng lập tức không nói gì, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ
giận dữ, không khí quanh thân hắn giống như nước sôi thiêu đốt lên, cho thấy
lửa giận nội tâm đạt tới trình độ như thế nào.

– Còn nữa, dị tộc khởi binh công phạt, cũng chỉ cần một cái cớ. Mục đích thực
sự là vì cái gọi là kế thừa Tam Dương Thiên Tôn trên thân vãn bối, một ngày
không đắc thủ, bọn họ tuyệt không lui binh! Chu Hằng tiếp tục nói.

Nguyên Thạch Hưởng thở dài, hắn bị Dương Thiên Thánh giả ảnh hưởng. Nhưng đối
với đại bộ phận võ giả bậc à nói, chết chút võ giả bậc thấp tính cái gì. Vốn
chính là tồn tại như con kiến, chết nhiều hơn nữa cũng sẽ không nhăn mặt!

Hắn nhìn cánh tay Chu Hằng đỡ Tang Thanh Sơn, nói: – Trước dẫn hắn đi chữa
thương đi! .

– Vâng! . doc truyen tai .

Thực ra Tang Thanh Sơn cũng không chịu thương quá nặng, chỉ là thần thức bởi
vì món pháp khí đó tổn hại tiêu hao quá lớn, ngủ ba ngày ba đêm mới tỉnh lại.
Đau khổ thật không phải ăn không phải trả tiền , Thần chích hắn quả nhiên
ngưng thật một phần so với lúc trước.

– Tang huynh cần gì phải liều mạng như vậy? Chu Hằng nhận được tin tức hắn
tỉnh lại, liền tới bái phỏng một chút.

– Ai bảo Chu huynh ngươi tiến cảnh mạnh như thế, vì không bị ngươi bỏ quá xa,
ta cũng chỉ đành liều mạng! Tang Thanh Sơn có chút U oán nhìn Chu Hằng một
cái, khiến cả người Chu Hằng đều nổi lên một tầng da gà.

Nói cũng phải.

Tang Thanh Sơn, Băng Hoàng Nữ, Dương Chiêm vốn là thiên kiêu tuyệt đối trong
Thượng Thiên Võ Các, bất luận kẻ nào đều chỉ có thể nhìn lên bóng lưng của bọn
họ, hoặc ngưỡng mộ hoặc kính nể. Có thể bị bọn họ cho phép là đối thủ cạnh
tranh , cũng chỉ có hai người khác.

Thực lực cá nhân tương đương, thiên phú không kém nhau, cho tới nay đều cùng
tiến hành một lúc. Thẳng đến sau khi Chu Hằng xuất hiện, cái cân bằng này lập
tức bị đánh vỡ!

Đánh chém Thần Anh Cảnh, hình thành Thần chích, đánh chém Kết Thai Cảnh, chiến
tích liên tiếp quả thực có thể áp chế tất cả ánh mắt mọi người!

Điều này tự nhiên khơi dậy hùng tâm tráng chí ba người Tang Thanh Sơn, chỉ sợ
bọn họ làm không được yêu nghiệt giống Chu Hằng, nhưng cũng không thể bị hắn
càng ném càng xa, bởi vậy Tang Thanh Sơn mới liều mạng như vậy.

Chu Hằng không khỏi cười ha ha, nói: – Không thể tưởng được ta còn có tác dụng
khích lệ lòng người, Tang huynh có phải nên cho ta một ít ưu đãi hay không? .

– Cút, ta thiếu chút nữa chết, cấp cho ưu đãi cũng là ngươi cho ta mới đúng!
Tang Thanh Sơn lập tức mắng.

Hai người liếc nhau, đều cười ha ha, hữu nghị lại tiến một bước.

Chu Hằng cáo từ rời đi, Tang Thanh Sơn cũng muốn nghỉ ngơi, dù sao hắn chỉ là
tỉnh lại, muốn hoàn toàn khôi phục còn phải qua một đoạn thời gian.

Đi tới đầu hạm, Chu Hằng nhìn từ xa, chỉ thấy quy mô liên quân dị tộc lại lớn
ra vài lần, mấy ngày nay không ngừng có viện quân đến, hiện tại quy mô đều
vượt qua cả ức, một mảnh lều trại dường như hải dương!

Bên nhân loại cũng không ngoại lệ, đồng dạng có vô số viện quân tới, mặc dù số
lượng không nhiều như dị tộc, nhưng có nơi hiểm yếu có thể thủ, chiếm không ít
tiện nghi, đánh nhau thật khó mà nói ai thắng ai thua.

Phương diện cao thủ đỉnh cao, bên nhân loại đã có bảy tên lão tổ Kết Thai Cảnh
tới, trừ bỏ Nguyên Thạch Hưởng đợi ở Không Hạm, sáu người khác thì ở trong
quân doanh Thiên Môn Sơn, nguyên nhân không cần phải nói tự nhiên là sợ Chu
Hằng.

Tên hung tinh này lại giết một cái Kết Thai Cảnh, ai dám đợi ở bên cạnh hắn,
không sợ bỏ mình sao?

Chu Hằng đón gió, giống như pho tượng đứng.

Nguyên bản thế giới đủ loạn, thiên tai phát sinh liên tục, lại có thượng cổ
cường giả lục tục tỉnh lại từ trong Thời Gian Nguyên Dịch, lúc này đã xảy ra
tam đại Đế triều hỗn chiến, Mao gia lại muốn làm đại quân hành thi, dường như
hết thảy đều mất đi khống chế!

Theo con lừa đen nói, thời gian tiên duyên xuất hiện cũng ở trong vòng mấy năm
này, đến lúc đó khẳng định càng thêm hỗn loạn!

Nếu hiện tại mình có thực lực cường đại, cho dù không thể lập tức phá hư thành
tiên, nhưng ít ra cũng có thể mang theo thân nhân bằng hữu của hắn rời Huyền
Càn Tinh, tìm đại lục khác thích hợp tu luyện.

Hắn không chỉ một lần nghe người ta nói qua, cũng từ sử sách trông được, trong
vũ trụ mịt mờ còn có thật nhiều thế giới giống Huyền Càn Tinh, nhưng muốn vượt
qua vũ trụ mịt mùng cũng không dễ dàng!

Đầu tiên, cần một kiện pháp khí phi hành đủ cường đại, cũng có đầy đủ linh
thạch duy trì xuyên qua hai đại tinh cầu. Ngoài ra còn cần tọa độ tinh không,
nếu không xuyên qua ở trong tinh vũ mờ mịt thật giống như thuyền nhỏ không có
la bàn đi biển rộng, làm sao có thể đạt tới bờ đối diện?

Mặt khác, xuyên qua tinh không là lữ trình vô cùng dài dòng, tiêu tốn thời
gian ít nhất với vạn năm, phải dùng Thời Gian Nguyên Dịch phong ấn, tất cả
hành khách đều giống như ngủ đông, để pháp khí phi hành chở đi ngang qua tinh
không.

Làm không được hai điểm này, vượt qua tinh vũ chính là một trò cười!

Vô luận là pháp khí phi hành hay là Thời Gian Nguyên Dịch, hiện tại Chu Hằng
không thể lấy ra!

Chiếc Không Hạm này cực kỳ lớn, nhưng ý đồ chế tạo ra không phải là vì vượt
qua tinh không, mà là làm như cứ điểm không trung, chính là đại sát khí siêu
cấp!

Vì người bên cạnh mình, hắn nhất định phải làm được hai món đồ này!

Chu Hằng nói ở trong lòng, thiên tai Huyền Càn Tinh kinh khủng luôn luôn phát
sinh, nếu thật có một ngày tinh cầu đều hủy diệt, vậy phải làm thế nào?

– Tiểu Chu Tử! Thanh âm vui sướng vang lên, một đạo thân ảnh cũng nhẹ nhàng
lại đây, đúng là Mai Di Hương. Nàng lần lượt nhìn Chu Hằng, nhưng rất nhanh
thì thu hồi ánh mắt, nói: – Có cái gì mà nhìn vậy! .

Chu Hằng cười cười, nói: – Cơn gió nào thổi vị đại tiểu thư này lại đây? .

– Đương nhiên là gió vui! Mai Di Hương ngồi xuống ở đầu thuyền, hai chân
trắng nõn non nớt buông xuống dưới, đá một cái, cũng không sợ gió lớn hút nàng
xuống phía dưới.

– Nói đi, ngươi khẳng định không có chuyện tốt! Chu Hằng thở dài, đối với tâm
tư nàng cùng Phong Liên Tình có thể nói là biết rõ.

– Hì hì! Mai Di Hương nhe răng cười, nàng vốn là cấp bậc mỹ nhân hơn cả Tiêu
Họa Thủy, Nam Cung Nguyệt Dung, nụ cười này tràn đầy phong tình mê người,
khiến trong lòng Chu Hằng hơi hơi tạo nên gợn sóng.

Nàng nói: – Tiểu Chu Tử, bổn cô nương muốn tu luyện Thiên Dương Địa Âm Công! .

Phốc!

Chu Hằng lập tức phun nước miếng ra ngoài, không ngừng ho khan, bị nữ nhân này
thẳng thắn làm hoảng sợ!

Không đúng a, nữ nhân này giống cùng Phong Liên Tình, đều là người rất ngộ
nghĩnh, nàng thế nào cũng không có khả năng đi học chiêu số mê hoặc người! Chu
Hằng đưa tay ra sờ trán Mai Di Hương, ôn nhuận như ngọc, không phát sốt!

Không phát sốt sao lại phát ngôn như vậy?

– Làm gì thế, muốn phi lễ bổn tiểu thư? Đôi mắt Mai Di Hương lập tức trừng,
vội vàng tránh ra, dường như Chu Hằng là mãnh hổ ăn thịt người.

Chu Hằng thở dài, nói: – Ngươi còn không biết tu luyện Thiên Dương Địa Âm Công
thế nào đi? .

– Vô nghĩa, nếu bổn tiểu thư đã biết, còn phải tới hỏi ngươi? Mai Di Hương lộ
biểu tình ngươi là đứa ngốc, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, phong tình vô hạn.

Quả nhiên a!

Chu Hằng nói: – Vậy sao ngươi muốn luyện Thiên Dương Địa Âm Công? .

– Thật ngốc ngếch, đương nhiên là vì tăng lên tu vi! Mai Di Hương lại xem
thường Chu Hằng – Bổn tiểu thư mới chỉ có Tụ Linh Cảnh, chỉ có thể bảo trì
chừng mười năm thanh xuân! Ai, mỹ nhân tuyệt sắc giống bổn tiểu thư, sao có
thể sớm điêu linh? .

Nàng dùng hai tay ôm hai má, một bộ dáng sầu mi khổ kiểm.

Đây là lời nói thật.

Cảnh giới võ giả càng cao, tốc độ già yếu càng chậm, Tụ Linh Cảnh chỉ có thọ
nguyên 200 năm, tương đương với trì hoãn tốc độ già yếu gấp đôi!

– Đưa tai lại đây, ta nói cho ngươi biết điều kiện tiên quyết tu luyện Thiên
Dương Địa Âm Công, ngươi suy nghĩ một chút! Chu Hằng cười hắc hắc, đợi cho Mai
Di Hương lại gần, hắn cúi đầu nói vài câu.

Gương mặt Mai Di Hương đầu tiên là đỏ lên, sau là trắng nhợt, đợi cho Chu Hằng
nói xong, lập tức vung quả đấm nhỏ đánh tới.

– Lưu manh!

– – – – – – – – – – oOo- – – – – – – – – –

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận