Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 334: Lại chém một pho

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Khí thế cũng có thể trở thành vũ khí?

Thấy một màn như vậy, mọi người vừa khó tin vừa khiếp sợ.

Khí thế vô hình, có thể đè người, tạo thành chấn nhiếp tâm linh địch nhân. doc
truyen tai . Nhưng nếu vô hình, làm sao có thể dùng như vũ khí được? Đây vốn
là do ý thức à, làm sao có thể gây tổn thương cho thân thể được?

Tuy rằng lúc trước Thần chích Chu Hằng rống giận, khiến trăm vạn thấy người
nằm đầy đất, nhưng dù sao những người đó chỉ là võ giả bậc thấp, trái tim bị
nổ tung cũng là bị dọa sợ, tuy rằng nguyên nhân chính là uy thế của Chu Hằng
áp bách.

Nhưng Ưng Sơn Mục Chi chính là Kết Thai Cảnh a, cảnh giới còn trên cả Chu
Hằng, nếu là như hắn cũng bị khí thế của Chu Hằng dọa sợ cho tim nổ tung, vậy
lão tổ Kết Thai Cảnh cũng trở thành đề tài ọi người chê cười.

Tình huống như thế nào, nhìn lại là biết! Rồng kiếm chém tới!

Ưng Sơn Mục Chi tức giận hừ một tiếng, song chưởng rung lên, phi vũ cuốn lên,
lực lượng kinh khủng tràn ra thiên địa!

– Oanh!

Nhưng mà lực lượng của hắn lại hoàn toàn đánh vào khoảng không, hắc kiếm và Tử
Diễm Thiên Long không không chút ngăn cản giống như không phải thực thể chém
về phía hắn.

Sau khi Ưng Sơn Mục Chi hơi sửng sờ, lập tức kịp phản ứng, đây vốn là khí thế
của Chu Hằng ngưng tụ thành, hắn dùng linh lực oanh kích không phải ngớ ngẩn
sao? Cũng đúng, nhưng mà hắn chưa từng thấy người sử dụng khí thế làm vũ khí,
ý niệm chiến đấu làm sao có thể dễ dàng chuyển hoán được chứ.

Vù!

Hắc kiếm và Thiên long đồng thời bổ tới người Ưng Sơn Mục Chi!

Ngàn vạn người chú mục, trong nháy mắt thời gian dường như đọng lại! Sắc mặt
Ưng Sơn Mục Chi đột nhiên trắng nhợt, tóc đen dựng ngược, hai cánh sau lưng
cũng mở ra, cánh trắng dựng đứng, giống như mèo nhỏ bị chó lớn dọa sợ.

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Ưng Sơn Mục Chi nhỏ xuống, lăn theo gò má,
cuối cùng từ cằm rơi xuống, hóa thành một giọt nước mưa trong suốt, trong nháy
mắt tức bị gió mạnh thổi mất.

Nhưng người có nhãn lực tốt thấy một màn này đều há hốc miệng, lộ ra biểu tình
tuyệt đối không thể tin!

Đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh, đúng là sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh!

Ai cũng biết khí thế có thể dọa người, đè người, bức người, nhưng mà chỉ là
tiểu bối Linh Hải Cảnh không ngờ có thể dùng khí thế ép cho lão tổ Kết Thai
Cảnh chảy mồ hôi, cho dù chỉ là một giọt, nhưng mà chuyện này nói ra ai sẽ tin
đây?

Mặc dù là chiến trường ngàn vạn người, nhưng giờ phút này lại lặng ngắt như
tờ, đại chấn như vậy cũng không phải trong lúc nhất thời có thể tiêu hóa.

– Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhưng vào lúc này, đại hạm trên không trung ánh sáng đại phóng, 18 khẩu Linh
Quang Pháo cùng chớp động ánh sáng trắng, pháo sáng mang tính hủy diệt với bên
dưới!

Mỗi khẩu Linh Quang Pháo tương đương với một lão tổ Kết Thai Cảnh, 18 khẩu
Linh Quang Pháo tương đương với 18 lão tổ Kết Thai Cảnh, liên tục bắn ra, cho
dù Ưng Sơn Mục Chi cũng không dám đón đỡ.

– Oanh!

Đại địa rung chuyển, núi cao sụp đổ, toàn bộ thiên địa tràn ngập lực lượng
kinh khủng, giống như ngày tận thể buông xuống vậy.

Ưng Sơn Mục Chi khiếp sợ tỉnh lại, trong mắt phun lửa.

Hắn vốn định phá hủy Không Hạm, hóa giải đại nạn này. Nhưng mà không ngờ tới
là đầu tiên bị ba người Tang Thanh Sơn chặn lại, cuối cùng lại bị khí thế của
Chu Hằng dọa sợ cho chảy mồ hôi lạnh, để cho Linh Quang Pháo phát động, tạo
thành tính hủy diệt đối với liên quân hai đại đế quốc.

Ưng Sơn Mục Chi sát khí cuồng tăng, bất kể là cướp lấy kế thừa Hóa Thần Cảnh
trên người Chu Hằng, hay là muốn đánh chém một pho Đại Đế tương lai, hay là
vãn hồi mặt mình, hắn đều phải đánh chết Chu Hằng!

– Giết! Giết! Giết!

Hắn giận dữ hét lớn một tiếng, sát khí cuộn ra, hắn cuối cùng hoàn toàn phẫn
nộ, chủ động tiến tới gần Chu Hằng, nếu công kích tầm xa không giết được Chu
Hằng, vậy chỉ có thể cận chiến.

– Ô…

Trên mặt đất, hai đại liên quân lại thổi kèn rút lui, 18 khẩu Linh Quang Pháo
trên bầu trời kia quá kinh khủng, một kích có thể bao phủ phạm vi trăm trượng,
ánh sáng trắng trào lên, sinh cơ không còn!

Chu Hằng cười ha ha, tay phải kiếm, tay trái quyền, không chút tránh né đánh
tới Ưng Sơn Mục Chi, tiểu nhân màu vàng trên đỉnh đầu cũng đồng dạng một kiếm
một Thiên long, điên cuồng chém tới Ưng Sơn Mục Chi.

Khí thế cuốn ra vạn dặm, tiểu nhân màu vàng chỉ cần nhẹ nhàng vung tay, trong
nháy mắt hai đạo khí thế đã tung hoành trăm ngàn dặm, quả thực còn nhanh hơn
cả Tấn Vân Lưu Quang Bộ!

Người chưa tới, khí thế tới trước!

Một kiếm một rồng, hai đạo khí thế vọt tới Ưng Sơn Mục Chi!

Lão tổ Kết Thai Cảnh này cũng hét lớn một tiếng, thần điểu trong thần thai
trên đỉnh đầu phẫn nộ, từ bên trong một con chim lớn bay ra, nghênh đón hắc
kiếm cùng Thiên long.

Nếu linh lực không thể chặn được, vậy chỉ dùng khí thế!

Hắn là lão tổ Kết Thai Cảnh, Thần chích đã ngưng luyện thành thai, chẳng lẽ
còn sợ so đấu thần thức cùng một tên tiểu bối Linh Hải Cảnh sao?

– Ông!

Ưng Sơn Mục Chi chỉ cảm thấy tâm linh run lên, động tác thân thân lập tức
cương cứng, sau đó mới khôi phục lại.

Mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủn, nhưng đối với lão tổ Kết Thai Cảnh mà
nói, trong chớp nhoáng đình trệ này là hoàn toàn không thể chấp nhận được!

Hưu, Chu Hằng bắn tới, hắc kiếm cũng chém tới!

– Đi! Ưng Sơn Mục Chi nổi giận, chỉ là một tên tiểu bối Linh Hải Cảnh cũng
dám vênh mặt với mình, coi mình là cái gì? Hắn giận dữ, vung tay phải đánh tới
Chu Hằng, linh lực kinh khủng và thần thức giao hòa, ngưng tụ thành lực lượng
cường đại hơn.

Một kích này, hắn tin tưởng có thể mạnh mẽ đánh cho Chu Hằng thành thịt vụn!

Đối với chuyện này, hắn rất tin tưởng, bởi vì lúc trước hắn đã thử ra cường độ
thân thể của Chu Hằng rồi, tuyệt không có khả năng đỡ được một kích này! Tuy
rằng Chu Hằng cũng một kiếm cắt tới, nhưng tốc độ xuất thủ của Linh Hải Cảnh
sao có thể so được với hắn?

Nếu như không có nháy mắt bị cương cứng lúc trước, hắn hoàn toàn có thể làm
được một chưởng chụp chết Chu Hằng, sau đó đủ thời gian tránh né dư lực của
hắc kiếm. Nhưng bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, hắn bây giờ đành phải đón đỡ
một kiếm này, nhưng mà hoàn toàn không cần phải lo lắng!

Bởi vì Chu Hằng vừa chết, thần thức tự diệt, như vậy không có Thần chích phụ
trợ, Chu Hằng cũng chỉ là một Linh Hải Cảnh thông thường. Lão tổ Kết Thai Cảnh
cho dù mặc cho hắn công kích, không có cấp bậc Thần chích trợ lực, làm sao có
thể bị thương?

– Bụp!

Ưng Sơn Mục Chi một chưởng vỗ lên người Chu Hằng, lực lượng đủ để ột ngọn núi
trong nháy mắt vỡ nát, lập tức dồn lên người Chu Hằng!

Chết đi! Ưng Sơn Mục Chi mặt nở nụ cười khát máu, nhưng chỉ trong nháy mắt, nụ
cười của hắn đọng lại! Bởi vì, công kích của hắn giống như trâu đất xuống
biển, lại bị hấp thu sạch sẽ!

Làm sao có thể!

Với tu vi Kết Thai Cảnh của hắn còn lộ ra vẻ khiếp sợ, tại sao có thể như vậy?
Vì sao?

Lực lượng của hắn bị hấp thu sạch a!

Nếu nói Chu Hằng sớm đã có thủ đoạn như vậy, vì sao lúc trước còn để cho hắn
đánh cho hộc máu vỡ xương? Chẳng lẽ tên này có khuynh hướng tự ngược, thích bị
người đánh? Không đúng, đây là một âm mưu dẫn xà xuất động!

Ưng Sơn Mục Chi rốt cục tỉnh ngộ lại, lúc trước Chu Hằng thà rằng ăn nhiều
công kích của hắn như vậy cũng không có dùng năng lực này để phòng ngự, mục
đích là muốn tiến lại gần hắn!

Gần hắn để làm chi? Tự nhiên là muốn công kích!

Xít!

Trong nháy mắt Ưng Sơn Mục Chi nghĩ tới cảnh tượng Hoàng Tuyền Tẩm Huyết Thiên
Quân lao tới, tim mật lạnh lẽo, vội vàng nhún người, hắn phải lập tức bật ra
kéo dài khoảng cách với Chu Hằng, ở gần tên uy nghiệt có thể đánh chém Thiên
Quân Thần Anh Cảnh quá nguy hiểm!

Nhưng mà đã quá muộn!

Lăng Thiên Cửu Thức, ra!

Ánh sáng đen đầy trời, trong nháy mắt thống trị toàn bộ bầu trời!

Nhất thức, nhị thức, tam thức… Bát thức!

Tám kiếm hợp nhất, chém!

Ưng Sơn Mục Chi muốn tránh cũng không được, chỉ có thể đón đỡ! Không giống với
Tẩm Huyết Thiên Quân bị năng lực quỷ dị của Hoặc Thiên chế trụ, không còn sức
đánh trả, Ưng Sơn Mục Chi chỉ tạm thời không thể trốn tránh, mà lúc trước vì
hắn toàn lực công kích, lúc này tự nhiên lực phòng ngự cũng giảm bớt.

Bóng kiếm màu đen múa thẳng trời cao, sóng khí ngàn dặm!

– Oanh!

Hai đạo nhân ảnh trao đổi vị trí, lại đứng cách nhau nghìn trượng.

Chu Hằng nghiêm mặt, tay phải rung lên, hắc kiếm đã thu vào không gian đan
điền, bởi vì triển khai Lăng Thiên Cửu Thức, mà linh lực toàn thân lúc này gần
như kiệt quệ, ngay cả duy trì lăng không cũng thập phần gian nan, tay nắm một
khối linh thạch thượng phẩm hấp thu lực lượng trong đó, lúc này mới không rơi
xuống trước mắt bao người.

Bên kia, Ưng Sơn Mục Chi cũng nghiêm mặt, không có bất kỳ động tác gì, chỉ
nhìn chằm chằm Chu Hằng.

Thời gian lại đọng lại, mọi người đều không biết vừa rồi hai người chiến đấu
ra sao, đến tột cùng ai thắng ai thua, ai chiếm thượng phong?

Một dòng máu từ mặt Ưng Sơn Mục Chi rỉ ra, tiếp theo là dòng thứ hai, dòng thứ
ba, trong nháy mắt xuất hiện đầy mặt hắn. Không chỉ như vậy, đầu, cổ của hắn,
tay cũng xuất hiện vết máu, máu không ngừng vọt lên.

Phốc!

Thân thể hắn mạnh mẽ bắn ra sương máu, tạo thành một cầu vồng quanh người, hắn
nâng tay phải lên, giống như muốn phát động công kích, nhưng một ngón tay lại
tự động sụy xuống.

Ngón thứ hai, ngón thứ ba, toàn bộ tay phải vỡ vụn, sau đó gương mặt cũng bắt
đầu vặn vẹo, từ từ tách ra!

– Oanh…!

Tiếng nổ rung trời, cả người chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số thịt vụn.

Đường đường là lão tổ Kết Thai Cảnh, lại bụi về bụi, đất về đất như vậy! Đã
chết!

Lại là 1 chiêu tất sát!

Khắp nơi đều là tiếng hít thở nặng nề, từng ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng tràn
đầy sợ hãi.

Đây đã là nửa bước tiên nhân thứ hai chết trong tay Chu Hằng!

Không giống với Tẩm Huyết Thiên Quân không còn sức đánh trả nào, Ưng Sơn Mục
Chi lại mạnh mẽ đánh với Chu Hằng mà chết trận, hoàn toàn là thực lực không
bằng.

Trên đời này sao lại có yêu nghiệt như thế, Linh Hải Cảnh chém ngược lão tổ
Kết Thai Cảnh? Nghịch thiên a!

Bọn họ lại đánh giá cao Chu Hằng!

Chu Hằng đưa tay sờ lên người một cái, một đạo ánh sáng màu hồng chớp động.

Trước khi xuất chiến hắn mượn Hoặc Thiên hoa đào của nàng đặt vào trong Cửu
Huyền Thí Luyện Tháp, lúc bắt đầu giao chiến, hắn cũng không dùng nó, cho tới
một kích cuối cùng mới dùng, liều mạng tự mình chịu một kích, để đổi lấy cơ
hội công kích cận thân, chém ra Lăng Thiên Cửu Thức!

Nếu không, Ưng Sơn Mục Chi làm sao cho hắn cơ hội xuất thủ? Nửa bước tiên nhân
a, sao có thể dễ giết như vậy!

Vì thế, Chu Hằng phía trước thiếu chút nữa cũng bị Ưng Sơn Mục Chi oanh bạo,
có thể nói cực hiểm, hoàn toàn dùng mạng đánh cược!

Thần quang trên đỉnh đầu hắn càng ngày càng sáng ngời, tiểu nhân màu vàng lại
ngưng thực hơn một tầng, sinh tử ác chiến như vậy có tác dụng rèn luyện mạnh
mẽ ý chí hắn, làm Thần chích lớn mạnh, trong thời gian ngắn hơn.

Chu Hằng chắp kiếm đứng trên bầu trời, tay áo bay bay, tư chất vô địch của Đại
Đế tương lai hoàn toàn hiển lộ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận