Theo Phong Liên Tình nói, nàng từ nhỏ chính là đứa trẻ hoang dã lớn lên trong
núi, tuy nhiên lúc nhỏ gặp phải mấy đứa trẻ cùng tuổi vào núi rừng chơi đùa,
bởi vậy khai hóa nhân tính, trí tuệ, về sau lại càng lẻn xuống trong trấn nhỏ
dưới chân núi học tập văn tự.
Năm 14 tuổi, nàng ở trong núi rừng phát hiện một cái động phủ, ăn một viên đan
gì không biết, tu luyện môn công pháp gì đó, sau đó liền không hiểu ra sao đi
lên con đường tu luyện.
Tuy nhiên, nàng có thể ở trong núi rừng sống sót, lại là bởi vì nàng trời sinh
có thể kết nối với dã thú, trời sinh thân thiết nhu hòa.
Mà sau khi nàng bắt đầu tu luyện, đối tượng kết nối liền mở rộng đến cấp bậc
yêu thú, chỉ cần cảnh giới không vượt qua nàng một cảnh giới lớn, nàng đều có
thể tiến hành kết nối, đạt được tín nhiệm tuyệt đối của yêu thú.
Đương nhiên năng lực này cũng không phải là không có cực hạn, chính là nàng
tối đa có thể khống chế 10 con yêu thú. Số lượng này sẽ theo cảnh giới của
nàng tăng lên mà nhiều lên, sớm nhất nàng chỉ có thể khống chế một con yêu
thú.
Đây thật là một loại năng lực thần kỳ!
Huyết mạch lực sao?
Phong Liên Tình đối với người không hề có lòng phòng bị, hỏi gì đáp nấy, thẳng
thắn khiến người đáng thương! Tiểu cô nương đơn thuần như vậy nếu gặp phải kẻ
xấu, lại sẽ có cảnh ngộ bi thảm ra sao?
Chu Hằng đối với chuyện này ngược lại không hề lo lắng. Nha đầu hoang dã này
hiển nhiên cũng không phải ngốc, hai mắt rất sắc bén rất linh hoạt!
Quả nhiên, nghe nàng tiếp tục nói, sau khi ở trong núi rừng chán nàng liền
mang theo “Tiểu Hôi”, cũng chính là con gấu ngựa Sơn Hà Cảnh kia đi ra từng
trải. Nhưng bởi vì trong túi ngượng ngùng, nàng lại không biết trên đời này
còn có biện pháp “Cướp”, đều là có bữa nào ăn bữa nấy.
Cũng không phải là không gặp phải kẻ xấu, thấy nàng mỹ mạo muốn lừa gạt nàng.
Nhưng nàng hồn nhiên không giả, đối với nhận biết lòng người cũng có nhạy bén
không thể tả. Đó là một loại trực giác trời sinh, biết người nào tốt với nàng,
người nào xấu với nàng!
Bởi vậy, kẻ xấu tự nhiên là bị nàng hành hung một trận, có đôi khi Tiểu Hôi ra
tay dùng lực hơi lớn một chút cũng sẽ đánh chết người, như vậy liền không có
biện pháp.
Đối với cô nương hoang dã lớn lên trong núi rừng mà nói, mạnh được yếu thua
không gì tự nhiên hơn. Nàng sẽ không muốn chủ động thương tổn đồng loại, nhưng
nếu đã giết thì cũng giết, nàng cũng sẽ không quá mức để ở trong lòng.
Dù sao cũng phải nói, cô nương hoang dã này xem như là một khối ngọc thô chưa
mài, nhưng trời sinh tinh ranh, sau khi bị thế giới này tiêm nhiễm không biết
sẽ trở nên khiến người đau đầu cỡ nào!
Chu Hằng vốn không muốn mang theo hai của nợ một lớn một nhỏ này, biết sao
được Phong Liên Tình thật không dễ dàng tìm được một tấm cơm phiếu, nào chịu
nghe lời rời đi, một mực dùng đại pháp giả đáng thương phóng điện với Tiêu Họa
Thủy. Mà Tiểu Hôi cũng vô sỉ biến thành bộ dạng gấu đáng yêu, không ngừng lăn
lộn đầy đất lấy lòng!
Vô sỉ!
Các ngươi tốt xấu một người là cường giả Khai Thiên Cảnh, một người càng là
yêu thú Sơn Hà Cảnh, đừng không có phẩm hạnh như vậy được không!
Tiêu Họa Thủy thì đối với Chu Hằng phóng điện, thậm chí dùng vài loại tư thế
mới trên giường để hầu hạ hắn cò kè mặc cả, cuối cùng thu được Chu Hằng bất
đắc dĩ gật đầu, một người một gấu này vì thế gia nhập hàng ngũ của bọn họ.
Phong Liên Tình có thể cảm ứng được Chu Hằng không thích, tự nhiên cũng thường
xuyên giở mặt quỷ để buồn nôn hắn. Nếu không phải Chu Hằng là hầu bao trả
tiền, nàng không chừng sẽ phái ra Tiểu Hôi một chưởng đánh bay Chu Hằng.
Bọn họ tìm một khách điếm ở lại, Tiểu Hôi ngược lại một mực giả thành gấu nhỏ
đáng yêu. Chẳng những hình thể thu nhỏ, ngay cả hơi thở cũng không lộ, chỉ cần
nó không chủ động ra tay, tu vi không đến Linh Hải Cảnh căn bản nhìn không ra.
Chu Hằng nguyên bản hưng trí bừng bừng muốn cùng Tiêu Họa Thủy thử tư thế mới,
không liệu đến yêu tinh này lại bị Phong Liên Tình chiếm đoạt, khi nhìn thấy
hắn đi vào phòng, đem gối đầu ném loạn, đuổi hắn ra ngoài.
– Chủ nhân, tới trong phòng nô đi!
Lan Phi không hề có cảm giác tồn tại vội vàng lấy lòng, đem bờ mông đầy đặt
mượt mà ngoe nguẩy, thỉnh quân vào rãnh.
Chu Hằng lập tức trừng mắt nhìn qua, làm Lan Phi sợ rụt lại.
Ngày hôm sau, bọn họ xuất phát tiến về Phong Khiếu Tông.
Đi tới Phượng Minh Sơn, nghe nói nơi đây ở thời kỳ thượng cổ nhưng là có
Phượng Hoàng xây tổ, tiếng phượng hót thiên hạ đều nghe. Bởi vậy mới có tên
Phượng Minh Sơn.
Thế núi liên miên, nam bắc dài vạn dặm, đông tây dọc ngang hơn 3000 dặm, diện
tích vô cùng rộng lớn. Người thường cả đời cũng không thể vòng quanh dãy núi
này đi một vòng.
Non xanh, nước biếc, lộ hết vẻ mỹ lệ của thiên nhiên.
Phong Khiếu Tông sở hữu Thiên Hà Thành, tự nhiên không có khả năng đem tông
môn xây quá xa, mà là ở chỗ gần với Thiên Hà Thành, cách Thiên Hà Thành chỉ
hơn 300 dặm. Xa xa có thể nhìn thấy bốn lá cờ dựng thẳng lên trời, trên mỗi
một lá cờ đều viết hai chữ “Phong Khiếu”, ở trong gió núi bay phần phật.
Đám người Chu Hằng bốn người một gấu đi tới dưới chân núi, vừa muốn đi tìm
người trấn thủ sơn môn hỏi, còn chưa mở miệng đã nghe đối phương nói:
– Các ngươi cũng thật đủ muộn, may mà còn chưa bắt đầu. Nhanh đi đi!
Người nọ chỉ một phương hướng.
Bốn người Chu Hằng đều hết sức buồn bực, nhưng người này lại hết sức nhiệt
tình, chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, giải thích không ngừng. Trong giới võ
giả đã rất ít có người nhiệt tình như vậy, chỉ là kẻ này không khỏi quá mức
nhiệt tình, hình như nói nhiều trời sinh. Cuối cùng thành công đem bốn người
Chu Hằng ép cho không địch lại mà chạy.
Bọn họ dựa theo chỉ dẫn của người đó đi tới, rất nhanh liền đi tới một mảnh
đất bằng hết sức rộng rãi, nơi này đang tụ tập ít nhất hơn vạn người. Chỉ là
nhân số tuy nhiều lại không hề có vẻ ồn ào, mỗi người đều có vẻ tương đương tự
kiềm chế.
Bốn người Chu Hằng đến cũng không khiến cho bao nhiêu người coi trọng, nhưng
vẻ mỹ mạo của ba nàng cũng là không cho phép phớt lờ, chọc cho người phụ cận
liên tiếp nhìn vào. Có một ít thanh niên, tráng niên cảm giác tự mình tốt đẹp,
nhao nhao tới làm quen.
Chu Hằng khí tức khẽ phát, những người này lập tức tự nhiên héo rũ, tu vi đều
chỉ là Tụ Linh, Sơ Phân Cảnh.
Hóa ra, nơi này đang tiến hành đấu võ đại tái một năm một lần của Phong Khiếu
Tông, phàm là võ giả đều có thể tham gia, bao gồm người không phải của Phong
Khiếu Tông. Nếu là có thể đạt được thứ tự, trừ có phần thưởng tương đương
phong phú ra, còn có thể đạt được sự ưu ái của cường giả, bái sư vào môn hạ.
Đương nhiên phong phú này cũng chỉ là tương đối với võ giả Tụ Linh, Sơ Phân,
Ích Địa Cảnh bình thường mà nói, đối với đệ tử Phong Khiếu Tông mà nói, mượn
cơ hội này để kiểm nghiệm thực lực của mình, thắng được sự coi trọng của tông
môn đại lão mới càng thêm trọng yếu.
Không bao lâu, so tài liền bắt đầu.
So tài cũng đơn giản trực tiếp, trong sân lâm thời dựng lên 10 lôi đài, mỗi
một lôi đài đều có một chủ lôi đài, không ngừng nghênh đón sự khiêu chiến của
người phía dưới. Thắng có thể tiếp tục, thua thì chỉ có thể nhường chỗ.
Mỗi người giới hạn khiêu chiến một lần, thẳng đến không người khiêu chiến mới
thôi. Quyết ra top 10, sau đó top 10 chia cặp chém giết, xếp ra thứ tự cuối
cùng.
Nam Cung Nguyệt Dung hẳn cũng sẽ tham chiến nhỉ!
Chu Hằng đến nơi này chính là vì mang đi nữ nhân này. Nếu có thể ở nơi này
nhìn thấy nàng, hắn tự nhiên cũng lười tìm kiếm lung tung khắp núi. Dù sao
Phong Khiếu Tông này nhưng là có cường giả Linh Hải Cảnh tọa trấn, hắn vẫn là
điệu thấp một chút thì hơn.
Tiếng chiến đấu vang lên, trên 10 lôi đài đã triển khai kịch đấu.
Ra sân càng sớm, số trận cần chiến đấu lại càng nhiều, hơn nữa còn rất dễ dàng
bị nhằm vào. Bởi vậy hiện tại lên đài đều là tiểu võ giả Tụ Linh Cảnh, ngẫu
nhiên có Sơ Phân Cảnh lên đài, lôi đài đó liền căn bản không người khiêu
chiến.
Chu Hằng nhìn buồn tẻ vô vị. Đừng nói Tụ Linh Sơ Phân, cho dù chiến đấu của
Ích Địa, Khai Thiên Cảnh hắn cũng không để vào mắt, dù sao chiến lực của hắn
tương đối mà nói thật sự quá mạnh.
Theo thời gian trôi qua, chiến đấu rốt cục trở nên có chút đặc sắc. Dù sao một
ngày này phải đánh xong, đến chạng vạng còn chưa lên đài chính là từ bỏ khiêu
chiến. Đến sau ngọ, rốt cục có càng ngày càng nhiều Sơ Phân Cảnh lên đài tham
chiến.
– Ồ?
Ánh mắt Chu Hằng chợt lóe, hắn rốt cục bắt được một bóng người quen thuộc.
Nam Cung Nguyệt Dung xuất hiện.
Hoàng nữ này một thân cung trang hoa lệ, tóc dài đến thắt lưng, so với trước
kia thiếu vài phần trang sức nhưng thêm một phần quyến rũ thành thục. Đó là
trải qua mây mưa làm dịu, tỏa ra phong vị nữ nhân.
Tuy rằng nàng ở Phong Khiếu Tông cũng chỉ là một đệ tử bình thường, nhưng dù
sao cũng là Công chúa xuất thân, tự có một luồng uy nghiêm và quý khí nội
liễm. Mà điều này đối với nam nhân mà nói đồng dạng là hấp dẫn trí mạng, đem
một quý nữ cưỡi ở dưới người là cảm giác thành tựu bậc nào?
– Nam Cung sư thúc đến rồi!
– Nam Cung sư thúc làm sao cũng sẽ tham gia luận võ như vậy?
– Đúng. Nam Cung sư thúc mấy tháng trước đã đột phá Ích Địa Cảnh, sao còn tới
tham gia náo nhiệt.
– Hắc. Các ngươi không biết hả, hôm nay Miêu sư thúc cũng sẽ tới!
– Nghe nói Miêu sư thúc và Nam Cung sư thúc trước giờ không hợp?
– Khẳng định. Bọn họ đều là đại mỹ nữ bậc một, tư chất cũng xấp xỉ, đều là
Địa linh thể ngũ tinh, từ sau khi Nam Cung sư thúc nhập môn liền một mực cạnh
tranh! Còn nữa, nghe nói Miêu sư thúc hết sức ngưỡng mộ Tỉnh sư tổ, mà Tỉnh sư
tổ lại thích Nam Cung sư thúc, quan hệ trong này phức tạp lắm!
Trong đám người nghị luận ầm ĩ, gặp phải loại chuyện này cho dù nam nhân cũng
rất bà tám.
Chu Hằng trong lòng khẽ động. Bối phận giữa võ giả đều là dùng tu vi cảnh giới
để quyết định. Nếu Nam Cung Nguyệt Dung Ích Địa Cảnh là “sư thúc”, vậy “Tỉnh
sư tổ” chính là Khai Thiên Cảnh!
Họ Tỉnh cũng không thường thấy. Mà đạt tới Khai Thiên Cảnh lại cùng Nam Cung
Nguyệt Dung có liên quan cũng chỉ có một mình Tỉnh Thiên.
Nam Cung Nguyệt Dung đạt tới Ích Địa Cảnh cũng không kỳ quái. Trước khi tiến
vào di tích Đại Diễn Tông lúc rước nàng đã có tư cách đánh vào cảnh giới này,
chỉ là vì tiến vào thăm dò mới mạnh mẽ áp chế.
Mà Tỉnh Thiên thì khó được, tốc độ tu luyện cũng không chậm so với Chu Hằng.
Nam Cung Nguyệt Dung phi thân lên đài, băng cơ ngọc cốt, mắt sáng răng trắng,
khiến vô số nam nhân đều toát ra vẻ ái mộ.
Nơi này cơ bản là Sơ Phân Cảnh và Tụ Linh Cảnh, Ích Địa Cảnh vừa ra ai dám
tranh phong. Nam Cung Nguyệt Dung độc bá lôi đài, ngay cả người khiêu chiến
đều không có lấy một.
– Tiểu Hôi, đi, chúng ta cũng đi chiếm một cái. Nghe nói đánh thắng sẽ cho
rất nhiều tiền đó!
Phong Liên Tình kéo Tiểu Hôi chen qua đám người, con gấu đáng yêu kia thoáng
biến lớn một chút, độ lớn xấp xỉ gấu chó bình thường, có thể cho Phong Liên
Tình cưỡi lại sẽ không dọa người.
Năng lực của cô nương hoang dã này thật là hơi mạnh!
Có thể khiến cho yêu thú cao hơn mình một cảnh giới lớn vui lòng phục tùng như
vậy, thật sự khiến người hâm mộ. Hơn nữa, nếu là nha đầu này có thể đột phá
Kết Thai Cảnh, chẳng phải là có thể nô dịch yêu thú cấp Thần Anh Cảnh?
Cho dù vẫn là số lượng cực hạn chỉ có 10 con, như vậy đủ để quét ngang toàn bộ
đại lục!
Một người một gấu này đi lên lôi đài, hai ba chiêu liền đem chủ lôi đài đánh
xuống, tuy rằng hơi thở không hoàn toàn lộ ra nhưng người người đều có thể
đoán được. Cô nương mặc lộ liễu, tràn ngập phong tình nguyên thủy này tuyệt
đối là cao thủ trong cao thủ.
Khi gần chạng vạng, 10 đại cao thủ cũng toàn bộ quyết ra, nhưng có bảy người
là Sơ Phân Cảnh, hoàn toàn không có khả năng tranh xếp hạng top 3.