Dị Thế Tà Quân

Chương 997: Chương 251. Thần tích

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Hồng Ngọc nhân sâm vốn là nhân sâm biến dị cực kì hiếm thấy, nhưng phải cần
một trăm năm thời gian mới trưởng thành, lúc đó mới có thể sử dụng. Nhưng cũng
chính vì cần một trăm năm mới có thể làm ra thuốc gia tăng huyền lực. . Tào
Quốc Phong đã di dời nó đến tiểu viện của mình, trong những lúc rãnh rỗi nhàm
chán mà nuôi dưỡng, dù sao thánh hoàng cường giả thọ nguyên lâu dài cũng chờ
được đến lúc thu hoạch. Bình thường hắn cũng không để tâm lắm, dù sao trước
mắt chỉ là Hồng Nguyên nhân sâm mười năm , muốn sử dụng ít nhất cũng phải chờ
bảy tám chục năm sau. Nhưng ai ngờ được, chỉ trong nháy mắt nhân sâm đó đã
biến thành nhân sâm tám mươi năm, trực tiếp trưởng thành. Chứng kiến cảnh này,
cả năm người như hóa đá.

Lão Tam bị kích động đến 2 mắt sáng lên nói:

– Mau mau…mau đào lên xem có phải trưởng thành hay không?

Hồng Ngọc nhân sâm trong mắt bọn hắn cũng chẳng phải là bảo bối quý giá gì,
nhưng là Hồng Ngọc nhân sâm trưởng thành vẫn là hơi khó được, nếu thật là
trưởng thành, bọn hắn cũng cố chiếm chút tiện nghi.

Lão Thất là người đầu tiên đứng lên, hắn cẩn thận đem chổ đất bên cạnh đào ra.
Ngay cả Thánh Hoàng cao thủ lúc đào bới gốc Hồng Ngọc nhân sâm này cũng vạn
phần cẩn thận bởi vì Hồng Ngọc nhân sâm còn có một đặc thù khác, trong quá
trình đào bới một khi làm tổn thương đến nó thì dù chỉ là thương tổn nhỏ như
cây kim cũng làm cho toàn bộ linh khí trên nó toàn bộ mất hết.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà bọn hắn phải coi trọng, dù sao cũng chỉ là
một gốc Hông Ngọc nhân sâm sinh trưởng niên hạn không lâu.

Hồng Ngọc nhân sâm rút cuộc cũng bị đào ra, lúc này trên mặt đất cũng để lại
một cái hố thật lớn. Không Đại Nhất rất tập trung đem phần đất còn xót lại
trên đó bóc đi, lộ ra một màu hồng sáng, có vài chổ trên thân hình nó gần như
trong suốt. Năm vị Thánh Hoàng đúng lúc này như thừ người ra.

– Này, …cái này là sự thật! Hồng Ngọc nhân sâm này không những là trưởng
thành mà là hoàn toàn trưởng thành! Hơn nữa, phẩm chất tuyệt đối là trên nhất
phẩm, thượng hạn Hồng Ngọc nhân sâm.

Sau phút cả kinh, huynh đệ năm người lập tức tỉ mỉ tìm tòi bên trong tiểu
viện, không bao lâu sau…

– Oa ha ha, xem gốc cây Thanh Tinh, quả nhiên cũng đã đủ năm rồi…

– Nơi này còn có gốc cây Tử Chi, lại có thể trưởng thành…

Năm người trực tiếp đem nơi này biến thành nơi vui chơi tầm bảo, thỉnh thoảng
lại có tiếng kêu kinh hỉ truyền tới…Chỉ là một tòa đình viện nhỏ, hơn nữa bản
thân Tào Thánh Hoàng cũng không phải là người trông dược thảo, gieo trồng cũng
có chút giới hạn nên năm người rất nhanh đã nơi này tìm tòi xong. Lại nhìn một
mãnh đất hỗn độn phía trước năm vị Thánh Hoàng đều cảm thấy rất hối hận. Bọn
hắn tự nhiên sẽ không vì tình huống bi thảm của đình viện mà lo lắng, lấy thân
phận của bọn hắn cho dù có giày xéo một trăm cái đình viện cũng có người sau
đó giải quyêt hậu quả, cùng lắm là mất một ngày nơi này sẽ sữa chửa xong. Bọn
hắn chân chính hối hận là vì biết rằng.

– Nếu biết sớm như vậy, đã đem toàn bộ linh dược trồng ở trong này…Loại thần
tích này cũng không biết bao nhiêu năm mới có một lần …Thần kỳ dị tượng như
vậy lại có thể tẩm bổ cho đám cỏ dại và măng tre sao, thật sự là quá lãng phí,
quả thật là phung phí của trời mà…

Năm người bọn họ than thở, chính là vừa rồi còn thấy chúng không vừa mắt giờ
thì đã biến thành muốn nhổ non đem đi nấu canh cho rồi

Đường đường từ một cái đình viện đẹp, không ngờ trải qua biến cố vừa rồi lại
trở thành một mảnh rừng trúc. Ngay cả những thứ chung quanh cũng biến thành vô
cùng duyên dáng đẹp đẽ, trên mặt đất, vô số măng chồi nảy mầm, mạnh mẽ lật đá
vươn lên.

Bọn hắn tự nhiên là có cẩn thận tra xét qua, trừ bỏ động tĩnh vừa rồi ở cái
nhà này thì ở bên ngoại cũng không có bất cứ hiện tượng gì. Xem ra thần tích
vừa rồi chỉ phát sinh ở đây thôi.

– Nguyên lai là trời cao chiếu cố a. .

Lão thất có chút tự sướng: “dù sao cũng hiếm có, ở trên đời này có ai có thể
có được thần tích bạo cúc như vậy? Lão phu chính là người đầu tiên, chuyện này
hoàn toàn có thể ghi vào sử sách” cứ như vậy Lão thất cảm thấy mông của mình
thật quý giá.

Gần đến sáng sớm Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong rút cuộc cũng mệt mỏi quay
trở về, mới vùa vào đến cửa hai người không hẹn mà cùng lặng đi một lúc, sau
đó bọn hắn xoay người nhìn lại còn tưởng mình đi nhầm nơi.

Bạch Kỳ Phong ngao ngán nói:

– Thường ngày cứ nói ta mơ hồ, Lão đại ngươi nhìn xem ngay cả nhà mình cũng
không tìm thấy!

Hai người cùng nhau lui ra ngoài thật xa, ở xung quanh đánh giá một chút rút
cuộc nhìn thấy một sân đầy cỏ dại, một đình viện đầy cây trúc, trên tường thì
dây bò thành mấy chục tầng…

Tào Quốc Phong triệt để chấn kinh rồi.

Lại nhìn trong viện phía tây còn có một cái hố… Căn phòng Quân Mạc Tà ở
trong đình viện cũng trở thành tám mặt gió lùa mát mẻ. Tào Thánh Hoàng con mắt
trắng bệt lồi ra như bị ai đó bóp chặt yết hầu mấy cái ách ách rút cuộc mới
rống lên:

-Này… đây rút cuộc là có chuyện gì?

Nhìn thấy cảnh tượng này, hắn cũng phải sửng sốt. Trước mắt là những một rừng
cây, nếu không tính đến những cái hố ở dưới đất và phòng ốc bị hư hỏng Tào
Thánh Hoàng tất nhiên sẽ nghi ngờ Quân Đại thiếu gia gặp bất trắc rồi!

Vừa nghe thấy hai người trở về năm vị Thánh Hoàng nhanh như chớp hướng chổ này
chạy đến vây quanh hai người mà vung tay múa chân thuật lại sự việc làm hai
người bọn hắn choáng váng cả đầu óc. Phải mất nửa ngày sau hai người Tào –
Bạch mới hiểu rõ mọi chuyện, không thể tưởng tượng nguyên lại nơi này đêm qua
lại xảy ra Thần tích.

– Ta hiện tại không quản ngươi là thần mã thần tích hay cái chó gì, Mau đem
thằng nhóc kia ra đây, hiện tại hắn thế nào rồi, đã bình phục chưa?”

Bạch Kỳ Phong hiển nhiên đối với cái gọi là Thần tích không có hứng thú, hắn
chỉ quan tâm đến mỗi tên bảo bối mà hắn phải chịu trăm nghìn cay đắng mới đạt
được.

-Ách…hắn không có chuyện gì?

Năm người vội vàng trả lời.

Vùa nghe nói không có chuyện gì Bạch Kỳ Phong hai người mới xem như chân chính
yên tâm. Nhìn mặt đất bừa bãi, lại nhìn năm huynh đệ bọn hắn trong tay cầm
không ít linh dược, tính ra cũng hơn mười hai mười ba loại, hơn nữa mỗi loại
đều xem như cũng là thiên tài địa bảo.

-Ta nói lão Đại , chuyện này có chút cổ quái à!

Bạch Kỳ Phong sờ sờ cằm thần sắc có vẽ suy nghĩ sâu xa nói:

-Ngươi xem, Cái được gọi là thần tích kia sớm không đến muộn không đến cố tình dừng ở nơi này một đêm, thần tích kia đã tới rồi. . . lão đại. . . nếu hắn không phải đồ đệ của thần tiên thì thật là một chuyện thúi lắm, nhất nhất thúi.

– Như thế nào có thể?

Mọi người cùng nhau truy vấn.

– Không giống bình thường chứ sao…

Bạch Kỳ phong dương dương tự đắc, đây là mấy ngày trước hắn từ Quân Mạc Tà mà
học được câu nói này, nhanh như vậy liền có thể sử dụng, lúc này nói ra quả
nhiên là “Không giống bình thường”…

Mọi người như tỉnhh ngộ, Tuy Bạch Kỳ Phong nói lời vô căn cứ nhưng cũng không
phải là không đúng sự thật. Tào Quốc Phong ở trong đình viện này cũng được mấy
trăm năm thời gian, đừng nói là thần tích mà một chút hiện tượng cổ quái cũng
chưa hề phát sinh ở đây… sự tình hôm nay hiển nhiên không dùng lẽ thường để
giải thích được. Trong nháy mắt bảy vị Thánh Hoàng càng thêm kiên định, có
được không linh thể chất như Mặc Quân Dạ trong tương lai hiển nhiên sẽ là một
đại nhân vật.

Theo truyền thuyết từ xa xưa, phàm là đại nhân vật tất nhiên sẽ có dị tượng
làm bạn!

Xem ra việc vừa rồi là ông trời cấp ra để nhắc nhở chúng ta…không để cho đứa
nhỏ này xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt ánh mắt mọi người ở đây đều thay đổi…

Đêm qua, bên trong Phiêu Miễu Huyễn Phủ là một sự hỗ loạn chưa từng có

Mặc Quân Dạ, người có được không linh thể chất, ngay tại một ngọn núi phía
trước cửa Huyễn Phủ gặp phải ám sát, suýt nữa thì gặp bất trắc!

Mà người gây ra việc này là sáu gả thị vệ của Chiến Gia công tử, là 2 người
vừa thất bại thảm hại trong trò đánh cược với Quân Mặc Dạ.

Vì vậy chuyện này khiến mọi người ở đây vô cùng coi trọng.

Mà chuyện thứ 2, cũng đồng thời liên quan đến người có được Không linh thể
chất như Mặc Quân Dạ. Ngay trong cái đêm hắn gặp nạn, trong tiểu viện hắn ở
chợt đột nhiên xảy ra Thần tích không thể tưởng tượng !

Toàn bộ cây cối trong vòng một đêm vượt qua hơn một trăm năm thời gian phát
triển, toàn bộ trưởng thành! Hai chuyện này quản thực là làm cho Huyễn Phủ
chấn dộng cả đêm. Sáng hôm sau phủ chủ Phiêu Miễu Vân tuyền lệnh xuống Huyễn
Phủ bát đại thế gia lập tức đến nghị sự tại đại sảnh. Đồng thời còn mời cả
Thánh Hoàng Tào Quốc Phong.

-“Chiến gia lúc này tuyệt đối là muốn chịu không nổi rồi. ~ Đám khốn kiếp Chiến gia kia, lão phu đã sớm xem bọn hắn không vừa mắt rồi”

Bạch Kỳ Phong ngồi ở trong tiểu viện của Tào Quốc Phong đích, thần sắc rất là
hân hoan nói. Hắn giờ coi tiểu viện đó chẳng khác gì nhà mình, thậm chí cả
chăn nệm đều chuyển qua, rất có ý tứ muốn thay thế luôn chủ nhân ở đây…..

Hơn nữa thái độ của Bạch Thánh hoàng giờ đây cũng đã thu liểm hơn xưa nhiều.
Trước kia hắn ta mở miệng là ‘Lão tử ” nghe rất chói tai…. Nhưng giờ thì đã
có một đệ tử yêu quý như bảo bối kế bên mình, vậy ăn nói phải cẩn thận một
chút, nếu không lỡ miệng dạy hư thiếu niên thì sẽ không tốt chút nào:

(NBV: Ta thì sợ ngược lại, anh Tà phải cố gắng đừng “dạy hư”mấy lão già này
nha )

Trên thực tế điều kiện này là của Tào Quốc Phong đưa ra, hắn muốn được ở lại
đây cũng phải chấp nhận nó. Nếu không tuân theo thì lập tức phải cút ra ngoài,
mà Bạch Thành hoàng vì muốn gần gũi đồ đệ bảo bối nên đành phải chấp thuận
điều kiện này…..

Trên bàn đá bên trong tiểu viện bày ra các loại đặt sản linh quả do Huyễn Phũ
làm ra. Sáu vị Thánh Hoàng cùng Quân Mạc tà ngồi ăn bửa sáng.

Xung quanh trúc xanh quyến rũ, quả là một cảnh đẹp nhơ mơ.

– Ta nghĩ chưa chắc!

Quân Mạc Tà mĩm cười nói

– Đêm qua đã xác định là người của Chiến gia động thủ ám sát nhưng lại không
hề có đệ tử trực hệ của Chiến gia tham gia. Bọn hắn có lẽ đã tính toán kĩ
lưỡng điểm này, lần này chỉ sợ không làm gì được, cùng lắm chỉ là bị khiển
trách một chút. Sau đó làm ra vẻ phát lệnh giới nghiêm không cho đám đệ tử này
làm xằng làm bậy, phải lo trông giữ thuộc hạ của mình cẩn thận. Chuyện cứ như
vậy thì “cứt trâu để lâu hóa bùn”, cũng chẳng ai muốn đào bới sâu thêm được
nữa….

– Oh, chuyện này có thể như vậy sao?

ánh mắt Bạch Kì Phong có chút hứng thứ nhìn vào Quân đại thiếu gia:

– Ngươi tiểu tử này thật là thâm tàng bất lộ nha… nói như vậy sự tình đêm qua
chỉ khi bắt được Chiến Thanh Phong cùng Chiến Ngọc Thụ tại chổ mới có thể định
tội Chiến Gia?

– Cho dù như thế cũng chưa chắc có thể!

Quân Mạc Tà thản nhiên nói .

-Chỉ cần Chiến Gia bên kia nắm bắt thời cơ, tuyên bố việc này là do hai kẻ bất tài Chiến gia tự mình làm ra, đồng thời đem hai người đó trục xuất khỏi gia môn, thâm chí có thể ngay tại đương trường mà xử tử. Muốn lợi dụng chuyện này để triệt tiêu Chiến gia là không có khả năng! Dù sao, Chiến gia vẫn là Huyễn Phủ đệ nhất gia, căn cơ hung hậu, nội tình kinh người, không thể tùy tiện động thủ.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận