– Mà ta cược là, nhất định kế hoạch lần này của bọn họ sẽ thất bại.
Miêu Tiểu Miêu cười cười:
– Nếu ngươi quyết định không đi, vậy thì trăm mưu ngàn kế bọn họ bày ra cũng
không có đối tượng mà thi triển. Cho nên, chỉ cần ngươi không tới là chúng ta
thắng rồi! Hơn nữa lúc ta và Chiến Thanh Phong đánh cuộc thì có rất nhiều
người chứng kiến, hắn sẽ không dám trở mặt đâu, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội
này! Mà trong trăm năm, ta sẽ có một trăm cơ hội hằng năm tiến vào Linh Dược
Viên, bây giờ coi như không được Thánh thụ chấp nhận thì ta vẫn có trong tay
ít nhất một trăm lần cơ hội!
– Cho nên, ngươi quyết định không đi, ta tuy thất vọng một chút nhưng vẫn
phải cảm tạ ngươi thật nhiều.
Miêu Tiểu Miêu nói xong những lời này, liền chuẩn bị cáo từ.
– Chậm đã! Quân Mạc Tà nghe những lời nói này thì kích động, nhảy dựng lên
nói:
– Ai nói ta không ứng chiến? Bọn hắn giờ đang ở đâu? Dẫn ta đến đó!
– Hả?
Miêu Tiểu Miêu mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn. Tên này bị phát cuồng à, tự dưng
lại phát điên cái gì thế?
– Với tài cán của bổn công tử thì sao có thể bại trong tay bọn chúng? Dẫn ta
đến đó xem! Xem ta giết bọn họ dễ dàng như thế nào! Ta sẽ không để Miêu tiểu
thư thất vọng đâu a!
Miêu Tiểu Miêu bị lời nói này của hắn làm cho tức giận đến mức cả người lảo
đảo.
Rốt cuộc hắn bị sao đây, có nghe hiểu tiếng người không vậy? Nàng thật là á
khẩu với đại thiếu gia này!
Đã nói cho hắn ngọn nguồn, bây giờ hắn chỉ cần về nhà và ngủ một giấc, không
cần quan tâm đến cái ước hội, vậy là nàng liền quan minh chính đại chiến
thắng. Không phải đây là ý định ban đầu của hắn sao, hiện tại sao lại thay đổi
quyết định?
Nhất thời trong lòng Miêu Tiểu Miêu có chút tiếc nuối, đồng thời xen lẫn thêm
một chút vui sướng. Cảm thấy vị Không Linh Thể Chất này có đảm lược, lại biết
văn chương, tài ăn nói cũng khéo léo, rốt cuộc con người hắn còn ẩn chứa những
bí mật gì nữa?
Trong ấn tượng của nàng, toàn thân Mặc Quân Dạ này như được bao phủ một lớp
sương mù, càng tìm hiểu thì càng thấy hắn là một người thâm sâu khó lường,
những bí mật dần hé lộ ra đều khiến nàng ngạc nhiên, sợ hãi, kinh hỉ.
Trong Huyễn Phủ này không có người thứ hai có thể mang lại cho mình cảm giác
này! Vị Mặc Quân Dạ này xuất hiện, chính thức khiến cho Miêu Tiểu Miêu phải
thừa nhận bốn chứ: Tuổi trẻ tài cao!
Nhất là lúc hắn chỉ thuận miệng xuất khẩu thành thơ, mỗi câu mỗi ý đều hết sức
sâu sắc, khiến người nghe trầm ngâm, đắm chìm vào trong đó không tự thoát ra
được.
Thậm chí còn sản sinh ra một loại ảo giác hết sức vi diệu, nếu như có một buổi
chiều, và một ly trà thơm mát, lẳng lặng ngồi dưới gốc cây, ngắm nhìn mây
trôi, giống như câu thơ tuyệt hảo của Mặc Quân Dạ kia, tuy chỉ là những lời
miêu tả, nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy rất thật.
Thật sự quá đẹp, nhưng lại hết sức thê lương, tuy vậy lại hết sức phù hợp với
các thiếu nữ a…
Nếu không có ước hẹn này, mình nhất định sẽ tìm mọi cơ hội để đào bới càng
nhiều bí mật của hắn càng tốt, thật là đáng tiếc.
Còn vui sướng chính là nếu vạn nhất hắn thật sự ứng chiến, ở nơi đó không chỉ
có riêng Chiến Ngọc Thụ, hơn nữa đám người bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ
cả rồi, bây giờ hắn tuy là tài hoa xuất chúng nhưng thủy chung vẫn chỉ lẻ loi
một mình, hơn nữa cấp độ huyền khí lại còn không cao. Những người đó nếu cùng
nhau bày mưu hạ nhục hắn, làm sao hắn có khả năng chống đỡ. Lúc đấy, không
biết bản thân mình sẽ lo lắng đến mức nào đây.
Nếu hắn không đi, thì chắc chắn sẽ tránh được tiết mục nhục mạ này, đối với
hắn mà nói, kết quả này mới chính là tốt nhất!
Miêu Tiểu Miêu tuyệt đối không muốn thấy cảnh hắn bị một đám quần là áo lụa
hợp lực nhục mạ tra tấn, cho nên dù thế nào nàng cũng hi vọng rằng Mặc Quân Dạ
sẽ quyết định không đi.
Hơn nữa nếu hắn không đến, Chiến Ngọc Thụ liền thua cuộc đổ ước với Miêu Tiểu
Miêu, từ đó nàng liền có trong tay cơ hội trở thành chủ nhân của Linh Dược
Viên, đây có thể nói là một mũi tên trúng hai cái đích!
Vậy mà bây giờ, người này lại đột nhiên thay đổi quyết định, làm đảo lộn hết
mọi kế hoạch!
Đấy lại còn là lúc mình đang hết sức vui sướng nói cho hắn biết chỉ cần hắn
không đi là mình có thể nắm chắc trong tay một trăm cơ hội hàng năm có thể
tiến vào Linh Dược Viên, thế mà hắn còn có thể thay đổi quyết định vào thời
khắc này! Hoàn toàn không có một điềm báo trước! Cái này gọi là gì đây a!
Biến cố xảy ra bất ngờ này khiến Miêu Tiểu Miêu không khỏi nghiến răng bực
bội!
Chẳng lẽ hắn vì nghe những lời khuyên nhủ lúc này của mình mà đổi ý sao?!
Ta phi, có đánh chết Miêu Tiểu Miêu nàng cũng không tin khả năng này sẽ xảy
ra!
Ta dám chắc rằng con người này căn bản không để tâm đến việc ta thắng hay
không?
Nghĩ thế nàng không khỏi khó chịu, hung hăng nói:
– Ngươi muốn đi tìm chết sao?
Quân Mạc Tà dương dương đắc ý nói:
– Xem ra cô nương rất coi trọng đám công tử thế gia kia, nhưng trong mắt ta
thì bọn hắn chỉ là hạng giá áo túi cơm, có tư cách gì làm khó dễ được ta? Ngay
cả tư cách tranh cao thấp cùng ta cũng không có! Chẳng qua những lời vừa rồi
của cô nương đã khiến ta thay đổi quyết định, nếu chỉ mình nàng tiến vào bên
trong Linh Dược Viên kia, xung quanh lại chỉ toàn các lão đầu tử. Cô nương đây
lại xinh đẹp như hoa vậy, cả ngày chỉ toàn đối mặt với mấy lão già đó, thật là
hết sức nhàm chán a, vì thế ta quyết định ta sẽ vào đó cùng cô!
– Cái gì? Ngươi nói muốn vào đó cùng ta?
Miêu Tiểu Miêu hết sức kinh ngạc. Hắn làm sao biết được trong Linh Dược Viên
vô cùng rộng lớn và hoang vắng? Đã thế còn nghĩ đến việc vào đấy cùng nàng.
– Đúng a, ta định vào đấy cùng với nàng, nếu có chuyện gì cũng có thể tiếp
ứng lẫn nhau, ít nhất cũng không cảm thấy buồn! Còn nói đến cái Linh Dược Viên
kia, ta từ trước đến giờ thích nhất là linh dược, ngày trước cũng đã từng tìm
hiểu về dược liệu. Mỗi lần tìm hiểu về nó, ta lại thấy đặc biệt vui vẻ thoải
mái.
Quân Mạc Tà cố tình ăn nói lung tung, vì muốn Miêu tiểu thư tin tưởng sẽ bày
ra bất cứ thủ đoạn nào, dù cho có tồi tệ đến mức nào đi chăng nữa.
– Ý định này của ngươi cũng được, có một vị đại tài tử như ngươi ở bên cạnh
bồi tiếp ta, quả thật có thể làm vơi đi không ít buồn rầu, nhưng… Linh Dược
Viên còn có một yêu cầu, ta đã nói với ngươi rồi, đối với những người còn trẻ
tuổi, mỗi lần chỉ có duy nhất một người có cơ hội tiến vào thôi.
Miêu Tiểu Miêu lo lắng nói:
– Quan trọng là điều kiện để được Thánh thụ lựa chọn thập phần nghiêm khắc,
đầu tiên là niên kỷ phải dưới hai mươi, khí tức trên người phải mang vẻ tươi
mát của thiên nhiên, như thế mới có thể có tư trách xét tuyển. Nếu không, chắc
chắn sẽ bị Thánh thụ loại bỏ…
Quân Mạc Tà tinh thần lập tức phấn khởi, nói:
– Theo lời nàng nói, chẳng lẽ gốc cây Thất Thải Thánh Thụ này đã có linh thức
rồi sao? Đã trở thành… Linh vật?
– Đúng thế! Bất quá thần trí của Thất Thải Thánh Thụ này phát triển rất chậm,
theo gia gia của ta nói, ba ngàn năm trước Thất Thải Thánh Thụ đã khai mở linh
trí. Vậy mà đến giờ linh trí của nó chỉ tương đương với một hài tử năm sáu
tuổi, chỉ mới tự nhận thức được một số việc, hơn nữa còn chưa thể tự vận động.
Đôi lúc khi đã kết thành Thánh quả, nếu kẻ không thích đến hái thì nó còn dám
đem Thánh quả giấu đi… tựa như là tiểu hài tử bày trò vậy…
Miêu Tiểu Miêu nhắc đến Thất Thải Thánh Quả thì khẩu khí liền trở nên dịu
dàng, như nhắc đến một tiểu hài tử bướng bỉnh quen được nuông chiều vậy.
Những người trong Huyễn Phủ trước đây muốn vào Linh Dược Viên hái linh dược
thì không được phép vào phạm vi trăm dặm gần Thất Thải Thánh Quả! Nếu không
toàn bộ linh dược trong phạm vi đấy sẽ đồng loạt khô héo!
– Khi nào muốn tiến vào, cần tập trung toàn bộ các tiền bối trong Huyễn Phủ
trao đổi huyền lực với nó, được nó đồng ý thì mới có thể tiến vào mà không gặp
trở ngại gì, nhưng người tiến vào vẫn phải là người trẻ tuổi và phải được
Thánh Thụ quan sát, nếu may mắn đạt được yêu cầu thì người này có thể tự do
hái dược liệu trong vòng một trăm dặm ấy. Đương nhiên vẫn phải nằm trong tầm
kiểm soát của Thất Thải Thánh Thụ, không có ngoại lệ…
– Thật là thần kỳ. Quân Mạc Tà trợn mắt há mồm nói:
– Trông nó chỉ giống như một cây cổ thụ bình thường thôi! Không ngờ lại bá
đạo như vậy?!
– Đúng a, nếu không làm sao Huyễn Phủ chúng ta lại tôn sùng nó là cây thần
thánh được?
Miêu Tiểu Miêu thở dài một hơi.
– Nhưng cái điều kiện mỗi lần chỉ được phép có một người trẻ tuổi tiến vào,
quy định này rốt cuộc là do ai lập ra a? Không thể có ngoại lệ sao? Quân Mạc
Tà trầm tư hỏi.
– Từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ, theo sách ghi chép lại, Huyễn Phủ
ngày xưa cũng đã có lần phái ra hai người trẻ tuổi làm sứ giả, nhưng như thế
đã làm Thánh thụ nổi giận, trực tiếp đuổi đi không thương tiếc! Sau lần đó,
Linh Dược Viên bị phong tỏa, trong suốt một ngàn bốn trăm năm chưa từng có ai
tiến vào, mãi đến hơn trăm năm trước, phụ thân ta cơ duyên xảo hợp có thể tiếp
quản Linh Dược Viên. Trong Huyễn Phủ, đây là nơi duy nhất mà những người cao
tầng cũng không có tư cách chỉ định người quản lý! Nếu không được Thánh Thụ
đồng ý thì bất cứ ai cũng không được phép tiến vào. Không cần nói đâu xa, ngay
cả phụ thân ta, với tư cách là chủ quản của Linh Dược Viên nhưng cũng không
thể tùy ý lấy bất cứ cành cây cọng cỏ nào trong đó cả!
– Lại còn thế nữa… Vậy trước đây lệnh tôn làm sao đạt được yêu cầu của nó?
Quân Mạc Tà càng nghe càng cảm thấy việc này hứng thú!
– Đây cũng chẳng phải là chuyện cơ mật gì, bất cứ lão nhân nào trong Huyễn
Phủ cũng biết, gia phụ ta năm đó tư chất rất yếu, ở Huyễn Phủ ai cũng xem là
đồ bỏ, căn bản là vô phương tu luyện đến cấp cao, cho dù là tới cấp bậc Chí
Tôn thấp nhất.
Trên mặt Miêu Tiểu Miêu chợt lộ điểm thống khổ, tựa hồ như cảm nhận được nỗi
bi ai mà cha mình năm đó phải chịu đựng:
– Năm đó gia gia ta kỳ vọng vào phụ thân, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi
được gì, dần mất hết hi vọng… Nhưng đột nhiên năm đó phụ thân ta bị một căn
bệnh ngoài ý muốn. Mắt thấy không chịu đựng nổi nữa thì lại là lúc Linh Dược
Viên suốt một ngàn bốn trăm năm không có ai nhập chủ, linh khí bên trong đã
tích tụ rất nhiều, vô cùng nồng đậm, gia gia ta vì cốt nhục thân tình nên mới
dùng chức quyền của mình, thỉnh cầu các vị trưởng lão cho người mang phụ thân
của ta vào, muốn dùng linh khí của Linh Dược Viên để chữa bệnh. Và do suốt một
ngàn bốn trăm năm, không ai có đủ tư cách thông qua khảo sát của Thánh Thụ,
khi ấy mọi người đều gần như đã hoàn toàn tuyệt vọng, duy chỉ còn gia gia ta
đặt niềm hy vọng vào nơi ấy…!