– Lão phu muốn gặp lệnh tôn đại nhân!
Cố Vân Dương chua sót nói. Vừa rồi hắn đã suy nghĩ qua tất cả biện pháp một
lần. Hiện giờ cũng đã biết nơi phát ra thương thế, có thể đúng bệnh hốt thuốc,
muốn giữ được tánh mạng cho Cố Phi Vũ, thậm chí làm cho hắn bình phục hẳn cũng
không phải việc gì khó khăn. Nhưng hậu quả chính là công lực không thể tiến bộ
được nữa, đây mới chính là vấn đề mà Cố Vân Dương đang suy nghĩ.
Mà biện pháp duy nhất có thể làm cho Cố Phi Vũ bình phục mà không lưu lại di
chứng, thậm chí làm cho công lực của hắn có thể tăng tiến thêm một bước, chỉ
có Thất Thải Thánh Quả! Những biện pháp khác, không một cái nào có thể tạo ra
hiệu quả như vậy!
Cho nên Cố Vân Dương không tiếc cúi người hướng Miêu Tiểu Miêu bồi tội, xuất
ra điều kiện.
Tào Quốc Phong hừ lạnh một tiếng, nói:
– Cố Vân Dương, ngươi muốn dùng Thất Thải Thánh Quả cho tôn tử ngươi trị
thương? Ngươi thật đúng là lão hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cho là Thất Thải Thánh
Quả là cải trắng trong gia viên nhà ngươi sao?
Đương nhiên, Tào Quốc Phong rất sốt ruột!
Hiện tại, trong Huyễn Phủ, có tư cách Thất Thải Thánh Quả, cũng chỉ có hai
người. Một người là Mặc Quân Dạ, một người là Miêu Tiểu Miêu. Mà Thất Thải
Thánh Quả năm trăm năm mới kết quả một lần, một lần chỉ kết được hai quả!
Hai người, mỗi người một quả. Nếu bị Cố Vân Dương đoạt đi một quả… Như vậy,
trong năm trăm năm tiếp theo trong hai người kia sẽ có một người không có gì
để ăn!
Như vậy liền phải chờ năm trăm năm! Quay đi quay lại, chính là ngàn năm tuế
nguyệt a!
Miêu gia đã lãnh đạo Huyễn Phủ từ cổ chí kim, mà Miêu Tiểu Miêu, chính là
thiên tài của Miêu gia, cũng là hòn ngọc quý của cả Miêu gia! Đến lúc đó, cho
ai, không để cho ai, chuyện tình này cũng không cần phải bàn cãi rồi!
– Tào Quốc Phong, tính toán trong lòng lão phu, ngươi còn chưa có quyền hỏi
đến!
Cố Vân Dương lạnh lùng nói:
– Đến việc phủ chủ có cho lão phu mặt mũi hay không, lại càng không quan hệ
tới ngươi!
Trong lòng Cố Vân Dương cũng rất mâu thuẫn, hắn không muốn đắc tội với Tào
Quốc Phong, đối phương dù sao cũng là Thánh Hoàng cường giả. Hơn nữa quan hệ
của hai người cũng coi như khá tốt, nhưng sự việc đã tới mức này, cũng đành
phải vậy. Nếu Thể Chất Không Linh không được phục dùng Thánh quả, tiến độ tu
luyện sẽ rất chậm, trong tương lai có thể ảnh hưởng đến đại cục của cả Huyễn
Phủ… Nhưng tôn tử của mình cũng rất trọng yếu!
– Thỉnh Cố gia gia thứ lỗi, chuyện này ta không thể làm chủ được.
Miêu Tiểu Miêu cẩn thận hồi đáp:
– Bất quá, sự tình ngày hôm nay, sau khi trở về, ta sẽ nói tường tận cho cha
cùng ông nội ta.
Cố Vân Dương thở dài một tiếng, nói:
– Một khi đã như vậy, vậy liền mặc cho số phận đi.
Hắn ôm lấy tôn tử, thân mình nhoáng lên một cái, liền từ cửa sổ bay ra ngoài,
trong nháy mắt liền vô ảnh vô tung!
Trước khi đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng!
Lời nói của Miêu Tiểu Miêu có thể nói hàm chứa một ý vị rất sâu xa. Nàng chỉ
nói sẽ đem sự tình ngày hôm nay kể cho cha cùng ông nội, nhưng đến tột cùng là
kể tranh chấp ngày hôm nay? Hay là sự tình Cố Vân Dương cầu Thánh Quả vừa rồi?
Nếu như là sự việc trước, cho dù là nói tường tận đến mức nào, cũng đều không
có ý nghĩa a! Cũng không nhất thiết phải nói tường tận a!
Cho nên, những lời nói này, chính là nàng đã tỏ vẻ cự tuyệt Cố Vân Dương rồi!
Cố Vân Dương là nhân vật như thế nào? Người đa mưu túc trí như hắn lại có thể
không hiểu sao? Cho nên, Cố lão gia tử không thể tự làm mình mất mặt, ôm lấy
tôn tử, lập tức hồi phủ. Dù sao, càng sớm bắt tay vào trị liệu, tổn thất càng
nhỏ, di chứng cũng sẽ bớt đi vài phần. Có Miêu Tiểu Miêu làm khó dễ, đã không
thể hi vọng Thất Thải Thánh Quả nữa rồi!
Tào Quốc Phong cười ha hả, hết nhìn Quân Mạc Tà, lại nhìn Miêu Tiểu Miêu, càng
nhìn lại càng cảm thấy thích ý, nói:
– Nếu không có chuyện gì, lão phu cũng nên đi rồi. Quân Dạ, ngươi chơi một
lúc, liền nhanh trở về. Lần này đi ra ngoài, đã dặn ngươi không nên gây ra
phiền toái, không thể tưởng được ngươi vẫn chọc phải phiền toái…
Nói xong, chỉnh sắc nhìn về phía Miêu Tiểu Miêu, nói:
– Tiểu Miêu tiểu nha đầu, đồ đệ ta vừa mới tới, còn chưa quen thuộc Huyễn
Phủ, nếu con không có chuyện gì khác, liền mang đồ đệ của ta đi vòng quanh một
lát tham quan đi.
Miêu Tiểu Miêu đối với Quân Mạc Tà tràn đầy tò mò, cũng đang muốn bỏ chút thời
gian điều tra kĩ lưỡng gia hỏa này một lần, nghe vậy liền lập tức đáp ứng.
Tào Quốc Phong vừa muốn đi, đột nhiên phát hiện quên cái gì, nghĩ một lúc mới
nói:
– Đúng rồi, Vương Năng và Lý Kiệt đâu rồi?
Quân Mặc Tà hàm hồ đáp:
– Hai người bọn họ …Ách… cũng không biết đã đi đâu rồi…
Hắn nghĩ trộm không biết hai con hàng kia hiện tại đang bị thưa kiện ở đâu,
ngài đừng đi tìm a….
Tào Quốc Phong giận dữ, nói:
– Chờ hai người này trở về phải trách phạt bọn hắn! Giao cho bọn họ trọng
trách như thế, lại còn có thể chỉ lo bản thân mình! Hai tên vô dụng!
Lão lắc đầu, xoát một tiếng liền bay đi, vô ảnh vô tung…
Mắt thấy hai đại thánh hoàng không vui bỏ đi, trong tửu lâu chỉ còn ba người
Miêu Tiểu Miêu, Tiểu Đậu Nha cùng Quân Mạc Tà. Ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi, không có ai mở miệng nói chuyện trước. Quân Mạc Tà sờ sờ cái mũi, thầm
nghĩ, cô nàng này thần thần bí bí, dùng khăn che đi nửa khuôn mặt nhìn kĩ đến
đâu cũng không rõ ràng được dung mạo của nàng, thật sự là ngắm hoa trong mây
mù… Trầm mặc cũng không phải là việc hay, quên đi, vẫn là bổn công tử có tu
dưỡng, mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc này vậy.
– Ách, hai vị cô nương, không biết hai vị đưa tại hạ tới đây, rốt cục là có
chuyện gì?
Lúc này, Quân Mạc Tà mới nhớ tới, hai cô bé này đem mình đi theo tới đây,
chuyện gì cũng chưa kịp nói. Đầu tiên là một trận giương cung bạt kiếm, sau đó
lại đến việc Cố Phi Vũ hôn mê bất tỉnh trở về…
Gợi ra chuyện này quả thật có chút cứng ngắc, bất quá, cuối cùng cũng tìm ra
một lý do để có thể mở miệng.
– Kỳ thật cũng không có đại sự gì lớn.
Lúc này, Miêu Tiểu Miêu nói chuyện đều trải qua suy nghĩ thật lâu, cân nhắc
thật kĩ, thận trọng muốn chết. Trước mặt Mặc Quân Dạ, Mặc đại thiên tài này,
tuy vẻ mặt của hắn rất trung hậu thành thật, nhưng trên thực tế trong bụng đầy
âm mưu quỷ kế. Một khi đắc tội với hắn nhất định không phải chuyện đùa giỡn.
Nói không chừng một lúc nào đó hắn mãnh liệt cắn ngươi một ngụm, không cắn tới
mức da tróc thịt bong tuyệt đối không dừng lại. Nếu có thể không trêu trọc vào
hắn tốt nhất là không nên trêu trọc.
Lại nói, không thể nhìn bề ngoài mà đoán được một người.
– Kỳ thật tiểu nữ tử nghe nói Mặc công tử là bậc kỳ tài ngút trời, đi tới
Huyễn Phủ chúng ta, làm cho Huyễn Phủ lại nhiều thêm một vị thiếu niên anh
kiệt tiền đồ vô lượng. Mấy ngày nay nghe các vị tiền bối nói, liền sinh ra ý
tứ muốn kết bạn cùng công tử, không ngờ phong ba nổi lên, không hợp ước nguyện
ban đầu, cũng có chút ngoài ý muốn.
– Ha ha ha, quả thật cô nương quá ưu ái tại hạ rồi…
Quân Mạc Tà cười khan một tiếng nói:
– Kỳ thật tại hạ cũng không có điểm gì đặc biệt hơn người, cũng chỉ là một
con người bình thường, cũng có một cái miệng, một cái mũi cùng hai con mắt.
Chính là có điểm đẹp trai một chút, dễ nhìn một chút mà thôi. Bị đánh chắc
chắn sẽ đau, bị đao chém nhất định phải chết. Lúc này cô nương nhìn đến ta,
tin tưởng trong lòng cô đang rất thất vọng phải không?
Miêu Tiểu Miêu mở to đôi mắt đẹp, nhìn thấy hắn một hồi lâu mới cà lăm nói:
– Không… Không có thất vọng.
– Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Quân Mạc Tà thở dài nhẹ nhõm, tự giễu nói:
– Ta còn tưởng rằng hai ngày này không còn đẹp trai như trước… Nguyên lai mị
lực của ta vẫn vậy, lòng ta cũng có chút an ủi.
Tiểu Đậu Nha ở bên cạnh cười ra tiếng, Miêu Tiểu Miêu nghe được Quân đại thiếu
gia khoe khoang tự đề cử, cũng không nhịn được buồn cười, đưa tay lên che
miệng cười trộm một tiếng. Quân đại thiếu lắc lắc đầu nói:
– Nhìn hai người các cô cười như vậy, thật sự mệt chết đi! Muốn cười thì cười
thôi, cần gì phải che miệng, nhìn ta cười này, phải cười như này mới đủ sảng
khoái, ít nhất cũng đủ thoải mái sung sướng.
Nói xong, hắn ngẩng đầu, vận khí vào đan điền, cất tiếng cười lớn:
– Ha! Ha! Ha! Ha…
Lực sát thương của tiếng cười này thật lớn a!
Hai tiểu la lỵ cũng không nhịn được nữa, song song ôm bụng lảo đảo, cười đến
rua rẩy:
– Tại sao các cô vẫn còn cười như thế? Xem ra kiểu cười của ta đối với các cô
vẫn có chút khó khăn.
Quân đại thiếu nghiêm trang cau mày, tựa hồ tận lực suy tư một hồi, nghiêm mặt
nói:
– Hoặc là các cô có thể thử cười như thế này xem, dường như cũng rất thích
hợp với các cô…
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, nhíu nhíu lông mi:
– Ha ha ha ha…
Động tác cùng thanh âm này là bắt chước đầy đủ bộ dáng của Tinh Gia (ai rành
bọn ngôi sao Trung Quốc vào chỉ cái, không biết con này là ai luôn ^^!), vừa
cười, bả vai vừa thẳng lên. Nụ cười tổng cộng chỉ có bốn tiếng, cũng là một
tiếng phát ra bốn âm thanh, đầy đủ trầm bổng, diễn cảm phong phú…
– Ha ha ha ha………
Rốt cuộc hai cái tiểu la lỵ cũng bất chấp mất tự nhiên, vỗ bàn cười lên ha hả,
cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt, cái miệng nhỏ nhắc mở rộng hết cỡ, mơ hồ có thể
thấy được đầu lưỡi hồng hồng bên trong….
– Nhìn xem, như vậy có phải thực thích, thực thoải mái không? Cảm giác được
thân thể thả lỏng không? Đặc biệt thống khoái!
Quân Mạc Tà nghiêm mặt nói:
– Như vậy mới có thể đem bản tính thật sự của cô bộc lộ! Muốn cười liền cười
thật lớn, tận tình cười, cười thật tiêu sái, tự nhiên. Cười chính là trong
khoảnh khắc sung sướng mới có thể cất lên. Nếu là trong khoảnh khắc đó còn
muốn khống chế bản thân, tuân theo quy củ, như vậy nụ cười còn có ý nghĩa gì
đây?
Quân Mạc Tà đột nhiên nói:
– Nhân sinh trên đời này, vốn cũng chỉ một kiếp sống mà thôi, đau khổ lẫn
lộn, khó có được những khoảng thời gian vui sướng. Vô luận là sinh ly tử biệt
hay yêu hận tình cừu, đều khiến cho người ta cảm thấy ảm đạm. Cho nên, chúng
ta phải nắm chặt mỗi một lần, mỗi một thời gian khoái hoạt, tận tình vui vẻ.
Không biết tới lúc nào, mới lại có thể cười vui vẻ như vậy…
Hắn nói những lời này, âm điệu trầm thấp, lại làm dấy lên sự đồng cảm trong
lòng hai nàng.
Miêu Tiểu Miêu hơi hơi thở dài một tiếng, cúi đầu nói:
– Không sai… Nhân sinh có thể cười vui như vậy, thật sự quá ít. Mà ưu sầu
khốn khổ, tại sao lại nhiều như vậy… Những lời này của Mặc huynh, quả nhiên
là nói đúng bản chất của nhân sinh a.
Lúc trước, nàng luôn gọi Quân đại thiếu gia là “Mặc công tử”, thế nhưng lúc
này lại vô thức cải biến xưng hô thành “Mặc huynh” hiển nhiên quan hệ của hai
bên đã gần hơn một bước.
Quân Mạc Tà ha ha cười, nói:
– Xin hỏi Miêu tiểu thư, trước hôm nay, lần cuối cùng cô cười là khi nào? Còn
nhớ rõ sao?
Miêu Tiểu Miêu trong ánh mắt lộ ra vẻ suy tư, chậm rãi lại trở thành sầu não
từ đáy lòng, trầm lặng nói:
– Ta không nhớ rõ, cũng nhớ không được…
Quân Mạc Tà yên lặng thở dài một tiếng, nói:
– Nhân sinh cũng chỉ như một giấc mộng, chỉ trong trong chớp mắt mà thôi. Hôm
qua tóc còn đen, sáng nay đầu đã bạc trắng. Hãy vui vẻ mà đi qua cuộc sống
này, nếu không, chẳng phải là cô phụ tuổi thanh xuân ngắn ngủi này sao?