Mắt thấy bảy vị Thánh Hoàng của Huyễn Phủ càng lúc càng xa, nhóm hắc y nhân
này rốt cục đình chỉ hành động, nhìn nhau, cười ha ha, một người trong đó nói:
– Trải qua việc hôm nay, Tam Đại Thánh Địa và Phiêu Miểu Huyễn Phủ từ nay về
sau sẽ không chết không thôi. Kế này của công tử quả nhiên là hiểm độc.
– Không dễ như vậy đâu. Dù sao, cao tầng hai bên đều có ước định với nhau;
nhưng cho dù không phải là không chết không thôi thì song phương cũng không
thể tiếp tục hợp tác như lúc trước được nữa.
Một tên sờ sờ cằm nói:
– Mà bảy vị Huyễn Phủ Thánh Hoàng kia thực lực quả nhiên là cực kỳ mạnh mẽ,
thân lâm vào hiểm cảnh như vậy, đồng thời đối mặt với mười người chúng ta hợp
lực chặn đánh, thế nhưng vẫn có thể đối phó, mạnh mẽ đột phá, làm cho chúng ta
có không ít người bị trọng thương. Thánh Hoàng Huyễn Phủ uy danh quả nhiên là
danh bất hư truyền.
Hắc y nhân nói xong liền tháo lấy tấm che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh như
ngọc. Nếu Tào Quốc Phong nhìn thấy chắc chắn sẽ bật thốt lên: Sao lại là
ngươi?
Người này chính là Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân.
Không cần nói những người khác dĩ nhiên cũng là người của Quân Mạc Tà.
Lần chặn đánh này vốn là một kịch bản trong kế hoạch của Quân Mạc Tà, không
thể bỗng dưng có chuyện dễ dàng đoạt được kỳ tài Không Linh thể chất. Nếu
không thì trong kế hoạch lúc sau làm sao khiến kẻ khác tin được chuyện tốt
bánh bỗng dưng từ trên trời rơi xuống?
Cho nên Quân Mạc Tà tỉ mỉ an bài hành động chặn giết lần này. Đương nhiên đây
chỉ là giả, cuối cùng bất kể như thế nào cũng phải thả họ đi. Nếu đem bảy vị
Thánh Hoàng kia toàn bộ đều làm thịt thì kế hoạch của Quân Mạc Tà sao có thể
thành công?
– Không sai, chúng ta dù sao cũng có mười một vị Thánh Hoàng.
Đám người đang thảo luận sôi nổi kia, thì ra là mấy vị Thánh Hoàng của Thiên
Phạt từng trông coi phong ấn của Cửu U Thập Tứ Thiếu trước kia!
Lúc này, đám người mai phục phía sau cũng đã ra ngoài, số lượng tuy nhiều
nhưng trong chiến đấu với Thánh Hoàng thì số lượng chẳng có tác dụng là bao:
Những người này tất cả đều là thành viên “Tàn Thiên Phệ Hồn”, trong bọn họ
thực lực cao nhất chỉ là Thánh Giả cấp bốn, thực lực cỡ này đã rất mạnh nhưng
đối phó với đám người Tào Quốc Phong cấp bậc Thánh Hoàng thì vẫn còn xa mới
đủ. Một khi chân chính đối mặt thì chỉ có chịu chết.
Nên bọn họ chỉ ở đằng xa, điên cuồng gào thét mà không có hành động nào khác.
Đây cũng có thể xem như là có đảm lược lắm rồi.
– Tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành. Đi, lão tử mời mọi người uống rượu.
Đây là âm thanh của Ưng Bác Không, hắn vung tay lên, hùng hổ nói.
– Tiểu tử ngươi bao nhiêu tuổi mà dám xưng lão tử trước mặt bọn ta? Ngươi còn
nhỏ lắm a.
Lộc Thánh Hoàng cất tiếng, chỉ thấy hắn đảo mắt nhìn Ưng Bác Không, tỏ vẻ rất
không hài lòng.
Ưng Bác Không rụt rụt cổ, đối với vị đang kêu hắn là tiểu tử cũng không dám có
ý kiến gì. Người ta ít nhất cũng đã sống hơn nghìn năm, mình mới sống có sáu
bảy mươi tuổi, trước mặt bọn họ mà tự xưng lão tử quả thật là làm trò cười mà.
Người ta kêu mình là tiểu tử cũng không oan.
– Để trừng phạt tiểu tử ngươi, khi uống rượu, lão phu sẽ dùng hình dạng thật
của mình.
Lộc Thánh Hoàng dương dương tự đắc tuyên bố, mấy vị Thánh Hoàng khác của Thiên
Phạt sâm lâm cũng sôi nổi phụ hoạ, xoa tay, thề phải uống thống khoái, không
say không về.
Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân nhìn nhau, cả hai gần như ngây ngốc, không
khỏi cười khổ một tiếng: Nếu bọn hắn hiện nguyên hình, thân thể cực kỳ to lớn
thì bọn hắn uống hơn mấy vạn cân rượu may ra mới say.
Ba ngày sau đó Ưng Bác Không vuốt vuốt túi tiền nhẹ tên của mình, khóe miệng
run rẩy….
– Rốt cục cũng đã gần tới rồi. Chỉ cần qua ngọn núi phía trước kia thì tới
cửa Huyễn Phủ rồi.
Bạch Kỳ Phong chỉ về phía trước, vẻ mặt thả lỏng. Lúc trước hắn bị thương tuy
không nhẹ nhưng trải qua mấy ngày điều dưỡng đã không có gì đáng ngại nữa rồi.
Năng lực tự chữa trị cường hãn của Thánh Hoàng quả thực có hiệu quả.
Từ trận chiến hôm ấy, đoàn người vẫn đứng vững trước áp lực, thoát ra khỏi khu
rừng. Bạch Kỳ Phong rốt cục cũng không thấy áy náy lắm nhưng vẫn còn có chút
ngượng ngùng. Mọi người cũng đều biết nhưng lại không nói ra, để khỏi làm hắn
xấu hổ.
Lúc này, Quân Mạc Tà vẫn do một vị Thánh Hoàng ôm trong lòng, vẫn trong trạng
thái hôn mê bất tỉnh. Trong suốt đoạn đường này, mọi người đã thay phiên nhau
bế hắn.
Đối với sinh mệnh lực cường hãn của tiểu tử này, bảy vị Thánh Hoàng cũng cảm
thấy kỳ lạ. Mỗi người đều cảm thấy hắn có thể tắt thở bất cứ lúc nào nhưng lại
không tắt thở, một đường kiên trì tới giờ, nếu hắn qua được giai đoạn này thì
tiền đồ vô lượng.
Có vẻ như truyền huyền khí vào cơ thể hắn cũng không ăn thua, không có chuyển
biến tốt đẹp nhưng cũng không có dấu hiệu xấu đi. Lúc đầu, mọi người còn lo
lắng tiểu tử này ngàn vạn lần đừng có cố gắng đến lúc này rồi lại ô hô ai tai,
nhưng giờ thì lại rất yên tâm. Xem dạng này thì hắn nhất định là không chết
được.
Quân Mạc Tà mấy ngày nay cũng đang lo lắng: Mẹ nó chứ, bọn người này tại sao
đi chậm như vậy? Mỗi ngày phải nằm trên tay các ngươi, các ngươi tưởng dễ chịu
lắm sao? Cái mông của ta rộp lên hết cả rồi. Thật vất vả, rốt cục cũng gần tới
cửa rồi. Quân Mạc Tà thở ra một hơi. Xem như cũng sắp xong rồi. Đợi đến lúc
gặp lang y của Huyễn Phủ, ta nhất định sẽ cho hắn nở mặt nở mũi… Chỉ cần một
liều thuốc ta sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Nhưng việc tốt thường không suôn sẻ, cổ nhân nói quả không sai.
Nhóm Thánh Hoàng đang lúc cao hứng phấn chấn thương lượng việc sau khi về
Huyễn Phủ thì đột nhiên:
– Bảy người các ngươi cư nhiên còn vọng tưởng về tới Huyễn Phủ sao?
Một thanh âm buồn bực vang lên:
– Phàm là người làm bổn công tử bị thương thì sao có thể trốn thoát chứ? Nếu
không để lại chút phí tổn thì còn đâu là thể diện của bổn công tử?
Thanh âm lạnh như băng cao ngất vang lên. Một bóng người vô thanh vô tức xuất
hiện trước mặt mọi người.
Người đó một thân hắc y, giống như bóng ma đột nhiên xuất hiện. Mặc dù hiện
giờ đang là ban ngày, mọi người vừa gặp hắn liền cảm giác giống như đang thấy
quỷ.
Người trước mắt một đầu tóc đen thui, tóc dài xõa từ trán xuống tận vùng eo,
dáng người cao to, hai chân thon dài (DG: Móa, thằng này giống con gái quá),
tuy rằng gần trong gang tấc nhưng không thấy rõ bộ dạng hắn cho lắm; duy chỉ
có cặp mắt sáng như điện, lóe ra sát khí âm hàn vô tận. Mọi người nhìn hắn có
cảm giác như thấy một ngọn núi cao trước mắt.
Không thể so sánh.
Không thể đánh bại.
Người hiện thân này dĩ nhiên là Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Thanh âm kia vừa mới vang lên thì bên này Quân Mạc Tà đang mắng loạn trong
bụng: Con mẹ nó, Cửu U Thập Tứ Thiếu ngươi sao lại tìm người ở chỗ này chứ?
Tại sao lại xuất hiện ngay lúc này? Nếu ngươi phá hỏng kế hoạch của ta thì xem
tương lai ta chà đạp lão bất tử ngươi như thế nào.
Lúc này đây, khi nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu, bảy người Tào Quốc Phong đều
có một cảm giác kinh ngạc: Hắn đã thay đổi. Lúc trước Cửu U Thập Tứ Thiếu tuy
rằng tàn nhẫn đoạn tuyệt, nhưng cũng không đáng sợ như bây giờ.
Giờ nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu như thấy Địa Ngục. Cả người mơ hồ, nhìn
không thấu.
Không hề nghi ngờ, thương thế lúc trước của hắn đã hoàn toàn đã khôi phục.
Phong ấn lực lượng qua nhiều năm và toàn bộ nội thương, ngoại thương đã khỏi
hẳn. Cửu U Thập Tứ Thiếu hiện tại chính là đang ở giai đoạn đỉnh cao nhất.
Bảy người Tào Quốc Phong nhìn nhau trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ tới
điều này.
Nhưng cũng chính vì vậy mà bảy người tự đáy lòng nổi lên sự tuyệt vọng. Lúc
trước bảy người Phiêu Miểu Huyễn Phủ và người của Thiên Thánh cung, Tam Đại
Thánh Địa, tổng cộng hơn hai mươi vị Thánh Hoàng vây công Cửu U Thập Tứ Thiếu
sau khi đột phá phong ấn chỉ còn hai ba thành công lực còn bị hắn giết mất mấy
người, làm trọng thương mấy người, sau đó thân mang trọng thương trốn thoát.
Hiện giờ, hơn hai mươi vị Thánh Hoàng lúc đó cũng chỉ còn lại có bảy người đối
mặt với Cửu U Thập Tứ Thiếu ở trạng thái đỉnh phong. Có thể đánh một trận sao?
Tào Quốc Phong mặt xám như tro tàn, bước tới trước nhóm của mình, thản nhiên
nói:
– Nếu Thập Tứ huynh đã tìm tới cửa đòi nợ, thân mang nợ, chúng ta tự nhiên
sẽ không trốn tránh. Ngươi muốn như thế nào cứ nói thẳng ra. Thân tại giang
hồ, sớm hay muộn cũng chịu một đao. Huynh đệ Tào mỗ bảy người đối với sự tình
hôm nay sớm có chuẩn bị, cũng chờ mong đã lâu. Có thể chết dưới tay Cửu U Thập
Tứ Thiếu danh chấn thiên hạ so với chết bệnh trên giường tốt hơn rất nhiều.
Mời!
Cửu U Thập Tứ Thiếu cười quái dị một tiếng nói:
– Ngươi cho là làm ra bộ dạng thấy chết không sợ, dõng dạc ung dung chịu
chết, bổn công tử có thể vì anh hùng gặp anh hùng sẽ cho ngươi một con đường
sống hay sao? Nói cho ngươi biết, hôm nay mặc kệ các ngươi quỳ xuống cầu xin
tha thứ hay liều chết chiến đấu hay thúc thủ chờ chết thì cũng chỉ có một kết
quả thôi. Trên thế gian này, không có ai có thể cứu được các ngươi nữa đâu.
Hai mắt của hắn trừng lên, âm trầm quát:
– Bảy người các ngươi, hôm nay bổn công tử không thể không giết!
Bọn hắn đều giận dữ ra mặt. Dù nói thế nào thì cũng đều là Thánh Hoàng cao
thủ, há có thể để cho người khác vũ nhục? Chết thì chết cũng chỉ trách bản
thân kém cỏi mà thôi.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hai mắt hàn mang lóe ra, không chút cảm xúc, cả người nhẹ
nhàng tiến tới. Đúng lúc này một âm thanh nhỏ như muỗi kêu truyền đến tai Cửu
U Thập Tứ Thiếu:
– Trời ạ, có phải không vậy, sao ngươi lại chơi ta như vậy… Thật vất vả ta
mới lừa được bọn hắn đưa ta vào Huyễn Phủ, ngươi lại đến quấy rối, ta và ngươi
có thâm cừu đại hận lớn như vậy sao?
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhất thời ngẩn ra. Ánh mắt lạnh lẽo không để lại dấu vết
nhìn về hướng truyền ra âm thanh liền phát hiện Quân Mạc Tà đang nằm giống như
cái bánh bao thiêu trên tay Tào Quốc Phong. Trong lòng hắn đột nhiên cười khổ:
“Con mẹ nó, tại sao lại là tiểu tử này? Lão tử còn phải trả lại nhân tình cho
thầy trò ngươi tới bao giờ đây, thật là làm cho bổn công tử buồn bực đến
chết!”