Thế cục trước đây hoặc sau này sau khi trận chiến kết thúc đã không còn quan
trọng nữa.
Hiện giờ, bảy người “Tàn Thiên Phệ Hồn” vận dụng Thất Tinh Bắc Đẩu trận tuy
rằng chiếm được ưu thế nhưng cho dù là ưu thế lớn hơn nữa cũng không dễ dàng
dành thắng lợi, lại càng không nói tới thắng lợi tuyệt đối. Mà Quân Mạc Tà cần
chính là toàn thắng, không phải là thắng thảm. Nhưng trước mắt là cuộc đấu
giữa các Thánh Giả nhị cấp, hai bên đều có sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ.
Cho dù là bị vây khốn trong nghịch cảnh, chỉ cần quyết tâm cũng có thể tạo ra
thế cục lưỡng bại câu thương.
Quân Mạc Tà sở dĩ có thể một kiếm diệt sát Thánh Giả là bởi vì thứ nhất hắn ẩn
thân đánh lén, xuất kỳ bất ý, thứ hai lúc hắn ra tay, công lực đã vượt xa Hạ
Đông Đình nên mới có thể một kích đắc thủ, lại dùng huyền khí cao hơn mấy bậc
của mình thiêu huỷ kinh mạch đối phương, không cho hắn một cơ hội nào để giãy
chết.
Bằng không, lấy thực lực mạnh mẽ Thánh Giả ba cấp của Hạ Đông Đình cùng với
năng lực chữa trị cường hãn thì tuyệt không thể bị chết vô thanh vô tức như
vậy được.
Chỉ cần không bị phân thây đương trường cho dù là có bị đâm trúng tim, thậm
chí đã cho dù là trái tim bị bạo chấn vỡ nát thì Thánh Giả vẫn có thể dùng
huyền khí mạnh mẽ của mình che lồng ngực, đình chỉ sự tuần hoàn máu, duy trì
tình trạng đó ít nhất được một ngày chứ không đến mức phải chết liền tại chỗ.
Trước mắt, bảy người “Tàn Thiên Phệ Hồn” chính là đang gặp phải cục diện nguy
hiểm như vậy.
Đối mặt với đối phương là bảy người huynh đệ tình thâm, nếu đối phương bộc
phát ra hết sức chiến đấu, đồng thời liều mạng tử chiến, hoàn toàn có thể kéo
Thất Tinh trận chôn cùng với họ, cùng nhau đi xuống U Minh tuyền.
Cho nên Quân Mạc Tà ngay từ đầu đã sắp xếp chiến thuật: Tổn thương mười ngón
tay không bằng một chiêu chặt đứt.
Vào trận liền chủ động tiến vào trạng thái phòng thủ nghiêm mật và phản
kích, tuyệt không chủ động tấn công. Chậm rãi khống chế cục diện, tích tụ ưu
thế, sau đó đem ưu thế chuyển sang thắng thế tuyệt đối; rồi đột ngột tấn công,
chấp nhận bị thương, bảy người lao lên đồng thời đối phó một người. Cố gắng
dưới một kích đem tên đó loạn đao phân thây, diệt sát đương trường.
Chỉ có giết một người trước, phá Thất Sát trận do bảy người liên thủ mới khiến
thế công của đối phương không còn phát huy đến trạng thái mãnh mẽ nhất; cho dù
đối phương bởi vì cái chết của huynh đệ mà phát động công kích điên cuồng nhất
để trả thù thì chỉ cần bên ta tiến vào trạng thái phòng thủ chặt chẽ thì sẽ
không phải lo lắng điều gì, chờ đến lúc thế công đối phương giảm xuống thì có
thể tiến hành phản kích hàng loạt.
Đương nhiên, tình huống lý tưởng nhất là đối phương vì một người đã chết, sáu
người còn lại vì cái chết của huynh đệ đồng tâm mà đau xót, chiến lực không
còn, từ đó có thể thừa thắng xông lên đem toàn bộ sáu người giết sạch.
Chiến cuộc bây giờ đang phát triển theo phán đoán của Quân Mạc Tà. Kiếm quang
như mưa to trút xuống, mỗi người trong Thất Sát trận vẫn khí định thần nhàn,
tuy rằng từ lúc khai chiến cho tới bây giờ luôn luôn là do bọn hắn chủ công
hao tổn thể lực nhưng bọn hắn thủy chung không nóng không vội.
Thực lực của đối phương quả nhiên nằm ngoài dự đoán nhưng nhóm người bọn họ đã
trải qua mấy trăm năm sống chung, chiến đấu, đối với cục diện giằng co như vậy
cũng không xa lạ gì, chỉ cần thế công vẫn do mình nắm trong tay thì cho dù là
quyền chủ động của cuộc chiến có nằm trong tay đối phương cũng không có gì
đáng ngại.
Thủ lâu tất mất chính là một đạo lý không có gì xa lạ đối với người luyện võ.
Nhóm người mình có sức chiến đấu liên tục rất mạnh, lúc trước không phải là
không có người định dùng chiến thuật tiêu hao bảy huynh đệ bọn họ nhưng cuối
cùng lại bị tổn hao ngược lại. Hơn nữa, bảy người đối phương luận tu vi, công
lựcđều yếu hơn nhóm mình, sao có thể ngoại lệ trong cuộc chiến này?
Ánh đao giống như một tấm màn che phủ, mưa gió không lọt, bảy hắc sắc thân ảnh
tốc độ càng ngày càng nhanh, trong đó phương vị thay đổi cũng càng ngày càng
thường xuyên, một người nhảy lên, vị trí chưa ổn định thì sáu người còn lại
cũng theo thứ tự nhảy lên, cho dù là thay đổi giữa không trung nhưng ánh đao
như áo trời thủy chung không đứt đoạn.
Bỗng nhiên ở giữa không trung lộ ra một luồng bạch quang, hắc sắc thân ảnh
hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại một dòng ánh sao đang uốn
lượn, bay qua lại giữa sân.
Với tốc độ cao, nương theoThất Tinh Bắc Đẩu, Thất Tinh trận thành công mượn
lực lượng của thiên không, đem bản thân biến ảo thành một đạo ánh sáng kỳ
diệu.
Mọi người vây quanh thấy vậy đều đều kinh hô, đao mang điên cuồng phát ra, tạo
thành ánh sáng bảy màu rực rỡ chói mắt. Ánh đao giờ khắc này giống như bầu
trời bị bùng cháy giữ dội, không thể nhìn bằng mắt.
– Đê tiện!
Trong trận chiến truyền ra một tiếng mắng tức giận sau đó là tiếng kim loại va
chạm tạo nên những tiếng nổ lớn.
Bảy người trong Thất sát trận khi vừa nhìn thấy cảnh này thì toàn bộ đã hoàn
toàn tập trung chú ý đề phòng. Nhưng bọn hắn trăm triệu lần cũng không ngờ đối
phương dựa theo thứ tự lướt tới, tay vung đao đâm thẳng.
Giờ khắc này, đại đao trong tay bọn họ không ngờ giống như trường kiếm đâm
thẳng tới.
Đây không thể nghi ngờ là chiêu cổ quái nhất. Hơn nữa song phương rõ ràng còn
còn cách nhau hơn một trượng, chẳng lẽ bọn hắn sẽ xông tới. Ý nghĩ này chợt
lóe lên đúng thời khắc Thất sát trận nghênh đón đợt xông tới đầu tiên của đối
phương, điều này quả làm bọn họ không thể tin, chiêu thức có vẻ ti tiện nhưng
đột nhiên xuất hiện biến cố: Bảy thanh đao trên tay bảy đại hán áo đen đột
ngột đồng thời bắn ra một đạo đao mang như lưu tinh hướng về bảy người đâm
tới.
Đao trong đao, quỷ thần đều khiếp đảm. Xưa nay, vô độc bất trượng phu, chém
hết cừu nhân chớp mắt.
Đúng là một đao quỷ thần khó lường.
Bảy người đồng thời hoành kiếm đón đỡ nhưng đối với lực đạo của cú ném này
thật sự quá lớn, làm cho hổ khẩu bảy người mơ hồ run lên. Đúng lúc này, thất
đao hợp thành một tòa núi đao, ầm ầm hướng về vị trí trung ương trong Thất sát
trận, đồng thời bổ xuống.
Giờ khắc này ánh đao thê lương mà diễm lệ dị thường, thế nhưng xa xa vượt ra
khỏi ánh đao lóe lên, người sáng suốt vừa nhìn liền biết bảy chuôi đao vừa ra
khỏi vỏ này tuyệt đối cổ quái.
Đây mới là sát thủ chân chính.
Đao trong đao, đúng là thần binh lợi khí chưa hề lộ diện. Thần binh lợi khí
như vậy, cũng không phải chỉ có ba thanh mà là hơn ba trăm, mỗi người được
trang bị một thanh.
Thắng bại trận chiến được quyết định ở một đao này.
Thất Sát trận trong thời khắc này phạm phải ba sai lầm trí mạng. Thứ nhất,
không ngờ tới đối phương trong đao còn có đao. Thứ hai, không ngờ đao của đối
phương là thần binh lợi khí. Thứ ba, thật không ngờ đối phương sẽ tiến công
vào tâm trận.
Vô luận công kích đầu hoặc đuôi so với trung tâm trận đều dễ hơn không ít. Cho
nên bọn hắn một mực chú ý đối phương phản kích, đã phòng thủ kín kẽ. Nhưng
ngay lúc này, bọn hắn phát giác ra mình hoàn toàn sai lầm.
Ánh đao như lửa, sáng như tuyết, như ác ma trong Địa Ngục há hốc miệng, lộ ra
răng nanh dữ tợn.
Ở tâm trận Thất Sát, lão đại dùng hết công lực toàn thân, phóng ra, vượt lên
trước đón đánh. “Keng”, đao thứ nhất như sấm sét hung hăng chém xuống thân
kiếm của hắn.
Một kích này, đối phương chuẩn bị không biết bao lâu, một đao toàn lực không
hề giữ lại. Nhất đao tất sát.
Thế nhưng hắn lại vội vàng ứng phó.
Kiếm trong tay hắn tuy rằng cũng xem như lợi khí hiếm thấy nhưng so với thần
binh do Quân Mạc Tà dùng tiên pháp rèn nên thì kém hơn không chỉ là một cấp
bậc. Sau khi huyền khí va vào nhau thì một đao một kiếm chính diện tiếp xúc,
một tiếng vang nhỏ, trường kiếm đã bị đao chặt gãy.
Đại đao hoàn toàn không dừng lại tiếp chém xuống.
Huyết quang phụt ra.
Một đao này chém vào bả vai Thất Sát lão Đại, thế đao mạnh mẽ, cơ hồ bổ tới
lồng ngực. Đồng thời, lực đao mạnh mẽ đem cả người của hắn đè ép xuống, cả
người lún xuống dưới đất tới đầu gối.
Hắn điên cuồng hét lên một tiếng trở bàn tay đánh ra, “Phanh”, trúng ngay ngực
của hắc y nhân, dưới huyền khí phản kích mạnh mẽ của hắn, người áo đen kêu lên
một tiếng đau đớn, trường đao mang theo một dãy huyết quang theo hắn bị đánh
bay ra ngoài, hai người đồng thời phun ra một ngụm tiên huyết.
Gần như ngay lập tức, đao thứ hai chém vào bả vai trái của hắn, xương bả vai
nhất thời bị chặt đứt, thế đao chém thẳng vào tới gần vị trí ngực. Thất sát
lão Đại điên cuồng hét lên một tiếng, một cước đá trúng bụng người áo đen này,
đem cả đao và người hắn đá bay ra ngoài. Trên người đầm đìa máu tươi, huyền
khí điên cuồng vận chuyển, nháy mắt bay ra khỏi cơ thể hướng về phía vai trái
như muốn kéo lại, giống như đang muốn tự động hàn gắn. Nhưng trên mặt của hắn
chỉ còn lại một nỗi tuyệt vọng.
Bởi vì đao thứ ba và đao thứ tư đã tới, chuẩn xác bổ vào vị trí của đao thứ
hai.
“Phập”, vai trái chưa kịp khép lại thì đã bị chém bay ra ngoài.
Cái này cũng tính là xong, đao thứ năm, thứ sáu cũng như tia chớp chém vào vị
trí đao thứ nhất. Lúc này Thất sát lão Đại không còn lực chống đỡ, ngửa mặt
lên trời kêu thảm thiết hoàn toàn không giống tiếng người, giương mắt nhìn nửa
người với cánh tay phải bay ra ngoài, tay phải còn nắm chặt thành trường kiếm.
Ánh mắt của hắn nhìn trường kiếm lộ ra vẻ không cam lòng. Hai bên thân thể hắn
đều lộ ra nội tạng.
Máu tươi đầm đìa… Nóng hổi!
Nhưng hai chân hắn còn đang lui. Hắn chẳng phải không biết mình đã không thể
sống sót nhưng hắn là lão Đại, thân là lão Đại phải có trách nhiệm. Hắn biết
nếu mình đương trường chết tại chỗ sẽ tạo thành đả kích lớn như thế nào đối
với huynh đệ của mình. Cho nên, cho dù là phải chết, hắn cũng muốn lưu lại một
hơi cuối cùng.
Ít nhất cần phải nói một câu. Một câu nói kia có khả năng giúp đỡ sáu huynh đệ
hắn tìm lại một con đường sống.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, hắn vĩnh viễn mất đi cơ hội này.
Người thứ bảy, đao thứ bảy đã tới. Theo lỗ hổng trên thân bên phải đâm thẳng
vào, xông thẳng ra phía bên kia, lộ ra mũi đao sáng lóa, biến lục phủ ngũ tạng
và đan điền của hắn thành một đống hỗn độn.