Tất cả cao thủ của Tam Đại Thánh Địa tất cả đều kinh hãi la lên, đơn giản bởi
vì có hai người từ hướng rừng trúc bước tới làm bọn họ tiếp tục nói không nên
lời.
Hai người kia – một nam một nữ, rất có ấn tượng với đám người Tam Đại Thánh
Địa, chính bởi bọn họ từng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Tam
Đại Thánh Địa! Nhất định phải bị diệt trừ mới có thể yên tâm ngủ ngon được.
Đã từng có một quãng thời gian, Tam Đại Thánh Địa với hai cái tai họa này rất
ư là yên tâm, cũng không có gì kì quái. Đã cấp cho bọn họ cái uy hiếp khủng
bố, hai người này chắc chết không còn nghi ngờ gì nữa. Một người đã bị Thánh
Giả vây công đến chết, cùng với ba vị Thánh Giả đồng quy vu tận. Kẻ kia thì
chết ngay tại đại bản doanh ở Thiên Phạt Sâm Lâm, đích thân Thánh Hoàng Triển
Mộ Bạch tự mình ra tay đánh lén giết đi, còn thêm một Xà Vương Thiên Tầm táng
thân theo nữa cơ mà!
Tóm lại, hai người kia đã trở thành người chết, đã trở thành quá khứ. Tính ra
Tam Đại Thánh Địa đã phi thường an tâm nhàn nhã quên đi trong vòng ba tháng
qua, nhưng hiện tại, ngay tại thời điểm này, tựa hồ tất cả đều đã bị phá vỡ.
Đã từng là một việc quan trọng, bản thân muốn cho nó trở thành quá khứ lại
hiện ra sờ sờ ngay trước mắt!
Hơn nữa tu vi lại còn đại tiến!
Là kẻ trong cuộc làm sao Triển Mộ Bạch có thể nào không kinh ngạc? Làm sao có
thể không rung động, hắn nhìn thấy gương mặt của người trẻ tuổi giờ phút này
lần thứ hai chợt hiện lên trước mặt, trong lòng hắn trùng trùng tâm sự nặng
nề, đầu hoa mắt choáng! Ngay cả cái bề ngoài tự nhiên gắng gượng mà có trong
nháy mắt cũng tan thành mây khói, chẳng biết đi đâu!
– Triển Mộ Bạch, Triển thánh giả, lão nhân gia ngài có phải đang rất ngạc
nhiên, già cả rồi, cho dù gặp chuyện gì ngoài ý muốn đi nữa thì ngàn vạn lần
cũng không nên như vậy chứ . Dù sao cũng là một Thánh Hoàng cường giả cao cao
tại thượng, biểu hiện của ngài thật là mất phong độ đó nha!
Quân Mạc Tà áo trắng phiêu phiêu, từ trong đám người kia bước ra mở miệng trêu
chọc, khóe miệng lại hằn lên một thia lạnh lẽo, lạnh lùng nghiêm nghị mà nói.
– Quân Mặc Tà, chẳng lẽ ngươi chính là Tà Chi Quân Chủ kia sao?
Hải Vô Nhai hít một hơi thật sâu, sau đó bước lên một bước mà hỏi.
Trong lòng hắn chỉ còn lại sầu não, có chút không phục, hắn chỉ muốn nói: Thật
sự là quá thất sách rồi!
Cùng với thể chất của người trẻ tuổi Không Linh thể chất trong truyền thuyết
kia, nếu so với thiếu nhiên trước mắt này thì có tính là gì?
Nếu Không Linh thể chất có thể làm cho vài vị Thánh Hoàng tranh nhau đến cảnh
đầu rơi máu chảy, thì người trẻ tuổi trước mặt này hoàn toàn có thể làm cho
các cường giả có cảm giác muốn tự tử chết đi cho xong.
– Tôn giá chê cười.
Quân Mặc Tà mỉm cười:
– Tôn Giá là người của Mộng Huyền Huyết Hải? Hải Vô Nhai Hải Thánh Hoàng?
– Không sai, chính là Hải mỗ.
Hải Vô Nhai nhìn hắn, sau đó lại nói:
– Quân Mặc Tà, lão hủ hôm nay mạo muội hỏi ngươi một câu… Ngươi hiện tại
phải chăng đã là Thánh Hoàng?
Quân Mặc Tà phất ông tay áo, tiêu sái cười nói:
– Bổn công tử từ trước đến nay thể chất cũng không tồi, cũng không biết tại
sao tu vi lại tiến nhanh cỡ này, đại khái là may mắn thôi, không dám so sánh
cùng với lão tiền bối cần cù khổ tu, ta chỉ dám nói một tiếng hổ thẹn mà thôi.
Những lời nói này của hắn rất khách khí, nhã nhặn, khiêm tốn.
– Tuổi còn nhỏ mà có tu vi kinh hãi thế tục như thế này há có thể trông chờ ở
may mắn hay sao? Lẽ ra, chân chính hổ thẹn chính là đám lão gia hỏa chúng ta,
so với tốc độ tu luyện của Quân công tử, lão hủ thật hổ thẹn vô cùng!
Hải Vô Nhai chua xót cười nói:
– Theo lão hủ biết, Quân công tử năm nay mới vừa tròn mười tám tuổi? Mười tám
tuổi đã là một Thánh Hoàng…. Từ cổ chí kim duy chỉ có một mình công tử có
được thành tựu như vậy. Từ xưa đến nay, vô số người phong lưu, vang danh thiên
cổ, nhưng với thành tựu của công tử chỉ sợ sau này không có ai có thể đạt
được. Tin tưởng cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu cũng lắc đầu lè lưỡi hoảng sợ tự
thẹn không bằng.
Quân Mặc Tà vẻ mặt trầm mặc xuống, nói:
– Hải Thánh Hoàng quá tán thưởng rồi, vốn thành tựu của bổn công tử cũng
không tầm thường nhưng so với Thánh Địa thì ta lại hận không bằng, Tam Đại
Thánh Địa các ngươi nhân tài đông đúc, thực lực cường đại, không gì sánh kịp.
Bổn công tử ba phen, bốn bận liều mạng chạy trốn, mấy lần thập tử nhất sinh
mới may mắn thoát khỏi mà thôi… Nghĩ lại, đúng thật là rất nguy hiểm nhưng
cũng thật là hưng phấn, suốt đời khó quên a!
– Trước đây, ta thật là đã tính toán sai rồi, vô duyên vô cớ cùng với công tử
kết thù, đây cũng là sai lầm lớn nhất trong vạn năm tồn tại của Tam Đại Thánh
Địa.
Hải Vô Nhai thở dài một tiếng, thần sắc lộ ra vô vàn hối hận lắc đầu ảm đạm
nói:
– Nếu như có thể có một cơ hội quyết định lại, với nhân tài kiệt xuất như
công tử, lão hủ sẽ đem toàn lực ngăn cản Tam Đại Thánh Địa đi đối phó với công
tử. Lão hủ sẽ toàn lực ứng phó, bất chấp tất cả cùng công tử giao hảo một
phen…
Lão nói ra những lời này, vô luận là ngữ khí hay giọng điệu tất cả đều làm cho
tất cả những người nghe được đều tin tưởng. Mấy câu nói đấy thật sự là lời tâm
huyết của lão.
Quân Mặc Tà im lặng nói:
– Chỉ tiếc… Việc trên đời không có loại “nếu như” nào cả! Cái gọi là “nếu
như”, chỉ là một cách nói không có tí giá trị gì!
– Không sai, công tử nói những lời này rất có đạo lí.
Hải Vô Nhai nghiêm túc ngẩng đầu nói:
– Lão hủ tiềm tu trong Thiên Thánh Cung ba trăm năm, không nghĩ tới vừa xuất
cung lại trêu chọc một đại nhân vật, huyền công cái thế, xưa nay không có
người thứ hai có thể đạt được như công tử. Công tử tuổi tác tuy còn nhỏ nhưng
tu vi đã sánh ngang cùng với lão phu. Lão phu giữ mặt mũi mấy trăm năm nay,
hôm nay muốn mặt dày nói với công tử một câu….
Hải Vô Nhai chưa nói xong nhưng vẫn dừng lại hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm
mắt lại rồi từ từ mở ra, tựa hồ dùng hết lực lượng toàn thân, từng chữ từng
chữ nói:
– Nếu Tam Đại Thánh Địa hướng tới phía công tử giải thích, bù đắp cho những
sai lầm trước đây, không biết công tử có thể hiểu mà bỏ qua cho Tam Đại Thánh
Địa chăng? Có thể biến chiến tranh thành hòa bình, chấm dứt trận chiến giết
chóc này hay không? Hai bên liệu có thể xoay chuyển tình thế không?
Hải Vô Nhai trầm giọng nói, lấy thân phận của hắn ở Tam Đại Thánh Địa nói ra
những lời này đã thấp giọng hạ mình lắm rồi…
– Liệu có thể xoay chuyển tình thế hay không?
Quân Mặc Tà từ đầu đến giờ chăm chú lắng nghe cuối cùng thản nhiên cười, trong
nụ cười có chút ý tứ trào phúng, chậm rãi nói:
– Hải lão tiền bối, những lời này của ngài ta tin tưởng không phải do ngài
quá lo sợ mà nói ra. Đổi lại, chỉ bằng ngài nói những lời này đã làm ta càng
tôn trọng ngài, bởi ngài có thể vì Đoạt thiên Chi Chiến mà hạ mình nói những
lời tâm huyết này, tuy ngài không nói rõ nhưng ta có thể hiểu được, cũng vô
cùng kính nể ngài!
Quân Mặc Tà thành thực nói:
– Chính là, thật đáng tiếc, tất cả đều là ý trời, ta tin tưởng Hải tiền bối
đã rõ. Ngay từ đầu, Quân Mặc Tà ta cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ cùng
với Tam Đại Thánh Địa tranh phong. Thật sự một chút cũng chưa từng nghĩ…
Trước kia không cần nói, chỉ cần nói một năm trước, ta còn không biết cái gì
gọi là sự tồn tại đỉnh phong của Tam Đại Thánh Địa….
– ….Nhưng hiện tại, ngay giờ phút này ta đã không thể quay đầu lại!
Quân Mặc Tà thở dài một tiếng, trầm thấp nói:
– Hiện giờ khi mọi việc đã dễ dàng giải quyết đối với ta, không thể có chuyện
các người có hướng ta phục tùng hay không, mà căn bản là ta sẽ không bỏ qua
cho các ngươi! Trận quyết chiến hôm nay không thể tránh khỏi!
Hải Vô Nhai tha thiết nói:
– Trên đời không có việc gì là tuyệt đối, trên đời này không có ân oán nào
không thể cởi bỏ được!
Quân Mặc Tà vì những lời nói của Thánh Hoàng của Mộng Huyễn Huyết Hải này mà
có cả trăm cảm xúc lẫn lộn, lại có chút cảm động. Hải Vô Nhai tiến lên trước
từng bước, vẻ mặt kích động nói:
– Mọi việc chúng ta đều có thể làm chủ! Mặc kệ có thù hằn gì,chúng ta đều đều
có thể bỏ qua tất cả, lấy Đoạt Thiên Chi Chiến, lấy thiên hạ chúng sinh làm
trọng!
– Nếu như nửa năm trước… không, chỉ cần ba tháng trước các ngươi hiểu và
ngưng hẳn việc này, bỏ qua cho ta thì đã là một chuyện toàn vẹn cho cả đôi
bên. Nhưng thật đáng tiếc, hiện tại không được, vẫn là câu nói kia, vật đổi
sao dời, mọi việc đều có thể thay đổi! Chuyện này, Thiên Thánh Cung các ngươi
đã không còn làm chủ được nữa!
Quân Mặc Tà tiếp tục cười cười nói:
– Bây giờ có thể làm chủ, có thể quyết định không phải là Tam Đại Thánh Địa
các ngươi mà là ta! Cũng chỉ có ta mà thôi! Hơn nữa, nếu ta thực làm theo lời
các ngươi nói, chỉ sợ ba trăm người ở đây trong vòng nửa năm đều biến thành
thi thể trên đất hết, không có ngoại lệ. Lời nói của ta tin tưởng rằng các
ngươi có thể hiểu được, các ngươi truyền tin khắp nơi muốn hủy diệt ta, đấy
cũng là điều hiện tại ta muốn làm, cùng với các ngươi giống nhau! Điều ta mong
muốn, chính là hủy diệt!
Hải Vô Nhai thở dài một tiếng, còn muốn nói tiếp nhưng lại nghe một thanh âm
cuồng tiếu nổi lên:
– Quân Mặc Tà, ngươi thật sự quá cuồng vọng, ngươi chỉ vì sự đắc ý trước mắt
mà nói năng lộn xộn như vậy sao? Nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi hiện tại có
thành tựu như thế nào, mặc kệ thế lực của ngươi ra sao, trước mặt Tam Đại
Thánh Địa ngươi vẫn chỉ có một con đường chết, hôm nay hươu chết về tay cũng
còn chưa biết!
Kẻ nói chuyện kia chính là Triển Mộ Bạch.
– Triển huynh!
Hải Vô Nhai nghĩ trăm phương ngàn kế thuyết phục Quân Mặc Tà, tự dưng có kẻ đi
ra phá hoại không khỏi nổi giận khẽ trần giọng quát lên một tiếng.
– Lời nói của Triển huynh có chút không thỏa đáng, nhưng lại có chút đạo lí.
Hải huynh, giữa chúng ta và Quân Mặc Tà đã không thể cùng sống hòa bình được
nữa,hai bên bây giờ chỉ có thể không chết không thôi…
Hà Tri Thu cắn răng thở dài một tiếng nói tiếp:
– Quân gia đã bị chúng ta ép đến đường cùng, Thiên Phạt Sâm Lâm vì chúng ta
đã không còn như xưa nữa. Trong chuyện này, còn có biết bao nhiêu người liên
quan phải ngã xuống, nợ máu này chỉ có máu mới có thể giải quyết… Thậm chí
cả Quân Mặc Tà trước mặt, tuy rằng may mắn sống sót, nhưng quá trình thoát
thân của hắn cũng là cửu tử nhất sinh. Hiện giờ lại bảo đối phương suy nghĩ
lại, cho dù Tam Đại Thánh Địa có đồng ý bồi thường, thì phải bồi thường thế
nào đây, làm sao tính toán cho rõ mà bồi thường đây! Thêm vào đó, Tam Đại
Thánh Địa cũng mất đi cả ngàn nhân mạng vì chuyện này, khoản nợ này ai có thể
trả cho chúng ta?
Hà Tri Thu nặng nề thở dài nói:
– Đám người chết đi này, người có tu vi thất nhất cũng là Chí Tôn Chi Thượng,
huống chi trong đó còn có em ruột của Độn Thế Tiên Cung cung chủ, Mạc Tiêu
Dao! Tin tưởng cho dù Thiên Thánh Cung ra mặt hòa giải thì mối thù này chỉ sợ
cũng không thể hóa giải được.
Quân Mặc Tà nhe răng cười, răng trắng như tuyết nhưng lại rất giống với một
đầu viễn cổ mãnh thú lộ ra đôi răng nanh dữ tợn. Hải Vô Nhai đứng thẳng như
cũ, rất lâu sau cũng không nói năng gì cả. Trong lúc đó thần sắc đầy vẻ lo âu,
một hồi lâu sau mới mạnh mẽ cắn răng nói:
– Thật đáng tiếc! Người phi thường như Quân công tử, chắc chắn không có cửa
ải nào làm khó được công tử, nhưng với tính tình của công tử, chắc chắn phải
có một trận tử chiến, nếu lão phu không trừ mối họa này, nhiều nhất là trong
vòng năm năm, chỉ sợ Tam Đại Thánh Địa sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này
nữa! Điểm này lão phu có thể chắc chắn!