Thật vất vả đợi cho cái tên gia hỏa vô cùng bẩn thỉu kia tắm rửa xong, nghe
được tiếng hắn lên bờ, lại ngây người một hồi, Kiều Ảnh phỏng chừng lúc này
hắn đã mặc xong quần áo, mới quay đầu lại nhìn nhìn.
Thế nhưng vừa nhìn không sao cả, liền đúng dịp trông thấy Quân đại thiếu trần
truồng đứng ở bờ sông, đối mặt với ánh trăng, tự tin ngắm cảnh mà không thèm
mặc quần áo….
Liên tục hai lần rơi vào trường hợp xấu hổ, hơn nữa hiện tại, Quân đại thiếu
trước sau đối với nàng lại coi khỏa thân không tính là bí mật gì… Kiều đại mỹ
nữ tức giận muốn phát điên lên…
Tiểu tử này, tại sao vô sỉ như vậy! Chẳng lẽ bị điên sao?
Nếu như nàng hỏi như vậy, Quân đại thiếu tất nhiên sẽ nói năng rất hùng hồn
đầy lý lẽ: Làm sao? Trên người dơ bẩn, còn không cho tắm rửa sao? Nếu tắm rửa,
chẳng lẽ không cởi quần áo? Tắm rửa xong, như thế nào cũng phải hong khô nước
trên người chứ? Nếu không sao lại không mặc quần áo? Bây giờ đã hơn nửa đêm,
ta trần truồng chỗ hoang vắng thế này thì có sao?
Ai mà biết đoán được, ở một nơi núi non hoang sơ này, đêm hôm khuya khoắt còn
có một vị mỹ nữ đang rình ta tắm rửa?
Rốt cuộc là ai vô sỉ hơn đây?
Thật là nói đi cũng phải nói lại, với tính cách của Quân đại thiếu, nếu biết
có mỹ nữ nhìn lén mình tắm rửa, chỉ sợ lại càng không chịu mặc quần áo, ta là
một đại nam nhân, có nữ nhân, còn lại là một nữ nhân xinh đẹp nguyện ý thưởng
thức thân thể ta, đây là việc không sai – hảo sự đến, bày ra cũng không có
thiệt thòi…
Kết quả là, một bên cố ý, một bên vô tình, cuối cùng bây giờ sự tình lại tiến
triển đến mức thực xấu hổ, tình cảnh hết sức tế nhị…
Ven sông, một nam một nữ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ, đối mặt nhìn nhau. Quân
đại thiếu gia thì đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thân, Âm Dương Độn của
mình đã bị người trước mắt phá giải, nếu có cử động nữa liền dùng Hồng Quân
tháp thoát thân, những lá bài tẩy của mình không còn nhiều lắm, mà vị Kiều đại
mỹ nữ kia, lại đang nghĩ rốt cuộc như thế nào mới có thể đem tiểu tử này trở
về, thế nào mới có thể làm hắn thành thành thật thật cúi đầu nhận tội, chính
mình lại không có chứng cứ…
Vừa mới mặc quần vào, thân trên còn lộ ra, Quân đại thiếu gia tâm tư đã thay
đổi thật nhanh.
Nghĩ đến Cửu U Thập Tứ Thiếu lại trên đường đều theo sau mình, nhưng cũng
không có làm gì… Như vậy ngoài chuyện tình mình đã đoán trước được, đối với kế
hoạch kế tiếp của mình có thể có ảnh hưởng gì không đây?
Nghĩ đi nghĩ lại không khỏi có chút dở khóc dở cười, mình thì cáo mượn oai
hùm, lợi dụng tên tuổi Cửu U Thập Tứ Thiếu trắng trợn, hết sức thêu dệt mọi
chuyện, lại còn sử dụng hết mọi mánh khóe, đem tội lỗi đổ lên người Cửu U Thập
Tứ Thiếu….
Nhưng bây giờ mới biết được, thì ra người mình luôn luôn muốn hãm hại kỳ thật
lại luôn ở phía sau mình, nhìn thấy rõ rành rành mạch mọi bước hành động của
chính mình…
Cái này là chuyện gì đây?
Người ta nhất định tự cao thực lực cao thâm, không để ý những chuyện này!
Nhưng người ta không để ý là một chuyện, chính mình làm liên lụy người lại là
một chuyện khác, cái này có vẻ như là một chuyện nhưng thật ra lại là hai
chuyện, nếu Cửu U Thập Tứ Thiếu sau này tìm mình tính sổ, lấy thực lực của
mình trước mắt, chỉ sợ không đủ a!
Quân Mạc Tà cười khổ một tiếng, thầm nghĩ chính mình hai đời xuyên việt đến
nay, có vẻ như mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, đến mực khinh thường thiên hạ
quần hùng, tối nay nhìn như mọi thứ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, kì thực
đã có ba việc sai sót thật lớn…
Thứ nhất, chính mình đạo diễn toàn bộ vai võ phụ, Thánh hoàng chiến Thánh
hoàng, Huyễn Phủ một bên lấy bảy địch hai, thực lực hơn xa, vốn tưởng rằng hai
vị đại Thánh Hoàng kia tuyệt đối không thể chạy trốn, không nghĩ tới người ta
tâm cơ hơn xa dự tính của mình, không những không rơi xuống hạ phong, còn lấy
một chiêu”Mưa bùn” làm trên một khuôn viên lớn, thành công trốn thoát, thậm
chí còn bao phủ luôn cả “đạo diễn” là hắn!
Thứ hai, phương diện Tam Đại Thánh Địa lại có một nhân vật như thế, lấy “Tuệ
nhãn” trong truyền thuyết phá giải Âm Dương Độn chưa bao giờ thất thủ của
mình, đặc biệt hơn lại còn hiểu rõ những việc mình làm trước đó!
Mà sai lầm lớn nhất, lại là điều thứ ba, chính mình lợi dụng danh nghĩ của Cửu
U Thập Tứ Thiếu để đạo diễn ra vở tuồng này, lại không biết hết thảy những
việc mình làm hắn đều thấy rõ hết cả, thậm chí nếu không có vị này giúp đỡ,
chính mình sớm đã bị đối phương bắt quả tang rồi!
Nhìn như diễn xuất gần như hoàn mỹ, cẩn thận tính toán, đúng là sơ hở nhiều
hơn, còn phải nhận của người ta một khoản lớn lao nhân tình, thất bại a!
Quân đại thiếu suy nghĩ rất nhiều về chuyện đã xảy ra, ánh mắt lại chuyển
hướng sang Kiều Ảnh, lúc này mới phát hiện nữ nhân này vẫn đứng ở trên cao như
vậy, chau mài, tựa hồ như nghĩ đến một chuyện tình không thể thông suốt, trên
mặt khi thì hoang mang, khi thì ngẩn ra, hết thảy những biểu tình này, cái gì
là thả hồn du ngoại, cái gì là mất hồn mất vía, chính là biểu hiện của vị lão
tiền bối này, lại có thể tại thời điểm này chính bản thân rơi vào trạng thái
xuất thần…
Quân đại thiếu vốn có điểm buồn khổ giờ lại không khỏi cảm thấy dở khóc dở
cười!
Lão tiền bối bản thân mình có vẻ đã gặp được không ít, nhưng lão tiền bối mơ
mơ màng màng như thế này… vẫn là bình sinh lần đầu tiên nhìn thấy.
– Trán… vị cô nương kia, nếu không có chuyện gì để nói thì tại hạ muốn được
cáo từ.
Quân Mạc Tà ho một tiếng, nữ nhân trước mặt này, chính mình cũng không thể
dính vào.
Hơn nhau những mấy trăm tuổi, tuy rằng xưng hô như thế nhưng tính ra theo lời
nàng nói thì so với các lão gia hỏa mấy trăm năm tuổi còn muốn lớn hơn, thậm
chí có thể còn lớn hơn rất là nhiều… Nhưng cũng không biết đây có phải là sự
thật không…
– Cáo từ? Ân, ngươi không thể đi!
Bị một câu của Quân Mạc Tà bừng tỉnh, Kiều ảnh lập tức phản ứng, phát hiện
chính mình lại có thể ngay tại nơi quan trọng như thế này mà thất thần, không
khỏi trên mặt nóng lên, vội vàng ho khan hai tiếng để che dấu, sau đó mới khôi
phục lại tư thế trong trẻo nhưng lạnh lùng thanh nhã, khuôn mặt lạnh lùng, ra
dáng một cao nhân tiền bối, thản nhiên nói:
– Còn muốn chạy…Còn chưa được, ngươi không cho ta một công đạo hài lòng, như
thế nào nói đi là đi?
Quân Mạc Tà để lộ ra bộ dạng hoảng sợ, hai tay run run:
– Cô nương, ta thật sự vô tội… Ta không làm cái gì với cô, dựa vào đâu cô bắt
ta chịu trách nhiệm?
– Ngươi chính là người phải chịu trách nhiệm! Ngươi làm ra chuyện tình bực
này, chẳng lẽ còn không chịu trách nhiệm sao?
Kiều Ảnh không chút nào phát hiện ra trong lời nói của Quân Mạc Tà có cạm bẫy,
thấy Quân Mạc Tà sợ hãi chịu thua, không khỏi dương dương tự đắc, càng không
bỏ qua cho hắn.
– Ta chỉ biết… Ta chỉ biết ta không thể lớn lên quá đẹp trai a…
Quân Mạc Tà im lặng nhìn trời, gần như bằng một giọng vừa kêu vừa gào, nói:
– Ông trời a, mặt đất a… Chẳng lẽ bộ dáng ta đẹp trai cũng là một loại sai
lầm? Đây rốt cuộc là vì sao a? Thân thể làn da là do ba mẹ tạo ra! Ta thật sự
không thể lựa chọn a! Thực sự không phải là ta muốn trưởng thành như vậy! Vì
sao lại để cho ta mỗi ngày đều phải chịu cảnh nữ nhân đuổi theo buộc ta phải
chịu trách nhiệm?
Kiều Ảnh một thoáng giận mình! Chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình đỏ bừng lên,
nóng như lửa đốt.
Tên đỗn đản này!
Quân Mạc Tà bộ dáng bi thương nhìn nàng, khóc lóc nói:
– Tỷ tỷ… ta thật không nghĩ tới, ta đã luôn hạ thấp như vậy rồi, từ một người
vô cùng đẹp trai, cố tình làm ra mình là một người bình thường, vậy mà vẫn
muốn ta phải chịu trách nhiệm, đến nỗi không tiếc chờ ta tắm ra, nhìn thân thể
của ta, cô tại sao lại yêu ta… thật là ông trời trêu người, tạo hòa trêu người
mà…. Ta, cảm ơn cô nương đã yêu ta, nhưng bây giờ ta không thể nhận tấm chân
tình của cô… ta biết ta nói thẳng như vậy sẽ làm tổn thương cô… nhưng nếu sớm
một chút cho cô biết rõ sự thật, bất luận là cho cô hay cho ta, đó đều là một
chuyện tốt a !
– Ngươi…ngươi háo sắc! Ngươi đang ở đây nói bậy bạ gì đó…ai chờ ngươi tắm ra?
Thái độ giả vờ mạnh mẽ lãnh đạm của Kiều Ảnh chẳng biết đã sớm đi đâu mất,
nàng tức giận đến mức cả người run rẩy, mặt mày u ám, nhìn tên vô sỉ trước mặt
này, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm từng đợt…
– Cô nương! Ta thật lòng không lừa cô, ta thật ra đã có vợ rồi, lại không chỉ
có một vợ, coi như cô không để ý, các nàng kia cũng sẽ để ý, đấu tranh sẽ
không ngừng, tuy dây tình đã vướng thì khó gỡ, nhưng ta vẫn hi vọng cô nương
có thể một đao cắt đứt nghiệt duyên này.
Quân Mạc Tà đột nhiên đặc biệt trịnh trọng nói, mang theo một loại khẩu khí
tuyên bố, cả nước mắt cũng chảy xuống, hận như không thể không gặp nhau, gặp
nhau thì đau khổ, ngang nhiên lẫm liệt mà nói.
Nói xong những lời này, hắn mặt liền biến sắc, tiếp theo trở thành bộ dạng
khóc không ra nước mắt, giậm chân đấm ngực nói:
– Cô nương…cô nói cô yêu ta ở điểm nào? Ta sẽ sửa! Ta nhất định sửa, có được
không?
– Sửa cái đầu ngươi!
Kiều Ảnh chỉ cảm lồng ngực bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, lăng không bay
lên, trong nháy mắt đến trên không nơi Quân Mạc Tà đang đứng, hai tay ngọc
thon thon, hướng về mặc Quân Mạc Tà hung hăng vỗ vào nhau.
Nếu mình còn không đem tên đáng giận trước mắt này đánh cho thành đầu heo, vị
đại mỹ nhân này quả thực cảm thấy đây là một việc không thể tha thứ!
– A nha nha…
Quân Mạc Tà theo gó bay lên, gần như cùng một lúc bay ra vài chục trượng, hô
to gọi nhỏ:
– Cô nương a, ta biết ta không chịu nhận tấm chân tình của cô là lỗi của ta,
cô đối với ta có phần coi trọng, ái mộ ta, là ta may mắn! Nhưng thật sự ta
không phải là người có thể hi vọng! Việc này thật sự không biết làm thế nào
cho phải? Ta cũng biết đánh là thân, mắng là yêu…cô nương, cô xinh đẹp, quốc
sắc thiên hương, nhưng trên đời này cóc ba chân khó tìm, nam nhân hai đùi lại
rất hiếm… nàng tội gì phải đặt cảm tình vào một người đã có vợ như ta? Không
đáng, không đáng a, cô hãy nghĩ thoáng một chút đi…
Kiều Ảnh mím chặt môi, đuổi lên theo sát, rõ ràng một câu cũng không nói. Nàng
sợ rằng nếu mình mở miệng, liền sẽ không nhịn được lại vì cái loại này mà lần
đầu tiên trong đời nàng sẽ nói qua một lần thô tục…
Gió to gào thét, che kín bầu trời, Quân Mạc Tà giống như cá gặp nước, vừa chợt
đông vừa chợt tây, nhẹ nhàng né tránh, không ngờ lại không cảm thấy nửa điểm
áp lực, không khỏi cảm thấy vị tiền bối này có chút hữu danh vô thực…
Bất quá, cô gái trước mắt này kình lực mỗi chiêu xuất ra, đều như gió to gào
thét, như sóng dữ mênh mông, như sơn băng địa liệt! Hơn nữa, kình lực khổng lồ
như vậy cũng chỉ ảnh hưởng ở trong phạm vi mấy trượng, bên ngoài mười trượng
thậm chí ngay cả lá cây cũng không có nhúc nhích! Riêng phần công lực này,
tuyệt đối là trên Thánh Hoàng, thậm chí ngày trước ở phía dưới chứng kiến Cửu
U Thập Tứ Thiếu, trình độ tuy rằng huyền diệu nhưng vẫn thua xa…
Nhưng vì sao có được huyền lực như vậy, các kĩ xảo sao lại kém như thế này
đây?
Quân Mạc Tà vừa né tránh, trong lòng cũng rất là kinh ngạc.
Kiều Ảnh mắt lóe ra vẻ đắc ý, thầm nghĩ: Cho người một chút thời gian kiêu
ngạo càn quấy đấy, chờ ta hoàn thành xong “Thiên la địa võng chường pháp” là
có thể giam cầm ngươi, lúc đấy ngươi có mọc cánh cũng khó mà bay lên trời
được!