– Hả? Việc này cũng liên quan đến Bạch huynh sao? Bạch huynh, ngài vẫn nên ăn
nói cẩn thận một chút, Triển Mộ Bạch lại đê tiện vô sỉ như thế sao?
Lại một ngươi mặc áo đen tiến đến. Lần này là cao thủ Thánh Hoàng dẫn đầu
trong Chí Tôn Kim Thành, Hà Tri Thu.
Bạch Kỳ Phong oán hận thở ra một hơi, buồn bực nói:
– Hôm qua bọn ta cùng nhau ra ngoài, đã phát hiện được một gã thiếu niên có
Không Linh Thể Chất, các ngươi hẳn là cũng biết chứ?
Hai người đồng thời gật đầu.
Bạch Kỳ Phong nói:
– Bảy người chúng ta thỏa thuận, phải cùng nhau thu thiếu niên này làm đệ tử,
mang về Huyễn Phủ dạy dỗ. Thật không ngờ… Trước đó nửa canh giờ, Triển Mộ
Bạch cải trang thành hắc y bịt mặt lẻn vào, muốn đem thiếu niên này bắt đi,
sau đó bị chúng ta phát hiện, Triển Mộ Bạch biết vô phương thoát khỏi sự theo
dõi của chúng ta, liền nhẫn tâm một chưởng đánh chết thiếu niên kia tại chổ!
Hành vi đó… Quả thực là hỗn đản vô sỉ! Chớ nói lão Tào không chịu buông tha
hắn, sáu người bọn ta bất kể thế nào cũng không chịu buông tha hắn, sao hắn có
thể hạ thủ được a, đây chính là người kế tục mà khó khăn lắm mới tìm được a!
Không Linh Thể Chất a! Ta… Ta kháo!
Bạch Kỳ Phong cắn răng, nói tới đây, cơ mặt cơ hồ có chút co rút. Trong mắt
hung quang bắn ra bốn phía, sau cùng, hắn không chịu nổi mất mát lớn trong
lòng, điên cuồng chửi bới!
– Hả? Không thể nào?
Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu đồng thời kêu lên, đưa mắt nhìn nhau. Nếu đúng là
như thế, đây thật sự là một chuyện lớn! Ai mà không biết rằng Tào Quốc Phong
đã tìm kiếm đệ tử phù hợp từ trăm năm trước? Truyền nhân mà hắn coi trọng lại
có thể bị khác một chưởng đánh chết. Huống chi lại là người có Không Linh Thể
Chất!
Tên Triển Mộ Bạch này đúng là lớn mật, đổi lại là hai người bọn họ, trăm triệu
lần cũng không dám!
Đây trực tiếp chính là sinh tử đại thù a! Mối hận này, đối với Tào Quốc Phong
mà nói, quả thực so với mối hận giết cha đoạt thê tử còn muốn thâm cừu hơn!
Ánh mắt hai người đối với Triển Mộ Bạch nhất thời thay đổi. Giống như là nhìn
thấy đỉnh núi cao ngất vậy… Có thể làm được chuyện này, quả thực Triển Mộ
Bạch so với Cửu U Thập Tứ Thiếu còn muốn điên hơn.
– Chúng ta cùng nhau truy đuổi tới đây, các ngươi xem, còn có cả bộ hắc y nằm
trên mặt đất kia kìa… Lúc chúng ta đến, Triển Mộ Bạch vừa mới cởi trên người
ra… Tận mắt nhìn thấy, còn có thể giả hay sao?
Bạch Kỳ Phong mặt như lạnh như băng:
– Hơn nữa, vô duyên vô cớ vu cáo hãm hại một vị Thánh Hoàng của Tam Đại Thánh
Địa các ngươi… Chúng ta cần gì phải làm vậy?
– Cái này… Cái này… Chẳng lẽ lại là sự thật? Lão Triển lại thực sự gây ra
việc này?
Hai đại Thánh Hoàng nói.
Bọn hắn trố mắt đứng nhìn. Nằm mơ cũng không nghĩ ra Triển Mộ Bạch thật không
ngờ lại bỉ ổi đến như vậy!
– Tin hay không thì tùy! Bạch mỗ không có hứng thú trêu chọc các người cho
vui!
Bạch Kỳ Phong trừng mắt, như muốn phát hỏa.
Mặc dù đối mặt với hai người đều là cường giả bậc Thánh Hoàng, Bạch Kỳ Phong
cũng không có vẻ sợ sệt, như thế này đã là cấp cho hai người họ thể diện lắm
rồi, còn nếu phải đánh nhau với hai tên Thánh Hoàng thì có thế nào, hắn vẫn
đang mang một bụng tức còn chưa có nơi phát tiết đây!
Mấy câu hắn nói, có thể nói là không chút khách khí, nhưng vào tai Hải Vô Nhai
cùng Hà Tri Thu, cũng tăng thêm vài phần có độ tin cậy!
Tào Quốc Phong thận trọng nhiều mưu, Bạch Kỳ Phong sắc bén như kiếm, hai người
hợp lại luôn là một tổ hợp hoàn kim của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, hai người này
cũng không có lý do gì phải bịa chuyện, cố ý gây ra xích mích giữa Phiêu Miểu
Huyễn Phủ và Tam Đại Thánh Địa vào lúc này.
Cho dù ngộ nhỡ có động thủ, người có khả năng ra tay phải là Bạch Kỳ Phong mới
đúng, nhưng hiện tại người động thủ lại là Tào Quốc Phong xưa nay vốn trầm ổn
nhất, mà trước đây Tào Quốc Phong cùng Triển Mộ Bạch cũng có ít nhất mấy trăm
năm giao tình vững chắc! Tin chắc rằng nếu thật sự không có xảy ra chuyện gì
thì vị Thánh Hoàng Tam cấp này sẽ không nói lời thương tâm như vậy, vị Thánh
Hoàng này là người luôn luôn chú tâm đến đại cục, tuyệt đối không dễ dàng xúc
động như vậy!
Chẳng lẽ Triển mộ Bạch thật sự làm ra sự tình này?
Nhưng… Bất kể như thế nào, cũng không thể giương mắt đứng nhìn Triển Mộ Bạch
bị người của Phiêu Miễu Huyễn Phủ giết chết…
Hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái, nhanh chóng có quyết định, đồng thời
hét lớn:
– Hai vị dừng tay! Ta có chuyện muốn nói!
Lời còn chưa dứt, trên không trung vang lên một tiếng thật lớn, tiếp theo đó
là một đạo nhân ảnh như lưu tinh lao xuống, trông giống như một tên vô tích
sự, lao xuống mà không hề tự khống chế được, đâm đầu xuyên thấu mười mấy bức
tường rút cục mới có thể dừng lại được, trên một bóng người mặt xám mày tro
lồm cồm đứng dậy, hét lớn một tiếng cực kỳ bi phẫn, vù một tiếng nhảy ra, đây
chẳng phải Triển Mộ Bạch thì còn là ai!
Mặt khác, thân ảnh Tào Quốc Phong cũng thất tha thất thểu đáp xuống, liên tục
lùi mấy bước về sau, mỗi một bước lui không những đều dẫm nát hết mấy tảng đá
cản dưới chân mà còn in hằn lên mặt đất một dấu chân thật sâu. Đá vụn bay đầy
trời, chung quanh bốn phía không bức tường nào may mắn còn nguyên vẹn.
Hắn liên tục thối lui hơn ba mươi bước, đến lúc lưng đụng vào tường, bức tường
“Oang” một tiếng, trong nháy mắt liền sụp xuống, nhưng Tào Quốc Phong rốt cục
cũng đã ngừng lại, cả người liền đứng thẳng lại.
Râu bạc trắng tung bay, mắt như bắn ra tia lửa! Hắn gào lên một tiếng, liền
nhào đến Triển Mộ Bạch, hiển nhiên vẫn còn muốn tiếp tục khai chiến!
Mọi người tại đây người nào cũng có ánh mắt quan sát tinh tường. Trận đấu này,
Triển Mộ Bạch chật vật rơi xuống, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững, khóe
miệng máu chảy ròng ròng, mà Tào Quốc Phong lại có chỉ lảo đảo vài bước, sắc
mặt đỏ bừng mà thôi. Rõ ràng cho thấy Triển Mộ Bạch bị thương nặng! Tin tưởng
nếu tiếp tục chiến đấu, chỉ sợ sẽ phải chết trong tay Tào Quốc Phong.
– Dừng tay!
Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu vội vàng xông lên phía trước, ngăn cản Tào Quốc
Phong:
– Tào huynh, bình tĩnh một chút, chớ vội nóng nảy, ngàn vạn lần trước hết xin
nghe huynh đệ ta nói một lời!
Tào Quốc Phong thấy họ đến ngăn cản mình, lại không ngăn cản Triển Mộ Bạch,
trong lòng nhất thời giận dữ, hừ một tiếng:
– Ba người các ngươi muốn liên thủ sao? Hắc hắc, cho dù ba người các ngươi có
cùng tiến lên, Tào mỗ lại lại sợ sao? Hôm nay không chết không ngừng!
– Tào huynh ngài hiểu lầm rồi.
Hải Vô Nhai miễn cưỡng cười khổ. Xem ra Tào Quốc Phong lúc này đã thật sự tức
giận rồi. Không còn bình tĩnh suy xét trắng đen, cứ gây hấn lung tung!
Tào Quốc Phong bên này còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy thanh âm bang bang
vang lên, ba người đồng thời quay lại, liền Bạch Kỳ Phong áo trắng tung bay,
đã cùng Triển Mộ Bạch động thủ, một bên là nỏ mạnh hết đà, hơn nữa lại bị
thương, một bên lại thần hoàn khí túc, súc thể ra quân, mà hai người kia
nguyên bản vẫn là thực lực tương đương nhị cấp Thánh Hoàng.
Ai hơn ai kém, không hỏi cũng biết. Triển Mộ Bạch cơ hồ chưa kịp phản ứng,
khắp người và mặt đã liên tục bị đánh vài cái một cách hết sức tàn nhẫn.
– Bạch Kỳ Phong! Ngay cả ngươi cũng tới cũng chống lại lão phu! Huyễn Phủ các
ngươi đều là một lũ ngang ngược, vô pháp vô thiên sao?
Hiện tại Triển mộ Bạch có thể nói là không căm phẫn không được.
Thương thiên a, mặt đất a! Ta rốt cuộc là trêu chọc ai hay sao? Ta con mẹ nó
trêu chọc ai hay sao? Con mẹ nó, cứ coi như các ngươi muốn khi dễ người, cũng
cần phải nói ra lý do chứ?
Các ngươi một đám đều là cường giả cấp Thánh Hoàng a, một người cũng như thế,
hai người cũng như thế. Cứ như vậy không phân biệt trắng đen đi lên liền đánh,
thêm giậu đổ bìm leo, ai mà chịu được? Cái này gọi là gì a, ta liên tiếp bị
oan uổng, có còn thiên lý hay không a?
– Bạch huynh dừng tay! Xin dừng tay! Hạ thủ lưu tình a!
Hải Vô Nhai vội vàng đi tới khuyên ngăn, hắn cũng chỉ có thể lên tiếng khuyên
ngăn chứ không dám ra tay ngăn cản, một khi ra tay có nghĩa là hiện tại chắc
chắn sẽ bùng nổ cuộc chiến giữa ba người Tam Đại Thánh Địa và bảy người của
Huyễn Phủ, ý nghĩa này rất khác a, trách nhiệm này, hắn không thể đảm đương
nổi.
Nhưng cường giả bậc Thánh Hoàng có tốc độ cực kì nhanh, sau một câu này, sắc
mặt Triển Mộ Bạch đã là một khối xanh tím, hai mắt thâm tím như mắt gấu mèo,
khéo miệng rỉ máu, vẻ mặt thê lương, có thể nói cực kì chật vật!
Vừa rồi chiến đấu hơn cả nửa ngày, mặc dù tình hình hoàn toàn bất lợi và khá
chật vật, nhưng trên mặt cũng không có bị thương, hình tượng vẫn còn giữ được,
nhưng lúc này chỉ trong nháy mắt, Bạch Kỳ Phong liên tục nhằm vào mặt mà đánh,
đem vị Triển Thánh Hoàng này đánh cho thành đầu heo, trong đầu đầy sao!
Hải Vô Nhai phi thân ra phía sau Bạch Kỳ Phong lôi hắn ra, Triển Mộ Bạch đã
trúng hơn mười quyền, đầu óc choáng váng, liền ngã lộn nhào xuống đất…
Các cao thủ tại đây có liên quan đến Tam Đại Thánh Địa đều lộ ra vẻ không đành
lòng, việc này cũng có chút quá đáng, mọi người đều là cao thủ tại sao phải hạ
thủ nặng tay như vậy? Cho dù ngươi có muốn đánh chết hắn cũng không nên cứ
đánh vào mặt như thế a. Khuôn mặt như thế chỉ sợ không dễ gì bình thường lại!
Mà lúc này người đứng đầu bên phía Tam Đại Thánh Địa, Hà Tri Thu, lại lưu ý
đến biểu tình của năm vị cao thủ còn lại của Phiêu Miểu Huyễn Phủ, đúng là bộ
mặt muốn tìm người trút giận, trong mắt mơ hồ hiển lộ sát khí, rõ ràng vừa rồi
bọn họ chỉ là chưa kịp ra tay đã bị Bạch Kỳ Phong cướp mất cơ hội mà thôi. Nếu
được, năm vị này chưa chắc sẽ không xuất thủ.
Hà Tri Thu bỗng cảm thấy kinh hãi, Triển Mộ Bạch rốt cuộc đã gây ra sự tình gì
mà lại khiến cho bảy vị đại Thánh Hoàng này phải căm hận hắn như thế, nhìn ý
tứ này, bảy vị đây quả thật là muốn cùng tấn công, đều có ý định phanh thây xẻ
thịt hắn!
– Trong việc này chắc là có sự hiểu lầm! Các vị bình tĩnh một chút chớ vội
nóng nảy, tất cả chúng ta cũng là huynh đệ suốt mấy trăm năm rồi, có việc gì
mà không thể cùng nhau ngồi xuống bàn bạc.
Hà Tri Thu tuy trong lòng biết sự tình này ân oán không nhẹ, nhưng cũng không
thể không mở miệng dàn xếp giúp Triển Mộ Bạch, dù nói thế nào Huyển Phủ cũng
là người ngoài.
Tào Quốc Phong hung hăng xì một tiếng khinh miệt nói:
– Sự tình hôm nay không thể nào bình tĩnh được, Triển Mộ Bạch một chưởng giết
chết đệ tử mà lão phu mất hơn sáu trăm năm tâm huyết tìm kiếm! Triển Mộ Bạch
đố kị người tài, lòng dạ hẹp hòi, nếu không cho lão phu đây một lời giải thích
thỏa đáng, cho dù lão phu có phải giết chết chủ nhân của Độn Thế Tiên Cung
cũng muốn đòi lại một cái công đạo!
– Tào Quốc phong, tên hỗn trướng!
Triển Mộ Bạch vừa đứng lên, khắp người toàn là máu, cơ hồ nổi giận như muốn tự
sát, thanh âm thê lương như quỷ khóc khàn giọng kêu lên:
– Tào Quốc Phong, ngươi hôm nay thật sự là khinh người quá đáng! Ngươi trước
tiên là vô duyên vô cớ nhục mạ lão phu, rồi lại dẫn đầu công kích lão phu!
Chẳng nhẽ Triển Mộ Bạch ta dễ dàng bị ngươi khi dễ! Lão phu cả đời quang minh
lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với đất, có khi nào
lại lòng dạ hẹp hòi, đố kị người tài sao?
– Thả ngươi con mẹ nó cái rắm! Người như ngươi cũng dám tự xưng quanh minh
lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với thiên, cúi đầu không thẹn với địa sao? Mọi
người ở đây ai mà chẳng rõ ràng lai lịch của ngươi? Xa xôi không nói, ngày đó
ngươi ở Thiên Phạt sâm lâm vô sỉ đánh lén một hậu sinh vãn bối, một hành động
tiểu nhân bỉ ổi như thế mà ngươi còn không biết xấu hổ nói cái gì là quang
minh lỗi lạc, ngươi nói lời này chính ngươi tin hay sao? Quân Mạc Tà đối vơi
Tam Đại Thánh Địa chính là không chết không thôi, ngươi mặt dạn mày dày nhưng
cũng phải có một chút liêm sỉ chứ… Nhưng hôm nay ngươi lại có thể làm trò
ngay trước mắt ta, xuống tay sát hại đồ đệ của ta! Triển Mộ Bạch, ngươi thật
sự nghĩ Độn Thế Tiên Cung có thể bảo vệ an toàn cho ngươi sao? Ngươi cho rằng
lão phu cũng không dám đánh đến Độn Thế Tiên Cung?
Tào Quốc phong lạnh lùng nói.