Dị Thế Tà Quân

Chương 859: Tranh đấu

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Bi kịch a!

Quân Mạc Tà xuyên qua đám người nhìn về phía xa, quả nhiên đúng như dự đoán:
Tên Cửu U Thập Tứ Thiếu kia bặt vô âm tín. Người này thật không có nghĩa khí,
không thấy ta thảm như vậy, còn mình thì trốn chạy.

Tên gia hỏa này đem kế hoạch của ta làm rối loạn cả lên!

Quân đại thiếu khóc không ra nước mắt!

Thật vất vả mới gặp được Cửu U Thập Tứ Thiếu, với tình hình hiện tại thì hắn
chính là cứu viện cuối cùng của Quân Mạc Tà!

Nhưng có một chuyện phải đề cập tới, đó là Quân Mạc Tà phát hiện một hiện
tượng kỳ dị: Vô luận Cửu U Thập Tứ Thiếu đi tới chỗ nào thì thiên địa linh khí
phụ cận tự động tụ tập xung quanh người của hắn.

Nói cách khác cho dù người nầy không vận công nhưng thời khắc nào cũng ở trong
trạng thái chữa thương. Theo Quân Mạc Tà phỏng đoán, người này lúc trước tuy
rằng bị thương rất nặng nhưng trước mắt hẳn là đã khôi phục không ít. Tuy rằng
hiện tại động thủ còn khó khăn nhưng chỉ cần mấy ngày nữa thì sẽ không gặp vấn
đề lớn gì nữa.

Lấy tốc độ khôi phục khủng bố của hắn mà nói, thì chuyện này chỉ là vấn đề
thời gian.

Phải biết rằng trong trận chiến ở Thiên Phạt sâm lâm đó, thấy Cửu U thập tứ
thiếu bị thương, mọi người đều có thể giật mình: Vị trí tim ở ngực trái bị hai
kiếm xuyên qua, kiếm thứ ba đem ngũ tạng lục phủ phá hủy. Ngoài ra hắn còn
mang vô số vết thương, đối với người bình thường mà nói, chỉ cần một vết
thương như vậy thôi cũng đã sớm đầu thai chuyển sang kiếp khác. Nhưng hắn vẫn
có thể sống sót phá vòng vây mà chạy.

Thử tính xem, người nầy chỉ cần mấy ngày nữa là có thể phát huy chiến lực
tương đối? Đến lúc đó, nếu bổn công tử ứng phó địch nhân không được thì sẽ giá
họa cho ngươi, như vậy cũng tốt?

Trước kia, oan khuất đều do Sở Khấp Hồn gánh, hiện giờ ngươi sẽ nhận lấy, cũng
rất tốt phải ko?

Đây cũng là kế hoạch lớn của Quân Mạc Tà. Nhưng kế hoạch hoàn mỹ này hiển
nhiên đã chết từ trong trứng nước, ít nhất là trước mắt không dùng được. Tạm
thời bất luận mình bây giờ có thể thoát thân được hay không, coi như mình có
thể thoát ra được thì ở một nơi to lớn như Hoa Cúc thành này để tìm ra Cửu U
Thập Tứ Thiếu thì đó là chuyện không tưởng.

Trừ phi hắn chủ động tìm mình. Nhưng chuyện tốt như vậy khó mà xảy ra.

Nhìn tám vị Thánh Hoàng trước mặt đang bị kích động, Quân Mạc Tà có một loại
cảm giác không rõ lắm. Được rồi, nếu các ngươi muốn thịt Đường Tăng thì ta sẽ
cho các ngươi một phen kinh hỉ.

Rốt cục tám vị Thánh Hoàng cũng cảm giác được đặt Quân Mạc Tà trên bàn quả
thật rất chướng tai gai mắt, nên đã đặt hắn ngồi ở trên một cái ghế. Sau đó
tám người đưa mắt nhìn nhau.

– Ta nói… Tiểu tử kia, lão phu thấy tư chất ngươi không tệ, ngươi có nguyện
ý bái lão phu làm sư phụ hay không? Lão phu chính là tổ tông Triển gia gia
chủ, là Thánh Hoàng cao thủ trong chốn giang hồ, chỉ cần ngươi theo ta thì
ngươi muốn cái gì sẽ có cái đó, vinh hoa phú quý hưởng không hết.

Giằng co một hồi, vẫn là Triển Mộ Bạch da mặt dày nhất mở miệng trước. Tiên hạ
thủ vi cường, không vội không được, đối với bảy người còn lại, mình chỉ có một
người làm sao thắng được bọn họ.

– Tiểu tử này trước mắt vẫn là một người thế tục, nói không chừng dùng vinh
hoa phú quý có thể cảm động được hắn, ít nhất có thể thử một chút, chỉ cần
tiểu tử kia gật đầu một cái, mình sẽ mang hắn đi, cái khác đều không quan tâm.

Nhưng Triển Mộ Bạch chưa nói xong đã bị người khác cắt ngang:

– Cái gì, chỉ cần theo ngươi? Còn có vinh hoa phú quý? Ta nói Triển lão đầu
ngươi đang đi tìm tiểu thiếp sao? Tiểu tử đừng nghe hắn, loại cám dỗ nơi hồng
trần sao xứng với ngươi, lão tặc này háo sắc vô sỉ, đê tiện hạ lưu, chính là
loại người vô lại đệ nhất đẳng. Chỉ có lão phu, năm đó được người đời xưng
tặng Thánh kiếm thư sinh, thanh danh vang dội, hơn nữa một thân chính khí
huyền công cao cường.

Người nói chính là Thánh Hoàng Huyễn Phủ họ Bạch, mới vừa rồi còn xưng hô
Triển Mộ Bạch là Triển huynh, này vì xung đột ích lợi, thì Triển Mộ Bạch trong
miệng hắn lại thành kẻ háo sắc vô sỉ, đê tiện hạ lưu đệ nhất đẳng.

Tâm tình thay đổi kiểu này quả thực là nhanh như chớp. Tâm tính biến hóa nhanh
chóng, ngôn ngữ lại càng hoàn toàn hạ lưu, cũng không kỳ quái, thiếu niên
trước mắt này với tư chất của hắn đã đủ nghịch thiên rồi. Chỉ nhìn một cách
đơn thuần, trước mắt hắn chỉ mới đạt tới Ngân Huyền tu vi nhưng toàn thân kinh
mạch tinh xảo đặc sắc, hoàn toàn không có tí trở ngại nào, điều này cũng nói
lên rằng, từ nay về sau vô luận là tu luyện huyền công gì, đối với hắn đều
không có bất kỳ trở ngại nào, không gặp bình cảnh nào.

Đối với một người tập võ, ai lại không có bình cảnh? Ở đây tám vị tuy rằng đều
là Thánh Hoàng cường giả nhưng tu vi bản thân có được là do tích lũy mấy trăm
năm. Mà bọn hắn trong mấy trăm năm tu luyện thì có hai phần ba thời gian là
dùng để đột phá bình cảnh.

Thiếu nên kia không có bình cảnh…thì hắn là dạng quái vật gì?

Mọi người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mặc dù có Cửu U đệ nhất thiểu là
một ví dụ và mọi người chưa từng hoài nghi tính chân thật của nó nhưng dù sao
mọi người ở đây đều có mấy trăm năm từng trải, người hoàn hảo nhất cũng chỉ là
trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng hiện tại truyền thuyết lại trở thành sự thật. Trước mắt rõ ràng là một
người thật bằng xương bằng thịt. Tư chất nghịch thiên như vậy chỉ cần đơn
thuần tích lũy là có thể thuận buồm xuôi gió thẳng đến trình tự Thánh Hoàng.
Đoạt thiên tạo hóa cỡ này, trong năm tháng dài đăng đẳng tuyệt đối chỉ có thể
ngộ mà không thể cầu.

Tám ông già đồng thời động lòng, ánh mắt tham lam nhất tề tập trung vào Quân
Mạc Tà.

Quân đại thiếu lá gan nào phải nhỏ, nói là gan lớn cũng không phải là quá
nhưng trong tình huống hiện tại cũng cảm thấy sợ hãi.

Nói thật dù là ai cũng phải sợ hãi, một chàng trai bị tám lão yêu quái ngoài
trăm tuổi vây quanh, lòng tràn ngập chờ mong, ánh mắt tham lam quyết không
buông tay, thử hỏi ai lại không sợ hãi.( DG: ku Tà sợ bị bạo cúc ….)

Tranh chấp một hồi, mọi người bất phân thắng bại, ai cũng không chịu buông
tay. Kỳ tài như vậy, ai lại chịu buông xuôi.

– Được rồi, chúng ta đều là người có thân phận, tên tuổi, cứ tranh cãi như
vậy còn ra thể thống gì nữa, còn muốn nhận truyền nhân, nhân phẩm cỡ này thì
ma nó dám nhận. Chỉ tổ làm trò cười cho đám hậu bối.

Tào Quốc Phong nhíu mày nói:

– Một đám các ngươi đều không phải là có đồ tử đồ tôn cả rồi sao? Lão phu bây
giờ vẫn còn cô độc, các ngươi phải biết xấu hổ nhường cho ta chứ. Lão phu tin
tưởng chỉ có ta mới có thể chuyên tâm bồi dưỡng, tạo cơ hội tốt nhất cho hắn
phát triển.

Mọi người mắt trợn trắng nhìn nhau, nếu là vài loại thiên tài thể chất bình
thường thì chúng ta cũng không tranh chấp với ngươi làm gì nhưng đây chính là
không linh thể chất đó. Ai mà không thèm thuồng đỏ mắt. Luôn mồm nói chúng ta
phải giữ thể diện nhưng ngươi thì lại không làm. Chẳng lẻ chỉ có ngươi mới có
thể chuyên tâm tài bồi? Đây quả là lời thừa, nếu có đệ tử như vậy thì ai lại
không chuyên tâm bồi dưỡng, cho dù là bỏ qua các đệ tử trước đây cũng không
tiếc.

– Tào huynh nói có lý, thiên tài như thế quả thật phải chuyên tâm dạy dỗ, Tào
huynh mặc dù không có đệ tử nhưng ở Huyễn Phủ quyền cao chức trọng, bận rộn
công việc không giống lão phu vị trí không cao, người luôn nhàn rỗi.. Ha ha…
Lão phu cũng không có đệ tử thừa kế a.

Triển Mộ Bạch cười nói:

– Tào huynh, người nói câu này khiến cho tiểu đệ nhớ tới tài năng của Tào
huynh, sau này khẳng định có thể tìm tới để nhờ vả. Tử tôn của ta kỳ thật cũng
không tệ, trời sinh Huyền Âm tuyệt mạch, phù hợp với độc môn tâm pháp của Tào
huynh. Người xem….

Tào Quốc Phong trợn trắng mắt, trực tiếp ngắt lời nói:

– Muốn nhờ vả? Triển Mộ Bạch, cũng không phải không được, ngươi chỉ cần tìm
cho ta một người linh không thể chất thì lão phu lập tức giúp ngươi. Ngươi
thật biết tính toán a, không những không giúp ta mà còn muốn ta phí sức chữa
căn bệnh quỷ quái của tôn tử ngươi. Ngươi làm việc quả là biết cân nhắc, chẳng
lẻ chuyện tốt đều về phần ngươi cả sao?

Triển Mộ Bạch ngượng ngùng nói:

– Tào huynh chẳng lẽ ngươi lại thật sự làm việc không hợp với đạo làm người
sao? Quên đi ngươi không thu tôn tử của ta làm đồ đệ thì thôi, ta sẽ không ép
buộc. Hiện giờ lại còn tranh đoạt đồ đệ với ta? Tào huynh, làm người dù sao
cũng phải nói đạo lý chứ? Ngươi không thể để cho lão phu tuyệt hậu cũng không
có truyền thừa a.

Tào Quốc Phong cơ hồ chết ngất, cắn răng nói:

– Triển Mộ Bạch, lời nói của ngươi không ngờ vô sỉ như vậy. Lão phu làm sao
lại không nói đạo lý. Thể chất tôn tử của ngươi không phải do ta mà là do cha
mẹ của hắn. Lão phu nguyện ý thu tôn tử của ngươi hay không là chuyện bình
thường, đây chính là đạo lý đó. Không nói đâu xa, Triển gia các ngươi cao
thấp, ngàn miệng ăn, người nào không phải là truyền nhân của ngươi? Hiện giờ
truyền nhân lão phu tìm kiếm hơn bảy trăm năm thì ngươi lại nói là của ngươi?
Ngươi… Ngươi có xấu hổ hay không? Rốt cuộc là ai không giảng đạo lý, ngươi
hỏi mọi người xung quanh xem.

– Nếu là người bình thường, lão phu cũng không cãi, nhưng thể chất tiểu tử
này tuyệt không thua thứ yêu nghiệt như Quân Mạc Tà. Người như vậy, nói cái
gì, lão phu cũng sẽ không buông bỏ. Tào huynh đừng nghĩ là dựa vào số đông
người của Huyễn Phủ ở đây mà cưỡng chế lão phu thu đệ tử.

Triển Mộ Bạch bắt đầu xỏ lá, không những vu khống Huyễn Phủ lấy đông hiếp yếu
mà còn trực tiếp đem Quân đại thiếu gia biến thành đồ đệ của hắn, thân phận
biến hóa cực nhanh, quả nhiên là khác thường a.

Tào Quốc Phong trong lòng dao động:

– Chẳng lẽ yêu nghiệt Quân Mạc Tà cũng là linh không thể chất?

– Tiểu tặc Quân Mạc Tà kia rốt cuộc là cái thể chất gì thì chúng ta cũng
không rõ, đơn giản là không có thời gian. Nhưng tiểu tử Quân Mạc Tà đã đạt
cảnh giới nhị cấp Tôn Giả trước mười tám tuổi là sự thật, sự thật rõ như ban
ngày. Tào huynh, cho dù hắn có danh sư nổi danh chỉ điểm nhưng tốc độ tiến bộ
như vậy… Ngươi cho hắn có thể là cái thể chất gì?

Triển Mộ Bạch hừ một tiếng nói:

– Tiểu tử trước mắt này tuy rằng cũng cỡ mười tám tuổi nhưng bản chất vẫn là
một khối vàng chưa luyện, cái thiếu duy nhất chính là danh sư mà thôi. Nếu
trải qua một phen huấn luyện của lão phu, vị tất đã kém Quân Mạc Tà, thậm chí
có thể mạnh hơn. Lão phu tuyệt đối có lòng tin, không chừng còn tạo ra một Cửu
U đệ nhất thiểu thứ hai.

– Ngươi có lòng tin này chẳng lẽ lão phu sẽ không có? Các ngươi Tam Đại Thánh
Địa tranh giành quyền lợi khiến cho chướng khí hồng trần mù mịt, nếu giao kẻ
này cho ngươi quả thực là giày xéo hắn, ngươi ngay cả trời cũng có thể dối
trá, do đó không cần phải nói nhiều nữa.

Tào Quốc Phong cũng quyết định, dù nói gì cũng không buông tha thiên tài thiếu
niên này.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận