Trong khoảnh khắc này, Quân Mạc Tà cảm giác được lòng mình như hoàn toàn bị xé
nát. Tay chân như bị co rút, run rẩy. Trong phút chốc, tâm hồn của hắn đau
đớn, mê loạn cả lên.
Hắn thậm chí cũng không biết vì sao Thiên Tầm lại làm như vậy nhưng lúc này
khi hắn nhìn thấy trong mắt lục y Xà Vương: hắn vẫn bình yên, điều này làm cho
nàng yên tâm ra đi, hai mắt nhắm lại, cho dù sinh mệnh khí tức từ từ mất đi
nhưng vẫn quan tâm đến sự an nguy của hắn.
Hồng Mông Tử Khí thành công giải thoát Quân Mạc Tà, nhưng hắn vẫn không nhúc
nhích, lúc này hắn như bị sét đánh trúng.
Tại sao lại như vậy?
Vì yêu sao?
Cũng chỉ có thể là yêu mới làm cho một thiếu nữ quên cả sống chết bảo vệ hắn.
Đúng rồi. Vì sao ta lại hoàn toàn không biết gì nhỉ, sao ta có thể ngu ngốc
như vậy.
Quân Mạc Tà ôm thân thể mềm mại kia vào lòng, đầu óc hắn hiện giờ không suy
nghĩ được gì, chỉ làm theo bản năng, đem thiên địa linh khí bản thân điên
cuồng trút vào người nàng. Thậm chí hắn hoàn toàn quên rằng người hắn cũng bị
thương không nhẹ.
Ở bên trong Hồng Quân Tháp, đang dốc lòng khổ luyện, Mai Tuyết Yên kinh ngạc
phát hiện tầng thứ năm của Hồng Quân Tháp đột nhiên mở ra, âm thanh oanh oanh
vang vọng khắp nơi, sau đó cả thân tháp chậm rãi xoay tròn, vô số linh khí màu
tím thần bí liên tục không ngừng dũng mãnh xuất ra ngoài nhìn như những luồng
mây dài màu tím.
Xem ra Mạc Tà lại đang cùng người nào chiến đấu kịch liệt sinh tử đây, hơn nữa
còn là địch nhân cực kỳ mạnh mẽ, nếu không thì cũng sẽ không điều động quy mô
linh khí bên trong tháp như thế. Không biết đối thủ của hắn lúc này là ai đây,
hắn có gặp nguy hiểm hay không? Mai Tuyết Yên thầm nghĩ. Nghĩ đến đây, nàng
bỗng nhiên phát hiện ra một sự thật rằng: từ lúc Quân Mạc Tà xuất đạo tới nay,
bất kỳ cuộc chiến đấu nào của hắn đều là chiến đấu vượt cấp.
Những kẻ cùng cấp độ, Quân Mạc Tà đều chưa đánh qua.
Thật đúng là quái thai. Mai Tuyết Yên nhíu mày tán thưởng, yên lòng, thầm nghĩ
chờ hắn vào mình hỏi lại hắn là được.
Gần đây Mai Tuyết Yên luôn luôn dốc lòng tu luyện không chút lơ là, nên ý thức
về nguy cơ có chút giảm xuống.
Quân Mạc Tà đang ở trong Thiên Phạt, ở ngay trong lãnh thổ của nàng đại chiến,
lại nhờ uy lực của Hồng Quân tháp trợ giúp, tình hình chiến đấu tất nhiên nguy
cấp mà giờ khắc này ở bên ngoài cũng đã phát sinh biến cố long trời lở đất.
Toàn bộ Hồng Mông linh khí từ Hồng Quân trào ra, Quân Mạc Tà dùng để kéo dài
sinh cơ cho Thiên Tầm, điều dưỡng thương thế, hoàn toàn không giữ lại một chút
nào để chữa trị cho bản thân vốn cũng đang bị thương trầm trọng.
Khi hắn thực hiện chiêu này, Hồng Mông Tử Khí ầm ầm xuất ra, thiên địa linh
tỏa đã sớm bị phá vỡ. Tên vương bát đản không biết xấu hổ Triển Mộ Bạch cũng
không tiếp tục đánh giết hắn, không phải là hắn từ tâm tha cho Quân Mạc Tà mà
là vì hắn lúc này đang ở vào thế ốc còn không mang nổi mình ốc vì chín đại
Thiên Phạt Thánh Vương đánh cùng nhau tiến hành công kích trí mạng về phía
hắn.
Nhưng Quân Mạc Tà lại không có thời gian nghĩ tới Triển Mộ Bạch, mối quan tâm
duy nhất của hắn lúc này chính là một lòng một dạ trị thương cho nữ nhân đang
nằm trong vòng tay của hắn.
Tại vì sao? Hắn hỏi mình một lần nữa.
Vì tình yêu?
Quân Mạc Tà không rõ ràng lắm về vấn đề này, Mai Tuyết Yên lại càng không,
thậm chí chỉ sợ Xà Vương cũng không biết nốt.
Những điều trong lòng, nếu không nói ra thì về sau cũng có thể bị chôn vùi mãi
mãi.
Yêu là vì cái gì. Không có lí do, không có nguyên nhân, yêu đơn giản chỉ là
yêu. Có người lần đầu tiên gặp mặt đã yêu đối phương sâu đậm nhưng cũng không
có bất cứ lý do nào.
Có lẽ Xà Vương từ trước cho tới bây giờ đều không ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm,
không gặp bất cứ cô gái nào ở tuổi mình, bên trong Thiên Phạt sâm lâm ngoài
mình và đám Hóa Hình Thú Vương, còn lại đều là những kẻ cao lớn thô kệch, thô
lỗ…
Nhưng từ khi Quân Mạc Tà xuất hiện, rồi theo Mai Tuyết Yên chọc phá, trêu cợt
hắn dọc đường, về sau hóa thù thành bạn. Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên kết
giao, yêu nhau rồi quyết định xe duyên, định chuyện cưới hỏi, nhưng bên cạnh
đó, vẫn có một người luôn đứng nhìn, quan sát đó chính là Xà Vương.
Nàng theo dõi từ đầu đến cuối chuyện Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên hiểu nhau
yêu nhau nên có thể kìm lòng không đặng, dù sao nam tử có có năng lực như Quân
Mạc Tà, thế gian được mấy người, nữ tử nào lại không động tâm chứ.
Nhưng phần cảm tình này nàng cũng chưa từng biểu lộ. Quân Mạc Tà là một nam
nhân xuất sắc làm nàng động tâm nhưng hắn cũng là nam nhân của đại tỷ. Mình
không nên xen vào và cũng không thể xen vào.
Yêu một người chính là hi vọng người đó được hạnh phúc cho nên Thiên Tầm lựa
chọn im lặng.
Cảm tình giống như là rượu ngon càng để lâu càng nồng.
Hoặc giả… Hoặc giả…hoặc giả là như chúng ta thường nói yêu chính là yêu,
cho dù là trong tình yêu này, từ đầu đến cuối nàng cũng không nói ra. Không có
người nào yêu giống người nào, thậm chí còn khác xa như mò ánh trăng dưới
nước. Hơn nữa họ cũng không có lúc nào ở bên nhau, một phút cũng không.
Nhưng bởi vì tình yêu, nàng quyết định hy sinh tính mạng của mình mà vẫn không
chút hối hận.
Yêu một người không cần phải đợt người đó báo đáp. Yêu chỉ là yêu.
Ngay lúc người nàng yêu gặp nguy hiểm, nàng không chút do dự, dùng tánh mạng
của mình mà bảo vệ hắn. Nàng hoàn toàn không có thời gian nghĩ tới nếu ngăn
không được thì sao? Kết quả mình sẽ như thế nào sau khi nhận một kích này?
Nàng bổ nhào về phía trước cũng giống như bản năng vậy. Nàng chỉ cần người
nàng yêu không có việc gì là được rồi.
Bình sinh hắn sợ nhất chính là thiếu nợ, mà càng sợ hơn nữa đó là nợ của nữ
nhân.
Trong lúc bất tri bất giác, hắn chợt nhận ra mình đã thiếu nợ khá nhiều. Quân
Mạc Tà trong lòng quay cuồng nhất thời giật mình.
Bốn phía tiếng rống giận dữ vang lên rung trời. Chín Đại tiền bối Thú Vương
đồng thời ra tay. Hùng Khai Sơn, Hạc Trùng Tiêu và đám Thú Vương nổi giận vọt
lên không ngừng quát tháo, nào còn bận tâm thực lực của mình quá nhỏ bé trước
mặt cường giả thánh cấp. Huyền Thiên Phạt cấp cao đều lều mạng đánh về phía
này.
Sau khi Triển Mộ Bạch đánh ra một kích thì đồng thời chín vị Thú Vương cũng ra
tay. Hồng Mông Tử Khí phi thường thần diệu đột nhiên mạnh mẽ phá tan thiên địa
linh tỏa của hắn làm cho hắn bị cắn trả. Bị tấn công từ nhiều phía như vậy làm
thân thắn trọng thương nghiêm trọng.
Nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ cấp bậc Thánh Hoàng, bản thân thực lực bản
thân thực lực bất phàm, mà chín vị Thú Vương Tá tiền bối cũng đã đến nỏ mạnh
hết đà chứ nếu không cho dù là thời kỳ toàn thịnh thì trăm ngàn lần hắn cũng
không dám chống đỡ sự vây công của chín vị Thú Vương này.
Huống chi, lúc nãy cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu mới đánh một trận, người đã bị nội
thương. Vừa rồi lại thi triển thiên địa thiên địa tỏa khóa Quân Mạc Tà, đánh
lén không thành, liền bị cắn trả, nên lúc này chính là bi kịch của hắn.
May mắn thay, mười vị cao thủ quay lại kịp thời tiếp ứng mới rồi mới miễn
cưỡng cứu được cái mạng nhỏ của hắn.
Nhưng Thiên Phạt huyền thú hiển nhiên đã điên cuồng.
Một chưởng này trực tiếp khơi dậy địch ý cực mạnh của cả Thiên Phạt sâm lâm,
vô số huyền bất kể là phi hành hay chạy dưới mặt đất đều hung hẵn không sợ
chết vọt lên.
Trong nháy mắt, hai mươi vị cao thủ như một cái đảo nhỏ sắp chìm trong trong
hải dương huyền thú.
Triển Mộ Bạch, mũi miệng không ngừng chảy máu tươi, thương thế rất nặng, nhưng
vẫn không cam lòng, oán hận nhìn thoáng qua bên kia: Quân Mạc Tà và lục y Xà
Vương, hai người đang ôm nhau ở cùng một chỗ, phủ phục trên mặt đất, không có
chút động đậy nào.
Hắn rất là tự tin với một chưởng này của mình. Một chưởng như vậy, lại thi
triển dưới tình huống thiên địa linh tỏa có thể đủ đánh gục hai vị tứ cấp Tôn
Giả ngay tại đương trường. Tuy rằng lọt vào một cỗ lực lượng thần dị cắn trả
ngoài ý muốn, nhưng hắn vẫn tin tưởng trăm phần trăm.
Lúc này đây, hắn không chút nghi ngờ rằng hai người bên kia đã gần đất xa trời
rồi.
– Tiểu tử đó đã chết rồi. Chúng ta toàn bộ lui lại, không nên cùng đám súc
sinh này tranh chấp làm gì.
Triển Mộ Bạch dồn dập hướng Tào Quốc Phong kêu lên.
Tào Quốc Phong quát lớn
– Tốt. Toàn bộ mọi người đi theo ta.
Quang hoa trong tay chợt lóe lên, một thanh trường kiếm hình thức cổ xưa xuất
hiện trong tay hắn, như đón gió, mở ra, nhất thời kiếm quang phóng ra mưa to,
đồng thời những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, hắn như đầu tàu gương
mẫu mở đường ở phía trước, hai bên có hai vị Thánh Hoàng bám sát theo sau, tốc
độ như gió mở một đường máu đánh giết ra bên ngoài.
Hạc Trùng Tiêu giận tím mặt quát to
– Thiên Phạt huyền thú nghe lệnh. Không tiếc hết thảy, toàn bộ huyền thú xuất
động. Phải giết chết hai mươi tên hỗn đản này.
Hắn đang ở trạng thái chiến đấu tức giận nên quên mất hiện giờ mình đã không
còn là người cao nhất có thể ra lệnh.
Đúng lúc này bên tai Lộc Thánh Hoàng vang lên thanh âm thập phần ngưng trọng
rồi suy yếu dần
– Không được đánh bừa. Thả bọn họ đi, ngàn vạn lần không được đánh bừa, mất
nhiều hơn được.
Lộc Thánh Hoàng ngẩn ra, theo tiếng nói nhìn quay trở lại, thì thấy Quân Mạc
Tà nằm trên mặt đất nhìn về phía mình chớp mắt, không khỏi nhẹ nhàng thở ra
– Tiểu tử ngu xuẩn này không chết, chỉ cần hắn không chết thì mọi thứ đều có
thể bỏ qua.
Mà lúc này, cao thủ liên quân bốn bên đang phi thân nhảy lên trên cây, một
đường thoát ra ngoài. Cả Thiên Phạt sâm lâm như sôi trào lên, cơ hồ mỗi một
gốc cây đều có mấy chục độc xà thậm chí hàng trăm hàng ngàn, trên bầu trời các
loại huyền phi hành kéo dài hơn mười dặm mà phạm vi còn liên tục tăng lên.
Hết thảy quên cả sống chết công kích tới. Dùng tất cả mọi phương thức có thể
sử dụng, tấn công dồn dập.
Nhưng hai mươi vị cấp bậc Thánh Vương Thánh Hoàng chính là cao thủ đỉnh phong,
bọn hắn xếp thành một đại trận tam giác, một đường, một kiếm, cước bộ không
ngừng lại lao ra bên ngoài. Bọn hắn cũng không thèm để ý đả thương bao nhiêu
địch thủ, chỉ cầu mong thoát thân.
Bọn họ toàn là đỉnh phong cường giả, Thiên Phạt dựa vào nhân lực cũng khó mà
áp chế.
Mắt nhìn vô số huynh đệ tỷ muội con cháu mình đang cố gắng công kích vô ích,
rồi sau đó trở thành thi thể trên đất. Lộc Thánh Hoàng lòng đau như cắt, do dự
một chút nhưng vẫn quyết định làm theo đề nghị của Quân Mạc Tà. Hắn đề khí hét
lớn một tiếng
– Chừa ra một con đường cho bọn họ đi.