– Ngươi lo lắng không ngoài tiểu quỷ Dương Mặc kia. Hoặc có thể nói ngươi
không nhất định thật sự lo lắng cho Dương Mặc, mà là không nguyện ý để cho
những sắp đặt từ trước tới nay của ngươi biến thành xôi hỏng bỏng không mà
thôi.
Lý Du Nhiên hạ giọng nói:
– Với tài trí của Lý Du Nhiên ta đây, không ai có thể khống chế nổi. Dương
Mặc hay phụ thân hắn, Bình Đẳng vương Dương Hoài Nông, cũng đều không thể! Bọn
chúng không xứng!
Hắn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt xa xăm:
– Nhưng ta lại cam tâm tình nguyện để bọn chúng khống chế! Ta nói như vậy
không biết ngươi đã hiểu chưa?
Quân Mạc Tà gật đầu:
– Xem ra, ngươi hiểu rất rõ bản thân mình.
– Không sai! Hai người chúng ta, từ đầu đã chọn hai con đường khác nhau.
Ngươi theo đuổi thứ gì thì ta không thể biết được, nhưng Lý Du Nhiên ta theo
đuổi chẳng qua là vinh hoa phú quý trọn đời! Thứ ta theo đuổi chính là quyền
lực! Vì quyền lực chí cao, ta có thể làm bất cứ việc gì, vì sao lại không thể
vì quyền lực mà để người khác khống chế? Hơn nữa lại chỉ là khống chế trên bề
mặt!
Lý Du Nhiên cười:
– Nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn ẩn thân ở phía sau bày mưu tính kế nhưng lại
chưa hề hiện thân trước mặt người khác. Lý Du Nhiên ta có thể làm một tên mưu
mô xuất sắc, nhưng tiếc hận duy nhất chính là ta không có đủ khí độ để quân
lâm thiên hạ! Vị trí thích hợp của ta là ở đằng sau một người nhưng ở trên vạn
người!
– Đó là vị trí hợp với ta nhất! Đáp án của ta, không biết tam thiếu có vừa
lòng không?
Lý Du Nhiên ánh mắt chớp động, lại kiên quyết nói.
Quân Mạc Tà trầm tư nửa ngày vẫn không nói lời nào. Lý Du Nhiên yên lặng đứng
bên cửa sổ, cũng không làm ra bất cứ động tĩnh gì. Hai người một đứng một ngồi
đều như tượng gỗ. Mà bầu không khí trong phòng lại áp bức đến kinh người!
Một lúc lâu sau, Quân Mạc Tà cuối cùng mở mồm nói:
– Lý Du Nhiên, nếu thật sự ta phải đi, tam đại thánh địa lại phái người tới,
ngươi sẽ ứng phó thế nào?
– Ứng phó thế nào ư? Còn có thể ứng phó thế nào nữa, cứ nói thật là được!
Lý Du Nhiên thở dài một hời, lại cười khổ một tiếng:
– Nếu quả đúng là ngươi lui vào trong Thiên Phạt sâm lâm, bọn chúng sao lại
trách ta thả ngươi được? Đến cửu đại thánh giả còn táng mạng trong tay ngươi,
thực lực của ngươi đã đến trình độ nào ai ai cũng biết, nếu ta còn kiên trì lộ
diện cản đường ngươi, há không phải là một thằng ngu hay sao? Bọn chúng cho dù
bất mãn nhưng cũng sẽ không vì việc này mà phát tác với ta, đúng không?
Quân Mạc Tà cười, câu trả lời của Lý Du Nhiên khiến hắn rất vừa lòng, lập tức
hướng sang Đường Nguyên lộ ra cảm tình thắm thiết:
– Bàn tử, ngươi có cần theo ta đi luôn không? Ta sợ bọn chúng sẽ vì quan hệ
giữa chúng ta mà làm hại đến ngươi!
Đối diện với tên bằng hữu duy nhất tại dị thế này, Quân Mạc Tà thật rất không
yên lòng.
Tính khí của bàn tử nếu không có hậu thuẫn mạnh mẽ giúp đỡ thì rất dễ chịu
thiệt. Lại nói, tin tưởng rằng người của tam đại thánh địa ai cũng biết bàn tử
là bằng hữu của mình, nếu thật sự để lại, mức độ nguy hiểm có thể nói là càng
lớn.
– Không! Ta nhất định không rời khỏi chỗ này!
Đường Nguyên trả lời dứt khoát, sau đó hắn cười nói:
– Ta mới không cần tới cái nới quái quỷ Thiên Phạt hung địa đó, từ nhỏ ta đã
hướng tới một ngày ta vét sạch tiền của cả thiên hạ! Hôm nay, mục tiêu của ta
đang được thực hiện thuận lợi! Ta sao có thể nỡ rời khỏi chứ? Thiên Phạt hung
địa kiếm đâu ra cơ hội kiếm tiền? Ta chắc chắn không đi!
Đừng thấy Bàn tử nói như vậy, trong lòng lại đang đắn đo một việc khác: lão
đại à, Thiên Phạt sâm lâm quả thật là nơi không có cơ hội kiếm tiền, nhưng ăn
uống chi tiêu thì vẫn cần tiền! Nếu ta không ở lại chống đỡ nơi này thì ngươi
làm thế nào? An toàn không đại biểu cho cơm ăn có đúng không? Hay muốn đi
cướp? Cho dù là cướp thì cướp ở đâu ra đây?
Với câu trả lời của bàn tử, Quân Mạc Tà không hề cảm thấy bất ngờ, hắn thậm
chí đã mơ hồ đoán ra được chân ý của bàn tử.
Cảm tình của bàn tử đối với mình là thật không thể nghi ngờ, hắn cam lòng mạo
hiểm ở lại chính là vì những dự định phát triển sau này của mình. Điểm này,
Quân Mạc Tà không hề hoài nghi dụng tâm của bàn tử, từ trước đến nay cũng chưa
hề!
Đừng thấy bàn tử mê tiền, chỉ cần Quân Mạc Tà nói một tiếng cần tiền, bàn tử
tuyệt đối có thể đem toàn bộ tài sản đưa ra, chỉ để lại cho hắn mỗi cái nội
khố thôi.
Nhưng trên phương diện khác mà nói, bàn tử lại là một tên vô cùng thực dụng,
hơn nữa còn là một tên tiểu phú thích yên ổn tiêu chuẩn, mặc dù đòi hỏi của
hắn thì tuyết đối không thể gọi là “tiểu phú” mà phải là cự phú tiêu chuẩn,
nhưng từ trong xương tủy, hắn lại là một người như vậy.
Quân Mạc Tà tôn trọng nhất chính là tùy tâm sở dục, ân oán phân minh, mà thứ
bàn tử muốn theo đuổi lại là một loại hình thức khác của tùy tâm sở dục, ân
oán phân minh! Bàn tử thích náo nhiệt, thích hưởng thụ, thích mỹ nữ. Đặc biệt
là cái cảm giác dùng tiền ném chết người khác đối với hắn lại là khoái cảm lớn
nhất!
Hơn nữa tên gia hỏa này còn lười chết cha chết mẹ, Quân Mạc Tà lúc trước từng
đưa cho hắn một bộ công pháp để hắn tập theo, nhưng trừ Quân Mạc Tà vì hắn mà
thi triển một lần ra thì chưa hề luyện qua, thậm chí ý định tập lần đầu tiên
cũng chưa từng xuất hiện.
Nếu để tên bàn tử này theo mình vào Thiên Phạt sâm lâm, đó không phải là đoạt
đi thú vui duy nhất của cả đời hắn ư! Quân Mạc Tà cũng chỉ tùy miệng hỏi mà
thôi, cứ để hắn tiếp tục theo con đường hắn đã chọn đi. Ai cũng có vận mệnh
của mình, điểm này không thể miễn cưỡng.
Mình có thể giúp huynh đệ thu thập tàn cuộc, nhưng không thể thay hắn chọn một
con đường để đi, nếu như cố gắng chọn thay hắn, vô luận lập trường như thế nào
cũng là vượt quá khuôn phép!
Giống như võ công thiên hạ vô song, kéo dài sinh mạng, mấy thứ này có người sẽ
liều mạng mà theo đuổi, nhưng lại có người hoàn toàn không để vào mắt. Bàn tử
là người như vậy, Lý Du Nhiên cũng thế!
Nguyên nhân không gì ngoài chuyện mỗi người ai cũng theo đuổi một thứ khác
nhau, hoặc vinh hoa phú quý, hoặc quyền thế thao túng hết thảy, hoặc là hoàng
quyền. Mà mấy thứ này trong lòng Quân Mạc Tà lại chỉ như rơm như rác! Ai cũng
có lập trường khác nhau, cách nhìn và đánh giá khác nhau, thế thôi.
Quân Mạc Tà yên lặng một lúc, nói:
– Ai cũng có chí hướng riêng, nếu ngươi đã quyết định vậy, ta không miễn
cưỡng nữa. Đợi lát nữa ta sẽ chưng cầu ý kiến của Tống Thương và Hải Trầm
Phong, nếu bọn họ đồng ý thì để họ ở lại giúp ngươi. Có hai đại cao thủ ở đây,
ngươi tại Thiên Hương thành, thậm chí trên toàn đại lục này cũng sẽ không chịu
thiệt thòi quá lớn.
Đường Nguyên mắt sáng lên, nhưng lại không lên tiếng đáp ứng. Hải Trầm Phong
và Tống Thương hai người, trước mắt đều đã đạt tới đẳng cấp chí tôn chi
thượng, có hai vị cao thủ như vậy tọa trấn, tin rằng tuyệt đại đa số sự tình
sẽ thuận lợi hơn nhiều. Mà hai người này sớm đã được Quân Mạc Tà an bài ở lại
làm cơ sở ngầm!
Bất quá câu này của Quân Mạc Tà không phải nói cho Đường Nguyên nghe, mà là
nói cho Lý Du Nhiên nghe.
Lý Du Nhiên cười một lát, nói:
– Tam thiếu cứ an tâm đi. Lý Du Nhiên ta mặc dù không phải loại tốt đẹp gì
nhưng vạn hạnh chính là ta làm việc gì trong lòng cũng đã đều tính toán trước.
Quân Mạc Tà ý vị thâm trường cười cười, nói:
– Nói hay lắm, trong lòng đã tính toán trước. Đây cũng chính là nguyên nhân
ta không giết ngươi.
Hắn dừng một chút, nói:
– Việc của ngươi, chúng ta sẽ nói với cha con Bình Đẳng vương sau, tin rằng
phụ tử họ cũng không bỏ qua đại tài như Lý công tử ngươi.
Lý Du Nhiên tinh thần chấn động, nghiêm mặt nói:
– Vậy đa tạ rồi!
Câu này của Quân Mạc Tà tất nhiên là rất đủ phân lượng. Với tài trí của Lý Du
Nhiên, còn có thực lực ngầm của Lý gia, muốn quật khởi tại quan trường Thiên
Hương, chiếm cứ địa bàn, tuyệt không phải là việc khó khăn gì. Nhưng, tin rằng
vĩnh viễn cũng sẽ không thể tiếp nhận vị trí ở trung tâm quyền lực!
Bởi vì phụ tử Bình Đẳng vương, thủy chung vẫn là người bên phe Quân Mạc Tà. Mà
trong mắt người ngoài, Lý gia và Quân gia lại càng tuyệt đối không hòa hợp,
thậm chí luôn luôn đối nghịch, đây chắc chắn là uy hiếp lớn nhất của Lý Du
Nhiên!
Cho dù Lý Du Nhiên bày kế hại chết phụ tử Dương Hoài Vũ, có thể nói là có công
lao cực lớn đối với phụ tử Bình Đẳng vương, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là dệt
hoa trên gấm mà thôi, chỉ cần một câu nói của Quân đại thiếu gia, công lao vạn
đại cũng biến thành bánh vẽ.
Đồng dạng, hiện tại Quân Mạc Tà nói một câu cũng đã có thể khiến cho lo lắng
duy nhất của Lý Du Nhiên biến mất hoàn toàn! Lại càng biến thành một việc tốt
phi thường. Đối với sỹ đồ của Lý Du Nhiên sau này thực sự có lợi ích không thể
đong đếm.
– Đúng rồi. Tam thiếu, nếu thật sư người sắp ẩn cư Thiên Phạt sâm lâm, người
ngoài tự nhiên là không thể đi vào. Nhưng, huyền thú bên trong Thiên Phạt sâm
lâm mặc dù không thể sử dụng, thế còn dược liệu quý hiếm, hớ hớ, Quý Tộc Đường
của chúng ta vẫn phải tiếp tục khai thác. Kiếm chác được bao nhiêu vẫn cứ theo
luật cũ, ngươi chín ta một.
Đường bản tử cười gian hai tiếng, lập tức nghĩ ra đại kế phát tài!
Nếu phương án hắn nghĩ ra được Quân Mạc Tà tán thành, như vậy, Thiên Phạt sâm
lâm từ nay sẽ trở thành tụ bảo bồn của riêng một mình bàn tử! Đây chính là
lũng đoạn trực tiếp, tuyệt không nghi ngờ! Mặc dù Quân Mạc Tà được chín phần,
nhưng chỉ một phần kia thôi đã thừa sức để bàn tử trở thành đại lục đệ nhất
phú hào rồi! Quân đại thiếu gia sau này sẽ thoát ly nhân loại rồi!
Quân Mạc Tà cười, nói:
– Việc này không cần ngươi lo. Ngươi cứ yên tâm đi, ta sớm đã tính toán rồi!
Tỷ lệ cũng không thể ta chín ngươi một được nữa. Ta sáu, ngươi ba, Dương Mặc
một, như vậy càng tốt hơn. Bằng không, ngươi toàn ăn thịt, hoàng thất đến canh
cũng chẳng có mà húp, sớm muộn cũng sẽ sao gia ngươi! Ngươi không thể nào suốt
đời sống dưới sự bảo hộ của ta có đúng không!
Đường Nguyên đại hỉ.
Mặt Lý Du Nhiên cũng nhịn không được mà lộ vẻ ngưỡng mộ, sau đó là vẻ cuồng
hỉ! Đây chính là một miếng bánh cự đại, cho dù Thiên Hương hoàng thất chỉ có
một phần cũng đã là cực kỳ hậu hĩnh rồi, tuyệt đối có thể khiến cho lực lượng
quốc gia vượt xa mấy nước khác, nếu lợi dụng tốt, thậm chí có thể thống nhất
thành một quốc gia duy nhất trên đại lục!
Đến lúc đó, Lý Du Nhiên hắn càng có nhiều không gian để đại triển quyền cước,
bất quản là Nam chinh Bắc phạt hay là việc quốc nội, đều có thể thuận lợi tiến
hành. Lưu danh sử sách là việc chắc chắn.
Xem ra, sau này vô luận là thế nào cũng phải thiết lập quan hệ tốt với tên mập
này mới được. Đây chính là tài thần danh phù kỳ thực đó! Lý Du Nhiên âm thầm
suy nghĩ, ánh mắt nhìn bàn tử lập tức trở nên thân thiết.