Quân Vô Ý mặt đỏ tía tai, thở phì phò cắn chặt răng.
– Cái thằng nhóc này, tiểu tử nhà người thật sự muốn ăn đòn sao?
Quân Mạc Tà cười ha ha.
– Tam thúc này, thẩm thẩm của con hiện đang làm gì? Chắc chắn không thể cả
ngày ở cùng chỗ với thúc rồi!
Quân Vô Ý lộ ra ôn nhu trong mắt.
– Nàng hiện giờ còn không quan tâm đến ta, đang dồn hết tâm trí chăm lo cho
các cô nhi kia, mời danh y từ xa tới, còn nói với ta tính toán xây một nơi
thật to, tập trung toàn bộ những đứa bé lưu lạc từ khắp nơi về, thu xếp cho
bọn chúng, bất kể có là thế nào thì cũng là trẻ con, cần được đối xử bình
đẳng.
Quân Mạc Tà thở nhẹ ra.
– Nàng ta thật là một người tốt.
Rồi lại chợt lóe lên ý nghĩ, nói luôn.
– Nhưng mà tam thúc, có một việc cần chuẩn bị, sau này sẽ tiến hành, đó là
chúng ta cần chuyển nhà! Rời khỏi Thiên Hương thành!
Quân Vô Ý giật mình.
– Vì sao? Sao phải rời đi? Đi tới chỗ nào chứ? Có cần thiết không?
– Tất nhiên là cần, chúng ta nên nhanh một chút dọn tới Thiên Phạt sâm lâm.
Quân Mạc Tà hít sâu một hơi.
– Con hôm nay tới đây chính là muốn bàn với thúc chuyện này.
Quân Vô Ý sắc mặt trầm trọng.
– Tam đại thánh địa sao?
– Đúng vậy! Chỉ có chỗ đó mới có thể an toàn.
Quân Mạc Tà hút một hơi sâu, hai chân mày nhíu chặt.
– Trước đây, tam đại thánh địa ở tuyết sơn đã bỏ ra chín vị tôn giả, sáu trăm
cao thủ! Mà lần này ở Thiên Hương, cả chín vị thánh giả đều không có ai trở
về. Thù hận lần này quả thật rất lớn, không còn con đường sống nào! Mà con lúc
này, chỉ có thể bảo vệ thân mình, không có khả năng bảo vệ cả gia tộc!
– Nếu như tam đại thánh địa lại tới chỉ sợ vẫn giữ tác phong làm việc như cũ,
không hề khác trước đây. Trước đây dù rằng nghiêm trọng nhưng không giống bây
giờ là không thể vãn hồi! Lần này thiệt hại lớn như vậy, sau này nếu có hành
động gì thì sẽ không còn coi thường chúng ta! Lúc đó nếu người không chết thì
là ta vong, Quân gia thương vong sẽ là vô số kể!
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ nói.
– Vậy nên lần này muốn tránh thương vong chỉ còn một cách duy nhất là lùi một
bước! Đi vào Thiên Phạt sâm lâm! Thực thể, cũng chỉ có chỗ này mới có thể cho
ta được yên tĩnh.
– Nếu thật đúng như vậy thì không chỉ có chúng ta phải rút lui, mà cả Độc cô
gia, Đoan Mộc gia, Tư Không gia, cả Đông Phương gia cũng phải cùng lui lại.
Quân Vô Ý quả quyết.
– Tam Đại thánh địa dù không đụng được đến Quân gia thì những nhà này sẽ là
đối tượng trả thù của họ! Nếu như họ xảy ra chuyện thì chú cháu ta lòng sao
yên được?
Quân Mạc Tà thở dài.
– Tam thúc, đã không còn kịp rồi! Lần này chỉ có thể di chuyển những nhân vật
trọng yếu tới Thiên Phạt sâm lâm! Chỉ cần bọn họ đi rồi, dựa theo sự cao ngạo
của tam đại thánh địa, cho dù có không quản được thì cũng sẽ không ra tay với
người bình thường đâu!
– Một khi đã vậy, ta sẽ lập tức tìm Đoan Mộc huynh và Tư Không huynh thương
nghị.
Quân Vô Ý nói chắc như đinh đóng cột.
– Mạc Tà, chuyện an bài với huyền thú giao cho ngươi. Chuyện này không thể
chậm trễ, nếu như đã quyết bỏ chạy, vậy thì phải làm ngay khi nói, càng nhanh
càng tốt, chậm sẽ dễ có biến!
Quân Mạc Tà cười cười.
– Tam thúc yên tâm, Hùng Khai Sơn cùng với bọn thú vương con đã an bài xong
xuôi rồi. Chỉ cần chờ bọn thúc thương lượng hoàn tất thì liền chuyển đi ngay!
Quan trọng là nhóm đầu tiên, đem tất cả nhân vật quan trọng rời đi! Sau khi đã
vào được Thiên Phạt sâm lâm thì nhanh chóng phát triển căn cứ, chỉ có như vậy
mới có thể đối đầu với Tam đại thánh địa, ít nhất cũng không bị động mà đánh!
Quân Mạc Tà sau khi nói xong, trong lòng đã nghĩ đến, dù rằng Mai Tuyết Yên
hiện giờ vẫn chưa thể đi ra ngoài, cũng không muốn dùng hình dạng không phải
con người mà ra mặt nếu không nàng biết mình đến khu vực của Thiên Phạt sâm
lâm, tất nhiên vẫn sẽ thật cao hứng.
Quân Vô Ý gật đầu.
– Việc không nên chậm trễ, ngay bây giờ ta sẽ bắt tay vào an bài!
Vừa nói xong đã động đậy thân hình, nhoáng một cái mất dạng.
Quân tam gia là người hiểu chuyện, hắn rõ ràng nhận thức được hiện giờ chính
xác là thời kỳ phi thường nguy hiểm, nói không chừng địch thủ mạnh mẽ không
thể đối đầu đều có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Khi đã quyết định rút lui thì
phải thật mạnh mẽ mà rút, không thể trì hoãn bất kỳ thời khắc nào! Trong lúc
này, trên tháp cao kia, chỉ còn lại có Quân Mạc Tà.
Quay mắt nhìn về phía khói cuộn bay lên trong thành, trong lòng Quân thiếu gia
nổi lên một cỗ cảm giác khó nói nên lời, chính là ngẩn ngơ cả người! Cảm giác
đó bí ẩn mà tới không phải từ trong cảm thụ của hắn mà tới từ nội tâm của hắn,
tình cảm của hắn.
Trêu đùa Quân Vô Ý một lúc lại gợi lên suy nghĩ trong lòng hắn.
Hắn đã mười tám tuổi, trước mắt cũng đã phải đối mặt với chuyện thành gia lập
thất.
Hiện giờ, trong lòng Quân Mạc Tà có chút mâu thuẫn. Chỉ cần là đàn ông thì khi
nhìn thấy mỹ nữ sẽ có suy nghĩ vẩn vơ, Quân Mạc Tà cũng không ngoại lệ! Huống
chi bây giờ tinh thần và thể xác của hắn đã thuộc về Quản Thanh Hàn, còn đính
hôn Độc Cô Tiểu Nghệ do hai lão gia tử ở nhà làm chủ.
Quản Thanh Hàn ôn nhu lại quật cường, thanh khiết lại lạnh lùng khiến người
kính nể, dung mạo như tiên giáng trần. Độc Cô Tiểu Nghệ lại hoạt bát ngây thơ,
linh hoạt xinh xắn, dung mạo lại là giữa vạn người khó tìm!
Nhưng hắn cũng kinh ngạc nhận ra rằng trong suốt đoạn thời gian này, hắn không
hề nhớ gì tới các nàng ấy, lại đem toàn bộ tâm ý đặt trên người Mai Tuyết Yên.
Quân Mạc Tà cũng biết, đối với Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ mà nói thì
rõ ràng không công bằng.
Độc Cô Tiểu Nghệ thì từ lúc mình quần là áo lụa đã bắt đầu, ánh mắt cực cao
lại liếc mắt trúng mình, vì mình mà không tiếc thứ gì tranh thủ tình cảm. Mặc
dù sự tình có chút hoang đường, lại xảy ra nhiều biến cố không ngờ nhưng toàn
bộ phương tâm của tiểu nha đầu này đã chặt chẽ đặt trên người mình, không màng
chân lý, ngay cả ai cũng có thể không quan tâm! Chuyện này diễn ra trước mắt
Quân Mạc Tà, ghi lại sâu trong lòng hắn, làm sao hắn có thể thờ ơ?
Mà Quản Thanh Hàn vì Quân gia ra sức bao nhiêu cũng có thể nhìn thấy như vậy,
rõ như ban ngày! Nàng vì Quân gia cũng không tiếc tính mạng của mình, không
phải chỉ có một lần! Trước đây vì cứu tính mạng mình, không tiếc hi sinh sự
trong sạch của bản thân. Đối với người con gái như vậy, Quân Mạc Tà sao lại
không động lòng, không quý trọng?
Nhưng trong một người lúc nào cũng có mâu thuẫn. Quân Mạc Tà biết rõ hai nữ tử
này chắc chắn cả đời này sẽ không lìa xa mình, nhưng trong lòng hắn vẫn áy
náy. Bất kể là đối với Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn hay Độc Cô Tiểu Nghệ thì
cũng đều như vậy!
Một người đàn ông không có khả năng cùng lúc yêu cả hai cô gái! Vì tình yêu
chân chính, luôn luôn chỉ có một phần, khi đã lâm vào thì cả đời sẽ như vậy,
vĩnh viễn cả đời không thể chia lìa.
Quân Mạc Tà đối với Mai Tuyết Yên là yêu, đối với Quản Thanh Hàn là hân thưởng
và trách nhiệm, Độc Cô Tiểu Nghệ là vừa thích vừa tiếc nuối. Dù là thế nào thì
cũng không ổn! Lý do còn có một căn bệnh chung của đàn ông, rất khó nói.
Không thể phủ nhận một chuyện, cho dù là Quản Thanh Hàn hay Độc Cô Tiểu Nghệ
rời xa hắn, hắn cũng đều sẽ không tiếp nhận nổi, sẽ phát khùng lên, sẽ đau
lòng! Nhưng một khi Mai Tuyết Yên rời xa hắn, sẽ khiến lòng hắn tan nát hoàn
toàn, mất đi lý trí.
Đàn ông ơi là đàn ông, ta cũng không thể trở thành một ngoại lệ sao ? Quân Mạc
Tà cười khổ phân tích tâm tính cổ quái của mình, càng nghĩ lại càng loạn. Hắn
có cảm giác rằng, làm một người đàn ông có ba vợ bốn nàng hầu cũng rất mệt
mỏi, chẳng phải hạnh phúc gì ! Ta cũng có thể coi là một siêu cấp sát thủ sao
chứ ? Quân Mạc Tà cười khổ với mình, sát thủ, nhất là một sát thủ vương bài
như ta khi gặp vấn đề này, hình như ai cũng khó có thể giải thích được. Vì đàn
ông và đàn bà rất giống nhau, nhưng cũng lại rất khác nhau ! Dù cho có là
người đàn ông chung thủy thế nào thì ra đường thấy người đẹp hai mắt cũng sáng
lên ! Lòng yêu cái đẹp, ai ai đều có ! Nếu như suy nghĩ đã khó thì cứ thuận
theo tự nhiên vậy. Quân Mạc Tà từ từ bước xuống tháp, lòng rối như tơ vò,
không cách nào làm rõ được. Trong đời tới giờ là lần đầu tiên, hắn lại không
dám đối mặt với tình cảm của chính mình, là lần đầu tiên !
Đợi đến lúc Quân Mạc Tà bước vào đại sảnh nghị sự, Quân Vô Ý đã triệu tập tất
cả mọi người cùng tới, đang bàn luận.
Ưng Bác Không và Phong Quyển Vân vốn là hai gã giang hồ lãng tử, bốn biển là
nhà, đối với chuyện Quân gia dọn đi đâu cũng không hề để ý. Chân chính làm cho
Quân Mạc Tà bất ngờ chính là ý muốn của ba thế gia Đông Phương gia, Đoan Mộc
gia và Tư Không gia. Đông Phương Vấn Tình đối với chuyện dời cả tộc vào trong
Thiên Phạt sâm lâm phản ứng rất kiên quyết.
– Tam đệ, chuyện này theo ý của người không ổn lắm. Quân gia trước mắt chính
là siêu cấp thế gia đứng đầu, nhưng nhân thủ thưa thớt, chỉ cần nói dời vào
Thiên Phạt sâm lâm liền dời vào, Đông Phương thế gia bọn ta đã vất vả lắm mới
trừ bỏ lời thể, đang muốn tranh thủ lúc này tái hiện huy hoàng ngày trước, sao
lại tự dưng chui đầu rút cổ vào Thiên Phạt sâm lâm chứ?
– Không nói đã lui, nơi đó thế nào cũng là lãnh địa của huyền thú Thiên Phạt,
chúng tôi có thể cùng thú vương kết giao, nhưng khiến Đông Phương gia chúng
tôi từ nay về sau núp dưới mái Thiên Phạt, đó là chuyện không thể nào có! Suy
xét kỹ lại thì dù tam đại thánh địa có cừu oán với Quân gia, không nhân nhượng
đường sống, nhưng không hề có ân oán trực tiếp với Đông Phương thế gia. Mạc Vô
Đạo dù cho lòng dạ hẹp hòi thì hắn cũng có thể coi như là cao nhân một đời,
không lý nào lại giận chó đánh mèo mà trút xuống một thế gia thế tục! Vì vậy
Đông Phương thế gia chúng tôi quyết không rút lui!
Đông Phương Vấn Đao và Đông Phương Vấn Kiếm cũng mang theo ý tứ này, lại ngoài
dự kiến của Quân Mạc Tà là Tư Không Ám Dạ và Đoan Mộc Siêu Phàm cũng cùng
chung ý kiến!
– Quân gia đứng mũi chịu sao, muốn rút lui cũng không sai gì cả! Nhưng hai
nhà chúng tôi không cần phải đi, dù sao thì tam đại thánh đại cũng là thế lực
lộ mặt, nếu như giận lây sang thế gia thế tục như vậy thì bọn họ cũng tránh
không được đàm tiếu, họ cũng đâu được lợi gì. Vậy nên án binh bất động vẫn
hơn. Nhưng đối với Mạc Tà chúng tôi cũng có lời này, nếu như Quân gia không
rút lui thì sẽ chịu sự trả thù thảm thiết của tam đại thánh địa.
– Mọi người, người nhà chúng ta có bình an hay không là do tay mình nắm giữ,
sao lại có thể gửi hi vọng vào thiện tâm của tam đại thánh địa chứ! Lựa chọn
như vậy chẳng khác gì đem sinh tử tồn vong của gia tộc mình giao vào tay của
người khác! Đó là một quyết định không chắc chắn, mong mọi người suy nghĩ lại!
Quân Mạc Tà vừa nghe kết quả thương nghị, nhíu mày.