Tính ra lần này cũng đã là lần thứ năm Quân thiếu gia có đột phá, cũng như
những lần trước, cứ ngựa quen đường cũ mà đi, có nói là nhắm mắt cũng qua trót
lọt cũng chẳng có gì sai. Nhưng còn Mai Tuyết Yên thì mới chỉ lần đầu! Lại
thêm một chuyện nữa là Mai Tuyết Yên có đột phá ở đẳng cấp cao có thể làm được
chuyện này quả thật là rất hiếm có! Vậy nên sau khi nàng nhập quan có thể thu
thập được càng nhiều kinh nghiệm càng tốt, ít ra cũng phải hiểu rõ những gút
mắc trong lòng! Vì thế, Quân Mạc Tà dù rằng đang trong giai đoạn lửa cháy sát
sau lưng vẫn không quên vào trong thông báo!
Nhưng sau khi bước ra thì hắn lại lập tức nhớ lại : Hình như bản thân mỗi lần
đột phá đều phải ở lại trong Hồng Quân tháp chầm chậm tích lũy. Nhưng sao vừa
rồi vừa bước vào lại muốn trở ra rồi? Chẳng lẽ là vì có nàng ở bên cạnh, nên
mình mơ hồ rồi chăng?
Vậy nên Quân thiếu gia lại quay bước trở lại. Đối với Mai Tuyết Yên đang tròn
mắt kinh ngạc chỉ để lại một câu nói rồi biến mất ở tầng thứ tư.
– Ái chà, quên mất, thật ra chỉ có ở trong này mới có thể đột phá được, chỉ
có thiên địa linh khí trong này mới có thể giúp được, điều này thì nàng cũng
biết mà.
Mai Tuyết Yên miệng vẫn chưa khép lại, khẽ nâng đôi bàn tay ngọc lên che trên
mắt, con người này thật khiến người ta ghen tỵ mà, chỉ thoáng cái lại có tiến
bộ vượt bậc như vậy, còn có thiên lý nữa hay không chứ?
Nhưng cũng chẳng bao lâu sau, Mai Tuyết Yên có thể cảm giác được cả tòa tháp
đều rung chuyển, lúc đầu chỉ như gió nhẹ thổi qua mặt nước, gợn lên vài vòng
dao động, nhưng càng ngày động tĩnh càng mãnh liệt hơn.
Xem ra hắn ta lúc này lại đột phá thăng cấp nữa rồi, cũng ồn ào thật đấy. Mai
Tuyết Yên sực nhớ tới lời Quân Mạc Tà đã nói, nhanh chóng dùng Khai Thiên Tạo
Hóa Công, cố an tĩnh tâm hồn, từ từ cảm ngộ cái cảm giác ý cảnh cao thâm chỉ
có thể ngộ mà không thể cầu này, nó giống như là càn khôn xoay chuyển, cõi
hồng hoang sụp đổ, mà cũng giống như là thế gian tạo hình từ hỗn độn, đất trời
phân khai, một khái niệm vô cùng kỳ vĩ…
Quân Mạc Tà cũng vừa lúc ngồi xuống đột phá giới hạn thì Khai Thiên Tạo Hóa
công trong cơ thể hắn đang bắt đầu cuồng loạn!
Một đoàn linh lực vốn đang hòa hợp làm một thể thống nhất bỗng nhiên tách ra
thành hàng ngàn hàng vạn đạo, ở trong kinh mạch của Quân Mạc Tà di chuyển tứ
tung, thuận cũng nhiều mà ngược cũng không ít, còn có những đạo lúc ngược lúc
lại xuôi.
Bỗng vang lên một tiếng roạt mạnh mẽ, y phục trên người Quân Mạc Tà chỉ còn
lại một đống vải vụn! Có thể nhìn thấy cơ thể hắn như một cái bao lớn, bên
trong có vô số sinh vật đang chạy ngược chạy xuôi, cực kỳ hỗn loạn!
Nếu trong lòng không nắm chắc là mình đang đột phá, Quân Mạc Tà chắc chắn hắn
đã tẩu hỏa nhập ma, mà cho dù là thật thì cũng đâu cần khoa trương như vậy
chứ, so ra còn kinh khủng hơn vài phần.
Sau đó là một cơn đau đớn khó tả kéo đến, tựa như một viên than hồng nóng cháy
chui thẳng vào trong đầu, không cách nào phòng bị được, cứ thế thiêu đốt! Loại
đau đớn kinh khủng từ trong phát ra thế này kinh khủng đến mức Quân Mạc Tà
không thể kiếm chế được nữa mà muốn phát ra tiếng hét thảm!
Nhưng hắn vẫn cứng đầu kìm lại, cũng không có gì lạ, trong lòng hắn vẫn đang
lo cho Mai Tuyết Yên : Nếu như thực sự gào lên thảm thiết, không những chẳng
được ích gì, còn đem lại cảm giác khó khăn cho chuyện đột phá của Mai Tuyết
Yên, nếu như lưu lại ấn tượng xấu như vậy thì thật sự không hay tí nào. Chuyện
này rất dễ để lại trong lòng nàng một bóng ma, ảnh hưởng đột phá sau này!
Vì vậy nên Quân Mạc Tà đem tất cả cố gắng kìm nén lại! Tuy rằng trên người cơ
thể cứ phồng lên xẹp xuống, gân cốt kêu loạn, đau đớn đến cả người chỉ còn mồ
hôi vẫn cứ cắn chặt ra, cố không nhúc nhích! Cả một tiếng rên cũng không phát
ra!
Lúc này thì đau đớn hắn đang chịu đựng đã vượt ra khỏi dự tính ban đầu của
Quân Mạc Tà! So với đột phá tầng thứ tư thì không cùng một cấp bậc, cũng có
thể nói, là hoàn toàn không giống nhau chút gì!
Những lần đột phá trước, tuy rằng cũng đau đớn khó chịu vô cùng nhưng nếu so
với lần này thì chuyện lần trước dù có nhân lên gấp bội cũng chỉ đáng một vết
kim đâm thôi. Đột phá tầng thứ năm, cũng không cần phải kinh khủng vậy chứ!
Khai Thiên Tạo Hóa công quả đúng là đệ nhất thiên hạ, cũng không đúng, phải
nói là từ thiên tới địa đều đệ nhất, mà cũng chính là công pháp đắc tội cả
trời cả đất, là một “công” mà trước nay không có, là một “pháp” mà mà sau này
cũng sẽ không có cái thứ hai, công pháp khác đều tính bằng thời gian tu luyện,
cái này lại tính theo sự đau khổ tăng dần, tầng này đau hơn tầng trước, tầng
trước khổ ít hơn tầng sau! Không hổ danh là công pháp trong truyền thuyết!
Quân Mạc Tà cười khổ trong lòng, từ từ đến cả tâm tư an ủi bản thân cũng chẳng
còn nữa.
Đau đớn cứ tăng dần, ngay cả nguyên anh hình đứa bé trong đan điền Quân Mạc Tà
cũng vì thế mà vặn vẹo điên cuồng, có lúc bị kéo thành dài thật dài, lúc thì
lại nén thành một khối. Hơi thở của nguyên anh suy yếu cực kỳ, có cảm giác bất
cứ lúc nào cũng có thể hỏng mất.
Đau khổ thế này xem ra đã muốn tới cực hạn, nều như nói khả năng chịu đau của
một người có giới hạn, thì Quân Mạc Tà chỉ trong một chốc lát đã tự mình đột
phá không biết bao nhiêu cái!
Vốn khi đau khổ tới cực hạn thì con người sẽ có một phản xạ có điều kiện, đó
là ngất, trạng thái này diễn ra còn gọi là sốc nặng. Cái này cũng có thể coi
là một phương án bảo vệ!
Nhưng cả hai kiếp của Quân thiếu gia đều rất khác người, cả một đời làm sát
thủ, yêu cầu đầu tiên chính là lúc nào cũng phải duy trì tỉnh táo, sốc thì
sao? Chuyện gì mà chưa từng gặp qua chứ? Cả đời này cũng đã từng trải không ít
đau đớn rồi, từ từ rồi cũng chai sạn đi, bây giờ có đau đớn mấy cũng chẳng thể
sốc được, đau thì vẫn đau, mà lại phải tỉnh táo cảm nhận nó! Đây mới chính là
điều khó khăn kinh khủng nhất!
Cũng không biết cuối cùng đã qua bao lâu, cuối cùng cũng có cảm giác giảm bớt,
Quân Mạc Tà từ từ thả lỏng, phát hiện tầng bình chướng tầng thứ năm vẫn kiên
cố chưa phá vỡ được, Khai Thiên Tạo Hóa công tầng thứ năm cũng không có dấu
hiệu gì mở rộng ra. Vậy động tĩnh nãy giờ là chuyện gì đây?
Quân đại thiếu gia còn đang kỳ quái thì lại một cơn đau như thủy triều ập đến,
Quân Mạc Tà chỉ có cảm giác cả cơ thể co rút lại, toàn bộ nội tạng bị nghiền
thành mảnh nhỏ.
Đau dớn kịch liệt như vậy cứ một đợt nối một đợt, sóng sau càng cao hơn sóng
trước, từ từ tấn công đủ chín lần! Ngay cả Quân Mạc Tà tính ra ở thế giới này
có thể xem là thần kinh cứng cỏi bậc nhất, cũng muốn qua đời!
Cho dù tinh thần tỉnh táo thì cũng không phải lực tim chịu nổi, đau đớn đánh
thẳng vào tim thế này quả thực rất khó gánh vác!
Quân Mạc Tà trên đầu đầy mồ hôi, cứ như từng dòng suối nhỏ cứ từng đợt tràn
xuống, trên mặt đất bỗng chốc đã trở thành một vũng nước đọng thật lớn.
Hiện tại Quân thiếu gia đã đau đến cả người kiệt quệ, gần như đã chết, cứ mơ
mơ màng màng có cảm giác muốn bỏ cuộc, đột nhiên trong ý thức nghĩ đến một
việc khác : thống khổ khó khăn như vậy, đến mình còn muốn chết đi, vậy thì Mai
Tuyết Yên nếu như tu luyện đến cửa ải này cần đột phá, nàng lại không chuẩn
bị. Nàng làm sao mà chịu được, mà mình lại có thể giúp gì đây?
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, đau đớn lại có vẻ bớt lại, có vẻ vì lo lắng cho
Mai Tuyết Yên mà tinh thần phân tâm, cảm giác đau đớn cũng giảm bớt rất nhiều,
thế này cho dù chỉ là giảm đi chút ít, thì cũng đã quá tốt.
Còn một điều nữa, quá trình đột phá này thật sự rất đau khổ, không thể nào ngờ
tới được.
Có vẻ mỗi lần đau đớn đều gấp mấy lần tổng cộng những lần trước!
Vì sao lại như vậy?
Quân Mạc Tà không biết được, Khai Thiên Tạo Hóa công khi luyện tới tầng thứ
năm thì đã tách biệt với tất cả công pháp đã luyện trước đây! Qua được cửa ải
này mới có thể tính là người tu luyện chân chính! Cũng có thể nói rằng, bước
qua cửa này mới gọi là chính thức đặt chân đến chân núi!
Cửa ải này mới chính thức loại bỏ tất cả tạp chất trên cơ thể, đem toàn bộ
kinh mạch thanh lọc lại một lần, theo toàn bộ từ nội tạng đến mỗi lỗ chân lông
tái tạo hoàn toàn! Cả người xem như sinh ra lần nữa!
Cửa ải này mới chính thức là Khai Thiên Tạo Hóa – Bốn chữ đầu công pháp hoàn
toàn dựa vào bước đột phá này mà thành!
Theo một tiếng nứt ra, nguyên anh trong đan điền vừa thống khổ than khóc một
hồi, cuối cùng không chịu nổi mà vỡ tan ra, không còn thấy bóng dáng.
Ngay trong lúc nó biến mất, Quân Mạc Tà như bị ngũ lôi oanh đỉnh, oa một tiếng
phun ra một ngụm máu, thần thái trong hai mắt cũng từ từ nhạt dần.
Rốt cuộc thì thống khổ không ngừng cũng đã ngừng lại, nhưng Quân Mạc Tà cũng
chẳng còn lấy nửa phần sức nào! Hắn lúc này, nếu nói thẳng ra thì sức chớp mắt
cũng không có! Hoàn toàn kiệt quệ! Thật sự rất đau đớn, lao tâm lao lực quá
mức!
Ngay lúc này, trên đỉnh tầng thứ tư của Hồng Quân tháp, không hiểu sao lại
xuất hiện một đạo ánh sáng bảy màu, sau một lúc thì hình thành nên một cầu
thang khác thường kéo dài tới chân của Quân Mạc Tà, tiến thẳng lên cao, đến
một điểm xác định thì ngừng lại, từ đó mở ra một cánh cửa! Một loại linh khí
màu tím sẫm trước nay chưa từng thấy bay vọt ra, nồng đậm vô cùng, số lượng
lại gần như vô tận!
Trước kia linh khí trong Hồng Quân Tháp dù có nồng đậm ra sao, tinh thuần thế
nào, cho dù có ngưng kết gần như thực thể thì cũng chỉ là màu trắng ngà, đến
đây lại trở thành linh khí màu tím thần kỳ này! Màu tím chói mắt, kích thích
tầm nhìn! Từ sâu trong màu tím như đang ẩn chứa một bí mật vô cùng thần bí.
– Sao lại có linh khí màu tím ? Cái này chính là nó sao ?
Quân Mạc Tà còn chưa kịp nghi hoặc thì đám mây tìm kia tựa như dòng chảy xuôi
tràn khắp người hắn, mem theo mắt mũi miệng thất khiếu của hắn đi vào, ẩn theo
từng lỗ chân lông mà từ từ xâm nhập, tiến sâu vào tận trong kinh mạch của hắn.
Nguyên Anh vốt nát vụn của hắn, vốn đã tan tành, nhưng cỗ tử khí này vừa tiến
nào thì ngay lập tức lại có sinh khí trở lại!
Mà trong kinh mạch hắn vốn có linh lực, lại từ từ bị đẩy ra, sau đó hoàn toàn
biến mất, cuối cùng cơ thể hắn chỉ còn có loại khí tím kỳ lạ kia chiếm lấy,
tràn ngập xâm lược không từ ngóc ngách nào.