Quân Mạc Tà dĩ nhiên cũng đã thấy được Khương Quân Tập. Trên mặt tức thì trắng
bệch, còn muốn giãy giụa chạy trốn, nhưng thân thể vừa động, liền ụa ra một
miệng máu tươi. . .
Khương Quân Tập hừ lạnh một tiếng: – Còn muốn động? Ngũ tạng đã lệch vị trí,
cử động nữa, xem ngươi còn sống nổi không! Thị đã xác định, đối phương trong
miệng tràn đầy máu tươi, vô luận là màu sắc, hay là thể trạng, cũng đã chứng
thật phán đoán của thị!
Huống chi, đối với bản lĩnh của mình, thị luôn luôn tự tin vô cùng!
Đối phương thủy chung bất quá là một gã Tôn giả cấp hai trung giai mà thôi,
còn kém tôn giả cấp hai đỉnh cấp, tôn giả cấp ba, cấp ba trung giai, cấp ba
đỉnh cấp, tôn giả cấp bốn, cấp bốn trung giai, đỉnh cấp, Thánh giả cấp một,
cấp hai!
Cách xa tới tận chín giai vị, nếu đã chênh lệch lớn như vậy, mình còn có thể
nhìn lầm, phán đoán sai lầm, thì mới thật là quá hổ thẹn đi!
Khương Quân Tập lần nữa cảm nhận được bộ ngực mình đau đớn! Hai linh hồn của
mình, xài chung cùng một cái thân thể, âm dương tương hỗ đã thành thói quen
mấy trăm năm nay, mà hôm nay, cũng bởi vì tiểu tử này, bỗng chốc vô cớ bị phế
đến thảm liệt! Thật chẳng khác gì là đem tu vi của mình bỗng nhiên phế đi một
nửa, thậm chí còn nặng nề hơn nhiều! Ngay cả khu dụng Thiên mạch linh căn màu
bích lục, vốn là thiên địa thánh dược, cùng thất thải Thánh ngọc, trong thiên
địa linh khí nồng hậu vô cùng mà lập tức hấp thu lúc trước, cũng chỉ có thể
bảo đảm thân thể của thị bình ổn thương thế, nhưng không thể phục sinh tính
cách nam nhân đã thần hồn câu diệt! Tàn diệt một nửa, tuy không tôn quý bằng
tánh mạng bảo bối của mình, nhưng thực sự là vạn hại vô bổ! Khương Quân Tập
trong lòng căm hận vô cùng: – Con thỏ nhỏ chết kia, ngươi rốt cuộc là ai?
Khương Quân Tập nhìn Quân Mạc Tà, lành lạnh hỏi.
– Ta. . . Quân Mạc Tà thân thể cố cử động, gượng chống tay đứng lên, khóe
miệng chảy ra máu tươi càng nhiều. Đây là hắn vừa mới giết chết một con Thương
Lang, rồi ngậm máu tươi trong miệng, dùng Khai thiên tạo hóa công cải tạo một
chút, những vết máu này, tựu như nội tạng bị thương giống nhau, hoàn toàn cũng
không khác biệt gì. . .
– Bổn thiếu gia chính là Quân Mạc Tà! Khương Quân Tập. . . Ngươi là đồ biến
thái tạp chủng, chính là yêu nhân ngươi, bày mưu tính kế hãm hại Tuyết Yên của
ta! Ngươi muôn lần chết cũng khó bù tội! Như thế mà ngươi cũng không chết đi,
lão Thiên thật không có mắt! Quân Mạc Tà tựa hồ là thương thế nặng nề, hung
hăng mắng.
– Quân Mạc Tà? Ha ha, thật là đi rách thiết hài không gặp, không uổng công
phu lại tóm được ngươi! Thì ra là ngươi đánh tiếng đi tìm sư phó, nhưng lại
trốn ở chỗ này giở trò đánh lén. . .
Khương Quân Tập ngửa mặt lên trời cười một tiếng, lạnh lùng nói: – Về phần Mai
tôn giả. . . Tiện tỳ kia, vốn là chết chưa hết tội! Chỉ bày mưu tính kế đã là
cái gì, bổn Thánh Giả hận không được đích thân bóp chết nàng! Cố ý làm ra vẻ
thiên kiều bá mị để câu dẫn nam nhân, trong xương còn không phải là một đầu
súc sinh?
– Ngươi! Vô liêm sỉ! Miệng chó quả thật không thể mọc ngà voi, yêu nhân biến
thái ngươi mới là súc sinh! Quân Mạc Tà quát lên giận dữ, cùng lúc “Phù” một
tiếng, phun ra thêm một ngụm lớn máu tươi, cơ hồ trên mặt đất tạo thành một
đám lớn nhỏ đầy vết máu. Khẩu máu vừa phun ra, thân thể của hắn vốn đã lảo đảo
muốn ngã, nay vô lực ngồi phệt xuống. Hổn hển thổ khí , thảm trạng trông chẳng
khác gì ngọn đèn cạn dầu. . .
Khương Quân Tập trong mắt càng lộ ra vẻ tàn nhẫn, chậm rãi đi đến: – Yên tâm,
ta sẽ không để cho ngươi chết ngay đâu, ngươi từ nay về sau chính là món đồ
chơi của ta! Ta nhất định hảo hảo quan tâm ngươi cả đời, để cho ngươi cầu sống
không được, mong chết không xong, phải hảo hảo mà hầu hạ ngươi, nếu không há
có thể báo đáp được đại ân đại đức của ngươi đối với ta? Có mong đợi không?
Bổn thánh giả nhất định phải đem hết kinh lịch, sưu tập đến cực phẩm diệu
dược, dùng cả trên người của ngươi, cho ngươi dù toàn thân bốc lửa, nhưng thần
trí vẫn luôn tỉnh táo như thường, để ngươi hưởng dụng thống khổ hành hạ cả
đời!
– Mơ tưởng hão huyền! Bổn thiếu gia dù có chết, cũng sẽ biến thành ác quỷ
đuổi theo đám yêu nhân tạp chủng các ngươi! Quân Mạc Tà lớn tiếng gào to, vừa
nói đột nhiên mãnh liệt hớp mạnh không khí…
– Mơ tưởng sao!? Ở trước mặt ta, ngươi lại vẫn vọng tưởng tự đoạn tâm mạch,
kết thúc tánh mạng?”Khương Quân Tập cười nhạo, thân thể lướt mau tới cực điểm,
hiện ngay ra trước mặt Quân Mạc Tà, một đầu ngón tay nhanh như thiểm điện,
điểm tới trán Quân Mạc Tà.
Nếu một ngón tay này điểm trúng, liền lập tức làm cho huyền khí đối phương tán
loạn trong nháy mắt! Đã không còn một thân Huyền lực, tức thì thành kẻ vô
năng, cho dù là cắn đầu lưỡi mình, cũng chỉ là hữu tâm vô lực, không làm nên
trò trống gì.
Một ngón tay đã thật sự điểm vào trán Quân Mạc Tà, mà Quân Mạc Tà tựa hồ không
còn chút năng lực nào chống cự, cứ như vậy chậm rãi ngã lăn ra trên mặt đất.
Khương Quân Tập hừ một tiếng, đắc chí nhìn Quân Mạc Tà hôn mê, cười quái dị
nói: – Tha cho ngươi ác hiểm tựa quỷ, còn không phải là muốn lão nương uống
nước rửa chân sao? Ngươi chờ xem, lão nương lập tức bắt đầu bào chế ngươi!
Thị lật người Quân Mạc Tà, rồi lại nhíu mày: “Nga? Chuôi thần binh có thể
thương tổn được ta sao lại không thấy? Đi đâu rồi? Không lẽ bị tiểu tử này ở
trên đường đã đánh mất? Tiểu tử này trên người thật là sạch sẽ, gì cũng không
có. . .”
Thị cúi người đem Quân Mặc Tà kẹp bên sườn, sau đó liền phi thân lên, theo
phương hướng Quân Mạc Tà đến đây, quay lại tìm tòi. Một thanh kiếm ở trong tay
Tôn giả liền có thể làm thương tổn được Thánh giả. . . Không thể nghi ngờ là
tuyệt đỉnh thần binh lợi khí thuộc loại nhất đẳng! Thậm chí có thể lại càng
tuyệt vô cận hữu (không gì sánh bằng – để nguyên cho hay)! Bảo kiếm như vậy,
cho dù là Thánh giả như Khương Quân Tập cũng không đời nào bỏ qua.
”Về phần tiểu tử này, hiện tại Huyền lực của hắn đã bị ta điểm phế! Từ nay về
sau, ta nghĩ thu thập thế nào thì thu thập, hành hạ thế nào thì hành
hạ…”Khương Quân Tập vừa bay, trong đầu nháy mắt nghĩ qua vô số ý tưởng, cái
nào cũng có thể thu thập người ta thống khổ đến cầu chết cũng không xong…
“Ta muốn mấy trăm kiểu hình phạt, nhất nhất bày ra trên người của ngươi! Quân
Mạc Tà! Ta nếu để cho ngươi cứ như vậy đã chết, vậy ta còn là Âm Dương Thánh
Giả sao?” Khương Quân Tập hung hăng tự nhủ, nghĩ tới đây lại nhớ tới danh hiệu
của mình, Âm Dương Thánh Giả đã bị đối phương phế bỏ. Hiện tại mình cũng chỉ
còn là Âm Thánh Giả, vĩnh viễn không còn Dương Thánh Giả, không khỏi tức đến
ngứa răng. Hận hiện tại không lập tức đem tiểu tử này sửa trị một trận! Đang
lúc này, Khương Quân Tập đột nhiên nghe được một câu rất là quen tai, liền đó
hắn cũng thấy được một màn cực kỳ quen mắt. Một câu nói làm tâm thần chấn động
đến cơ hồ hồn phi phách tán, và một màn khiến nội phủ đau đến tê tâm liệt phế:
– Tạp chủng, chịu chết đi! Chính là một câu nói lúc trước không lâu vừa mới
nghe.
Một đạo kiếm quang như ánh ngọc đẹp tới cực điểm lại một lần nữa từ dưới xương
sườn thị dâng lên, lần này tựa Nộ Long không khác lần trước hung hăng xuyên
vào thân thể của thị, đúng thẳng tới tâm huyệt.
Theo đó chính là kiếm khí tràn đầy bạo tạc kinh người, lại một lần nữa bằng
cảm giác đau đớn quen thuộc, dâng lên trong cơ thể thị. Hướng tới bốn bề nổ
tung, phát tán, Khương Quân Tập kinh hoàng. Ngay cả thời điểm sinh tử này, thị
vẫn ngây ngẩn cả người, cảnh tượng giống nhau, tư thế giống nhau, kiếm quang
giống nhau, bạo tạc giống nhau, lời nói giống nhau, và giống nhất chính là
mình đang kẹp đối phương phi hành trên không trung. . . Hết thảy hết thảy, đều
là tái diễn hình ảnh một khắc thời gian lúc trước, một màn ám sát lần nữa lại
xảy ra. Thị lảo đảo xoay người, quả nhiên, đối diện vẫn là một người thiếu
niên anh tuấn, hiên ngang đứng cách khoảng mười trượng! Vẫn là mày kiếm mắt
sáng, vẫn là tư thế tiêu sái phong dật, giống như Thanh Trúc non ngàn, thanh
tân đứng sừng sững!
Chỉ bất quá, lần này, đối phương không hề chạy trốn, mà không chỉ là không
chạy trốn, hơn dùng một loại ánh mắt buốt giá nhìn thị, lạnh lùng nói: – Tạp
chủng! Ngươi xong rồi! Lần này, ngươi thật sự xong rồi!
Máu tươi tựa hoa vũ, từ thiên không đang buông xuống. Một màn này, hệt như lúc
trước gần như hoàn toàn không có khác biệt.
Duy có lần này, Khương Quân Tập không có thể đem máu tươi của mình thần kỳ thu
hồi lại vào trong cơ thể giống lần trước, mà là theo máu tươi phiêu bồng, đồng
thời cả người thị cũng nặng nề rơi xuống, tư thế quả thật khác thường, đó là
đầu chống đất hai chân đạp trời…
Cho đến khi rơi xuống đất, trong mắt của Khương Quân Tập, vẫn ngập tràn vẻ khó
có thể tin đến cực điểm! Thậm chí, như quên đi cảm giác thống khổ tê tâm liệt
phế trước khi tử vong! Thật là quá mức tưởng tượng của thị…
Thị không thể tin được, cũng không thể tin tưởng, trong một khắc thời gian,
lại bị một tên Tôn giả cấp hai nho nhỏ ám toán đến hai lần, mà cả hai lần bản
thân mình đều trúng chiêu.
Lần đầu tiên bị phá mất âm dương chi thể, hủy đi nửa tánh mạng, mà lần thứ
hai, là gần như hoàn toàn đoạn tuyệt tất cả sinh cơ còn lại. Mặc dù bây giờ
chưa chết ngay lập tức, mặc dù bằng thương thế hiện tại, nếu có đầy đủ điều
kiện phục dưỡng, dựa vào năng lực Thánh Giả cường hãn bao năm tu luyện để chữa
trị, thì phải cố gắng đến tám mươi hay trăm năm mới có thể phục hồi như cũ. .
. Nhưng thị biết, đối phương tuyệt không cho mình bất cứ cơ hội nào.
Mình đồng dạng phạm sai lầm hai lần, đối phương thì không, một lần cũng không!
Mà đã biết hai lần sai lầm, . . . Khương Quân Tập thậm chí hồi tưởng một lần,
nếu là mình sau này gặp lại. . . Sợ rằng lại cũng phạm sai lầm, người trước
mặt này đối với nhân tính mà nói, quả thực đã nghiên cứu tới trình độ vô cùng
đáng sợ.
– Quân Mạc Tà. . . Ngươi thật hảo tâm kế! Khương Quân Tập rốt cục ngọ nguậy
môi, cúi đầu nói. Thị không than thở về cấp bậc huyền khí của đối phương,
nhưng khen ngợi tâm kế. Mặc dù bằng niên kỷ Quân Mạc Tà mà nói, có thể có được
tu vi như vậy, là khó khăn vô kể.
Nhưng nếu không có tu vi tương đối, cho dù có nữa, tinh diệu bố cục cũng không
có ý nghĩa. Mà lần bại vong này, nguyên nhân chủ yếu là rơi vào trong bẫy đối
phương đã tỉ mỉ bố trí. Bằng thực lực Tôn giả cấp hai thành công giết chết
Thánh giả!
Hơn nữa còn là giết chết Thánh giả đang trong trạng thái toàn thịnh, từng bước
bố trí tốt bẫy rập, để một vị Thánh giả bước vào, cuối cùng là chết oan chết
uổng.
Khương Quân Tập thậm chí đã hoài nghi, Quân Mạc Tà mới vừa rồi nhả ra máu tươi
đều là giả, nếu là như vậy thì trận chiến này, kết quả là một Tôn giả cấp hai
giết chết Thánh giả đang trong trạng thái toàn thịnh, mà chẳng mất đến một sợi
tóc, toàn thân trở lui.
Chuyện như vậy, nếu là trước đó có người nói với Khương Quân Tập, thị tất
nhiên sẽ cười đến chết đi sống lại, bởi vốn chuyện này căn bản là không thể
nào xảy ra! Còn nếu thực xảy ra thì chẳng phải đơn thuần chỉ là chuyện cười,
mà sẽ là Thiên đại tiếu thoại! Nhưng là hiện tại, vào thời khắc này, chính thị
đã trở thành Thiên đại tiếu thoại, hơn nữa trong đó là thất bại do chính bản
thân mình! Thật là không biết trở thành tiếu thoại đến bực nào!?
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, cũng không trả lời tức thời, mà đột ngột chớp động
thân hình, kiếm quang lành lạnh lóe ra. Khương Quân Tập thảm thiết hét lên hết
sức thê lương, gân tay gân chân của thị, toàn bộ đều bị Quân Mạc Tà đánh gãy.