Cho nên Quân Mạc Tà tất phải giữ vững biểu hiện của mình, giống như lúc trước,
khi ở cùng với Mai Tuyết Yên mới được! Hơn nữa không chỉ có lấy thuyết pháp tự
thân, còn phải lấy cả Cửu U Đệ Nhất Thiếu ra làm ví dụ… Mục đích chính là
loại bỏ đi nỗi băn khoăn trong lòng Mai Tuyết Yên! Dù sao hiện tại Mai Tuyết
Yên vừa mới chịu qua kiếp nạn gần như diệt vong, chính là thời điểm mẫn cảm
nhất, cũng là lúc yếu ớt nhất!
Quân Mạc Tà hi vọng vốn là nhìn thấy một Mai Tuyết Yên tràn đầy tự tin nhiêt
huyết, hắn không hi vọng lưu trong lòng Mai Tuyết Yên bất kỳ bóng ma nào! Vì
thế Quân đại thiếu gia phải dốc hết sức! Cho nên Quân Mạc Tà chẳng khác gì
đang trải qua một trận đại chiến! Tuyệt đối không thể thua!
Lần này dưới sự trợ giúp của Quân Mạc Tà, một người thông minh như Mai Tuyết
Yên há lại không hiểu? Quân Mạc Tà làm hết thảy mọi chuyện cho mình, mỗi một
câu nói, mỗi một động tác, bao hàm ý nghĩa gì, trong lòng Mai Tuyết Yên đều
biết rõ! Cho nên nàng cuối cùng mới cảm tạ.
Đúng vậy Mai Tuyết Yên ta cố nhiên là toàn tâm toàn ý với Quân Mạc Tà, nhưng
Quân Mạc Tà đối với ta không phải là không chân tình thực lòng? Đã bao giờ có
nửa điểm giả dối? Nhân sinh như vậy, vô luận là vì Huyền thú hay là con người,
cả đời này cũng không uổng! Mai Tuyết Yên rất thỏa mãn, nàng cũng nghĩ sẽ
không làm cho Quân Mạc Tà thất vọng! Mai Tuyết Yên ta cũng sẽ tự thắng bản
thân! Trở lại là đỉnh phong! Ta sẽ xứng với Mạc Tà!
Quân Mạc Tà nghênh ngang ra khỏi kinh thành, triển khai Âm Dương Độn, nhanh
như tia chớp bay đi. Hắn giống như là một tia chớp vô hình! Vượt qua cả tốc độ
âm thanh, không hề kiêng sợ lướt đi, hắn muốn tìm tới chỗ ẩn thân của dám
người tam đại Thánh Địa! Thù này hắn không thể bỏ qua được! Ở một ngọn núi nhỏ
cách phía nam Thiên Hương thành không xa, Đám người đang tụ tập tại đó, nói
tới chỗ này, cũng không xa lạ gì với Quân Mạc Tà!
Nơi này đúng là nơi ban đầu hắn cướp Nỏ gân huyền thú của Nhị hoàng tử, cũng
là chỗ này hắn đã giải quyết mấy sư huynh đệ của Lý Du Nhiên, mà kỷ niệm khó
quên nhất cũng là ở chỗ này, lần đầu tiên đại chiến Huyết Kiếm đường, người
không biết chuyện không nghĩ ra, mảnh đất nho nhỏ này đã chứa biết bao khoản
nợ máu!
Ban đầu Quân Mạc Tà quấy rối một phen khiến đám cây cỏ vốn tươi tốt ở đây biến
thành một mảng hoang vu, càng khéo chính là ngày đó Quân Mạc Tà mai phục nhân
mã cố ý chuẩn bị đi ra khỏi sơn động sơn động, lúc này chỗ đó lại là nơi ẩn
thân của mấy vị tam đại Thánh Địa.
Chuyện này nếu để cho Quân đại thiếu gia biết, nhất định sẽ cứng lưỡi lại!
Chuyện thiên hạ đúng là thật trùng hợp, cũng không thể trùng hợp như vậy chứ?
Nhưng sự thật quả thật là như thế!
Nhưng mà trùng hợp một cách đánh ngạc nhiên là chỗ ngồi hiện tại của Trần
Trùng lại vừa vặn với chỗ lúc trước Quân Mạc Tà ngồi, thật ra điều này cũng
không hoàn toàn là trùng hợp, bởi vì không gian trong sơn động mặc dù không
nhỏ, nhưng cũng chỉ có vị trí này là thoải mái nhất, duy có nơi này, muốn nằm
thì nằm, muốn ngồi thì ngồi đều rất dễ dàng, là kẻ đứng đầu như Trần Trùng,
không thể không ngồi ở chỗ này.
Vị trí của ngọn núi này tuy cách Thiên Hương thành không xa, nhưng cũng không
thể nói là gần, trước sau không sai biệt lắm cũng khoảng hai trăm dặm, bất quá
lấy pháp nhãn của thánh giả mà nói, trong vòng một ngày chạy quãng đường gấp
10 lần thế này cũng không thành vấn đề. Hơn nữa lại còn tránh sự đuổi giết của
đối phương, cũng chính là sư phụ của Quân Mạc Tà đột nhiên tìm tới cửa khiến
đám người trở tay không kịp. Cũng có thể biết được tin tức trong Thiên Hương
thành qua nhiều con đường, vô luận là từ phương diện nào, nơi đây cũng là một
cứ điểm tương đối tiện lợi.
Có điểm khác một chút là, ban đầu Quân Mạc Tà rất dễ dàng kiếm được cái sơn
động này. Dĩ nhiên bởi vì quá dễ dàng như vậy cho nên mới có thể dùng Trần
Trùng cũng chọn trúng. Nếu không lấy năng lực của thánh giả, muốn tùy tiện nới
rộng một ngọn núi ra, đây không phải là điều quá dễ dàng sao?
Trong sơn động, không gian vốn đã có sẵn, bây giờ có thêm mấy lỗ nhỏ, hiển
nhiên mới được tạo ra, tạo thành nơi nghỉ ngơi tư nhân rất có ích cho các vị
thánh giả. Mà bên ngoài, khoảng không gian vốn rộng rãi ban đầu bị sáu người
hoàn toàn khai quật tạo thành một cái huyệt động
Người chiếm cứ mảnh đất này cũng không có vẻ mặt vội vàng xao động, hiển nhiên
tất cả mọi người đều hết sức bảo trì vẻ bình thản. Về phần đám hậu bối kia,
lại bị bọn họ phân tán khắp nơi, làm tai mắt, trong mắt sáu người ở đây, cho
dù tôn giả cao nhân cũng là hậu bối.
Một hồi lâu sau mấy người điều tức xong, lúc này Trì Thiên Phong mới đứng dậy
nói: “Tính ra hôm nay đến phiên lão phu làm việc, đi kiếm mấy món ăn thôn quê,
đồng thời tìm chút rượu, mọi người ở vùng núi tuyết hoang sơn này chè chén một
bữa, thế nào?”
Trần Trùng ừ, ờ mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên khẽ cười nói: “Thật cũng không
tồi, lão huynh đệ mấy người chúng ta trăm năm mới có một lần tụ hội, có thể ở
đây chè chén một phen cũng coi như là một chuyện hay. Còn có ba vị thánh giả
Huyết Hải… Ai, xem ra linh hồn của bọn họ đi cũng chưa xa, chúng ta thứ nhất
có thể đoàn tụ, thứ hai coi như là tiễn bọn họ một đoạn. Sinh sinh tử tử…
Thật là há cứ phải làm khổ mình…” Càng nói về sau, ý tứ lại thêm mờ mịt,
khiến tất cả mọi người đồng thời thở dài.
Đạt đến loại tầng thứ như bọn họ, đã sớm trở thành vi tôn nhất gia của tam đại
Thánh Địa rồi, thực lực một nhà hùng hậu như vậy, toàn là đứng trên cao dõi
mắt nhìn thiên hạ mà thôi!
Với tu vi cảnh giới của bọn họ, trên cõi đời này thật sự là quá ít. Chết một
ít, bớt đi một ít, huống chi ngay ở trước mắt mọi người lại chết đi ba người?
“Đã như vậy, vậy lão phu sẽ chuẩn bị thịnh soạn một chút. Trì Thiên Phong trầm
mặc một hồi, nói: “Một khi đã cùng có mặt ở đây, ngày hôm sau mấy lão già
chúng ta cũng chưa chắc có cơ hội gặp lại… Hiện tại tranh thủ thời gian,
đoán chừng nửa ngày nữa tên sư phụ sư phụ của Quân Mạc Tà chưa chắc có thể
đuổi tới. Không bằng thừa cơ hội này mọi người không nên dùng huyền lực áp chế
rượu, sẽ làm một bữa không say không dừng, thế nào?”
“Cũng tốt!” Mọi người rối rít đồng ý, nhắc tới sư phụ của Quân Mạc Tà, khiến
mọi người đều có chút nặng nề. Nếu quả thật là người nọ tới đây, tất nhiên sẽ
thể hiện lập uy một phen, một khi sinh tử quyết chiến, như vậy sáu người ở đây
hôm nay, qua trận chiến này không biết còn lại được mấy người?
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng sáu người đối với lần gặp mặt khó có này không
khỏi càng thêm quý trọng. Tới độ tuổi như bọn họ, tu vi như vậy, mỗi người đối
với sinh tử của mình cũng thoáng hơn, nhưng có một số chuyện bọn họ vẫn không
thể tiếp nhận.
Mình chết, cũng không sao cả, nhưng những lão huynh đệ khác chết ở trước mắt
mình, thật là chuyện khó có thể tiếp nhận. Trì Thiên Phong có chút khổ sở cười
cười, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Phía sau, một bóng người mềm mại thiết tha đi theo, mang theo thanh âm nũng
nịu nói: “Trì đại ca, chờ ta một chút, để tiểu muội ta đi cùng huynh.” Người
nói chuyện chính là âm dương thánh giả Khương Quân Tập.
Nàng ở đây cũng bị đám người bài xích, bị đãi ngộ rất kém, cơ hồ vô luận là ai
cũng thay phiên nhau ra ngoài làm việc, hắn cũng muốn đi theo, bởi vì ở trong
sơn động cảm giác thật sự rất áp lực.
Trong mấy ngày này sở dĩ làm ra chuyện “Thay phiên nhau ra ngoài” cũng là căn
cứ vào nguyên nhân này, mỗi ngày một người chịu khó hi sinh đem vị yêu nhân
này ra ngoài, bốn người khác ở tron động cũng cảm thấy bình yên không ít, nếu
không lấy địa vị thân phận của hắn, làm sao có thể để bọn họ thay phiên nhau
dẫn hắn ra ngoài…
Dĩ nhiên khi thay phiên nhau ra ngoài, chuyện này cũng rất hài, nếu như vừa
đúng ngày Khương Quân Tập là nam nhân, tự nhiên sẽ không có chuyện gì, bởi vì
hắn rất ít khi nói chuyện, rất băng lãnh, không thèm quan tâm tới hết thảy.
Nhưng nếu như xui xẻo đụng phải ngày nàng là nữ nhân, lúc đó thật sự rất đau
đầu! Cho dù ai cũng sẽ bị nàng làm cho hỏng mất…
Trì Thiên Phong vừa nghe thấy âm thanh ỏn ẻn này, trong nháy mắt toàn thân nổi
da gà, đáy lòng ai thán một tiếng, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi ra
ngoài, bốn người trong động chỉ nghe thấy một trận âm thanh mềm mại đuổi theo
Trì Thiên Phong, trong lòng cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí…Nhân yêu
này… Cuối cùng hôm nay cũng ra ngoài rồi, coi như là yên ổn được một ngày…
Vì có một chút thời gian lưu hắn lại bên ngoài, mọi người lập tức làm ra quyết
định: người luân phiên trực có thể ở bên ngoài càng lâu càng tốt… Nhưng dù
là như vậy, người nào khi thực hiện cũng rất nhanh trở về, ở một chỗ với yêu
nhân kia, quả thực giống như bị tra tấn! Thà rằng bị Lăng Trì, so ra còn tốt
hơn a. Trần Trùng thở dài, khuôn mặt có chút ảm đạm, dù sao người nọ cũng sắp
tới đây…( )
Phía ngoài.
Quân Mạc Tà đã lục soát xong ba mặt đông tây bắc, dùng tốc độ kinh người bay
tới phía nam tìm tòi!
Những người này nếu như đã quyết định chủ ý đối phó với mình, như vậy tất
nhiên cũng sẽ không đi quá xa. Cho nên Quân Mạc Tà đã xác định phạm vi, phương
viên năm trăm dặm! Xa hơn nữa, dường như không có khả năng. Ba phương hướng
kia, Quân Mạc Tà đã cẩn thận tìm ra khỏi phạm vi ngoài năm trăm dặm, nhưng
không hề có bất kỳ phát hiện nào.
Như vậy chỉ còn lại phía nam, tựa biến thành trọng điểm!
Càng đi về phía nam, Quân Mạc Tà lại càng cảm giác được, người của tam đại
Thánh Địa nhất định ở phương hướng này! Đây là một loại trực giác, mà hắn thân
là sát thủ, loại bản năng này càng khiến hắn cẩn thận, thậm chí ngay cả dùng
thần thức tìm tòi cũng hết sức cẩn thận, tận lực biến nó như không có, sẽ
không sợ người khác phát hiện…
Đây chính là thánh giả cao thủ, môt khi bị phát hiện, mình chắc không còn
đường sống nữa.
Chuyến này mình vốn là âm thầm theo dõi, nếu như bị đối phương phát hiện ngược
lại mình sẽ bị đối phương làm thịt…
Không những phí công, mà còn nguy hiểm tới tính mạng…
Lấy tốc độ kinh người trước mắt của Quân Mạc Tà, trong nháy mắt đã đi được xa
hơn một trăm dặm, đang muốn triển khai thần thức ra tìm tòi, đột nhiên hắn lại
cảm thấy phía trước có một tia thần thức mỏng manh ba động. Quân Mạc Tà âm
thầm chấn động, tới rồi, xem ra thật đúng là nơi này!
Hắn kiên nhẫn chờ, chỉ thấy xa xa giữa rừng cây bao la, xuất hiện hai người.
Hai người này mặc một loại trang phục bình thường, nhất cử nhất động cũng
không có gì khác thường, cho dù đối mặt cũng sẽ không nhận ra hai người này là
cao thủ.
Nhưng tốc độ của hai người này đúng là nhanh tới cực điểm. Cơ hồ liếc nhìn hai
người chỉ thấy giống như người bình thường đi bộ, thế nhưng chỉ trong chốc lát
hai bóng người đã biến mất… Súc địa thành thốn! [ rút ngắn khoảng cách] Hơn
nữa còn là tu vi đỉnh phong! Con ngươi của Quân Mạc Tà co lại: thánh giả tu
vi, quả nhiên bất phàm!
Quân Mạc Tà lặng lẽ triển khai Âm Dương Độn, trốn vào một mảng hư vô, yên lặng
không tiếng động nhìn chằm chằm hai người kia. Mặc dù hắn đã ẩn thân vào hư
không, nhưng vẫn không dám tiến quá gần, bởi vì hai người kia, tùy tiện một
người cũng cho hắn cảm giác cường đại hơn nhiều so với Mai Tuyết Yên! Nhất
định phải cẩn thận!