Trên bầu trời, cự chưởng ngày càng gần. Miêu Vô Cực trong mắt lóe ra thần sắc
tàn nhẫn. Một chưởng này đúng là tuyệt học thành danh của hắn. Khai Sơn
chưởng.
Danh hiệu Khai Sơn Thánh Giả chính bởi vì một chưởng này mà có. Hắn nắm chắc
mười phần, một chưởng này bổ xuống Mai Tuyết Yên tất sẽ ngọc tan hương vẫn,
oan uổng mà chết. Mà nhiệm vụ của Tam Đại Thánh Địa trong chuyến đi này cũng
xem như hoàn thành một nửa.
Nhưng ngay một khắc này, Mai Tuyết Yên trên người đột nhiên dâng lên khí thế
kinh thiên mãnh liệt dị thường, từng đợt từng đợt phát tán ra ngoài. Chỉ nghe
“Oanh” một tiếng vang giòn, trong nháy mắt, không gian Miêu Vô Cực bày ra bị
phá tan.
Vẫn chưa dừng lại, cứ như vậy tiếp tục lan tỏa, hơi thở cuồng bạo như nộ hải
triều dâng mãnh liệt dâng lên xung quanh. Hai người quyết chiến trong rừng
cây, toàn bộ cây cối trong thời gian nháy mắt này đều gãy hết, bị hất bay ra
xa.
Thật giống như một rừng cây đột nhiên bị dời đi.
Nháy máy, toàn bộ biến thành một vùng đất trụi lũi. Ngay cả một ngọn cỏ, một
cái rễ cây cũng không còn. Bụi đất đầy trời, trông như một con thổ hoàng sắc
cự long, nhanh chóng bay lên, che kín bầu trời.
Mai Tuyết Yên hình thái đại biến.
Mái tóc dài của nàng đột nhiên thẳng tắp dựng đứng lên, giống như một cái cây
hướng thẳng trời xanh, “bực” một tiếng, nàng sờ lên mái tóc, toàn bộ đồ trang
sức, ngọc trâm, đột nhiên nứt toác hóa thành bột phấn.
Mà tu vi của Mai Tuyết Yên cũng trong nháy mắt nhanh chóng thăng cấp , Tôn Giả
tứ cấp trung kỳ, Tôn Giả đỉnh cấp, sau đó tiếp tục thăng tiến, tốc độ như núi
lửa bộc phát, trong chớp mắt đã đạt đến Thánh Giả cấp một, nhưng vẫn không
dừng lại, một lần nữa tăng lên.
Thánh Giả cấp một sơ cấp, Thánh Giả cấp một trung kỳ, rồi cứ tiếp tục cho đến
Thánh Giả nhị cấp cảnh giới. Lúc này mới đình chỉ. Mẹ nó chứ, quả thật là biến
thái.
Trong mấy cái nháy mắt thời gian so với hiện tại, lại có thể từ Tôn Giả tứ cấp
thăng đến Thánh Giả nhị cấp. Ba khỏa Thánh Vương đan uy lực không ngờ lớn đến
như vậy.
Mà lúc này trên bầu trời, lôi vân như tỉnh ngộ, theo bốn phương tám hướng ập
tới. Kinh lôi chớp lên tụ tập một chỗ, vô số điện quang mang theo lực lượng
hủy diệt thiên địa xuất hiện ở giữa không trung, không chút trì hoãn, thậm chí
không có dấu hiệu báo trước, cứ vậy nổi lên, nhanh chóng đánh thẳng xuống.
Điên cuồng lao xuống giống như ngân xã vũ điệu (DG: ý nói là lôi điện đánh
xuống nhiều quá giống như cả đoàn rắn đang múa – di chuyển).
Mái tóc của Mai Tuyết Yên chầm chậm rơi xuống, một tiếng gầm điên cuồng, âm
thanh buồn bã, bi tráng, gần như tuyệt vọng của Phượng Hoàng khóc cho Cửu
Tiêu, như vĩnh biệt cùng năm tháng, cáo biệt lần cuối.
Một đạo kiếm quang dày đặc sắc bén chưa từng có theo tay Mai Tuyết Yên dâng
lên, cuồng bạo xuất ra, trong nháy mắt hóa thành một đạo kim quang cầu vồng
mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, có thể so với kiếp vân ngay trước mặt,
to hơn một trượng, uy mãnh không lường được, hung hăng chém về phía tám người
. Một kiếm chém ngang Bát Đại Thánh Giả.
Mà lúc này Miêu Vô Cực từ độ cao năm mươi trượng , bàn tay cực lớn đã đánh tới
đỉnh đầu nơi yếu hại của Mai Tuyết Yên.
Tấn giai đến cảnh giới Thánh Giả cấp hai, Mai Tuyết Yên hoàn toàn không tránh
né, thản nhiên cười cười, chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc lộ vẻ hung tợn. Cuồng
phong phía trên đỉnh đầu vô cùng mãnh liệt nhưng cũng không làm nàng lay động.
Tay trái duỗi ra bắt lấy một trảo to lớn phía trên rồi bẻ ngược lại, sau đó
dùng sức giật mạnh, lớn tiếng quát:
– Xuống cho ta!
Đúng lúc này, một mực ở bên cạnh thờ ơ nhìn, Trần Trùng chợt nghĩ tới một thứ
có quan hệ với truyền thuyết từ xưa của Thiên Phạt hung thú, cùng với dị biến
liên tục trước mắt, hắn liền tỉnh ngộ, hét lớn:
– Miêu Vô Cực! Vứt bỏ hết thảy. Lui mau. Đó là Thánh Vương đan, nàng ta đang
liều mạng.
Thanh âm của Trần Trùng như sét đánh, thanh âm hoảng loạn, bức thiết cùng với
tiếng sét vang trời hòa lẫn vào nhau. Trong không trung vô số lôi điện lóe ra,
làm cho mỗi người tham chiến trên mặt lộ rõ một mảnh trắng bệch.
Giữa không trung, tầng mây trở nên đỏ bừng, như máu tươi. Tựa như vô số thần
ma điều khiển yêu vân theo bốn phương tám hướng hội tụ ở giữa. Tiếng sấm càng
lúc càng gấp gáp, liên tục không dứt.
Lúc này, ở đại viện Quân gia, nhóm huyền thú vẫn lẳng lặng quỳ trên mặt đất,
nhìn theo phương hướng Mai Tuyết Yên biến mất, không nhúc nhích.
Bỗng nhiên, Hạc Trùng Tiêu cả người chấn động, hắn đã phát hiện hiện tượng kỳ
dị này: trên bầu trời, tầng mây bay theo bốn phương tám hướng cấp tốc tụ tập
lại đây, sau đó liền sinh ra hàng loạt thiểm điện lôi minh như ngân xà vũ
điệu, cùng với sấm sét vang dội khắp nơi.
Cùng lúc đó, rất xa trên bầu trời đột nhiên dâng lên một đạo khí tức có chút
quen thuộc lại có chút xa lạ kèm theo một đạo kiếm quang sáng chói.
Vị trí kia, khoảng cách so với nơi đây đã rất xa nhưng này kiếm quang quen
thuộc này lại như nối tiếp giữa trời và đất bằng một giải cầu vồng, trong màn
đêm đen, toát ra màu sắc sặc sỡ, huy hoàng sáng lạn. Cho dù là cách xa nhau
ngàn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Dường như có một không hai trên đời.
Hạc Trùng Tiêu sắc mặt đại biến: Rõ ràng là do đại tỷ phát ra xong kiếm quang
của đại tỷ như thế nào lại xa lạ, cường đại như vậy, tuyệt đối không thể là do
đại tỷ phát ra, nhưng thực lực khủng bố như vậy rốt cuộc từ đâu mà tới.
– Đại tỷ… Thánh Vương đan.
Hạc Trùng Tiêu cả người lập tức run rẩy, trong nháy mắt hiểu ra, đột nhiên
phun ra một ngụm máu tươi, uể oải ngã lăn trên mặt đất. Lúc trước hắn chịu một
kích toàn lực của Ma Đao Thánh Giả Vũ Thiên Hồn đã bị thương rất nặng, nội
tạng gần như tứ phân ngũ liệt (NB: chia làm bốn làm năm, đại ý là nội tạng đã
bị thương nặng), hiện tại còn có thể miễn cưỡng kiên trì đứng ở nơi nàyhoàn
toàn là bởi vì Mai Tuyết Yên. Thiên Phạt không thể không có đại tỷ!
Nhưng giờ phút này thấy được đạo kiếm quang khủng bố vừa quen thuộc vừa xa lạ
thoáng hiện trong trời đêm, Hạc Trùng Tiêu trong nháy mắt minh bạch hết thảy.
Tức thì mất hết can đảm, rốt cuộc chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh.
Mà đúng lúc này xa xôi phía chân trời, một đạo tia chớp đen như xé tan màn đêm
cấp tốc bay tới, nơi nào đi qua đều để lại một chuỗi âm thanh “bành bạch”, âm
thanh rung động của đôi cánh, thêm một chút mùi vị cháy khét, có thể thấy tốc
độ đã nhanh đến cực điểm.
Nhưng bất luận là Ưng Vương đang phi hành hay Quân Mạc Tà, từ trong tâm khảm,
đều cảm thấy chậm . Bởi vì hai người đều cảm giác được một hơi thở thảm thiết
cực kỳ rõ rệt đang tràn ngập, bay đến nơi này. Xa xa, đã có thể thấy được hình
dáng Thiên Hương thành.
Đúng lúc này, trên bầu trời mây đen đột nhiên tụ hội, sau đó lại tỏa ra ánh
sáng chói mắt, ở phía trời xa, từng tảng lớn mây đen trong nháy mắt chuyển
thành mây hồng, lấy tốc độ của gió, điên cuồng tụ về.
Tầng tầng lớp lớp mây tụ hội, lôi điện lóe sáng cả vùng trời, sấm vang rền,
cảm giác áp lực cường đại trước giờ chưa từng có, hình thành xung quanh Thiên
Hương thành. Trên trời gió nhẹ, đột nhiên biến thành cuồng phong, rồi gió
xoáy, cuối cùng là lốc xoáy.
Quân Mạc Tà đột nhiên nghĩ tới khi ở Tuyết Sơn trợ giúp Mai Tuyết Yên đột phá
thì gặp phải thiên địa chi uy, phong lôi chi lực. Sắc mặt không khỏi biến đổi,
hai mắt như ưng, tai sắc bén lạ thường, lẩm bẩm nói
– Là ai trong lúc này lại đột phá? Không phải là Tuyết Yên chứ?
Ngay tại lúc hắn vừa mới nói xong câu đó, đột nhiên một cỗ hơi thở thân thiết,
tuyệt vọng từ phía chân trời truyền tới. Quân Mạc Tà sắc mặt đại biến, mặt trở
nên trắng bệch không còn chút máu:
– Tuyết Yên? Như thế nào lại chính là nàng? Sao lại có thể chứ?
Nơi phương xa, môt đạo kiếm quang sắc bén tới cực điểm mang theo ánh sáng chói
lóa, kiếm khí dâng lên tận trời cao, sau đó liền hóa thành một dải cầu vồng
nằm ngang, mang theo lực lượng vô tận đủ để hủy diệt tất cả, điên cuồng chém
xuống.
– Đó là kiếm của đại tỷ. Nhưng tại sao lại có uy lực khổng lồ như vậy? Chẳng
lẽ…
Ưng Vương kinh hãi hô to, quyết định tăng tốc lần nữa, bất kể sống chết bay về
hướng đó. Đối mặt với lôi điện điên cuồng đầy trời lại như không thấy. Ưng
Vương trong lòng chỉ còn lại 3 chữ: Thánh Vương đan! Đại tỷ chẳng lẽ người
điên rồi sao!
Nhưng có người còn gấp hơn hắn. Ưng Vương chợt cảm thấy trên lưng nhẹ hẳn.
Quân Mạc Tà đang ở trên người không biết đi đâu mất.
Ưng Vương còn nhận ra một kiếm của Mai Tuyết Yên, chẳng lẽ Quân Mạc Tà lại có
thể không nhìn ra?
Kiếm của Mai Tuyết Yên! Vì sao? Vì sao? Vì sao?
Quân Mạc Tà phát động toàn bộ lực lượng bản thân, thậm chí còn mở ra Hồng Quân
Tháp, thi triển Âm Dương Độn, đem tốc độ bản thân phát huy tới cực hạn, thậm
chí là siêu việt của cực hạn. “Sưu” một tiếng liền trước mặt Ưng Vương biến
mất. Huyền thú luôn lấy tốc độ để xưng vương như Ưng Vương cũng nghẹn họng
trân trân nhìn loại tốc độ cỡ này, trong nháy mắt đã biến mất ở phương xa. Nơi
chiến trường ngoài thành, phóng mắt nhìn tới chỉ toàn là một mảnh bừa bãi.
Sau tiếng thét của Mai Tuyết Yên “Xuống cho ta”, uy phong lẫm liệt ban đầu,
tâm lý lấy mạnh hiếp yếu, Miêu Vô Cực mang theo vẻ mặt hoảng sợ, bị cường đại
kình khí lôi xuống. Mai Tuyết Yên hét to một tiếng, một chưởng đánh ngay vào
ngực hắn, sau đó chính là hơn một ngàn chưởng như cuồng phong bạo vũ tới tấp
đánh cùng một vị trí.
Miêu Vô Cực chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thê lương. Thân hình như
diều đứt dây bay vút ra ngoài, cũng không biết là bao xa. Mãi đến khi hắn bay
ra ngoài thì âm thanh xương bạo vỡ mới vang lên.
Tuy rằng vừa rồi hắn cũng nghe được Trần Trùng nhắc nhở. Nhưng ở trong nháy
mắt công lực của Mai Tuyết Yên đã muốn cao hơn so với hắn ước chừng một cấp
bậc, cũng chính là liều mạng lấy cứng đối cứng, trong hoàn cảnh như vậy, làm
sao hắn có thể bình yên thoát khỏi? Dưới ánh sáng của lôi điện, Mai Tuyết Yên
kiều mỵ nhưng khuôn mặt chỉ còn một mảnh vô tình.
Tay phải nàng vung kiếm biến ảo thành một quầng sáng hình quạt lớn chưa từng
có, chém về phía tám người. Cả tám người bọn họ đồng thời gầm lên, xen lẫn cả
tiếng “hừ” của gã bán nam bán nữ.
Oanh, chín luồng kình khí chạm vào nhau, chín người đều hét lên. Thánh Giả vài
người khóe miệng đã rỉ máu.
Mai Tuyết Yên thân thể chấn động mãnh liệt, giống cây liễu bị cuồng phong thổi
trúng, nhưng phút chốc lại lay động đứng thẳng lên, chiếc mũi nhỏ thon phun ra
mấy đường tơ máu, máu tươi từ miệng thì chảy thành một đường nhưng nàng không
ngừng lại chút nào. Trường kiếm lại vung lên, trực tiếp lao vào trong đám
người kia, điên cuồng chém giết mãnh liệt.
Trên trời, một lôi trụ to bằng ngón tay mắt thường có thể thấy được, xẹt qua
khoảng cách không gian, hướng tới đỉnh đầu Mai Tuyết Yên. Nàng dùng Thánh
Vương đan, mạnh mẽ tấn cấp, thành công phát huy năng lực bản thân, tự nhiên là
phải hứng chịu thiên kiếp. Chẳng qua là bởi vì nàng tấn cấp quá nhanh, liên
tiếp hai lần đột phá. Mà kiếp vân cho tới bây giờ mới phản ứng lại, nên gần
như là cả hai lần thiên kiếp cùng nhau hạ xuống trừng phạt.
Nàng đang muốn giết chết những kẻ này nên kiên quyết dùng Thánh Vương! Thiên
kiếp lần này, không phải chỉ có bản thân mình hứng chịu mà những kẻ này, một
tên cũng đừng mong chạy thoát.