Dị Thế Tà Quân

Chương 744: Hư hư Thực thực

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ba vị Thánh Giả nhìn Quân Chiến Thiên, khẽ mỉm cười, rồi điềm nhiên ngồi xuống
ghế.

“Quả nhiên là cao nhân !” Ba người trong lòng tự biết hành tích của mình đã bị
cao nhân ẩn trong bóng tối nhìn ra, liền không hề có ý định che dấu nữa, tự
nhiên bộc lộ diện mục thật sự, nhất thời phong thái đỉnh cấp cao thủ cứ thế
hiển hiện.

Quân lão gia tử thật không hổ là lão hồ ly ngàn năm, lúc này cũng bất động
thanh sắc, cứ để tam đại Thánh Giả tự mình lộ ra chân tướng. Bất quá, trong
chuyện này chính là do ba vị Thánh Giả trong lòng có quỷ, tự cho rằng bên
trong Quân Gia ẩn có một vị cao nhân kinh thiên động địa tồn tại, nếu là mình
ba người cứ mãi giả bộ thì chỉ tổ làm trò cười cho cao nhân mà thôi. Lại bị
Quân Chiến Thiên dụng xảo kế, nếu không lòi đuôi mới thật là quái sự. Không
bằng dứt khoát không ngụy trang giả bộ nữa, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy
thoải mái nhẹ nhàng…

Lý Du Nhiên cơ hồ bật ngửa giơ bốn vó – ba người này cũng thật quá dễ bị hù
đi, các ngươi đường đường là Thánh Giả a, là đương thời tồn tại mạnh mẽ tuyệt
đối, thế nào mà bị người khác cứ như vậy đơn giản nói mấy câu, các ngươi tự
mình nhảy ra bộc lộ hết, làm sao biết Quân Chiến Thiên không phải là thử dò
xét? Hiện tại lại la ó, trực tiếp bị lọt hố, thế mà còn thử dò xét cái rắm, bị
người ta nói mấy câu liền không khảo mà xưng, thật là quá sức ngưỡng mộ a…

Quân Chiến Thiên cũng không kỳ quái, sắc mặt bình thản, tự mình lấy ấm trà
nhỏ, vì ba người này nhất nhất đổ đầy chén nước trà, mỉm cười nói: “Quân Gia
bao nhiêu năm rồi, thật có không ít cao thủ đến đây nghỉ chân, nhưng hôm nay
lần đầu tiên chính là ba vị mới thực là quí nhân, khiến cho gia môn được phong
quang, thật đáng mừng, ha ha, trà này là sản sinh từ vô cùng hàn địa, trong
mây mù đỉnh thiên, hấp thụ kỳ ảo của bốn mùa, nuốt phong tuyết linh khí; ma
luyện qua tinh hoa thiên địa, trải qua năm tháng tích súc; đến mùa xuân nhân
lúc đất trời giao hòa, cẩn thận hái lấy, trải qua nhiều lần tẩm ướp, sao
luyện, tân tân khổ khổ kỳ công, thập phần thận trọng, mới có được trà này.”
(đoạn này không hiểu rõ nghĩa lắm nên chém gió chút anh em thông cảm )

“Trà này chính là trong truyền thuyết ‘Phong tuyết giai nhân cửu cửu trà ‘!
Nghe nói bao năm qua, hàng năm có được, dù nhiều bất quá cũng không thể có
nhiều hơn tám lượng. Ngay cả là có trăm vạn hoàng kim, cũng khó có thể cầu
được! Ba vị xin hãy nếm thử, xem có thể hợp với tôn khẩu hay không?” Quân
Chiến Thiên ha hả cười một tiếng, tựa như không khí lúc những lão bằng hữu
đoàn tụ vui sướng, ân cần rót trà, đồng thời cũng như có chút đắc ý vì báu
vật.

– “Nga? Trà này thật không ngờ quý báu sao?” Trong đó một vị Thánh Giả kinh
ngạc nhíu lông mày, khoan thai bưng chén lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, trà
nhiệt như nổi lồng bồng, nhưng mới vừa vào trong miệng, như thể một đạo Băng
Thành thẳng xuống dưới bụng, tiếp theo ngũ tạng lục phủ tựa hồ cũng trong nháy
mắt có cảm giác ấm áp thoải mái lan tỏa, trong miệng tràn đầy mùi thơm ngào
ngạt nhưng thanh khiết, đầy vẻ ưu nhã.

– “Trà ngon! Quả nhiên là trà ngon!” Hắn không khỏi than thở một tiếng: “Trà
tốt như vậy, phải nói đến là trà cực phẩm trong cực phẩm! Quân Gia chủ thật là
tốt phúc khí nha.”

Quân Chiến Thiên vuốt râu mừng rỡ, nói: “Đây cũng là liệt tôn Mạc Tà phí rất
nhiều khổ cực làm ra hiếu kính tiểu lão nhi, bình thường trân quý cất trong
tủ, ngay cả lão phu cũng không nỡ uống, nhưng gặp được ba vị khách quý bực
này, nếu là tiếp đãi bằng hạng trà tầm thường thì là quá thất lễ.”

Lão nói tới đây, đột nhiên sắc mặt nghiêm trang nói: ” Nói đến thất lễ, lão
phu quả nhiên là thất lễ chí cực, đã lâu như vậy, lại không thỉnh giáo ba vị
khách quý tôn tính đại danh ?!”

“Ha hả, Quân Gia chủ khách sáo, lão hủ Trì Thiên Phong, vị này là lão đệ Tát
Thanh Lưu, đó là Tam đệ Thôi Trường Hà!” Trì Thiên Phong cười, từ từ nói:
“Quân Gia chủ, không biết ở Quân Gia vị cái thế cao nhân kia, bọn ta có thể có
duyên được gặp mặt không?”

Nếu đã bị đối phương phát hiện chân tướng, không bằng đi thẳng vào vấn đề,
trực tiếp cầu kiến! Nếu là thấy tình thế không ổn, xét ra chân chính thì chính
là cầu kiến! Còn nữa, chuyện nếu có vạn nhất, là vị cao nhân này vạn hạnh cũng
không phải là Cửu U Thập Tứ Thiếu kia, bằng thủ đoạn thần thông, vô luận là
thần dị đan dược, hay là năng lực đoạt quyền tạo hóa làm huyền thú thoát thai
hoán cốt, nếu cuối cùng có thể hoà hợp êm thấm, bổn thành khiêm tốn thỉnh cầu
trợ lực mà thành, thì chẳng phải là bổn thành thực lực tức thời bạo tăng, ngạo
thị thiên hạ a.

Ba người mặc dù biết rõ cái ý nghĩ này cực kỳ xa vời , nhưng có thể có vạn
nhất nghĩ thấy cũng là tốt, cứ đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu cũng không quá
phận!

Ba người này nhìn qua niên kỉ dường như không quá cao niên nhưng thực tế là
những lão quái ngàn năm, ngay cả ở nhân gian truyền thuyết cũng không biết
được ba người từng một thời vô cùng huy hoàng, ngay cả danh tự ba người Quân
Chiến Thiên thật sự cũng chưa có nghe nói qua, bằng không Quân lão gia tử tự
nhiên cũng sẽ nói gì gì đó tựa như ngưỡng mộ đã lâu, cửu ngưỡng đại danh…
Tuy nhiên vẫn trả lời khách sáo: “Ba vị quý khách thật đúng là quá yêu mà khen
ngợi, chúng ta Quân Gia cửa nhỏ nhà nghèo, đâu có cái gì là cái thế cao nhân?
Ba vị nói như thế, thật thật là làm cho Quân Chiến Thiên lão phu xấu hổ vô
cùng.”

Quân Chiến Thiên thành khẩn nói, lời lẽ khẩn thiết, tựa hồ hết thảy đều từ phế
phủ; hơn nữa vừa nói vừa xấu hổ lắc đầu, tựa hồ phi thường thật xin lỗi, đối
với đối phương theo câu “Cái thế cao nhân” bốn chữ cảm thấy tự đáy lòng thực
sự hổ thẹn. Dĩ nhiên, ý tứ cũng là hoàn toàn bác bỏ lời nói của Thánh Giả Trì
Thiên Phong.

Ba vị Thánh Giả nhanh chóng liếc nhau một cái, vẫn cùng có một loại ý nghĩ,
quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ý tứ rõ ràng, thật là rất rõ ràng.

“Chẳng lẽ bằng ba người chúng ta dắt tay nhau mà đến, còn chưa đủ tư cách nhìn
thấy người kia sao?” Trì Thiên Phong cười một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ
bàn, từng chữ từ từ nói ra. Khẩu khí mặc dù hơi có gây sự ý, nhưng thanh âm
vẫn rất là nhu hòa trì hoãn.

Nhưng dù âm tiết có vẻ nhu hòa trì hoãn nhưng những lời sau khi hắn nói ra,
làm người đối diện là Quân Chiến Thiên có một loại cảm giác kỳ quái: tựa hồ
rất rõ ràng thấy những lời Trì Thiên Phong nói bay ra ngoài, sau đó xông thẳng
lên tận trời cao, ở giữa không trung như có tiếng động rầm rầm đột nhiên vang
lên! Như sét nổ giữa trời quang, như sấm thần nổi giận! Nhưng phía dưới nhưng
không có bất kỳ ảnh hưởng.

Nhìn thấy được lời nói bay ra, vốn là vô sắc vô ảnh, làm sao có thể tinh tường
thấy được ‘Phi, đi ra ngoài? Quân Chiến Thiên vốn cũng không cách nào để lý
giải chuyện tình, nhưng cảm giác được mình hoàn toàn không có nhìn lầm! Chính
là thấy được, thật sự trông thấy ! Đây hoàn toàn không phải là cảm giác sai
lầm, mà chính là cảm ứng được! Đây cũng là một loại huyền diệu khó giải thích,
chính là sự cảm ứng vi diệu!

Trì Thiên Phong với một câu nói kia, hiển lộ công lực đỉnh cấp, vốn chính là
khiêu khích! Công lực như vậy ở Quân Gia hiển lộ, chẳng khác gì là minh mục
trương đảm, hồng quả quả thị uy khiêu khích (để nguyên văn cho hay :D), âm
thầm tin tưởng cái người kia chỉ cần tồn tại, chắc chắn tuyệt đối không thể
không ra mặt nói đạo lý!

Quả nhiên, ngay khi hắn những lời này vừa mới như bay lên thiên không thì đồng
thời ba người đồng thời nhìn thấy lỗ tai Quân Chiến Thiên lại lần lữa như khẽ
giật. Ba người lần nữa tập trung tinh thần, nhất thống lục soát, nhưng lại như
cũ không hề cảm ứng được gì, trong lòng không khỏi khâm phục “Hảo! Bản lãnh
thật quá mức thần diệu!”

-“Ha hả, ba vị không cần uổng phí công phu thời gian làm gì. . .” Quân Chiến Thiên lại cười nói: “Lão phu vừa mới thật giống như nghe được có người nói, còn không phải là lúc cuối cùng, không biết ba vị có hay không nghe được không, ha hả. ?.Vẫn chưa phải lúc?..” Quân Chiến Thiên trong lời nói, mơ hồ mang theo một ý vị coi rẻ mấy người, nhưng cũng là làm cho mọi người nhận thấy.

Bị coi rẻ? Trì Thiên Phong chỉ cảm thấy hô hấp như khó khăn, hít thở một trận
dồn dập, nộ khí thật không dễ dàng mới đè ép đi xuống, ha hả cười nói: “Không
sai, không sai, cũng đúng là không phải lúc.” Tát Thanh Lưu cùng Thôi Trường
Hà trong mắt cũng có một tia tức giận hiển lộ.

Không phải lúc, rõ ràng là xem thường mình ba người! Nói cách khác mình ba
người lực lượng còn không có cách nào để hắn ra mặt ư?! Thế gian như thế nào
lại có cuồng ngạo chi nhân bậc này! Mình đã ra mặt khiêu khích, nhưng đối với
phương vẫn cứ lù lù bất động! Bằng ba vị Thánh Giả thân phận địa vị mà nói,
loại chuyện này quả thực là khó xử tới cực điểm ! Hơn nữa còn thẳng thắn một
câu: vẫn không phải lúc! Không thể nghi ngờ có ý là: các ngươi còn chưa đủ tư
cách! Vẫn không đáng giá để bản thân xuất hiện, ý bảo các ngươi chỉ thuộc dạng
xx, yy gì thôi hay sao. . . Nói khó nghe một chút, chả phải có ý giễu cợt rằng
các ngươi ngu ngốc không tự lượng sức hay sao?!

Chuyện này thật sự là vấn đề hết sức khó xử, nếu là đổi là một đối tượng khác
hay địa phương khác, sợ rằng ba người cũng đã lập tức xuất thủ, trước đem nơi
này gây thành chuyện long trời lở đất, xem ngươi còn không chịu ra mặt không?!

Nhưng khổ nỗi bây giờ là ở Quân Gia, gây chuyện thì đối mặt rất có thể chính
là trong truyền thuyết ngàn năm qua là Đệ nhất hung nhân – Cửu U Thập Tứ
Thiếu!

Người này nổi danh là có thù tất báo! Một khi thật sự chọc giận hắn, hậu quả
như thế nào, đó là ai cũng không dám nghĩ! Năm đó Tam Đại Thánh Địa, Phiêu
Miểu Huyễn Phủ cùng Thiên Phạt Sâm Lâm – Ngũ gia liên thủ, tổng cộng xuất động
hơn mười vị Thánh Giả, ba vị thánh Vương dẫn đội, ngay cả dùng quỷ kế, sau khi
hạ chiến thư, chính diện quyết chiến, mới rốt cục đánh bại hắn, làm hắn bị
trọng thương mà chạy, cuối cùng ở Thiên Phạt Sâm Lâm hoàn toàn phong ấn!

Trận chiến ấy tổn thất có thể nói khổng lồ chưa từng có!

Mà để cho mọi người xấu hổ chính là, trận chiến ấy thắng lợi dường như rất là
may mắn!

Bởi vì Cửu U Thập Tứ Thiểu cuồng ngạo mới có thể để cho Tam Thánh Nhất Hung
tính thêm cả Phiêu Miểu Huyễn Phủ có được chiến tích như vậy! Nếu không, tuyệt
đối không có khả năngnày.

Cửu U Thập Tứ Thiếu năm đó cuồng ngạo đến mức bằng lực lượng bản thân tự mình
chọn Tam Thánh Nhất Hung cộng thêm Phiêu Miểu Huyễn Phủ đấu chiến! Nơi diễn ra
đại chiến chính là ở một vùng núi non bao la bát ngát nơi thế ngoại rời xa
nhân gian! Một cuộc đại chiến kinh thiên động địa xảy ra, những thứ khác không
nói, chỉ nói phương viên ngàn dặm tất cả núi to núi nhỏ trực tiếp bị san bằng
toàn bộ! Mà ngay cả ngoại giới kia tận trong núi cao mây phủ thì cũng bị tàn
phá phân nửa !

Mặc dù Cửu U Thập Tứ Thiếu cuối cùng bởi vì không xong cho nên lựa chọn chạy
trốn!

Nhưng lại là ở hắn dưới tình huống bị trọng thương, bất đắc dĩ phải lựa chọn
như vậy, thực lực đại tổn hắn lại còn có thể sinh long hoạt hổ đánh giết phá
vây chạy ra! Sự thật chứng minh một điểm, chỉ cần Cửu U Thập Tứ Thiếu còn muốn
chạy, như vậy, cũng chưa có bất luận kẻ nào, bất kỳ thế lực có thể ngăn được
hắn!

Ngay cả thương thế của hắn nếu xét đến hai mươi vị Thánh Giả mà bị như vậy thì
chắc chắn đã sớm bị mất mạng vài lần! Nhưng hắn mặc dù thân thể mang trọng
thương, vẫn dũng mãnh đột xuất vòng vây, một đường mấy vạn dặm mà chạy, trở
lại Thiên Phạt Sâm Lâm! Thực lực như vậy, quả thực chính là chỉ có trong
truyền thuyết!

Nghe nói là Cửu U Thập Tứ Thiếu trên lồng ngực, đã bị đâm tới không dưới mười
mấy vết, xuyên thấu ra sau! Nhưng mà còn có thể chiến ! Còn có thể đi! Còn có
thể trốn! Còn có thể trong sự vây công của hai mươi vị cao thủ tuyệt đỉnh mà
thoát ra, thật khó có thể không thừa nhận thực lực của hắn kinh khủng đến mức
nào! Thực lực như vậy, Trì Thiên Phong ba người tự biết không phải là đối thủ
! Hiện tại nếu đối phương nói bọn họ không xứng, như vậy xem ra đúng là thật
sự không xứng với hắn! Trì Thiên Phong ba người mặc dù cảm thấy tức giận khuất
nhục, nhưng, đối phương nói cũng là lời nói hết sức chân thật!

Cho nên Trì Thiên Phong dẫu có tức đến nghiến rơi răng cửa thì cũng chỉ có có
cách là tự nuốt vào cùng máu miệng. Bởi hiện tại nếu liều lĩnh ngạnh cường
xuất thủ quét sạch Quân Gia, một khi dẫn động đến Cửu U Thập Tứ Thiếu điên
cuồng trả thù. . . Không muốn nói gì đối phó ba người mình, mà đối với Tam Đại
Thánh Địa nếu như là đơn đả độc đấu với bất kỳ một nhà nào, như vậy nhà đó sẽ
lập tức ở thiên địa xoá tên, tan thành mây khói ! Mà ba người sẽ trở thành
thành tội nhân thiên cổ !

“Quân lão gia tử, nếu vị tiền bối kia không rảnh gặp bọn ta, bọn ta tự nhiên
không dám cưỡng cầu, chẳng qua là Du Nhiên lần này bái phỏng khác còn có một
chuyện muốn nhờ.” Lý Du Nhiên nhãn châu xoay động, lại cười nói. Hắn mặc dù
không biết rõ ràng chuyện gì vừa diễn, nhưng có thể đoán được, chỉ xem ra ba
vị Thánh Giả đại nhân đang vô thanh vô tức không biết đã ăn phải quả đắng gì,
nhưng tuyệt đối là đã rơi vào thế hạ phong.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận