Dị Thế Tà Quân

Chương 712: Cô độc trên Kiếm Phong

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Sở Khấp Hồn tự nghĩ chính mình rõ ràng không làm gì cả, thế nhưng vẫn phải
thay Quân Mạc Tà để gánh nhận những nỗi oan ức chả biết trút vào đâu. Thử hỏi
nỗi bực tức trong lòng có thể nhỏ được sao?

Chuyện cũ thì chính mình không ở đó, tuy là tức giận nhưng cũng không biết làm
thế nào. Còn hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, tai nghe thấy nên quả thực cũng là
tức giận tới bể bụng!

Người ta ở trước mặt ngươi đã phủ nhận, vậy mà ngươi lại vẫn còn dứt khoát
chắc chắn là Lão Tử . . . Ta ta. . . Con mẹ nó chứ, ta đã chừng này tuổi mà
vẫn phải giống như một kẻ chịu hàm oan sao? Đám người chết tiệt Tam Đại Thánh
Địa cũng quá là vô liêm sỉ!

Ta đây, Sở Khấp Hồn chính cống, ở đây đã nhìn rõ nghe thấy. Cái tên giả mạo
kia thẳng thừng phủ nhận ngay tại chỗ rồi, chuyện rõ ràng như vậy mà các ngươi
vẫn còn là không làm sáng tỏ nổi, vẫn còn thẳng tay úp cả sọt phân lên đầu Lão
Tử là làm sao!

Sở Khấp Hồn rốt cục hiểu rõ mình phải chịu đựng nỗi oan như thế nào. Nhưng
hiểu ra rồi thì cũng càng khiến hắn thêm giận dữ ứ ruột ứ gan! Dường như đám
gia hỏa Tam Đại Thánh Địa trên dưới đồng lòng một lời đổ cho ai thì chính kẻ
đó phải chịu. Phủ nhận đương nhiên vô dụng, giải thích càng thêm vô dụng!

Nghĩ lại những lời tuyên bố trước kia như vậy, khó trách nỗi oan của mình cứ
từng bước từng bước trút xuống. Gặp phải mấy bang não tàn như thế có muốn
không phải giơ đầu chịu báng quả thật là rất khó khăn.

Nhưng có muốn khi dễ người ta thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Thực sự
coi rằng Lão Tử dễ nắn bóp lắm sao? Mặc ý cho các ngươi nhào nặn sao? Ta thật
sự không tin mình sẽ nói lại nổi, vậy thì lần này dứt khoát cho các ngươi nhìn
qua một lần!

Cho nên Sở Chí Tôn lửa giận ngút trời, tức sùi bọt mép! Hơn nữa nhìn Vệ Không
Quần đang tức tối lao tới, phía sau lưng hoàn toàn không hề phòng bị.

Quả là dụ người tới cực điểm, chuyện ngon lành như vậy làm Sở Khấp Hồn đương
nhiên là không cần phải nghĩ ngợi mà thuận tay cho Nhất Kiếm! Hoàn toàn kết
thúc Huyền khí duy trì mạng sống cho Vệ Không Quần! Một kích đắc thủ liền lập
tức bỏ chạy!

Cái lão tổ tông gây họa kia đã hoàn toàn biệt tăm tích, ta làm sao tiếp tục ở
chỗ này giơ đầu chịu báng …

Sau khi Mạc Tiêu Diêu đỡ được thân thể của Vệ Không Quần thì bóng dáng của Sở
Khấp Hồn đã vọt xa hơn mười trượng. Trong không trung chỉ còn âm thanh cực kì
tàn nhẫn vọng lại, tựa hồ đang chậm rãi phát tiết nỗi buồn bực của hắn “Lão Tử
mới là Sở Khấp Hồn . . . Sở Khấp Hồn . . . Khấp Hồn . . . Hồn. . .”

Mạc Tiêu Diêu chỉ cảm thấy trong lòng đang trào lên một ngụm máu. Đột nhiên
lão thấy hoa mắt, lảo đảo một bước rồi cũng nỗ lực gượng đứng lại. Lão vội
vàng cố gắng nuốt trở vào ngụm máu vừa ợ lên cổ mà cảm thấy con ngươi của mình
như muốn lồi ra ngoài . . .

Nhưng đồng thời trong lòng cũng xuất hiện nghi vấn mới: nếu như kẻ xuất hiện
sau mới là Sở Khấp Hồn, vậy người vừa mới rồi ở trong đại điện đánh lén ám sát
là ai? Trong lúc nghĩ ngẩn ngơ thì lão thậm chí còn không dám nhìn Vệ Không
Quần ở trong lòng! Đơn giản là thật sự là không đành lòng nhìn!

Đúng lúc này, Vệ Không Quần ở trong lòng lão giật giật rồi chậm rãi mở mắt rồi
yếu ớt cười nói “Đặt ta xuống!” Vận mạng của vị Sinh tử Tôn giả cực kì dai
dẳng. Lão bị trọng thương trí mạng nhiều lần, sau khi Sở Khấp Hồn đâm Nhất
Kiếm lại tặng một cước mà lão vẫn có thể ngoan cường cầm cự, quả thật là sống
dai!

Tay Mạc Tiêu Diêu run lên, lão chậm rãi đặt Vệ Không Quần đứng trên mặt đất.
Vệ Không Quần vịn vào Mạc Tiêu Diêu, tùy ý trước ngực sau lưng lão có vô số
vết thương máu đang sùi ra.

Run rẩy hai cái, rốt cục lão dựa vào sức lực hai chân để đứng thẳng. Lão cực
mệt mỏi trợn tròn mắt ngắm non sông gấm vóc trước mặt, nhìn tuyết sáng ngàn
lí, băng phủ vạn dặm. Lão yếu ớt thở dài một hơi, lưu luyến nhìn với vẻ quyến
luyến vô hạn!

” Vệ huynh . . . Ngươi. . .” Mạc Tiêu Diêu đau lòng nhìn Vệ Không Quần, chỉ
cảm thấy trong lòng chua xót, dĩ nhiên không biết phải nói gì.

Lão cùng với Vệ Không Quần có tu vi như nhau, tuổi cũng như nhau nên rất dễ
cảm nhận được tâm trạng quyến luyến vô hạn vào giờ phút này!

Trên mặt Vệ Không Quần xuất hiện một nụ cười châm biếm cực kì cay đắng, ánh
mắt trong nháy mắt đã trở nên bình thản rồi nói “Ta thật sự không được nữa
rồi, ha hả, không nghĩ tới một đời tung hoành mà lại ở vùng núi hoang cực bắc
này . . .”

“Vệ huynh, ngươi tỉnh lại! Ngươi. . . vẫn còn có hi vọng!” Giọng của Mạc Tiêu
Diêu có chút run rảy, đến ngay cả chính mình cũng không tin lời vừa rồi thì
với tu vi của lão, há có thể không nhìn ra bây giờ Vệ Không Quần hẳn phải chết
không còn nghi ngờ, cho dù là Thiên Tiên giáng trần cũng vô dụng !

Kể cả Quân Mạc Tà giờ phút này đổi ý toàn lực cứu trị Vệ Không Quần thì cũng
không hề có ý nghĩa!

Vệ Không Quần buồn bã thở dài một hơi, không buồn nghe Mạc Tiêu Diêu nói mà
chỉ cố nói tiếp

“Lão phu cho tới nay đã sống ba trăm chín mươi ba xuân thu. Một thân tu vi
cũng đã đến đỉnh cao trong đời! Vốn mong trong Đoạt Thiên Chi Chiến sắp tới có
thể tại chiến trường Đoạt Thiên cùng người dị tộc đại chiến một hồi oanh oanh
liệt liệt. Cho dù là đem thân này bỏ lại Thiên Trụ đỉnh thì cũng mỉm cười dưới
suối vàng! Nhưng lại không nghĩ rằng gặp kết quả thế này!”

“Cho đến những giờ phút cuối cùng mới biết được trong chốn thế gian đông đảo,
cõi trần dài dằng dặc mà lại vẫn còn nhiều chuyện luẩn quẩn trong lòng không
nỡ vứt bỏ! Lão phu thật sự là không cam lòng phải đi như vậy . . .”

“Bao năm nay ở trong Thánh địa cao cao tự đại, bảo thủ, dần dần cũng trở nên
dối trá vô tình. Người Thánh địa ngao du thiên hạ trước đây đủ loại anh hùng
hào kiệt lại trở nên tục tằn không chịu nổi như vậy . . . Đáng tiếc, chết đến
nơi mới biết được chính mình bao năm nay đã sai lầm. Quả nhiên là chuyện cũ
nghĩ lại mà kinh . . .”

Vệ Không Quần vẻ mặt bình thản mà nói nho nhỏ như thế. Máu tươi không ngừng
trào ra từ trong miệng, trong tai, trong mũi lão rồi nhỏ giọt rơi trên mặt
đất. Âm thanh của lão cũng càng ngày càng là mơ hồ không rõ, khó lòng phân
biệt được . . .

Nhưng lão cũng gắng gượng nói, cố chấp dùng ánh mắt càng ngày càng mơ hồ của
mình nhìn mọi thứ trước mặt. Trong giây lát dường như như lão cảm giác mình
đang nhẹ nhàng bay lên, phi lên tới đỉnh cao nhất rồi dõi mắt nhìn một mảnh
đất trời bao la chung quanh.

Tựa hồ từ cổ chí kim trên dải đất này chỉ có chính mình một thân cô độc. Lão
không khỏi có cảm giác cô đơn vắng lặng mà nhẹ nhàng thở dài nói “Thật sự tĩch
mịch …” Sau đó vị cường giả tuyệt đỉnh liền cứ thế mà đứng, không còn có bất
cứ động tĩnh nào nữa.

Mạc Tiêu Diêu ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Vệ Không Quần lộ
vẻ hiu quạnh buồn phiền khó nói. Dường như lão kiếp trước kiếp sau, suốt một
đời mà cho tới bây giờ cũng không tìm được một người tri âm. Dáng điệu cực kì
lẻ loi cô đơn, nhưng cả người đã không còn sức sống!

“Vệ huynh. . . Vệ Không Quần. . .” Mạc Tiêu Diêu từ đáy lòng còn hy vọng mà
kêu hai tiếng. Nhưng chưa nghe hồi âm thì đã thấy Vệ Không Quần nhẹ nhàng
buông thõng tay, thân thể đột nhiên ngã ngửa về phía sau.

Thân thể lão chậm rãi ngã xuống, nhưng ở giữa không trung lại vang lên phù một
tiếng. Trên ngực lão xuất hiện một cái hốc lớn! Đúng là chỗ trường kiếm của
Quân Mạc Tà xuyên qua, cũng chính là nơi lão từng tạo ra một lỗ hổng quỷ dị.

Sau đó, từng khối từng khối cơ quan nội tạng nát vụn như đậu phụ theo dòng máu
chảy ra. Đến khi lão ngã trên mặt đất thì có thể thấy nền tuyết trắng trên mặt
đất đã bị thấm đẫm máu tươi mà đổi thành đỏ sẫm. . .

Sinh tử Tôn giả Vệ Không Quần vào đúng lúc khám phá ra ý nghia sinh tử thì
cũng đã đi đến cuối đời mình!

Thân hình Mạc Tiêu Diêu run lên kịch liệt. Lão chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên
vào lúc này trong lòng chẳng biết gì nữa. Gió lạnh thấu xương gào thét thổi
đến, cho dù lão lấy tu vi cao thâm đến bực này mà cũng cảm nhận sự lạnh lão từ
đáy lòng. Hơn nữa lại còn từ đáy lòng nổi lên rồi lan tràn khắp toàn thân . .
. Nhớ đến những lời sau cùng của Vệ Không Quần, Mạc Tiêu Diêu âm thầm thở dài.

“Bao năm nay ở trong Thánh địa cao cao tự đại, bảo thủ, dần dần cũng trở nên
dối trá vô tình. Người Thánh địa ngao du thiên hạ trước đây đủ loại anh hùng
hào kiệt lại trở nên tục tằn không chịu nổi như vậy . . . Đáng tiếc, chết đến
nơi mới biết được chính mình bao năm nay đã sai lầm. Quả nhiên là chuyện cũ
nghĩ lại mà kinh . . .” Mấy năm nay sai lầm rồi. . . Mấy năm nay sai lầm rồi .
. . Thật sự. . . Sai lầm rồi sao?

Đám ba người Cổ Thanh Vân, Tiếu Thiên Nhai cùng Khúc Vô Tình cũng chậm rãi đi
tới. Trên mặt của mỗi người lộ vẻ đau thương khó nói nên lời.

Thiên nhai Tôn giả Tiếu Thiên Nhai ôm trong lòng thi thể vẫn còn ấm của Đoạn
Kiếm Tôn giả Hoa Phong Vẫn. Mọi người nhìn nhau mà đều thấy trong mắt lộ vẻ
đau buồn. Gió núi thổi đến mang theo sự lạnh lẽo vô bờ . . .


Quân Mạc Tà triển khai Âm Dương Độn khiến thân hình biến mất rồi tăng tốc độ
lướt đi như bão táp nhằm hướng mục tiêu cuối cùng của lần di thám thính này.
Đó là đỉnh núi cao ngất cách đó không xa giống như một thanh trường kiếm đâm
thẳng lên trời cao.

Kiếm Phong sụp đổ Tuyết Sơn! Chính ngọn núi này! Nửa sau mấu chốt trong lời
thề của Đông Phương thế gia!

Nơi đó, cũng là chỗ Hàn Yên Dao ẩn cư! Quân Mạc Tà đi lần này ngoài việc thăm
dò mục tiêu của mình thì còn có riêng một mục dích cho chuyến đi này! Tương
lai hạnh phúc của Tam thúc, đó mới là mục đích thực sự của Quân Mạc Tà! Cho
nên hắn kiên trì muốn đi trước khảo sát một phen.

Nếu như hình bóng Hàn Yên Dao không phải giống như trong tưởng tượng của mình,
hoặc là Hàn Yên Dao đã sớm từ bỏ tình cảm này, như vậy Quân Mạc Tà sẽ không
chút do dự giết nàng trước khi để nàng nhìn thấy Quân Vô Ý! Coi như là không
hề gặp!

Đây không phải ác độc mà là vì Tam thúc! Nếu như sự thật quả nhiên là thế thì
với tính cách làm người của mình Quân Vô Ý tuyệt đối sống không nổi! Cho dù là
áy náy hay là tuyệt vọng đều đủ để lấy mạng của Tam thúc! Tất cả nguồn gốc nợ
máu đều tích lũy từ nàng!

Vô luận là vì Tam thúc, vì phụ huynh, vì Quân gia, Quân Mạc Tà đều không muốn
cõng trên lưng thêm một phần nợ máu!

Lúc tới đại điện Ngân Thành chém giết Vệ Không Quần, Quân Mạc Tà lại không cảm
thấy có gì ngoài ý muốn. Thậm chí cũng không có cảm giác gì giống như niềm vui
; giết là giết, không hề có cảm giác.

Cho dù lão ta khi còn sống là oai phong một cỏi, đội trời đạp đất như thế nào,
nhưng khi trường kiếm của đương Quân Mạc Tà cắm vào ngực lão thì cuối cùng đó
cũng chỉ là một cỗ thi thể! Chỉ thế mà thôi!

Điều duy nhất khiến cho Quân Mạc Tà coi như niềm vui bất ngờ cũng như ấm lòng
là Sở Khấp Hồn! Vị sát thủ Chí Tôn này rốt cục vẫn đến! Vì hắn đối với lời hứa
của mình đã đến thật sớm.

Kiếm Phong đứng sừng sững cắm vào đám mây. Từ dưới lên trên gần như dựng đứng.
Cứ mấy trượng mới lại có một bậc thang, mà đã lâu ngày nên hơi không thấy rõ
lắm. Hơn nữa lại còn bị những tầng băng thật dầy phủ lên, nếu như không có tài
nghệ Huyền công thượng thừa thì leo lên đỉnh núi không khác nào đi tìm chết.

Càng phi hành lên cao, Quân Mạc Tà càng cảm thấy hơi lạnh thấu xương, lại còn
lớp không khí loãng đi . . . Một người thiếu nữ thanh xuân phơi phới, làm sao
chờ đợi mười năm ở chỗ như vậy?

Trong lòng Quân Mạc Tà đã có chút thả lỏng.

Đã sắp đến đỉnh núi, trước mặt Quân Mạc Tà đột nhiên xuất hiện một cửa hang
tối om. Trong nền tuyết trắng bao phủ khắp nơi thì nó cực kì dễ thấy.

Quân Mạc Tà nín thở chậm rãi nhẹ nhàng đi vào.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận