Dị Thế Tà Quân

Chương 688: Thiên Hương sóng ngầm

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Ba vị hoàng tử đột nhiên kinh ngạc đến thập phần mừng rỡ tiếp nhận ước mong
lâu nay mà bọn họ khó có thể cầu!

Quả thật giống như nằm mơ!

Chỉ trong một đoạn thời gian, bọn họ mắt thấy nguyên bản Phụ Hoàng hùng tài
đại lược bị đả kích một trận, bị nhục nhã, đúng là sự lăng nhục hết sức. Phụ
Hoàng từng gặp khốn mà không gục ngã, rốt cục chậm rãi sa sút tinh thần .

Ảnh hưởng vốn hùng hậu cũng đang từng chút một hóa thành hư ảo. Mắt thấy Thiên
Hương hoàng thất bấp bênh, mắt thấy mong đợi bao nhiêu năm ngôi vị hoàng đế
biến thành củ khoai nóng bỏng tay, thậm chí hậu duệ cũng đang chết dần…

Đối mặt với hành vi mạnh bạo, ngang ngược càn rỡ không hề cố kỵ như vậy của
Quân Mạc Tà, khiến cho trong lòng ba vị hoàng tử đều nguội lạnh! Ở thời khắc
cực độ bàng hoàng, lại đột nhiên nghênh đón bước ngoặt rất lớn trong đời, cùng
với cường đại trợ lực!

Tam đại Thánh Địa!

Trong đó với nhị hoàng tử thì lại còn hơn thế nữa, hắn nguyên vốn là người hẹp
hòi, sau lại lại bị Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa làm cho cực kì hoảng sợ một
phen.

Hơn nữa đám trợ thủ đắc lực trông thấy khí thế Quân gia như mặt trời ban trưa
đều chậm rãi mà ly tán, ngay cả Thành Đức Thao cũng chết oan chết uổng, hơn
nữa còn là bị người cắn chết…Chuyện bực này tàn khốc thực làm cho Nhị Hoàng
Tử tận mắt nhìn thấy trực tiếp bị dọa đến rớt hồn.

Trong mấy tháng này, Nhị hoàng tử điện hạ cơ hồ chính là nằm trên giường không
dậy nổi. Khi thuộc hạ vương phủ truyền báo Lý Du Nhiên tới thăm, hắn sửng sốt
nửa ngày mới kịp phản ứng.

“Mau mời! Mau mau mời tiến đến!” Nhị hoàng tử nhấc chân liền nhảy xuống
giường. Vẻ mặt cầu tài thèm khát! Lý Du Nhiên, hắn vẫn muốn lung lạc nhưng
không có thành công!

Đáng tiếc việc này Quân đại thiếu gia không biết, nếu là biết đến, không biết
có hay không liên tưởng đến Tào Tháo Tào Mạnh Đức để chân trần nghênh đón Hứa
Du?

Phi, cư nhiên lấy phế vật bực này sao có thể so sánh bằng được một thế hệ gian
hùng, tự trách! (Theo Tam Quốc luận bàn: lúc Tào Tháo đang gặp nguy ví hết
lương thảo, đột nhiên mưu sĩ tên Hứa Du đến đầu hàng theo phe Tào Tháo, theo
người xưa tại quan niệm để chân trần tức là biểu thị sự tôn kính, vì thế mới
có điển cố này – Song Tinh)

“Nhị điện hạ, đã lâu không gặp a.” Lý Du Nhiên tiến vào, thẳng thắn thân mình,
cũng không hành lễ, chính là đơn giản đánh một cái bắt chuyện, trên mặt như cũ
là vẻ tự nhiên thoải mái làm cho người ta nhìn như sau khi được tắm gió xuân
phiêu dật tươi mát.

Ở phía sau hắn, chính là năm vị lão giả, mỗi người toàn thân đều tản ra khí
tức cường giả, bên cạnh ba người khoác ma y (áo tang), nhìn qua cũng chỉ là ba
bốn mươi tuổi, nhất cử nhất động lại cùng người thường giống như đúc. Chỉ có
ánh mắt sáng ngời, đen trắng rõ ràng, có vẻ hơi chút không giống người thường
nhưng là liền dừng ở đây.

“Du Nhiên a, ta nhớ ngươi muốn chết.” Nhị hoàng tử nhiệt tình giữ chặt tay Lý
Du Nhiên: “Trong khoảng thời gian này không gặp ngươi, ta ngay cả cơm cũng ăn
không ngon. . . Không biết, mấy vị này là….?”

Lý Du Nhiên tao nhã cười, sâu trong đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia chán
ghét, lại cười nói: “Nhị hoàng tử điện hạ, đây là vài vị đều có thể coi là khó
lường đại nhân vật; cho phép ta tới cho ngươi giới thiệu: vị này là Mã Lão, vị
này là Lữ lão, vị này là Ngưu lão, vị này là Chu lão, vị này là Dương lão. . .
Nhị hoàng tử điện hạ, ngũ vị đại nhân vật này, đều là. . . Chí – tôn – cường –
giả!”

Nói xong lời cuối cùng bốn chữ, Lý Du Nhiên một chữ một chút, dùng một loại
trang nghiêm túc mục khẩu khí nói: “Năm vị chí tôn tiền bối này, đến từ một
trong tam đại Thánh Địa Chí Tôn Kim Thành! Một trong những mục đích đến đây,
đó là muốn giúp đỡ nhị điện hạ. . . ngồi lên ngôi vị hoàng đế!”

“Chí tôn. . . cao thủ? ! Giúp ta lên ngôi Hoàng. . . Hoàng. . . Hoàng vị? !”
Nhị hoàng tử điện hạ chỉ một thoáng tay cùng chân liền cùng nhau run run lên,
; thân run run như diện điều(sợi mỳ ), đột nhiên nước mắt rơi như mưa: “Ta ta.
. . Không nghĩ tới ta Dương Sáng cuối cùng cũng có hôm nay, ô ô ô. . .”

Thật sự là ông trời thương ta a! Bao nhiêu năm mộng tưởng rồi, nay rốt cục đắc
lợi được giúp đỡ! Đây đều là chí tôn cao thủ a! Đây chính là thế giới này chân
chính tồn tại cao nhất a! Quân Mạc Tà không phải là dựa vào một tên Ưng Bác
Không liền có khả năng kiêu ngạo như vậy sao?

Hiện tại. . . Hừm hừ, ngươi mới một tên Ưng Bác Không, nhiều nhất chỉ có thêm
khách khanh thân phận Phong Quyển Vân, nhưng bổn hoàng tử đã có năm người! Năm
vị chí tôn giúp đỡ! Oa ha ha ha. . .

Khi trước đầu tiên là đầy cõi lòng hi vọng, sau lại bất đắc dĩ tinh thần sa
sút, sau đó nản lòng thoái chí, hiện tại cư nhiên lại hi vọng! Nhị hoàng tử
cảm giác mình cả đời này rất không dễ dàng, lên lên xuống xuống, đại khởi đại
phục, kinh tâm động phách. Nhìn nhị hoàng tử dao động như thế, năm lão giả
trong mắt đồng thời toát ra thần sắc miệt thị cực độ.

Không phải chỉ là một ngôi vị Hoàng Đế thế tục? Cho dù trở thành Hoàng Đế tiểu
thân thể của ngươi có năng lực sống vài năm? Đáng kích động thành dạng như
vậy? Tục nhân thật sự là không thể lý giải!

Ngươi đức hạnh như vậy cũng muốn cùng Quân Mạc Tà đối kháng, thật sự là mù
quáng, đừng nói ngươi tiểu dạng này, chúng ta năm người cũng không phải đối
thủ của người ta, nếu chúng ta sau lưng không có núi dựa lớn dựa vào, thấy
Quân tiểu tặc chúng ta liền con mẹ nó phải trốn chạy rồi.

Ngũ vị chí tôn trong lòng thì nghĩ vậy nhưng khi thấy nhị hoàng tử cố ý lấy
lòng, ngũ vị chí tôn cao thủ cũng chỉ là thản nhiên gật gật đầu.

Nhị hoàng tử lần lượt chào hỏi, vẻ mặt tươi cười, đến lúc chào hỏi Dương lão,
nhị hoàng tử nói: “Dương lão, ha ha, không thể tưởng được chúng ta dĩ nhiên là
đồng tông.”

Dương lão có chút khẩn trương, cũng bởi vì nhị hoàng tử, cũng là vì phía sau
ba vị thánh giả, tiểu tử này nói như thế nào nâng ta lên như vậy? Làm cho ba
vị Thánh giả đại nhân đang ở sau lưng ta thành nô bộc rồi? Thế này sẽ giảm thọ
lớn a. Nghe thấy câu hỏi, không cần nghĩ ngợi nói

“Không! Không phải đồng tông, nhà ngươi là dương thụ dương (cây dương ) đứng
yên một chỗ; lão phu là mị mị dương (con dê kêu be be), chính là như vậy. . .”

“Phốc!” Phía sau ba vị thánh giả nhịn không được ho khan một tiếng, có chút
nhịn không được. Dương Thụ dương. . . Tử dương, ta là mị mị khiếu dương. . .
Lời này cũng quá kinh điển đi.

“Ngươi kêu Dương Đản?” Trong đó một vị thánh giả không nhịn được, rốt cục có
chút kinh ngạc hỏi lên. Làm vua của một nước, như thế nào vì con của mình đặt
cái tên như vậy? Dương đản? ! Thật là có tài a.

“A. . . Dạ dạ, tiểu vương Dương Sáng, lại không biết ba vị này là….?” Nhìn
ba người trung niên, nhị hoàng tử hi vọng hỏi. Hắn cỡ nào hi vọng này ba vị
cũng là chí tôn cao thủ a. Nói vậy, vậy thì khác gì bát đại chí tôn đồng thời
nơi tay a!

Chí tôn nơi tay, thiên hạ là của ta! Nhất thống thiên hạ, duy ngã độc tôn!

“Ngạch, ba người này là tiểu đệ tùy tùng, từ giờ trở đi, chúng ta ở lại ngay
tại Nhị hoàng tử quý phủ, như thế nào?” Lý Du Nhiên tao nhã cười cười, dùng
một loại bày ra ân huệ khẩu khí nói.

Không phải không cùng hắn nói rõ, mà là nhị hoàng tử người như thế, trong lòng
uy phong tói thượng đỉnh cấp chính là chí tôn. Nếu là nói với hắn ba người này
mỗi người đều là so với chí tôn còn phải lợi hại hơn gấp mấy chục lần – thánh
giả. . . Phỏng chừng đầu óc cũng phản ứng không kịp a. . .

Nhị hoàng tử lẽ nào còn để ý khẩu khí của hắn đúng hay không. Sớm đã bị bất
ngờ mừng như điên đến váng đầu, liên thanh đáp ứng, cuối cùng còn để lại chút
suy nghĩ, nói

“Có thể được Thánh Địa tiền bối tiến đến hiệp trợ, Dương Sáng tự nhiên là vui
sướng không thôi, nhưng Dương Sáng tự biết vô công bất thụ lộc, nhưng là có
chuyện gì cần tiểu tử đi làm sao?”

Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ là chuyện gì, cũng không để ý có thể
hay không chỉ cần tạo điều kiện để kiệt lực hoàn thành! Thật sự kết thúc không
thành trong lời nói sáng tạo ra điều kiện cũng có thể hoàn thành! Không tiếc
bất cứ giá nào, cũng muốn lưu lại những người này!

Đây là chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất trước mắt a!

“Thật cũng không cái chuyện gì quá lớn.” Lý Du Nhiên ha ha cười: “Liền chẳng
qua cần vận dụng thế lực ảnh hưởng của ngươi, giúp chúng ta làm một sự tình.
Cho nên, ta cần quyền chỉ huy nhất định!”

“Không thành vấn đề! Từ nay về sau, phàm là một phần của thế lực của ta, Du
Nhiên huynh ngươi có thể toàn quyền thuyên chuyển, hơn nữa không cần thông qua
ta!”

Nhị hoàng tử cắn răng lo lắng nửa ngày, rốt cục dậm chân một cái, làm ra một
cái quyết định với hắn mà nói quả thực là không thể tưởng tượng! Uỷ quyền! Hơn
nữa còn là toàn diện uỷ quyền!

Luyến tiếc cái nhỏ thì không được chuyện lớn, luyến tiếc tức bại? Bắt không
được lưu manh! Luyến tiếc cây hoa cúc xâu không được Bối Bối ( chống lưng – ai
biết điển tích này thì spam cho làng biết nha)! Cho nên nhị hoàng tử Dương
Sáng hôm nay xem như bất chấp bất cứ giá nào! Liền vật lộn đọ sức này!

“Hảo! Điện hạ anh minh !” Lý Du Nhiên trên mặt phát ra một tia thản nhiên ý
cười, hai người tay đan lại với nhau.”Phía dưới ta tuyên bố một đạo mệnh lệnh:
dù là một phần của Quân gia hệ thống tướng lãnh, cùng thế gia, thế lực, ta
muốn toàn bộ tường tận tư liệu!” Lý Du Nhiên mỉm cười, chậm rãi nói.

“Không thành vấn đề! Ta lập tức bố trí đi xuống!” Nhị hoàng tử một lời đáp
ứng, lập tức thực hành.

Cùng lúc đó, Tử Kinh Hồng mang theo năm vị chí tôn cao thủ cùng ba vị có vẻ là
thường nhân, tiến vào vương phủ Tam hoàng tử Dương Hiệt. Mà tiếp đó nhân thủ
Độn Thế Tiên Cung cũng thành công tiến nhập Đại hoàng tử Dương Cầu hạch tâm. .
.

Thực cùng loại hoàn cảnh, từ trên cao nhìn xuống bày ra ân huệ, Thiên Hương
tam đại hoàng tử đồng thời trở thành tam đại khôi lỗi ( con rối), trong lịch
sử tối cam tâm tình nguyện làm khôi lỗi như vậy sinh ra, hơn nữa một hơi chính
là ba người!

Một hồi chưa từng có bão táp, cũng bí mật nổi lên ở Thiên Hương thành.

Ba người này từng bị Quân Mạc Tà diễn xưng là: Dương Cầu, Dương Đản, Dương Cát
hoàng tộc tam huynh đệ, rốt cục cũng có thể triển khai cắn trả c. . .

“Tuyệt Lộ tôn giả Đỗ Tuyệt, Thiên Nhai tôn giả Tiếu Thiên Nhai, Từ Bi tôn giả
Chân Từ Bi, Đoạn Kiếm tôn giả Hoa Phong Vẫn, Tàn Đao tôn giả Khúc Vô Tình, Lưu
Manh tôn giả Lưu Thu. . .”

Mai Tuyết Yên nhất nhất nhìn sang, đàn khẩu (hơi thở mùi gỗ đàn hương) nhẹ
thở, báo ra đến sáu cái tên, sắc mặt càng ngày càng là trầm trọng.

Quân Mạc Tà chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh. Tán thưởng ta a, cư nhiên lập tức
phát ra sáu vị tôn giả, thực là mẹ nó để mắt ta a. . .

“Nhiều năm không thấy, Mai tôn giả trí nhớ thực tốt a, đem mấy lão già khọm
chúng ta một đám đều điểm tên ra, cũng không một chút sai, bội phục, bội
phục.”

Đoạn Kiếm tôn giả Hoa Phong Vẫn khẽ cười, phất phơ áo bào trắng phiêu động,
khẩu khí ôn hòa, giống như là nói chuyện phiếm với lão bằng hữu nhiều năm
không thấy.

“Các vị đều là một thế hệ tôn giả, lớp tuyệt đỉnh cao thủ; hiển hách hùng vĩ
như thế, bản tôn giả như thế nào dám một ngày quên.” Mai Tuyết Yên thản nhiên
cười, hai mắt nhíu lại, tinh quang bắn ra bốn phía: “Lại không biết sáu vị tôn
giả dắt tay nhau đại giá tới đây, có gì chỉ bảo? chẳng lẽ là phải đến chỉ giáo
ta một chút sao?”

“Như thế nào dám nói chỉ bảo, về phần chỉ giáo. . . Đổi lại là chúng ta hướng
Mai tôn giả thỉnh giáo điều bổ ích mới đúng. Ha ha, lần này đến chẳng qua là
vì một sự tình, tiến đến cùng Mai tôn giả bàn bạc một chút thôi.” Đoạn kiếm
tôn giả Hoa Phong Vẫn tao nhã cười, không hờn không giận nói.

“Chuyện gì?” Mai Tuyết Yên nhướng mày, cùng Quân Mạc Tà trao đổi ánh mắt.

“Mai tôn giả, chúng ta tam thánh nhất hung từ trước đến nay là vâng theo tổ
huấn, đối với thế gian phân tranh chẳng quan tâm, để tránh phá hư thế cân bằng
đại lục. Mà Mai tôn giả tham dự cuộc chiến Quân gia cùng Phong Tuyết Ngân
Thành, cũng là trái với điều cấm này! Tin tưởng cho dù là Thiên Phạt tiền bối
biết được, cũng sẽ thực mất hứng. Cho nên sáu người bọn ta tiến đến khuyên nhủ
thử xem, nếu là Mai tôn giả biết nghe lời phải, bình yên thối lui, chúng ta
đều làm chuyện này không có phát sinh thái quá.” Hoa Phong Vẫn sâu xa cười,
thanh nhã nói.

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận