Tuy rằng nơi này chính là nằm ở trong lòng núi, nhưng mức độ tập trung thiên
địa linh khí chỗ này lạivượt xa so với toàn bộ địa phương trên Tuyết Sơn. Cho
dù là chỗ của Hàn Yên Dao ở trên đỉnh Kiếm Phong cũng không sánh bằng!
Bên trong thạch thất thập phần rộng rãi, phương viên chừng hơn mười trượng có
một đại điện bên dưới lòng đất. Từ trên trần rủ xuống vô số những thạch nhũ
nằm san sát nhau, hình thành các loại hình dạng quái lạ. Bốn phía trên vách đá
lóe lên vô số điểm sáng đủ màu trong suốt, ánh sáng ngọc hắt ra từ đủ các loại
viên pha lê khác nhau không rõ tên tuổi, dường như là được thiên nhiên khảm ở
trên vách đá.
Ở vị trí trung ương thạch thất nhô lên một khối hình trạng đặc biệt cổ quái,
đại thể thành hình một khối lục giác. Mà mỗi một góc đều có một khối tinh
thạch màu trắng cực lớn từ dưới đất tự nhiên nổi lên, vừa khéo hình thành sáu
phiến cánh hoa màu trắng, những cánh hoa này bố trí hình thành một đóa liên
hoa tọa thai ( đài sen).
Bốn phương tám hướng thậm chí đỉnh động đều là tinh thể quái lạ, tán phát ánh
sáng dìu dịu không biết vô xảo bất xảo (trùng hợp thế nào) lại cùng hướng về
phía trung tâm tập trung lại. Ở chính giữa chúng hội tụ ép sát nhau hình thành
một cột sáng tựa như vật chất hữu hình chiếu thẳng lên trên đỉnh động.
Sau đó trải qua khúc xạ lại cùng các tinh thể ở bốn phương tám hương tương
liên, hình thành một vòm sáng tinh xảo khó nói thành lời. Khả năng của thiên
nhiên tạo hóa, quả nhiên thần kỳ. Mà trong cột sáng lớn cỡ như thùng nước này,
tràn đầy vụ khí ( sương mù) mờ mịt.
Nếu là có cường giả huyền công uyên thâm vận công cẩn thận xem xét, liền không
khó phát hiện bên trong sương mù vô tận là thiên địa linh khí tối tinh thuần!
Nơi này, chính là nơi tối đại bí mật của Phong Tuyết Ngân Thành!
Đây là nơi toàn bộ đều do thiên nhiên hình thành! Tại đây trong tòa thạch thất
này, nếu ngồi ở trên liên hoa thai do thiên nhiên hình thành tu luyện, tiến
cảnh ít nhất cũng hơn tu luyện bên ngoài gấp thập bội! Các đời thành chủ tới
nay, cái chỗ này chỉ có một người có thể tiến vào! Cũng chỉ có Ngân Thành
thành chủ, người đứng đầu Hàn gia mà thôi! Đây là bí mật truyền khẩu, tuyệt sẽ
không để cho người ngoài biết được!
Nhưng thạch thất này, cũng lại có hạn chế: nếu là thực lực không thể đạt tới
Chí Tôn Thượng thừa cứ tùy tiện tiến vào liên hoa tọa thai tu luyện, như vậy
trong thời gian không dài liền sẽ bạo thể ( nổ tan xác) mà tử vong! Kỳ thật
điều này cũng ở hợp tình lý, dù sao nơi này ẩn chứa thiên địa linh khí thật sự
quá nồng đậm, lượng cũng thật sự quá mức khổng lồ! Thậm chí coi như đã đạt đến
tầng lớp cao thủ Chí Tôn Thượng thừa cũng không có thể ở liên hoa thai tu
luyện quá lâu!
Bất quá, các triều đại thành chủ vẫn có thể tại đây, trong thạch thất mà tu
luyện. Chỉ cần không tiến nhập liên hoa thai, tựu sẽ không bởi vì linh khí quá
mức mãnh liệt mà vượt quá chịu đựng. Tuy rằng tiến cảnh xa xa không bằng ở
trên liên hoa đài tu luyện, nhưng nếu so với tốc độ kinh người nhất ở bên
ngoài thì cũng cao hơn ba bốn lần!
Cho nên Phong Tuyết Ngân Thành các triều đại tới nay thành chủ đều có thể ở
tuổi cực trẻ, là đã trở thành cường giả đẳng cấp Chí Tôn!
Lấy Hàn Trảm Mộng mà nói, thiên tư của hắn cũng bất quá chỉ khá hơn người,
nhưng có thể không đến niên kỷ năm mươi năm là thành công chen thân bước vào
hàng ngũ Chí Tôn cường giả. Hiện tại lại đang trùng kích vào đẳng cấp Chí Tôn
Thượng thừa!
Đây là do lúc trước trong thời gian kiến tạo Ngân Thành, trong lúc vô tình đã
phát hiện ra huyệt động thần bí này, vừa phát hiện liền bị liệt vào chuyện cơ
mật tối cao. Mà tránh hai nhà tranh giành đến sau này suy sụp, Hàn gia càng
đem giấu kín bí mật này liên tục tới bây giờ! Cho dù là Tiêu gia cơ hồ đã
khống chế cả Ngân Thành, nhưng đối với bí mật này vẫn là mù tịt không biết
Trước mắt, đang ngồi vững vàng trong cột sáng màu trắng ngà đúng là Phong
Tuyết Ngân Thành lão thành chủ. Năm xưa thanh danh được thiên hạ thừa nhận
trong bát đại Chí Tôn chỉ sau thủ tịch Chí Tôn Vân Biệt Trần, cùng với Tuyệt
Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên, dó là đệ tam Chí Tôn “Phong Tuyết Chí Tôn Hàn
Phong Tuyết”.
Nhưng Hàn lão thành chủ tầng thứ hiện giờ lại sớm đã không thể lấy cánh giới
Chí Tôn kém cỏi mà bình luận. Thậm chí, sớm đã vượt qua Chí Tôn Thượng thừa
đạt tới tầng thứ còn cao hơn! Điều này, đúng là công hiệu thần kì do huyệt
động thần bí này mang đến.
Từ khi Hàn Phong Tuyết ngày đó sau khi thành công đột phá tới Chí Tôn Thượng
thừa, lại đem tin tức kinh nhân bực này giữ kín không nói ra. Lão liền đem
ngôi vị thành chủ truyền cho nhi tử mình, rồi sau đó một mực bế quan trong
huyệt động này, đến nay cũng đã ba mươi năm năm tháng! Hàn Trảm Mộng sau khi
đi vào, hoàn toàn không dám lên tiếng, chỉ là ở một bên lẳng lặng đứng hầu.
Một hồi lâu sau, quầng sáng kia rốt cục hơi động một chút, một vị bạch y lão
nhân bồng bềnh xuất hiện, con ngươi trong veo nhìn chăm chú vào Hàn Trảm Mộng:
“Mộng nhi, ngươi hôm nay vì sao trước tới nơi này, sắc mặt càng lộ hoảng loạn
ý, chính là có sự tình quan trọng không như ý sao?”
Hàn Trảm Mộng khóe miệng giật giật, trong lòng nổi lên một cảm giác quái dị:
tiểu nữ nhi của mình đã gọi là Mộng Nhi, mà cha già của mình cũng gọi mình là
“Mộng Nhi”, chỉ một thoáng khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Nói đến tên, năm đó lúc đặt tên cho tiểu nữ nhi Hàn Yên Mộng thì trong lòng
Hàn Trảm Mộng có tâm tư như thế này: dù nói thế nào ta cũng là thành chủ mà,
cũng đã làm cha người ta. Ngài mỗi ngày đều kêu Mộng nhi, khiến ta thật khó
chịu, nhưng lại không tiện nói rõ ra, liền để tiểu nữ nhi nhũ danh đặt là Mộng
nhi. Cái đó ý là, cháu gái của ngài cũng gọi là Mộng nhi, ngài cũng không thể
tiếp tục gọi ta là Mộng nhi chứ!? Như thế nào cũng phải có một chút nửa điểm
kiêng kỵ đi?
Nào biết vị phụ thân từ trước đến nay luôn cơ trí lại giống như mới giật mình
tỉnh giấc vậy, thấy mình vẫn y nguyên xưng hô không đổi, vẫn là Mộng nhi, rồi
đến cháu gái cũng kêu Mộng nhi … Hai đời phụ tử (cha, con gái) trực tiếp trọng
danh (cùng tên gọi).
Thầm thở dài, Hàn Trảm Mộng rốt cục quyết định chính mình từ nay sẽ không nhắc
lại cái vấn đề buồn bực quá thể này nữa, cùng lão phụ thân cố chấp …. Trước
giờ chưa từng thắng lần nào. Lão bèn dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Phụ thân,
gần đây nhất thế cục Ngân Thành rất là cổ quái, con đã nghiêm túc phân tích
rất lâu, cuối cùng đưa ra một kết luận rất là ngoài ý muốn, mong phụ thân vui
lòng chỉ điểm… “
Hàn Trảm Mộng sắc mặt cực kỳ thận trọng, chậm rãi nói: “Phụ thân, Tiêu gia gần
đây rất mờ ám! Con thậm chí hoài nghi, bọn hắn hẳn đang âm mưu làm gì đó, chỉ
sợ sẽ bất lợi đối với Ngân Thành!”
“Tiêu gia sao…” Hàn Phong Tuyết mục quang lóe lên cười ha hả. Hàn lão gia tử
tuổi đã quá bách tuế (DG: trăm tuổi, để Hán văn có vẻ tôn trọng lão thành
hơn), nhưng nếu nhìn mặt sơ qua, tựa hồ cùng nhi tử không xê xích bao nhiêu,
nếu không phải duy trì mái đầu bạc, tựa hồ nếu xem như huynh đệ Hàn Trảm Mộng
cũng không sai biệt lắm a…
“Có thể để tâm, nhưng cũng bất tất phải quá mức lo lắm!” Hàn Phong Tuyết thản
nhiên nói
“Tiêu gia mấy năm nay làm điều ngang ngược càn quấy, có lẽ cũng không sai biệt
mấy. Phỏng chừng dã tâm lang sói của bọn chúng rốt cuộc cũng bành trướng đến
cực điểm rồi. Có điều bọn chúng muốn chính diện lay chuyển Hàn gia ta thì còn
không có một phân thực lực! Cũng chỉ có thể dựa vào nơi u tối giở trò bỉ ổi
như vậy thôi!”
“Ý tứ của phụ thân là?” Hàn Trảm Mộng ngản ra. Chính mình nói ra đại sự như
vậy, vốn tưởng rằng phụ thân cũng sẽ chấn động, không thể tưởng được cư nhiên
lại phản ứng khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng hời hợt) như vậy.
“Nếu là Tiêu gia thủy chung không có dị tâm, như vậy Hàn gia chúng ta liền kế
tục tuân theo tổ truyền “Luôn luôn nâng đỡ, hai bên đồng hội đồng thuyền,cùng
nhau lập đại nghiệp! Điểm này chính là tổ truyền” Nhất định không làm trái! Mà
Hàn gia chúng ta, cũng chính là làm như vậy, đã liên tục trăm ngàn năm, đương
nhiên muốn tiếp tục tiếp diễn nữa!”
Hàn Phong Tuyết thản nhiên nói: “Tiêu, Hàn hai nhà giao tình, rắc rối phức
tạp, tới hiện giờ, gần như có thể nói trong ngươi có ta, trong ta có ngươi; vô
luận là Ngân Thành mất đi Hàn gia hay là mất đi Tiêu gia , đều là đại đại tổn
thất, tất nhiên phải trả giá tổn thương nguyên khí cự đại tổn thất! Cho nên
bao đời đến nay, đều là để tâm cẩn thận hỗ trợ cho nhau vượt qua. Nếu nói sẽ
không rầu lòng, vậy cũng thật sự là trái với lương tâm”
“Mà dưới tình huống như thế, Ngân Thành luôn luôn lấy Hàn gia làm chủ, Tiêu
gia làm phụ, Tiêu gia chưa từng làm chủ trước sân khấu (xem đời như một vở
kịch)! Như vậy năm này tháng nọ tích lũy xuống, nếu là nói Tiêu gia không có
oán ngôn, đó vốn là điều không thể. Cho nên Tiêu gia sớm muộn có một ngày, dự
định sẽ hưng khởi đoạt vị Ngân Thành! Đây vốn là dã tâm của con người, người
*, có thể nói là tất nhiên sẽ xuất hiện, không cần phải kinh ngạc”
Hàn Phong Tuyết trong mắt xạ xuất quang mang trí tuệ, nhìn Hàn Trảm Mộng, mỉm
cười nói: “Đến đời ngươi, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, mà dưới
gối không có nam đinh thừa kế, chỉ được 2 nàng nữ oa; cho nên Tiêu gia dã tâm
bạo gan bành trướng dũ phát (phát triển mạnh hơn)! Mặt khác, hiện giờ còn có
nỗi sợ hãi khủng khiếp , cho nên bọn chúng lựa chọn thời gian phát động là hợp
tình lý. Bởi vì đây là thời cơ tốt nhất!”
“Hợp tình lý?!” Hàn Trảm Mộng trực tiếp cứng miệng. Chẳng lẽ nói Tiêu gia như
quả làm phản, cư nhiên lại là hợp tình lý?
“Đương nhiên hợp tình lý, vì cái gì mà không hợp tình lý chứ? Bất luận một nhà
nào mà bị nô dịch cho người ta sau trăm ngàn năm, đều cũng muốn chính mình
đương gia làm chủ! Hàn thị nhất tộc chúng ta tuy rằng tự nhận chưa bao giờ nô
dịch người nhà Tiêu gia, nhưng trăm ngàn năm qua, làm chuyện vờ vĩnh với người
Tiêu gia không ít!”
” Đồng dạng sự tình, để người Hàn gia giả bộ thì chính là việc đương nhiên.
Nhưng khi người Tiêu gia phải chịu, ở trong lòng họ chính là nô dịch! Địa vị
bất đồng, tâm lý liền bất đồng! Tự cổ đã thế! Hơn nữa, cùng dốc hết sức đến
cuối cùng thành quả lại là Ngân Thành hưởng , mà không phải là Tiêu gia. Đổi
lại là ngươi, trong lòng cũng sẽ bất bình thôi?!”
Hàn Phong Tuyết mỉm cười nói: “Cho nên nói, ‘phi ngã cung loại, kỳ tâm tất dị’
( không tự quí mình, lòng ắt nghĩ khác); câu châm ngôn này, thực sự là có đạo
lý.”
“Như vậy, chúng ta phải làm gì? Năm xưa tổ tiên sở lập thệ ngôn, đến giờ vẫn
còn treo giữa đại thính, ‘thế gian đãn hữu Ngân Thành tại, Tiêu gia tử tôn
vĩnh bất tuyệt, sinh sinh thế thế vi tổ’ (thế gian chỉ cần Ngân Thành còn tồn
tại, con cháu Tiêu gia viễn viễn không dứt, đời đời kiếp kiếp tuân theo tổ
huấn’ “Thiên thổ địa hạ không bội ước!”
Hàn Trảm Mộng cúi đầu đọc lên tổ huấn, nhăn mày nói “Nếu là chúng ta phát tác,
xử trí Tiêu gia rồi… Há lại không phải là vi phạm tổ huấn? Sự kiện năm đó
chính là cả thiên hạ tác chứng”
“Ai nói cho ngươi là xử trí Tiêu gia” Hàn Phong Tuyết chau mày, nhìn nhi tử
mình: “Ngươi xử trí Tiêu gia làm cái gì?”
“A…?” Hàn Trảm Mộng trực tiếp bị phụ thân mình khiến cho hồ đồ, trợn to mắt,
không biết nói gì cho phải, ha ha nói: “Không xử trí Tiêu gia? Vậy… chẳng phải
là muốn đem cơ nghiệp Ngân Thành chắp tay dâng cho người ta sao?”
“Aizzzzz….Mộng nhi, ngươi tiểu tử ngốc này, nếu là Tiêu gia thủy chung bất
động, ngươi xử trí hắn tự nhiên là làm trái tổ huấn.” Hàn Phong Tuyết có chút
tiếc hận rèn sắt không thành thép nói
“Chính là, nếu là do Tiêu gia phát tác trước tiên… Bên trong tổ huấn tuy nói
đời đời kiếp kiếp làm huynh đệ, thiên thổ địa hạ không bội ước… Nhưng, nếu là
người khác đầu tiên không đem ngươi xem là huynh đệ, lẽ nào ngươi còn muốn
luồn cúi hay sao?”