Dị Thế Tà Quân

Chương 664: Chương 271 Ông giữ lòng trung thành, cháu bảo vệ tình bạn

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Tiếng vó ngựa cất lên, một con ngựa chạy như bay tới, càng chạy càng gần.
Người cưỡi ngựa râu tóc bạc trắng, vóc người khôi ngô, đúng là Đường gia gia
chủ, Đường Vạn Lý Đường lão gia tử.

Đường lão gia tử “Hô” một tiếng nhảy xuống ngựa, nhảy xuống trước mặt Đường
Nguyên, vẻ mặt tức giận, thở hỗn hển nói: “Ngươi cái tên nghiệt chướng này!
Vẫn còn bất học vô thuật không biết nặng nhẹ ư? Còn không theo ta trở về!”

Đường Nguyên rụt đầu lại, nói: “Xin gia gia chờ một lát, đợi Quân bá phụ được
tế bái xong, ta lập tức trở về Quý Tộc Đường.”

“Ngươi cái đồ hỗn trướng, còn dám cò kè mặc cả với gia gia ta!” Đường lão gia
tử tức giận đến râu mép rung rung, xanh mặt vung tay lên.

“Gia gia… Ta không thể theo ngài trở về, ít nhất thì lúc này không được!”
Đường Nguyên mấy năm gần đây mặc dù đã từng trải qua nhiều tình cảnh, vẫn là
có chút sợ hãi gia gia của mình, nhưng rồi hắn lại ngẩng đầu, lấy lý để tranh
luận

“Gia gia ngài vì Bệ Hạ có thể vào sinh ra tử, có thể không để ý đến gia tộc,
không để ý đến tánh mạng, tùy thời đều có thể làm bất cứ chuyện gì, đó là bởi
vì Bệ Hạ đối với ngài có ơn, lại có tình huynh đệ cùng vào sinh ra tử, tung
hoành thiên hạ; đây chính là tình nghĩa giữa nam nhân với nhau, tôn nhi ta
hiểu được. Nhưng… Ngài có thể vì Bệ Hạ làm bất cứ chuyện gì, thì ta vì Tam
Thiếu cũng có thể như thế!!”

“Gia gia, các người có giao tình của các người, sinh mạng tương giao; mà chúng
ta, thì có sự kiên định của chúng ta, sinh tử không rời.” Đường Nguyên nói
chuyện âm thanh tuy nhỏ, nhưng ngữ khí lại càng ngày càng kiên định

“Cũng như cho tới bây giờ ngài vẫn như trước kiên trì quy thuận triều đình,
bao nhiêu năm rồi ngài cũng đều không thay đổi; tôn nhi cố nhiên khâm phục sự
trung thành của ngài, nhưng ngài lại hy vọng cháu mình nay Tần mai Sở đi làm
một tên tiểu nhân bỉ ổi để kẻ khác xem thường sao?”

“Ôi…” Đường lão gia tử đột nhiên kinh ngạc nhìn tôn nhi của mình, cánh tay
vung lên rốt cục cũng không hạ xuống nổi.

Một hồi lâu, lão gia tử thở dài một hơi thật sâu, chán nản nói: “Nhưng
ngươi… Nào biết được lợi hại trong đó…”

“Vừa rồi Tam Thiếu có nói với ta một câu: Hảo huynh đệ!” Đường Nguyên nét mặt
sáng lên

“Ta đã từng có thân huynh đệ, huyết mạch ruột thịt, nhưng chưa bao giờ có một
huynh đệ như vậy! Đây là người đầu tiên, có lẽ là người cuối cùng cũng không
chừng… Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người coi ta như bằng hữu, càng chưa
có người nào đem Đường Nguyên ta coi như huynh đệ, chỉ có Tam Thiếu là người
duy nhất! Vô luận là lúc trước hay là bây giờ… Ta cũng nhận người huynh đệ
này!”

Đường Nguyên trầm thấp nói: “Ta nguyện ý cả đời có một huynh đệ như vậy.”

Hắn nhìn Đường lão gia tử, thấp giọng nói: “Tựa như ngài đối với huynh đệ vào
sinh ra tử cũng là thế.”

Đường Vạn Lý kinh ngạc đứng đó, đột nhiên cảm thấy đứa cháu trước mặt lại xa
lạ như thế, lão luôn luôn xem đứa cháu này sớm đã phế đi, hết ăn lại nằm,
không chịu tiến bộ, văn không được võ không xong, cái gì cũng tệ, cho dù lúc
trước vì nguyên nhân Quý Tộc Đường mà bản thân có giá, cũng bất quá chỉ là con
rối của Quân Mạc Tà mà thôi.

Nhưng giờ khắc này, lão lại cảm giác đứa cháu này thật sự đã trưởng thành. Đã
có thể được coi là một nam nhân chân chính rồi! Thế nhưng rốt cục hắn lại đứng
về phía nguợc lại với chính gia gia của mình!

Thở dài một tiếng, Đường Vạn Lý sắc mặt âm trầm, có chút khó khăn xoay người
lên ngựa, thấp giọng nói: “Nguyên nhi, ngươi rốt cục đã lớn, đã có lựa chọn
của riêng ngươi… Tóm lại, ngươi nên tự thu xếp, Đường gia…”

Lão không có nói thêm gì đi nữa, trên mặt thần sắc phức tạp, tựa hồ cực kỳ vui
mừng, lại tựa hồ như cực kỳ đau lòng, dường như là mâu thuẫn đến cực điểm,
phảng phất có cái gì đó muốn nói, nhưng rốt cục cũng không nói ra khỏi miệng,
cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, hai chân kẹp một cái, con ngựa chậm rãi tiến
về phía trước.

Đường Nguyên nước mắt chảy thành dòng. Nhìn bóng lưng gia gia tiêu điều trong
gió, tóc bạc phất phơ, hắn cắn chặt môi, trong lòng âm thầm nói: “Thật xin lỗi
gia gia, nhưng ta cho rằng… nhất định ta không sai!!”

“Vạn Lý huynh.” Quân Chiến Thiên đi nhanh tới, nhìn bóng lưng Đường Vạn Lý,
lớn tiếng nói.

Đường Vạn Lý ghìm ngựa dừng lại, nhưng không có xoay người lại, trầm giọng
nói: “Quân Chiến Thiên, ngươi hôm nay vì con báo thù, phát tiết hết ủy khuất,
trong lòng thoải mái. Nhưng ngươi, trừ bỏ Hoàng Cung phía trước, sẽ không có
địa phương khác để cho ngươi ngồi lên sao? Ngoại trừ sự thoải mái bên ngoài,
sẽ không có ý nghĩ khác sao? Sẽ không cảm giác được có một chút khó chịu sao?”

Quân Chiến Thiên nghiêm nghị đứng thẳng, chậm rãi lắc đầu: “Đường huynh, ngươi
không phải ta, có một số việc ngươi không minh bạch. Ta biết ngươi tâm lý
không thoải mái, nhưng, chuyện như vậy, ta cũng không muốn! Đúng sai hay thiện
ác đối với lỗi lầm, đều phải có một cái giải thích. Bị oan khuất, có thể nào
để yên? Nếu ngươi là ta thì sao?”

“Đúng! Ta không minh bạch! Ta nghĩ ta như thế nào cũng không minh bạch; nhưng
ta cũng rất không thoải mái, lại còn cực kỳ phẫn nộ!” Đường Vạn Lý thanh âm
lạnh lùng, trầm thấp nói

“Tin tưởng không phải chỉ một mình ta tâm lý không thoải mái, những lão huynh
đệ may mắn còn sống năm đó chắc rằng tâm lý cũng không thoải mái, những lão
huynh đệ chết trận sa trường, bọn họ nếu có hiển linh, lại càng không thấy
thoải mái! Bởi vì bị các ngươi làm nhục nhã, chính là thứ mà chúng ta liều
chết chiến đấu để đổi lấy”

“Thiên Hương… Là của chúng ta! Là chúng ta dùng máu cùng thịt đổi lấy! Là vô
số xương trắng nơi chiến trường, đầm đìa máu tươi, Quân Chiến Thiên, ngươi thử
hỏi Chu Trục Châu xem, hắn thoải mái hay không thoải mái… Ngươi thử hỏi Mộ
Dung Phong Vân xem, hắn thoải mái hay không thoải mái… Ngươi thử hỏi chình
mình xem, ngươi thoải mái hay không thoải mái!”

“Về phần giải thích… Sau chuyện đó, ta cho dù không rõ ràng toàn bộ tin tức
bằng ngươi, nhưng cũng hiểu rõ không ít. Cho nên, ta hôm nay không có mang
binh đến đây, hoặc là có người xin lỗi ngươi… Nhưng Thiên Hương, lại là quê
hương của chúng ta! Là do vô số lão huynh đệ chúng ta đánh hạ!”

Đường Vạn Lý lạnh lùng nói: “Ta chỉ biết đến việc này. Việc khác ta không
biết! Càng không có hứng thú biết!”

Quân Chiến Thiên thở dài. “Không sai! Lấy lời ngươi nói, Thiên Hương là của
các ngươi, cái cách nói này ta không phủ nhận, càng không có tư cách phủ
nhận.”

Quân Mạc Tà mỉm cười đứng ra nói: “Đường lão gia tử, nhưng ngươi tựa hồ lại
còn nói thiếu vài người đi. Tin tưởng nếu không có vài người này, Thiên Hương
đã sớm không còn là Thiên Hương! Thiên Hương không chỉ có của các ngươi, cũng
là của Quân Vô Hối cha ta, Nhị thúc Quân Vô Mộng, Tam thúc Quân Vô Ý; đại ca
của ta Quân Mạc Ưu, nhị ca ta Quân Mạc Sầu… Còn có hàng vạn hàng nghìn tướng
sĩ chết trận tại Thiên Quan Lĩnh, mười vạn anh linh! Một màn này ngày hôm nay,
có lẽ các ngươi nhìn sẽ không thoải mái, nhưng ta tin tưởng nếu bọn họ chứng
kiến, sẽ cảm thấy cực kỳ thoải mái!”

Quân Mạc Tà cười cười, khí thế mạnh mẽ nói: “Cho dù ngươi nói có lý, nhưng ta
đem chuyện thị phi này làm rõ ràng khắp thiên hạ, để cho người trong thiên hạ
bình luận chuyện thị phi đúng sai này! Ngươi đoán xem, mấy ông bạn già của
ngươi, có hay không lại càng không thoải mái, bọn họ chưa chắc cũng giải thích
giống như ngươi đi?!”

Đường Vạn Lý nhất thời yên lặng, lão mặc dù sau này chuyển sang chức quan văn,
nhưng cũng từng là quân nhân, từng trải qua vô số chiến trận, như thế nào còn
không biết ý nghĩ của quân nhân.

Chỉ cần là người từng tham dự qua đại chiến năm đó đại chiến, vô luận là còn
sống hay là đã chết đi, lòng dạ tất cả đều đã đứng về phía Quân gia, lại càng
minh bạch rằng, việc này nếu thật sự lưu danh hậu thế, Thiên Hương hoàng thất
chính thức để lại tiếng xấu muôn đời rồi!

Quân nhân trả giá cùng hy sinh, không cho phép kẻ tiểu nhân hãm hại vu tội!
Mặc kệ cái tiểu nhân này là Hoàng Đế hay là bình dân, sau khi mưu hại trụ cột
trong quân doanh như vậy, nhất định phải có một cái giải thích! Nếu không,
không đủ để làm cho thiên hạ tin phục!

Quân Mạc Tà mỉm cười nói: “Ngài không cần sợ hãi, ta sẽ không làm như vậy, bởi
vì ta khinh thường làm như vậy! Nhưng ta họ Quân, là một phần tử của Quân gia,
cho nên Quân Mạc Tà ta cũng sẽ không quản ngươi có thoải mái hay không thoải
mái. Ta chỉ muốn…Làm cho bọn họ được thoải mái! Tâm lý của ta cũng thoải
mái!”

Hắn nói: “Làm cho cha ta và Nhị thúc cùng hai ca ca được thoải mái, làm cho
mười vạn chiến sĩ hy sinh vô tội được thoải mái. Làm cho những anh linh chết
oan khuất không minh bạch được thoải mái! Cho nên… Từng người đều có lập
trường riêng, lý luận không thực tế khi đối mặt với thù hận, đều là nói không
thông, chớ nói ngươi có thể nói hơn ta, cho dù ngươi có thể ba hoa chích chòe,
nói đến mức ta cùng đường đuối lý, cũng là không có bất cứ ý nghĩa gì! Khoản
nợ năm đó, phải có người trả lại!”

Ánh mắt ưng của hắn như lợi kiếm, khí thế mạnh mẽ, lạnh lùng, từng chữ từng
chữ nói: “Mặc kệ ngươi là ai! Cũng không quản hắn quyền cao chức trọng cỡ nào,
nhưng nếu thiếu nợ, cuối cùng cũng phải trả!”

Đường Vạn Lý lẳng lặng địa trầm tư một hồi, đột nhiên một roi quất lên mông
ngựa, con ngựa liền xông ra ngoài. Chỉ còn lại một tiếng già nua thở dài, lênh
đênh trong gió.

Trên đài cao, hình phạt tàn khốc nhất còn đang tiến hành.

Quân lão gia tử sắc mặt có chút khó coi, nhìn phương hướng Đường Vạn Lý rời
đi, trầm tư thật lâu.

“Việc này không có gì phải nghĩ linh tinh, mọi người đều tự có lập trường
riêng. Gia gia, chúng ta lần này là đòi nợ, cũng không phải tạo phản, chúng ta
cũng không có hủy diệt Thiên Hương quốc! Hơn nữa, ta cho tới bây giờ cũng
không có hứng thú tạo cái gì làm phản, chẳng lẽ ngài có hứng thú sao? Tin
tưởng người Quân gia ta, bây giờ đối với vinh hoa phú quý như vậy cũng đã
không thèm quan tâm rồi!”

Quân Mạc Tà cười cười: “Quang vinh thuộc về quang vinh, nợ nần thuộc về nợ
nần! Đây căn bản là hai chuyện khác nhau! Mà chúng ta, hoàn toàn không cần
phải đi lo lắng cảm nhận của người khác! Công đạo ở tại lòng người! Nếu là
Đường lão gia tử cảm thấy có thể tranh luận với ta, lấy thái độ làm người của
hắn, chắc chắn sẽ không vì vậy mà rời đi!”

Quân lão gia tử thở dài, lắc đầu, nói: “Thôi! Có lẽ sẽ không thoải mái, nhưng
mối thù củaVô Hối, Vô Mộng cùng Mạc Ưu, Mạc Sầu, đều phải báo, nhất định phải
báo!” Lão quay lưng lại, nói: “Ta về trước phủ đây, nơi này, ngươi tới chủ trì
đi.”

Hắn dừng một chút, đột nhiên cười khổ nói: “Hoang đường, từ cổ chí kim, nào có
quốc gia nào không bại vong? Nào có vị vua thiên thu vạn tuế? Đều là cố gắng,
đều là phấn đấu, đều là kiêu ngạo… Bất quá cũng hóa thành bụi đất! Trở thành
hư vô! Cần gì phải tự làm khổ mình…” Nói xong xoay người lên ngựa, một đường
mà đi.

Ngày đầu tiên, mặc dù Thiên Hương thành đang nổi lên sóng to gió lớn, nhưng
lại không có bất cứ việc gì ngoài ý muốn phát sinh. Chưa bao giờ ngừng lại
những tiếng kêu thảm thiết thê lương chấn động thiên địa, càng rung động đến
cả Hoàng Cung, trong hoàng cung hậu phi cung nữ cùng thái giám thị vệ, đều
đang sắc mặt trắng bệch, run rẩy không ngừng. Khủng hoảng đến cực điểm, tất cả
đều đang sợ hãi nếu đột nhiên thấy có người cầm đao giơ kiếm xông vào Hoàng
Cung…

Nhưng đến ngày thứ hai, khi lăng trì còn đang tiếp tục. Lại có thêm rất nhiều
người vây xem. Những người này biểu tình đủ loại. Nhưng cực kỳ rõ ràng là cũng
đối với Văn Thương Vũ trên đài cực kỳ cảm thấy hứng thú. Một đời Chí Tôn cao
thủ, nhưng lại hoàn toàn không có sức phản kháng thừa nhận hình phạt lăng trì,
ít nhiều vẫn làm cho kẻ khác kinh ngạc.

Quân Mạc Tà vẫn chú ý đến động tĩnh của Hoàng Cung, sáng sớm ngày thứ hai, các
gia chủ của những đại thế gia cùng triều thần đều bị triệu tập vào Hoàng Cung,
thẳng đến hiện tại còn chưa đi ra.

Quân Mạc Tà nửa điểm ý tứ sốt ruột cũng không có, vẫn thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ
bọn họ làm ra cái quyết định gì, chính mình cái gì cũng đã làm rồi. Công đạo ở
tại lòng người sao?

Công đạo không ở lòng người, đúng hay sai là do thực lực! Nếu Quân Mạc Tà chỉ
là hoàn khố như trước kia, như vậy, từ chỗ nào có thể đòi được công đạo?

Chương tiếp: Đỗ Tuyệt tới!

Đột nhiên từ đám người bộc phát một cỗ khí thế đáng sợ, cỗ khí thế kinh người
này xen lẫn cả sự tức giận sục sôi. Quân Mạc Tà ngay tức thì có cảm ứng, mắt
nheo lại, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt khẽ lóe lên vẻ sắc lạnh!

Hai bóng người đặc biệt gây chú ý xuất hiện trong đám người. Bọn họ đi đến đâu
thì chỗ đó như thuyền lớn lướt sóng, rẽ sang hai bên tạo thành một con đường.

Người đi phía trước dáng cao, trắng trẻo; nhìn qua có vẻ như ba bốn mươi tuổi,
mà lại giống như năm sáu mươi tuổi, thế nhưng không thể xác định được tuổi
thật của hắn.

Khuôn mặt gầy, cặp mắt âm lãnh, đầu đội vương miện cao quý, khoác ma y, đang
từng bước đi về phía Quân Mạc Tà. Khi nhìn sang người phía sau thì lại là
người Quân Mạc Tà biết, Chí Tôn Kim Thành vương tọa tam châu, Tiếu Vị Thành!
Xem ra người đi ở phía trước địa vị tại Chí Tôn Kim Thành còn cao hơn so với
Tiếu Vị Thành !

Khoảng cách song phương còn gần ba mươi trượng mà Quân Mạc Tà đã cảm nhận được
một cỗ hàn ý lành lạnh! Sau lưng Quân Mạc Tà, trên mặt Ưng Bác Không cùng
Phong Quyển Vân đồng thời lộ ra vẻ kinh dị. Người này cường đại hiển nhiên là
đã vượt khỏi suy nghĩ của hai người!

Quân Mạc Tà uể oải dựa trên ghế bành, sắc mặt, tư thế vẫn không thay đổi chút
nào, yên lặng nhìn hai người từng bước đi tới, chỉ có ánh mắt là càng ngày
càng thêm âm trầm.

“Ngươi, tên nhãi này chính là Quân Mạc Tà?” Người nọ mặt không biểu tình, mắt
không biểu tình, nhìn Quân Mạc Tà như nhìn vào không khí vậy, dùng một loại
giọng điệu nhạt nhẽo hỏi. Tư thế như vậy giống như là thần tiên trên trời nói
chuyện với phàm nhân, đầy vẻ từ trên cao nhìn xuống, ý tứ như là ‘Ta nói
chuyện với ngươi chính là cho ngươi mặt mũi’ vậy.

“Hả? Ngươi không biết ta chính là Quân Mạc Tà sao? Vậy thì ngươi có thể đoán
xem, ta là ai?” Quân Mạc Tà khinh khỉnh bật lại, châm chọc nhìn xem người này.

“Nhóc con lẻo mép!” Người này quát khẽ, một cỗ khí thế nặng như núi đột ngột
ép xuống. Cỗ khí thế mạnh vậy mà chỉ nhằm vào một mình Quân Mạc Tà, ngay cả
Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đằng sau hắn cũng ko bị ảnh hưởng! Thủ đoạn
khống chế tinh chuẩn đến thế này, thì đẳng cấp không cần phải nói rồi!

Chỉ tiếc là Quân Mạc Tà vẫn cứ bộ dáng lười biếng dựa trên ghế, tựa như cười
mà lại ko phải cười, lơ đễnh lộ ra vẻ tiêu sái. Hắn cũng không triển khai khí
thế bản thân đánh trả, mà là cứ như vậy uể oải dựa vào ghế, tựa hồ chẳng xảy
ra chuyện gì.

Khí thế công kích? Sợ chết ta mất! Có Hồng Quân Tháp trong người, cái bản
thiếu gia không sợ nhất chính là khí thế công kích. Cho dù khí thế có mạnh hơn
nữa, còn có thể mạnh hơn Hồng Quân không? Chỉ tổ bẽ mặt thôi!

Người nọ chỉ cảm thấy khí thế trầm trọng như núi của mình ép xuống mà cứ như
ép vào biển rộng, ép vào không khí vậy, không có chỗ để phát lực. Chính mình
thử mọi cách mà đều không hiệu quả, cái loại cảm giác này có thể nói là cực kỳ
khó chịu.

Phất tay áo một cái, khí thế trầm trọng như núi đột nhiên biến mất. Trên khuôn
mặt âm lãnh của người kia thần sắc vẫn bất động, chỉ có trong mắt lại lại lộ
ra một tia kinh ngạc: ” Quả nhiên không tầm thường! Không hổ là người Mai tôn
giả vừa ý, tên nhãi này quả là rất được.”

Quân Mạc Tà chậm rãi nhếch mắt lên, thờ ơ hỏi: “Ngươi là vị nào?”

Thanh âm của hắn, biểu tình, so với người mặc ma y này còn thờ ơ hơn, còn như
là chẳng thèm để ý tới. Nếu nói biểu tình của người mặc ma y là thần tiên trên
trời, thì giờ phút này Quân Mạc Tà chính là Ngọc Hoàng đại đế.

“Quá ngông cuồng! Bổn tọa Đỗ Tuyệt!” Cặp mắt Đỗ Tuyệt sắc như đao nhìn Quân
Mạc Bang, nói từng chữ: “Tuyệt lộ tôn giả, chính là ta!”

Lão cũng không quay người lại, giơ tay lên hướng về trên đài chỉ một cái, thản
nhiên nói: “Văn Thương Vũ là người của ta.” Hắn đang chờ, chờ Quân Mạc Tà lộ
ra sắc mặt giật mình! Tuyệt lộ tôn giả Đỗ Tuyệt! Đây là một truyền kỳ danh tự
năm đó báo ra có thể khiến phong vân biến sắc!

Tuy rằng bản thân hắn đã rời xa hồng trần thế tục gần hai trăm năm, rất nhiều
người có thể không biết cái danh tự chói lọi này, nhưng hắn tin tưởng rằng
Quân Mạc Tà nhất định biết rõ. Bởi vì Quân Mạc Tà có một vị sư phó thần bí,
còn có cả một hồng nhan tri kỷ đứng hàng tôn giả!

“Thì ra ngươi chính là Đỗ Tuyệt.” Quân Mạc Tà môi khẽ giật giật: “Khó trách
Tiếu vương tọa theo sau đít ngươi đến thở cũng ko dám thở mạnh. Tuyệt lộ tôn
giả! Thật đúng là uy phong! Nhưng lại không biết đại tôn giả các hạ trước tiên
là đến đây, sau lại tìm đến Quân mỗ là có chuyện gì? Nói ra chủ ý của ngươi
đi!”

“Thả Văn Thương Vũ!” Đỗ Tuyệt chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp
dùng giọng điệu truyền đạt mệnh lệnh nói: “Người của Kim thành, cho dù có sai,
cũng không tới phiên ngươi tới trừng trị. Lại càng không phải ngươi có thể sỉ
nhục! Hiện tại thả, lão phu nể mặt mũi sư phụ ngươi, có thể làm chủ, bỏ qua
việc này, chuyện cũ sẽ bỏ qua!”

“Chuyện cũ sẽ bỏ qua, khí độ thật lớn! Rõ ràng là còn nể mặt sư phụ ta nữa?”
Quân Mạc Tà cươi rộ lên một cách quái dị: “Chẳng lẽ các hạ muốn tham dự vào.
Sư phụ ta là ai? Rõ ràng có thể nhìn thấy mặt mũi của hắn rồi? Mặt mũi của hắn
đúng là lớn như vậy sao, có thể khiến đại tôn giả các hạ nể mặt mũi hắn, thật
sự là quá vinh hạnh!”

Sắc mặt Đỗ Tuyệt tức thì âm trầm xuống, lão liếc Quân Mạc Tà nhưng không mở
miệng nói chuyện.

Cùng lúc đó, một cỗ khí thế nặng nề hình thành trong nháy mắt đè ép xuống
không gian xung quanh làm cho tất cả mọi người ở đây không thể hít thở nổi.
Ưng Bác Không gắng gượng bước lên phía trước một bước, râu tóc bỗng nhiên dựng
ngược lên. Đối mặt với Tuyệt Lộ tôn giả, Ưng Bác Không lại cũng không lui lại,
càng không sợ hãi, ngược lại tiến lên!

Bên kia Phong Quyển Vân tuy rằng không nhúc nhích, nhưng một thân áo bào trắng
lại là không gió tự giương lên, một cái tay trắng nõn, cũng chậm rãi đặt lên
chuôi bội kiếm, năm ngón tay mạnh mẽ nắm chuôi kiếm! Đôi mắt phát ra từng tia
sáng sắc bén như lưỡi kiếm!

Khóe miệng Đỗ Tuyệt lộ ra một tia khinh thường, lão cứ đứng thâm trầm như vậy,
không hề có động tác gì, ngay cả lông mi cũng không nháy, nhưng lại giống như
một ngọn núi lửa đang bùng phát, tản mát ra uy áp chấn động thiên địa! Uy áp
đáng sợ như vậy thế nhưng dường như mắt thường cũng có thể thấy được!

Mà kể cả là người bình thường, nếu để tâm quan sát cũng sẽ phát hiện trong
không gian tựa hồ có những đoạn bị vặn vẹo, đó là một loại cảm giác ảo diệu
khó giải thích. Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân hai người không hề động
đậy, tuy nhiên trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Hai người cũng không nghĩ tới, tu vi của vị Tuyệt lộ tôn giả này lại có thể
đến trình độ đoạt thiên địa tạo hóa! Hắn không có bất kì động tác nào, lại có
thể dùng nguyên khí của bản thân điều động lực lượng thiên địa, mượn lực ép
xuống! Loại lực lượng mạnh mẽ này mình không thể nào phản kháng. Nhân lực cũng
có giới hạn, há có thể cùng thiên địa giành thắng lợi?

Đây cũng không phải là khí thế đơn thuần, mà là sở ngộ của Đỗ Tuyệt qua nhiều
năm, lợi dụng nguyên khí bản thân, cùng một lực lượng ảo diệu trong thiên địa
tạm thời cộng minh, do đó tâm niệm vừa động là có thể nắm giữ bộ phận thiên
địa lực lượng này tiến hành công kích!

Cái này vốn là kĩ năng đặc biệt mà Đỗ Tuyệt ẩn giấu, đối mặt với Quân Mạc Tà
vốn không cần thi triển loại thủ đoạn cực đoan này, nhưng Đỗ Tuyệt tự mình
biết, mình bây giờ cũng không phải là chỉ đối phó một mình Quân Mạc Tà! Quân
Mạc Tà tuy rằng thực lực không kém, nhưng vẫn chưa được lão để vào trong mắt!
Cỗ lực lượng này của lão, thực tế là thi triển cho một người xem, sư phụ Quân
Mạc Tà!

Đỗ Tuyệt muốn nói cho vị cao nhân này: ta muốn giết đệ tử ngươi, diệt Quân
gia, dễ như trở bàn tay! Nhưng ta tự mình đến đây, lại hạ thủ lưu tình với đệ
tử ngươi, cũng chỉ là vì ngươi! Mặc kệ đối phương cảm kích hay không, nhưng
tối thiểu là mình đã biểu đạt lập trường bản thân.

Thông thường là đến bước này, song phương cùng lùi một bước, Đỗ Tuyệt dẫn
người đi, Quân gia bên này cũng cứ như vậy tính. Ta đã nể mặt ngươi, ngươi
cũng phải trả lại ta thể diện chứ? Đây cũng là tính toán của Đỗ Tuyệt. Đối với
vị cao nhân trong truyền thuyết của Quân gia, trong lòng Đỗ Tuyệt cũng rất
kiêng kỵ. Hắn tuy rằng “tuyệt”, nhưng cũng không ngốc!

Chín mươi vị cao thủ của ba đại Thánh địa, đối mặt Mai tôn giả đều có thể đuổi
giết, dám nếm thử, huống chi là Đỗ Tuyệt hắn! Thế nhưng tổ hợp đáng sợ này
dưới uy áp của đối phương thì toàn bộ tan tác!!! Đỗ Tuyệt tự nghĩ mình không
phải là đối thủ!

Cho nên lão hiện tại mặc dù là đang ở khí thế khinh người, nhưng trên thực tế
đến cao thủ đạt đến trình độ này như lão mới có thể biết, Đỗ Tuyệt là đang lấy
lòng!

Như vậy có thể dấu diếm dấu vết, tiếp xúc hoàn thành công việc mà lại không
cần lo lắng mất mặt, có thể nói là vẹn toàn đôi bên!

Quân Mạc Tà trong mắt lóe lên một loại thần sắc kỳ dị, tựa hồ là ngoài ý muốn,
lại tựa hồ là cái khác. Tiếp theo, sắc mặt của hắn trong nháy mắt ngưng trọng
lên, hắn nguyên bản vẫn tựa trên ghế, hiện tại rốt cục có động tác, hắn khẽ
ngẩng đầu, vẻ mặt lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, nhìn Đỗ Tuyệt trước mắt!

Thế nhưng lại có bộ dạng cắn răng cưỡng chế, tuy rằng tựa hồ đang cực lực che
đậy, nhưng người cẩn thận lại có thể liếc nhìn ra được. Đỗ Tuyệt hừ lạnh một
tiếng, chắp tay đứng, hỏi: “Tư vị như thế nào? Dễ chịu không?”

Quân Mạc Tà tựa hồ thật là có chút khổ sở, lờ mờ có thể thấy được dưới làn
da mặt mạch máu cùng mạch đập hơi chút phát run, tựa hồ có chút không chịu nổi
gánh nặng nhưng bộ dạng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, miễn cưỡng làm ra một
cái dáng vẻ lạnh nhạt, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Dễ chịu quá, thật sự là
rất dễ chịu, không, quá sung sướng! Cực khoái!”

Đỗ Tuyệt khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt cười lạnh nói :”Thật không? Ta đây
cho ngươi thoải mái hơn một ít nhé!” Nói xong, lại tiếp tục tăng thêm lực uy
áp! Nhưng trong lòng lại rất hồ nghi, vì sao vị cao nhân kia còn không ra?

Đỗ Tuyệt có một vạn loại lý do tin tưởng, vị tuyệt thế cao nhân kia vẫn ở
trong Thiên Hương thành! Vẫn ở trong Quân gia! Nếu không phải vậy, chỉ bằng
Quân gia mà dám ở trước mặt công chúng xử lý người của Chí Tôn Kim Thành như
vậy? Nực cười!

Chẳng lẽ uy áp của ta đối với Quân Mạc Tà vẫn chưa đủ? Loại lực lượng ở trình
độ này còn chưa đủ để hắn ra mặt? Hắn đối với đệ tử của hắn tự tin đến thế
sao?

Quân Mạc Tà âm thầm buồn bực hừ một tiếng, đầu hắn tựa hồ bị nguyên khí ép cúi
xuống một chút, rõ ràng có thể chứng kiến gân xanh nổi trên gáy. Cái này, mặc
dù chỉ là uy áp, nhưng lại là năng lực của cường giả cấp bậc Tôn giả mới có
thể thi triển ra!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận