Dị Thế Tà Quân

Chương 654: Được làm vua thua làm giặc, trẫm cũng không hối hận

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

Đông Phương Vấn Tâm sảng khoái cười ha hả, một tay nắm lấy tay Quản
Thanh Hàn kéo vào trong ngực, hớn hở nói:”Đúng vậy, đúng vậy, ta
đã chờ ngày này lâu lắm rồi , ta sắp có cháu bồng rồi , ha ha ha”.

Trong sân nhỏ của Quân gia Quân tam thiếu, Dạ Cô Hàn lẻ loi ngồi trên
ghế đá hát một ca khúc tình sầu không tên, trên gương mặt âm trầm
của hắn cũng ẩn ẩn có chút cô độc, nhưng đôi mắt hắn lại nóng rực
nhìn chằm chằm lên bàn đá. Mặt trên có vết tích của chữ viết.

Lúc mọi nhà đoàn tụ. Dạ Cô Hàn dùng thanh tiểu đao khắc , chỉ thấy trên
mặt bàn đá đầy chữ nhưng chỉ có một cái tên: Tú Tú.

Bất chợt không gian bốn phương tám hướng tràn ngập mùi rượu, Dạ Cô Hàn
đau đớn nở nụ cười ném tiểu đao xuống, đưa vò rượu nồng ở dưới chân lên
miệng tu ừng ực. Yết hầu hắn phập phồng không ngừng nuốt xuống, nhưng ánh
mắt hắn vẫn nhìn đăm đăm vào cái tên trên bàn đá. Rốt cục, rượu
hết, người say.

Hắn nhẹ nhàng úp gương mặt của mình lên trên bàn đá, áp thật sát vào
những con chữ lạnh lẽo viết trên đó mà thầm gào thét khan cả cổ ” Tú
Tú”…

Những giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, không một tiếng động lắng đọng vào
những vết khắc trên mặt bàn. Ngay vào lúc đó, nơi ấy từ từ ngưng đọng lại
hình thành một dòng băng nhũ lấp lánh “Tú Tú”.


So ra mà nói, từ trong Quân gia mặc dù vừa phát ra một lời tuyên bố thì
cũng hoàn toàn làm đảo lộn bão táp trong một cõi thiên hạ. Có thể nói ,
người khởi xướng Quân Tam Thiếu gia mà phát ra một đạo tuyên bố thì
cả thiên hạ lập tức loạn lên, thiên hạ vốn loạn sẽ lại càng thêm
loạn!

Nhưng Quân gia, người khởi xướng như thế giờ phút này lại có thể coi là
kẻ nhẹ nhõm nhất! Chí ít là hiện tại, nhưng nơi khác các gia tộc đều
đã cảm thấy bất ổn .

Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ đứng trước một bàn ăn hết sức xa hoa,
thịnh soạn rượu và thức ăn mà cau mày ”Ăn không biết ngon, cho dù có miễn
cưỡng nếm thử thì trẫm cũng không có hứng thú ăn uống. Quân gia đang
quật khởi cực nhanh mà lại chẳng có chút cản trở nao , thiệt giống
như một ngày ngàn dặm vậy”

Năm đó ở Thiên Hương thành, Quân gia bất quá cũng chỉ là một thế gia
hết sức bình thường thôi. Cho dù được gọi là “ Một nhà bốn vị thần
tướng, ba đời sáu nguyên soái” đẹp đẽ đến thế nào chăng nữa, nhưng bất
quá cũng chỉ là hư danh, có chăng thì cũng chỉ là thần tử dưới
trướng của triều đình mà thôi.

Nhưng hiện tại, Quân gia đứng trước thiên hạ mà tuyên bố “Thuận ta
thì sống, nghịch ta thì chết!” Đây không nghi ngờ là một cái tát
trắng trợn dành cho hoàng thất!

Nếu là không có đủ thập phần danh tiếng thì sao dám đối mặt với
thiên hạ mà tùy tiện thể hiện sự uy hiếp bực này một cách không
kiêng nể gì cơ chứ?

Tuy rằng rất không muốn phải thừa nhận điều này nhưng Thiên Hương
Hoàng đế Bệ hạ cũng phải thừa nhận rằng, hiện tại thế lực của quân
gia đã sớm không còn có thể bị hoàng quyền ràng buộc nữa rồi! Thậm
chí, bây giờ hoàng quyền còn muốn dựa vào Quân gia mà sống.

Hơn nữa, lần trước, tại cổng thành Thiên Hương, Nhị hoàng tử ở cổng
thành bị người ta dọa cho đến vãi ra quần. Quân Mạc Tà căn bản là không
thèm che giấu gì hết, cứ thế mà dẫn theo hai kẻ gây chuyện nghênh ngang đi
trở về Quân phủ mà không có đến một lời giải thích, làm như đây
không có chuyện gì xảy ra.

Đường đường là hoàng tử điện hạ bị làm hại do tay của khách trong
Quân gia, nhưng Quân gia còn không có bất kỳ thông báo nào!Tựa hồ
chuyện như vậy chưa bao giờ phát sinh, chẳng có chút nào là không
hợp đạo quân thần. Chính là hoàng thất cũng coi như”sống chết mặc
bây”, để như vậy mà không giải quyết được gì!

Thực ra, nếu như hoàng thất không muốn bỏ mặc mà miễn cưỡng điều tra,
nhưng tra xong rồi thì có thể làm được gì? Cho dù miễn cưỡng tra cứu thì kết
quả biết trước là chỉ có tệ hơn chứ không tốt hơn được!

Hiện tai, nhìn khắp thiên hạ không ai là không biết Quân tam thiếu Quân
Mạc Tà căn bản là người không thèm nói lí lẽ cơ chứ? Ban ngày ban mặt,
trừng mắt hắn liền mổ bụng người sống!

Lại có ai mà chẳng biết thực lực Quân gia hôm nay đã mạnh khủng khiếp
đến không tưởng? Ngay cả cường giả cấp Chí Tôn, cường giả Siêu cấp Chí
Tôn cũng là có mệnh đến mà không có mạng trở ra!

Quân gia hiện nay cũng có thể xem là một siêu cấp thế gia số một trong
thiên hạ! Cho dù đối mặt với tam đại Thánh Địa có thực lực hùng mạnh
thì đều có thể làm cho đối phương ôm đầu máu mà chạy, chứ đừng nói
đến người khác!

Hoàng quyền, thì đã làm sao? Hoàng quyền ở trong mắt của thường nhân thì
là tối cao vô thượng, nhưng đã không còn được Quân gia để vào mắt nữa
rồi!

Vừa nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ khẽ nhắm mắt lại, ngửa cổ uống
một hớp rượu lớn xuống họng, sặc sụa mà ho khan một tiếng. Nguyên bản
chỗ rượu thượng hạng ngon ngọt, giờ phút này bỗng trở nên đắng chát
khó nuốt.

Nguyên bản, tin tưởng rằng ở bất cứ quốc gia nào mà trong nước có một
siêu cấp gia tộc như Quân gia thì đó sẽ coi đó là một cái đại phúc
tinh cực kì đáng giá cùng may mắn.Bởi vì, có một gia tộc như vậy
thì cứ y như rằng có một báu vật trấn giữ, ít nhất là có thể uy
hiếp bốn phương trong mấy trăm năm!

Mặc dù gia tộc như vậy có ra tuyên bố khẳng định sẽ không trực tiếp tham
gia chinh phạt các nước khác nhưng cũng sẽ quyết không cho phép quốc
gia của mình bị người khác xâm lấn!

Một gia tộc như vậy đối với bất kì một quốc gia nào cũng là một
tấm bùa hô mệnh uy lực cực kì hiệu nghiệm! Nhưng hiện tại, đối với
Thiên Hường hoàng đế bệ hạ mà nói thì tấm bùa hô mệnh này lại
biến thành một tấm bùa đòi mạng, một thứ chất độc trí mạng dành
cho mình!

Quân Vô Hối ơi …Tất cả những chuyện cũng là vì ngươi!

Trước mắt hoàng đế bệ hạ bỗng hiên ra một khuôn mặt, một khuôn mặt
uy nghiêm nhưng cũng không kém phần trí tuệ, ánh mắt ung dung, lãnh
đạm nhưng ẩn hiện sự sắc bén vô bì. Trong đấu tranh quyết đoán nhưng
vẫn thể hiện sự rộng lượng nhân từ, khí phách tung hoành thiên hạ
bất khuất kiền cường nhưng lại dửng dưng phóng khoáng.

Quân thần hàng đầu, Quân Vô Hối!

Bạch Y Nguyên Soái!

Hối hận sao? Hối hận sao? Nếu là lúc trước mình cũng không ra quyết
định như vậy, hiện tại Quân gia chẳng phải là lực lượng lớn nhất hỗ
trợ cho bản thân hay sao?

Hoàng đế bệ hạ cay đắng lắc đầu, Không hối hận, đúng vậy, ta nhất
quyết không hối hận! Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì ta
vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì ta là hoàng đế! Ta nhất quyết không thể
để loại chuyện như vậy phát sinh!

Quân đã không hối hận thì trẫm cũng không hối.

Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi!

Thắng làm vua thua làm giặc, bất quá cũng như vậy!

Hoàng đế bệ hạ uống một hớp rượu lớn rồi gian nan mà nuốt xuống,
chẫm rãi như nuốt nhân tình thế thái.

Ta không hối hận! Có hối cũng đã muộn!

Quân Mặc Tà, trẫm muốn xem xem ngươi có thể nhẫn nhịn đến khi nào!

Nhớ tới Quân Mạc Tà, hoàng đế bệ hạ lại nghĩ tới lần nỗ lực cuối
cùng của mình.

Lần đó, ở trong Quân gia tổ chức yến tiệc, Quân Vô Ý thu nhận Quản
Thanh Hàn làm con gái nuôi, hoàng đế bệ hà cũng ngồi chung với Quân
lão gia tử Quân Chiến Thiên nói chuyện một lần. Nhớ tới những lời
nói lúc ấy, hoàng đế bệ hạ chợt hiện ra nụ cười khổ trên khóe
môi.

“Quân đại ca, ta và huynh đã rất lâu rồi chưa có uống với nhau sảng
khoái như hôm nay, hiện giờ xem ra tửu lượng của huynh đã khá hơn
không ít a.”Hoàng đế bệ hạ vẫn tiếp tục dùng xưng hô như thuở họ
còn cùng nhau khởi đầu lập nghiệp, lối xưng hô này có lẽ đã rất
lâu rồi họ không có đụng đến.

“Bệ hạ lại quá khen rồi, lão hủ đã già yếu hom hen, cũng không còn
sung sức như thời còn trai trẻ nữa, ha ha.”

Hoàng đế bệ hạ đã có câu trả lời nên khi nghe xong liền hiểu ra,
Quân Chiến Thiên trong lúc nói chuyện, tự xưng là “lão hủ”, chứ không
phải là “cựu thần”, điều này đã chứng minh trong lòng Quân lão gia
tử đã có sự lựa chọn cho riêng mình.

“Quân đại ca có chỗ nào già? Ta thấy Quân đại ca là lão già cường
tráng a”Hoàng đế bệ hạ làm như chẳng có nghe thấy gì, mượn hơi men
mà nói chủ ý của mình lần này

”Quân đại ca có nhớ nửa năm trước từng hướng tiểu đệ mà nói về hôn
sự của hai cháu; ha ha, hôm nay tiểu đệ mặt dày dám xin hỏi lại Quân
ca, xem Linh Mộng cùng Mạc Tà, có thể không?”

“Ha ha về vấn đề nay, lão hủ hiện nay cũng không thể định được cho
Mạc Tà cùng công chúa, xa xa không nói, Thanh Hàn lần trước vì cứu
tên hỗn trướng ấy … mà phải hi sinh to lớn như vậy, Quân gia ta sao có
thể cô phụ nàng? Còn có một tiểu nha đầu con cưng của Độc Cô thế
gia …Ài, gây ra dư luận xôn xao a. Mạc Tà trời sinh tính la cà, cử chỉ
tùy tiện xảo trá, sao có thể xứng với Linh Mộng công chúa là bậc thiếu
nữ tinh hoa của trời đất?”Quân lão gia tử lời nói nhẹ nhàng, uyển
chuyển nhưng lại chuyển chủ đề ra ngoài.

“Thanh Hàn tiểu thư vì Mạc Tà mà hy sinh nhiều như vậy, quả là một
nữ tử thông minh và dũng cảm, cùng với Mạc Tà tất nhiên tương xứng
làm chánh thất đứng đầu, trẩm tự nhiên cũng sẽ phá hoại đôi uyên ương.
Trẫm nghĩ Linh Mộng công chúa cũng sẽ không để ý, nếu Mạc Tà có thể
lấy nó cùng làm chánh thất thì …”

Hoàng đế bệ hạ còn chưa nói xong thì đã bị Quân lão Gia tử nhảy
vào trong họng ”Đường đường là công chúa điện hạ, há có thể làm
chung chánh thất, thế có khác gì là làm thiếp người khác ? Hoàng
thất sẽ làm gì còn mặt mũi!”Lão gia tử giọng nói đanh thép, trực
tiếp phủ định,lời lẽ lại càng ra vẻ là vì ta đây suy nghĩ hộ cho các
Hoàng thất các ngươi.

Lại nói tiếp đây quả thật là lời châm chọc, thời thế thay đổi trước
sau cũng chỉ có nửa năm. Nửa năm trước, Quân lão gia tử đành để mất
gương mặt già nua của mình mà cầu xin gả công chúa cho cháu lão, chỉ
để bảo vệ một chút huyết mạch cuối cùng của Quân gia ; lúc ấy lại
bị mình vô tình mà cự tuyệt. Lúc ấy ngay cả đến bệ hạ cũng có thể
tưởng tưởng Quân đại nguyên soái đã lúng túng cùng tuyệt vọng đến đâu.

Nhưng chỉ gần nửa năm sau, lại đến phiên chính mình phải nhấm nháp
cái dư vị tuyệt vọng khó chịu đựng nổi ấy!Nói chuyện cũng cùng một
đối tượng, cùng sự việc, vẫn là về hôn sự giữa Quân Mạc Tà cùng Linh
Mộng công chúa. Nhưng lần này là Quân lão gia tử giống như mình lúc
trước, vô tình mà cự tuyệt, không chừa một chút đường sống!

Cách nói chuyện của hai người cũng không đổi, nội dung cũng không
thay đổi, chẳng qua là tình tiết lại thay đổi một trời một vực.
Nguyên bổn cự tuyệt người biến thành bị người cự tuyệt, người được
thỉnh cầu cũng biến thành người thình cầu!

Đúng là thời gian làm mây nước thay đổi, nhưng nào đâu có đến mười năm?

Chỉ có được nửa năm này, cũng đã long trời lở đất!

Vào buổi tối ngày hôm đó hoàng đế bệ hạ đã tuyệt vọng rồi! Nhìn
vẻ mặt của Quân Chiến Thiên là ngài đã biết kết quả! Nhưng điều duy nhất
ngài không biết là Quân Mạc Tà sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với
mình mà thôi. Nhưng nước đường cùng này cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Không sao hết ! ( Hơ, đằng nào chả chit)

Ở một chốn khác trong hoàng cung.

Hoàng hậu cùng Linh Mộng công chúa im lặng ngồi đối diện nhau. Giao
thừa, vốn là đêm đoàn viên, gia đình tụ họp. Nhưng trong hoàng cung
một vị hoàng đế cùng một hoàng hâu đã sớm cự tuyệt đề nghị này.
Hai tẩm cung đều đã trở nên vắng vẻ thê lương yên lặng như nhau.

Trong quãng thời gian này, Linh Mộng công chúa mỗi ngày đã gầy đi thấy
rõ,đôi mắt càng thô lố ra, chỉ có khuôn mặt vốn khỏe mạnh hồng hào thì
bây giờ lại xanh xao không đọng chút máu; trên mặt hầu như không còn da
thịt ”Mộng nhi đừng hành xác bản thân quá như thế”

“Đời trước làm việc không có đạo lý đã khiến cho các ngươi phải
gánh chịu” giọng của hoàng hậu hết sức nặng nề, kiên nhẫn trấn an
con gái ”Thoải mái lên, thả lỏng tinh thần, hết thảy đã có mẫu hậu
làm chủ cho con”

Linh Mộng công chúa chậm rãi lắc đầu, hướng đôi mắt vô thần nhìn ánh
nến leo lét trên bàn mà bất chợt trào ra hai giọt lệ trên khóe mi
”Mẫu hậu, con chỉ là không muốn làm cho lòng Phụ thân thêm khó chịu”

”Khó chịu?Khó chịu thế nào?”Mộ Dung Tú Tú ngơ ngẩn nhìn con gái
của minh, cực kì kinh ngạc.

Sắc mặt Linh Mộng công chúa buồn bã, lẩm bẩm ”Oan nghiệt, chính là kiếp
trước oan nghiệt. Sự tình làm sao lại biến thành như vậy, tại sao có thể như
vậy, vì sao lại như vậy. . .” Đôi mắt bình thường vốn tuyệt đẹp vốn giờ
chẳng còn chút thần sắc, chỉ có sự mờ đục bao la vô tận, đúng là như vậy!

Mộ Dung Tú Tú đã trải qua tình đời, trong phương diện tình cảm lại
càng là người từng trải, tâm niệm vừa động chợt nghĩ tới một khả
năng khó tưởng tượng mà không khỏi thở phào một cái ”Linh Mộng, không phải
là con đang yêu Quân Mạc Tà đó chứ ?

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận