Dị Thế Tà Quân

Chương 652: xuân noãn hoa khai nhật, nhất kiếm phá Ngân Thành (Xuân về hoa đua nở, một kiếm phá Ngân Thành)

Có thể dùng các phím mũi tên Sang phải, Sang trái để đọc truyện.

“Tuy rằng Thiên Phạt thực lực lúc này đây có bước nhảy vọt thật lớn, chất
lượng tăng vọt, đã đạt tới độ cao các triều đại tới nay chưa bao giờ có; nhưng
chúng ta thiếu Quân Mạc Tà một cái nhân tình cũng là quá lớn, đến mức chúng ta
khó có thể bồi hoàn.” Mai Tuyết Yên than thở nhẹ một tiếng, lúc nói đến cái
tên này, chợt đột nhiên trong lòng nổi cảm giác ấm áp khó hiểu.

“Đại tỷ nói gì thế, chúng ta cùng tỷ phu chính là người một nhà, các người là
hai vợ chồng có cái gì thiếu với nợ, cạc cạc” Hồ Liệt Địa trơ mặt ra, cười hắc
hắc nói : “Chúng ta là nhất bang tiểu cữu tử ( em vợ); đương nhiên cần chiếm
chút vinh quang tỷ phu rồi, các ngươi mọi người nói có phải hay không?”

“Chính vậy, chính vậy. Tiểu cữu tử mà không ăn cùng tỷ phu , uống cùng tỷ phu
thế còn gọi gì là tiểu cữu tử nữa. Tuy rằng tiểu cữu tử chúng ta đây chỉ giúp
chút ít cho tỷ phu giành được thê tử . . .” Các vị thú vương ồn ào cười to,
vui không thể tả.

“Tất cả im miệng cho ta ! Da lại ngứa sao?” Mai Tuyết Yên vừa thẹn vừa giận:
“Các ngươi cả một đám không tiền đồ thì có !” Chúng vương bị kiềm hãm, nhất
thời câm như hến.

“Hùng lão ~~. . . Vậy ngươi nói. . . Hắn, hắn nói hắn thà rằng. . . Muốn tới
Thiên Phạt sâm lâm đến cư ngụ?” Mai Tuyết Yên phồng miệng lên cả nửa ngày,
không biết muốn cái gì, đột nhiên há mồm cà lăm hỏi Hùng Khai Sơn.” Hắn. . .
Thật sự là nói như vậy?”

“Đại tỷ, ngài nói gì thế, không đầu không đuôi. . . Người nào hắn a?” Hùng
Khai Sơn _ mặt thật thà phúc hậu, sờ sờ đầu hoang mang hỏi, tựa hồ thật không
biết thế nào.

“Hùng lão tứ!” Mai Tuyết Yên lớn tiếng vừa quát: “Lại đây ta cho ngươi “thư
giãn” xương cốt ! Cam đoan ngươi sẽ rất thoải mái, ngươi sẽ nhất định rất
khoan khoái cũng thuận tiện minh bạch luôn!”

“Nga, không cần không cần, không cần làm phiền đại giá của người, người nói
không phải là tỷ phu sao, ta minh bạch ta minh bạch.” Hùng Khai Sơn có vẻ như
tỉnh ngộ ra, nói : “Đúng rồi, tỷ phu lúc ấy nhất định là có nói như vậy mà,
hắc hắc, hắc hắc, điểm ấy, Hổ lão cửu có thể làm chứng, hai người chúng ta đều
đích xác người không nói khoác đâu.”

Hồ Liệt Địa vội vàng gật đầu: “Y chang mà, ta hoàn toàn có thể làm chứng! Đại
tỷ, tỷ phu đối người chính là một tấm chân tình. Hai người chúng ta trung thực
hiền lành thật thà như vậy, sao lại có thể khoác lác được chứ ha!”

Chúng thú vương nhất tề khinh bỉ, hai ngươi còn thành thật sao? Sẽ không nói
khoác? Quá vô sỉ !

Mai Tuyết Yên trên mặt ửng đỏ hoàn toàn từ đầu đến cuối, thở phào nhẹ nhõm,
ánh mắt lóe sáng một trận rồi nói “Không nói chuyện ngoài nữa, Quân Mạc Tà sẽ
phải phát binh đánh Phong Tuyết Ngân Thành! Lần hành động này, một là ra oai
với thiên hạ, thứ hai là vì báo thù”

“Về phương diện này, có vô số huyền cơ; tam đại Thánh Địa, tin tưởng cũng sẽ
nhúng tay vào việc này ! Thiên Phạt chúng ta đã thụ nhiều ân huệ hắn như vậy,
lúc này đây, tất yếu phải đem hết khả năng, toàn lực ứng phó, trợ giúp hắn đạt
được mục tiêu này!”

“Đại tỷ người cứ yên tâm đi! Chúng ta nhất định sẽ toàn lực trợ giúp tỷ phu
hành động, cho dù nhảy vào lửa cũng không từ! Đến lúc đó chúng ta, Thiên Phạt
sâm lâm toàn viên xuất động, dốc toàn bộ lực lượng, trực tiếp đem Đại Tuyết
Sơn đạp thành đại bình nguyên ! Kiền hắn * !”

Chúng vương vỗ bộ ngực, trịnh trọng hứa hẹn. Một đám vỗ ngực rung vang trời
(không biết dịch thế này đúng chưa mà tháy ghê wá, vỗ ngực mà rung trời ^^!)!

Chúng nhân lại bắt đầu ầm ĩ kêu tỷ phu, mà Mai Tuyết Yên lại không hề ngăn
trở, cũng không có phản đối. Tựa hồ đối với tỷ phu này, hai chữ này đã lặng
yên tiếp nhận rồi. . .

“Cho nên trong đoạn thời gian này, cần thiết phải đem thực lực mọi người đề
thăng càng nhiều càng tốt!” Mai Tuyết Yên ánh mắt trở nên băng tuyết hàn lãnh

“Buổi chiều bắt đầu, từ nay Thiên Phạt sâm lâm toàn bộ giới nghiêm! Thời gian
bảy ngày, bốn trăm tám mươi chín vị cửu cấp đỉnh phong huyền thú nhất định
hoàn thành việc Hóa Hình cảnh giới! Sau đó, huyền thú trên trời chuẩn bị sáu
nghìn, huyền thú dưới đất chuẩn bị năm nghìn, theo đỉnh phong vương giả sắp
xếp xuống, lúc này đây, cho dù là tam đại Thánh Địa thực dốc toàn lực xuất
động, ta Thiên Phạt cũng muốn chính diện bác sát, giết bọn chúng một trận chấn
động cổ kim chưa hề có, máu tươi chấn động thiên địa!”

Mai Tuyết Yên sát khí ngút trời phát ra nghiêm lệnh !

“Dạ!”

Hạc vương, Hùng vương đám người đồng thời khom người lĩnh mệnh, sắc mặt nghiêm
túc, vẻ mặt cuồng nhiệt! Mười vạn năm, Thiên Phạt rốt cục có ngày hôm nay, lần
thứ hai quật khởi!

Mai Tuyết Yên lâm phong trác lập (đứng thẳng trước gió) đứng trên một ngọn cây
cổ thụ, trông về phương xa, sắc mặt tự nhiên, sâu trong đáy mắt, lại lờ mờ
mang theo nỗi nhớ nhung .

Hiện tại tổng cộng mới cách biệt vài ngày, tại sao cũng đã nhớ mong được da
diết như thế sao? Thật sự là hoài niệm đoạn thời gian trước đây, kề vai chiến
đấu, tuyết ốc nhiên tình (đốt lửa tâm tình trong động tuyết – Thế đây, hán
việt thì ngắn mà ra việt để rõ nghĩa thi dài lê thê), vai kề vai, mật ngữ điềm
ngôn. . . Tóm lại cùng hắn trải qua hét thảy, tất cả đều hiện lên trước mắt. .
.

Cứ như vậy ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng, Mai Tuyết Yên trong tim đột ngột hiện lên
khuôn mặt anh tuấn của Quân Mạc Tà, càng đang nhớ lại Quân Mạc Tà cùng mình
lúc gần đi nói câu nói kia: xuân về ngày hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành!

Xuân về ngày hoa nở, một kiếm phá Ngân Thành!

Đây chính là hắn định kỳ hạn! Còn có không sai biệt lắm thời gian hai tháng!
Cừu nhân kia, định thời gian chính là ngày hai tháng hai ! Thời gian thực
nhanh !

Cho nên Mai Tuyết Yên cần ở trong đoạn thời gian này, hết mọi khả năng tạo
xuất ra một chi huyền thú đại quân tối cường hoành, cùng phối hợp với người
trong lòng tráng cứ san bằng Ngân Thành! Mà trong đoạn thời gian này, Quân Mạc
Tà ở Thiên Hương thành tung ra tin tức nghe rợn cả người. Tin tức một khi công
khia với thế gian thì làm cả thiên hạ bị chấn động, đều rung chuyển!

Tất cả mọi người rõ ràng đều dự đoán được, Quân gia, sắp sửa ở thời gian lúc
xuân về hoa nở, xua quân Ngân Thành, báo thù rửa hận! Lần này hạn thế đại
chiến đã không thể tránh khỏi!

Thập niên trung hồn nan minh mục,

tam thiên nhật dạ huyết dạng hồng;

thương long sĩ đầu nhị nguyệt nhị,

thiên quân vạn mã đạp ngân thành!

( Tạm dịch:

Mười năm đau lòng luôn canh cánh

Ba ngàn ngày đêm mơ việc thành

Ngày hai tháng hai rồng tung cánh

Thiên binh vạn mã phá Ngân Thành!

MS)

Nghe nói một lần Quân Mạc Tà sau khi uống rượu, đột nhiên viết xuống khẳng
định như vậy. Tiếp theo quăng chén rượu; đầy người mùi rượu, sát khí lãm liệt
mà lớn giọng rống lên: “Ngày hai tháng hai, phá Ngân Thành! Diệt Tiêu tặc, rửa
đại cừu!”

Tuy rằng người khác đều không đêu không thể lý giải, Quân Mạc Tà vì sao đem
ngày định ở hai tháng hai? Nhưng Quân Mạc Tà trong lòng mình lại biết, hơn nữa
hắn có đầy đủ lý do làm như vậy: ngày hai tháng hai, rồng ngẩng đầu! Đây là
ngạn ngữ Hoa Hạ!

Đợi cho sang năm ngày hai tháng hai, ta phải đại biểu Hoa Hạ Thần Long, tại
thế giới này ngẩng đầu tương vọng, từ đây thách thức thiên hạ, tung hoành thế
gian!

“Ta Quân Mạc Tà từ đây thông cáo thiên hạ: phàm là ai cùng Ngân Thành Tiêu gia
giao thiệp, tất cả mau mau tránh ra cho lão tử – mở đường, nếu không, nhất
loạt giết không tha ! Trảm lập đoạn! Trảm lập quyết ! ( nhất định chém! Lập
tức chém! “

“Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết ! Phổ biến tất cả-, ai dám không phục?
!”

Một bài thơ của Quân Mạc Tà, ba câu rống to , lấy tốc độ cùng âm lượng như sấm
sét vang ầm ầm chỉ ngắn ngủn mấy ngày thời gian đã truyền khắp cả Huyền Huyền
đại lục!

Gần tới cuối năm, nhưng khắp nơi trên đại lục lại đều là sóng lớn ngập trời!
Việc này làm sao có thể bình tĩnh được! Ít nhất có không ít người, tại lúc
giao thừa này quả thực nuốt không trôi, lo lắng âu sầu.

Mà ngay tại hai mươi chín tháng chạp hôm nay, Quân Mạc Tà ngoài ý muốn nhận
được một phong thơ, cũng Lý Du Nhiên phái người mang tới, trên đó cũng chỉ có
ngắn ngủn nói mấy câu ” ta đi rồi ! Đi Chí Tôn Kim Thành. Ngày mai đó là giao
thừa, nhưng ta không muốn ở này Thiên Hương thành này nữa; có ngươi đang ở
đấy, ta thật sự là chịu áp lực cực kỳ.”

“Có lẽ có một ngày, ta sẽ trở về! Cùng ngươi lại quyết thắng bại. Lúc này đây,
ta chưa chiến đã bại, nhưng sau này, lại bất kể như thế nào, cũng muốn chiến
một trận. Nên nhớ, cẩn thận Huyết Kiếm Đường đã đổi y phục ! !”

ghi chú còn lại là: Du Nhiên ( thong thả)mà đi Lý Du Nhiên.

Quân Mạc Tà chậm rãi đem này tờ giấy nắm trong lòng bàn tay, thản nhiên cười
cười, tùy ý vo tròn tờ giấy trong lòng bàn tay. Hơi hơi thở dài một tiếng. Lý
Du Nhiên, cư nhiên lại lựa chọn ở lúc hai mươi chín tháng chạp ngày này rời
khỏi nhà !

Chỉ một ngày trước đêm trừ tịch (đêm cuối cùng của năm cũ trong Âm lịch), rời
nhà nghìn vạn dặm; ngay cả là Quân Mạc Tà lãng tử bực này cũng chưa từng trải
qua chuyện như vậy, cũng đã rất khó đoán được nỗi lòng Lý Du Nhiên giờ phút
này, nhưng, Quân Mạc Tà lại cảm nhận được một tia bi thương khó hiểu.

Nói vậy giờ phút này Lý Du Nhiên đang viễn hành, vô luận hắn dù vô tình lãnh
huyết thế nào, trong lòng cũng tất nhiên sẽ có một tia thê lương!

Hắn tuy rằng sống ở nhà đại phú, từ nhỏ thường ăn mặc vô lo, nhưng hắn cả đời
này, cũng bị tất hưởng có qua nhiều ít sự việc tốt đẹp; ngược lại chính là
tương phản, từ nhỏ đến lớn nhìn qua, cho mãn nhãn đều là tàn khốc, đều là
huyết tinh, hết thảy đều là mất đi nhân tính, hết đều là câu tâm đấu giác
tranh quyền đoạt lợi! Hắn vị tất có thể so với cuộc sống thoải mái của ta!

Cuộc sống thế gia công tử sung sướng này, rốt cục chọn rời đi, hơn nữa, vẫn là
lựa chọn như vậy tại thời khắc vạn gia đoàn viên! Quân Mạc Tà minh bạch, Lý Du
Nhiên làm việc này tự mình hành động đoạn tuyệt, hướng chính mình biểu lộ hắn
rời xa quyết tâm tranh đấu quyền lực!

Cùng cùng lúc này, lại hướng chính mình để thấu lộ ra tin tức không rõ ràng:
cẩn thận Huyết Kiếm Đường thay quần áo.

Đúng vậy, đổi qua quần áo Huyết Kiếm Đường, dĩ nhiên là không còn là Huyết
Kiếm Đường, có thể là bách tính tầm thường, có thể là thương nhân giàu có,
hoặc giả là đường hoàng quan binh, thậm chí là tại chức quan viên, đương
nhiên, còn có thể phải . . Ngự tiền thị vệ?

Nhưng bất kể như thế nào, với tin tức tế nhị này cũng coi như là Quân Mạc Tà
thiếu Lý Du Nhiên một món nhân tình. Tuy rằng hiện tại Quân Mạc Tà đã không
còn e ngại bất luận kẻ nào, thế lực gì đánh lén, nhưng, tin tức này của Lý Du
Nhiên, là chỉ rõ để hắn minh bạch được một phương hướng , một cái phương hướng
trước đây Quân Mạc Tà xem nhẹ .

Có lẽ, Lý Du Nhiên làm như vậy, chính là làm thát bại cố gắng của gia tộc
mình, nhưng lại thậm chí ra sức thực hiện, hai lần rất bình tĩnh khiến Quân
Mạc Tà thiếu nợ nhân tình. Sau đó, nhân vật đứng đầu một thế hệ của Lý gia mới
lặng yên rời đi; hiện tại Lý gia đã là một con cọp già hoàn toàn không răng
nanh.

Để không bao giờ tồn tại bất kỳ uy hiếp nữa; cho nên Lý Du Nhiên rõ ràng minh
bạch bày ra chuyện này, hi vọng Quân Mạc Tà đến lúc đó có thể đối Lý gia mở
một bên lưới (tha cho Lý gia một đường lui). Đây mới là đích thực chân thực
chân ý dụng tâm của Lý Du Nhiên!

Tuy rằng hắn có phần lãnh huyết, tuy rằng hắn hám lợi, vì đạt được mục đích có
thể hoàn toàn không từ một thủ đoạn nào, nhưng trong lòng hắn, dù sao còn có
như vậy một tia ấm áp, một chút huyết mạch thân tình.

Quân Mạc Tà thở một hơi thật dài một hơi, lắc lắc đầu, nói cái gì cũng không
nói; vung tay lên, tờ giấy đã hóa thành từng mảnh mảnh vụn, theo gió phiêu
khởi “hốt” một trận gió, hoàn toàn bặt vô âm tín.

Nội viện đại sảnh, truyền đến từng trận thanh âm cười vui. Đông gia mọi người
tụ tập đầy đủ ở đấy, Quân lão gia tử yên vui trong lòng!

Đông Phương Vấn Tâm, Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý, Quản Thanh Hàn, ngồi vòng quanh;
ở bên cạnh, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng ở đây, chết sống chính là không chịu đi về.
Tiểu nha đầu tư tưởng thực đơn thuần; ta phải coi chừng, nếu không lại mất
phần của ta thì làm sao bây giờ?

Cho nên, tiểu nha đầu quyết định chủ ý: ngày mai về nhà lúc giao thừa, giờ Tý
vừa hết cũng chính là Mùng Một đầu năm thì lại đến đây! Lúc này đây, con vịt
đã nấu chín rồi cho dù nói cái gì cũng không thể để nó tiếp tục bay đi mất!

Bình luận Báo lỗi
Bình Luận