” Sát khí tương đối đậm đặc! Nhưng hết lần này tới lần khác không thấy bất
luận cái gì có mùi máu tươi, cực kỳ cổ quái!”
Trong đó một vị áo tím sắc mặt căng thẳng đang ra sức tìm kiếm, cảm giác được
không khí ở đây có chút dị thường, sau nửa ngày mới nói
“Hai cỗ sát khí cường đại khác nhau khuấy động chao đảo ở chỗ này , xem ra
đúng là hai người này giao thủ, về phần nữ nhân lại không có tham gia chiến
đấu… Mã Giang Danh, đồ chó chết nhà ngươi ngoài việc ra ngoài tìm nữ nhân
hành hạ đến chết thì còn có thể làm được cái gì?”
Trong lúc hắn đang tìm kiếm khí tức, nói nửa câu thì còn nghe được, nửa câu
sau làm Mã Giang Danh không khỏi cực kỳ không vui. Trên thực tế,vừa thấy thì
hắn cũng đi tới đây, lại là tên biến thái Mã Giang Danh này nên trong lòng hai
người áo tím đã không hài lòng. Như thế nào lại phải cùng cái tên rác rưởi
biến thái này đi cùng một đường đây?
“Nguyễn lão nhị, ngươi là có ý gì?” Mã Giang Danh nham hiểm đảo mắt đánh giá
đầy khinh bỉ “Lão tử thích ngược đãi nữ nhân, với ngươi có quan hệ sao? Ngươi
không lý do liền chĩa mũi nhọn vào ta, là có ý gì?”
Hai người áo tím thì một người tên là Nguyễn Ẩn, một người tên là Nguyễn
Dương; đúng là anh em ruột thịt, lão đại so với lão nhị chỉ sinh sớm hơn nửa
canh giờ. Người thế hệ trước đặt cho một cái tên hiệu: Âm dương đều nhuyễn!
Nguyễn Dương là người vừa nói xong thì hừ một tiếng, xem thường đáp lại “Mã
Giang Danh, nhìn cái bộ dạng dâm tiện của ngươi khi nói những lời này thì lão
phu cũng không được phản ứng ngươi sao!”
“Lão phu có dâm tiện tiếp thì cũng không có dâm với muội tử các ngươi, liên
quan cái rắm !”
“Ngươi nói cái gì?” Nguyễn Ẩn, Nguyễn Dương hai người đồng thời ngẩng đầu, tay
đè chuôi kiếm, hung hăng nhìn chằm chằm Mã Giang Danh: “Mã Giang Danh, hôm nay
ngươi phải trả giá thật nhiều vì những lời nói của mình!”
Người áo bào trắng cầm đầu bên cạnh vội hòa giải: “Các ngươi làm cái gì vậy?
Trước mắt chính là đối đầu kẻ địch mạnh để rửa sạch sỉ nhục cho Tam đại thánh
địa. Có cùng kẻ địch thì cứ nhất trí nhằm vào chúng. Làm sao chỉ dăm ba câu là
đã đấu đá lẫn nhau rồi? Tất cả mọi người nói ít đi một câu thì cũng sẽ không
có chuyện gì?”
Đồng thời trong nội tâm cũng âm thầm buồn bực: xem ra tốp phân chia cho mình
nếu không phải biến thái thì cũng là cuồng nhân! Không ai phục ai, căn bản
không cách nào phối hợp!
Chính mình chỉ là thống lĩnh tạm thời, nhìn hoạt động của mấy người này căn
bản không có bất luận khả năng kiềm chế thì đúng thật sự là đồ phá hoại cực
kỳ!
” Bạch Vô Tâm! Ngươi dựa vào đâu mà nói, thực sự coi mình là thống lĩnh à! Bớt
lo chuyện người khác đi!” Quả nhiên cả ba đều hướng về người áo bào trắng cùng
rống.
Bạch Vô Tâm tím mặt, tức giận phất ống tay một cái hừ lạnh nói: ” Tốt tốt tốt,
vậy các ngươi đánh nhau đi. Hôm nay đánh cho long trời lở đất lưỡng bại cầu
thương, không chết không thôi. Tốt nhất khi đánh xong sẽ gặp Sở Khấp Hồn tiểu
tử kia, cũng tiện để cho hắn đến tham gia náo nhiệt, kiếm chút tiện nghi”.
Ba người này trên đường đi đã có nhiều lần thiếu chút nữa vung tay, cũng không
biết là có số xung khắc với nhau hay là như thế nào, dù sao từ đầu tới đuôi
cũng không có lúc nào được yên.
Nguyễn Ẩn hừ lạnh một tiếng, đối với sát thủ Chí tôn Sở Khấp Hồn vừa được nhắc
tới hiển nhiên cũng không có ý kiêng sợ! Chỉ liếc mắt ra hiệu cho em rồi xoay
người tiếp tục xem xét dấu chân hỗn loạn trên mặt đất hòng tìm ra manh mối hữu
dụng.
Đúng lúc này, đột nhiên “Xuy” một tiếng, một tia khí tức bén nhọn bắn về lưng
của hắn. Nguyễn Ẩn xoay người như tia chớp, thuận tay đánh trả, thân thể xoay
tròn một vòng, đã cầm vật kia trong tay.
Lập lòe phát sáng, nhỏ như cọng lông, chạm vào lạnh toát, vừa tiếp xúc đã biến
mất trên tay, chỉ là thoáng một cái đã hòa tan, nguyên lai là một chiếc băng
châm nhỏ.
Mãn kiểm thương tang tâm bất lão
Tiếu lư tàng đao bất lưu tình
( Tạm dịch:
Mặt dẫu răn reo tâm không đổi
Khẩu phật tâm xà chẳng lưu tình)
Lẽ nào đây không phải là Truy hồn Vô ảnh châm của Mã Giang Danh sao?
Nguyễn Ẩn giận dữ, thân thể cấp tốc lui về phía sau, xoạt một tiếng trường
kiếm đã rút ra ở trong tay, một đạo kiếm quang to lớn chém về phía Mã Giang
Danh còn miệng thì gầm lên một tiếng: “Họ MÃ, ngươi thật hèn hạ! Lão Tử đã
rộng lượng bỏ qua ngươi, lão tiểu tử nhà ngươi lại muốn sau lưng đả thương
người”
Nguyễn Dương mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy lão đại thân thể
xoay tròn liền nổi giận, vì huynh đệ tương thông nên trong nháy mắt liền rõ
ràng cảm nhận được trong lòng ca ca đang nổi giận! Không chút suy nghĩ liền
rút kiếm ra khỏi vỏ, đi theo phía sau huynh trưởng, gào thét như sấm điên
cuồng lao đến Mã Giang Danh!
Mã Giang Danh mặc dù trên đường đi cùng Nguyễn thị hai huynh đệ cãi cọ không
ngừng, nhưng vẫn có thể lấy đại cục làm trọng. Hơn nữa hai bên đều có điều dè
chừng lẫn nhau nên cũng không có thật sự động thủ. Giờ phút này càng không có
đề phòng, căn bản không thể nghĩ tới hai người rõ ràng không để ư thể diện
liền trực tiếp động thủ!
Bất ngờ không kịp đề phòng, Mã Giang Danh cơ hồ bị hai huynh đệ phân thây tại
chỗ, chỉ trong chớp mắt đã ” xoạt” một tiếng như tia chớp bay ra ngoài không
ngờ thoát được một phen nguy hiểm!
Áo bông trên người từ trên xuống dưới bị bổ ra, thậm chí áo đơn bên trong cũng
bị chém thành hai nửa để lộ ra cả xương lồng ngực. Trên mặt, rõ ràng có thể
thấy được một dấu ấn hồng hồng, cũng là bị kiếm khí gây thương tích! Chỉ cần
lệch đi gang tấc, chính là xẻ ngực chết người.
Càng nghĩ càng thấy sợ, Mã Giang Danh chỉ cảm thấy vừa đi qua quỷ môn quan,
tóc gáy toàn thân đều bị dựng lên, đột nhiên nổi giận: “Nguyễn Ẩn, Nguyễn
Dương, bất quá cũng chỉ tranh đấu mồm miệng, hai ngươi rõ ràng hạ độc thủ,
chẳng lẽ cho rằng lão phu sợ các ngươi phải không?”
Đột nhiên tay khoát ra sau lưng , một thanh trường kiếm lóe sáng xuất hiện,
tay trái huy động phía dưới , vài thanh cương châm giấu trong tay cuồng nộ
xuất thủ!
Nguyễn thị huynh đệ càng phẫn hận, ngươi đánh lén sau lưng chẳng lẽ nghĩ lão
tử không biết sao? Ngươi còn có mặt mũi, cư nhiên nói là tranh đấu miệng lưỡi!
Thật sự là dối trá tới cực điểm! Vậy là đinh đinh đang đang ngay lúc đó, ba
người trong nháy mắt đã cuộn tròn lấy nhau mà chiến đấu.
Thấy biến cố ngoài ý muốn này, không riêng gì mấy người Bạch Vô Tâm của “Độn
Thế Tiên Cung”, mà ngay cả Sở Khấp Hồn đang âm thầm chuẩn bị ra tay cũng ngạc
nhiên!
Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra? Bất quá chỉ là tranh đấu miệng lưỡi, như thế
nào đột nhiên đã dẫn đến xuất thủ rồi sao, người một nhà liều chết với người
một nhà! Cái này không biết phải nói làm sao nữa?
Sở đại sát thủ vỗn nhờ gió tuyết ẩn thân hình, lặng lẽ đi tới, vừa mới chuẩn
bị ra tay chém giết! Hắn đã đoán chính xác, tên Mã Giang Danh cùng Nguyễn thị
huynh đệ hai bên đều bất hòa , có thể tiêu diệt từng bộ phận.
Không nghĩ tới còn chưa kịp ra tay, ba người này rõ ràng đột nhiên biến thành
tranh đấu nội bộ. Hõn nữa hoàn toàn không phải là loại vờ đánh để dụ địch, mà
là thật sự triển khai liều mạng, mỗi người đều nổi trận lôi đình, ai nấy đều
tức giận đầy bụng, đều có ý muốn ngươi chết ta sống.
Tu vi Chí Tôn Thượng hạng, dù sao cũng không thể ngu ngốc như vậy? Chớ nói chi
là trước mắt còn có cường địch tùy thời ra tay tập kích, ở trong lúc nguy hiểm
còn muốn tự giết lẫn nhau?
Sở Khấp Hồn thật sự không hiểu chút nào, thực tế đối với hành động của Mã
Giang Danh càng không hiểu: đều là người cầm đầu một phe không khuyên giải thì
thôi, ngươi chỉ là một người còn họ hai người mà vẫn không chịu bỏ qua cho
rằng mình có thần thông chắc?
Chẳng lẽ lão già mặt đầy nếp nhăn còn muốn tìm kiếm tai vạ? Cũng chưa từng
thấy Chí Tôn Thượng hạng bị coi thường như vậy.
Nhưng hắn cũng không biết, Mã Giang Danh mới thật sự là chịu oan uổng. Lúc
trước Nguyễn lão đại trúng phải miếng băng châm, căn bản cũng không phải là Mã
Giang Danh phát ra.
Chính là kiệt tác của Quân Mạc Tà Quân đại thiếu gia ẩn thân ở một nơi bí mật
gần đó! Mã Giang Danh đối với chuyện này không biết chút nào nên lúc này trong
lòng oán giận không thôi!
Mắt thấy ba người này mâu thuẫn thì nguyên nhân của sóng gió là Quân Mạc Tà
đại thiếu gia với “nhân phẩm tốt đẹp”, mang ý niệm và nguyên tắc cơ bản là gây
sóng gió, xúi bẩy gây chuyện, lửa cháy đổ thêm dầu làm sao còn không nhân cơ
hội ra tay, hắn chỉ e sợ thiên hạ không chịu loạn?
Chính là các ngươi mâu thuẫn càng lớn càng tốt, tốt nhất là chuyển thành kết
oán sinh tử vậy càng thêm đã nghiền … Đánh đi đánh đi, tốt nhất đánh đến
người chết ta sống đồng quy vu tận ta lại càng cao hứng!
Hai đại sát thủ đồng thời đang âm thầm chờ đợi, tùy thời chuẩn bị ra tay. Sở
Khấp Hồn lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, sau dó nhờ công pháp kỳ lạ
của mình, ẩn nấp không chê vào đâu được.
Về phần Quân Mạc Tà thì càng phát động âm dương độn, trực tiếp biến mất, triệt
để vô tung vô ảnh! Hõn nữa hiện tại đã xuất thủ! Mà lại vừa ra tay, hiệu quả
đến thực nhanh chóng!
Mã Giang Danh chỉ có một người, tự nhiên chiến không lại Nguyễn thị hai huynh
đệ đại cường giả Chí Tôn Thượng hạng liên thủ! Nhưng Quân Mạc Tà sẽ để cho hắn
dễ dàng bị thua sao? Để cho trận này thật vất vả mới bắt đầu mà lửa đã bị dập
tắt ư? Thật lãng phí, không cam lòng …. Quá là đáng tiếc cỡ nào cho kỹ năng
công phu của từng người bọn họ.
Kết quả là, Quân đại thiếu gia trong tay nắm một vốc băng tuyết, những chiếc
băng châm không ngừng phát ra, quỹ tích quỷ dị khó hiểu, góc độ thì xảo trá
tai quái mà vẫn làm cho Nguyễn thị huynh đệ rống to la lớn, chật vật không
chịu nổi.
Điều đó lại càng làm cho Mã Giang Danh đúng là lấy một địch hai càng đánh càng
hăng, chỉ cảm giác kiếm phong của mình chỉ đâu thì Nguyễn thị huynh đệ lập tức
liền luống cuống tay chân. Trong nháy mắt liền hào hùng nổi lên, âm thầm đắc ý
cười nham hiểm không thôi.
Bạch Vô Tâm mở miệng còn muốn khuyên mấy câu, đáng tiếc không hiệu quả, chẳng
ai có phản ứng với vị cầm đầu “Tạm thời” nên đành phải ở một bên xem náo
nhiệt.
Có điều là đến hắn cũng không nghĩ ra, ba người càng đấu càng kịch liệt; nhất
là Nguyễn thị huynh đệ, hai cường giả đại Chí tôn Thượng hạng lấy hai đánh một
nên chiếm được thượng phong, nhưng lại thường thường chịu đòn mà không sao
giải thích được! Đánh với Mã Giang Danh mà hận đến từng khớp xương, liệu thể
diện có còn nữa hay không!
Ở chân đùi hai người, đã sớm không biết bị băng châm đâm vào bao nhiêu lần;
tuy nhiên đối với hai người vốn huyền công có thành tựu mà nói thì không đến
mức bị thương nặng, thậm chí vết thương nhẹ cũng không. Nhưng liên tục chịu
cảm giác đau nhức lại làm cho hai người cực kỳ khó chịu!
Như vậy cũng còn thôi, có điều hết lần này tới lần khác thì mông đàng sau đúng
là không ngừng có châm đâm vào. Chuyện như thế này sao mà không làm cho hai
người căm tức!
Chỗ kia tuy không nguy hiểm đến tánh mạng nhưng mà hết sức làm người ta có cảm
giác bị sỉ nhục! Đây không phải là giết người mà chính là định trêu ngươi!
Cho nên hai huynh đệ con mắt đều đỏ! Ngay từ đầu vốn chỉ muốn giáo huấn Mã
Giang Danh, nhưng càng chiến càng xúc động phẫn nộ, dần dần hung tính nổi lên,
sát khí bạo tăng, rõ ràng chính thức đạt tới cục diện không chết không thôi!
Nguyên nhân gây ra sát ý kỳ thật rất đơn giản: bàn tọa đằng sau của Nguyễn
Dương bị đâm một châm. Nhưng một châm này có thể nói ma mãnh tới cực điểm, nó
trực tiếp chui vào trong cúc hoa!!!
Mọi người đều biết, thịt chỗ kia chính là rất non, hơn nữa còn là huyền khí
phòng hộ không đến nơi đó cho nên lần này chịu đau có thể so với bị chặt một
đao thì còn khó chịu đựng hơn!
Cho nên mục tiêu bất hạnh bị trúng là Nguyễn Dương liền “Ngao” một tiếng thật
to đồng thời nhảy dựng lên! Thêm vào đó chỗ kia nhiệt độ chính là rất cao,
không đợi hắn xử lý thì ở bên trong đã xảy ra biến hóa từng đợt từng đợt.
Cả máu lẫn nước chảy ra bên ngoài làm Nguyễn thị hai huynh đệ giống như đến
tháng, hơn nữa còn là lần đầu có kinh! Quả là chật vật tới cực điểm, khắp
trong đũng quần đều là lành lạnh, nhơn nhớt, ẩm ướt … đầy ô nhục!
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã không thể tha thứ! Hơn nữa người phải gánh
chịu cái này còn là một vị cường giả Chí Tôn Thượng hạng tuyệt đỉnh!