”Không nói ngày hôm nay con cho người mẹ này một tia hi vọng, mà cho
dù có vô vọng, mẹ cũng sẽ không đi tìm cái chết nữa …Mẹ muốn nhìn
con, mẹ muốn thấy con cao lớn thành người, muốn con cùng vợ của con,
nhìn thấy đứa cháu sinh ra rồi lớn lên,…Mẹ muốn thấy con thay cha con
mà báo thù!”
“Báo thù! Thù chưa tan, hận chưa dứt…Ta sao có thể lại đi tìm cái
chết!” Trong mắt Đông Phương Vấn Tâm, lóe lên ngọn lửa hận thù cực
kì kinh khủng, trong trong ánh lệ, thù hận sâu sắc, giống như con
ngọn lửa đang hừng hừng cháy lên
”Đại ca con, cùng nhị ca của con…Hai đứa nó rốt cuộc là vì sao mà
chết?” Quân Mạc Tà khẽ nhắm lại hai mắt, căm hận nói: “Phong Tuyết
Ngân Thành…Tiêu gia! Thậm chí…Tam thúc Quân Vô Ý cũng là do một tay
Tiêu gia ám toán, gần như bị phế suốt đời, bỏ phí cả mười năm!”
Đông Phương Vấn Tâm rít lên một tiếng thê lương cực độ,”Thù giết
chồng, hận giết con! Tiêu giaaaaaaaaaaaaaaaaaa! (Tịnh Phong: Ta ghi nhiều
cho nó diễn cảm ^^)
“Chờ con hồi phục thương thế, liền chuẩn bị từ nơi này, tiến thẳng
đến Phong Tuyết Ngân Thành! Đòi lại món nợ máu này!” Trong mắt Quân
Mạc Tà cũng đã cháy lên ngọn lửa hận thù:” Lời thề của con sao có
thể không tính? Kiếm Phong…Đã tới lúc sụp đổ! Tiêu gia…Cũng tới
thời khắc diệt tộc rồi…”
“Con? Sức khỏe vừa hồi phục là đi ngay?” ĐÔng Phương Vấn Tâm vừa mới
hết phẫn uất( căm phẫn, uất hận), lập tức chuyển sang lo lắng ”Mạc
Tà, ngàn vạn lần không nên manh động! Việc này… Cần phải bàn bạc
kĩ hơn… Nhất định phải chuẩn bị chu đáo…”
Nói xong, bất chợt lại khóc tiếp rồi nói ”Mạc Tà, mẹ bây giờ…Chỉ
còn có một mình con…Con ngàn vạn lần không nên xúc động…Nếu như còn
có…Xảy ra chuyện gì …Mẹ thật sự không thể sống nổi, nếu như báo
thù có thể khiến ngươi chịu nguy hiểm, mẹ thà rằng vĩnh viễn không
báo thù…”
“Mẹ, người cứ an tâm, trong lòng con đã hiểu, con sẽ cố gắng bảo vệ
tốt cho bản thân!” Quân Mạc Tà xúc động nói:”Nếu như không nắm chắc
vạn phần, con nhất quyết sẽ không tùy tiện ra tay, mẹ chỉ có một
mình Mạc Tà, Mạc Tà cũng chỉ có người là mẫu thân…”
“Vậy ta cũng cảm thấy an tâm.” Khe khẽ gật đầu, Đông Phương Vấn Tâm
tựa hồ có chút xấu hổ, trên mặt cũng thoáng ửng đỏ, thì thảo
hỏi:”Mạc Tà…Con nói thật cho ta biết, phụ thân con hắn…Thật sự có
thể…Sống lại?”
Thanh âm nàng nói, mang theo rất nhiều hi vọng lẫn bất an, suy nghĩ
lâu vậy, hiển nhiên đã tới cực hạn…”Con chắc chắn! Nếu việc này có
chút lừa gạt mẫu thân, thì con…”
Quân Mạc Tà giơ một bàn tay, cực kì trịnh trọng nói. Đông Phương Vấn
Tâm hốt hoảng, vội láy tay che miệng hắn, bối rối lắc đầu
nói:”Không!Không cần thề! Mẹ tin! Mẹ thật sự tin! Thật sự…”Trong
lòng Quân Mạc Tà khẽ thở phào nhẹ nhõm…
Vài ngày sau đó, thân thể Quân Mạc Tà tiến triển rất khả quan, tâm
trạng Đông Phương Vấn Tâm cũng dần ổn định …Thậm chí, đem bức tranh
của Quân Vô Hối treo trong phòng, đều…Lấy xuống, trân trọng thu vào,
nỗi thương nhớ vô biên cũng loãng đi rất nhiều, mọi thứ đều chỉ để trong
đáy lòng…
Đối với lời nói dối thiện ý này, mặc dù Quân Mạc Tà có đôi chút
áy náy, nhưng phần nhiều là niềm vui sướng không tên…Mang theo hi vọng
sống còn…Cho dù là hi vọng cực kì mong manh…Cung xem như tuyệt vọng
đến cố chấp đi…Ngày hôm nay, trong đại sảnh Đông Phương thế gia.
Lão phu nhân, Đông Phương tam huynh đệ, Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên cùng
Đông Phương Vấn Tâm đều ngồi lại. Đông Phương Vấn Tâm ngồi bên cạnh con
trai, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn con mình, trên mặt lại dâng lên
từng nụ cười trìu mến…Tựa hồ đứa con bất kể ở nơi nào, bất kể
trưởng thành ra sao đều vẫn là đứa con bé nhỏ mông trần nàng từng
ôm trong ngực.
Thể trạng lão phu nhận rõ ràng có thay đổi tốt hơn, con gái tỉnh
dậy, hơn nữa còn mất đi tử khí, lộ rõ sức sống bừng bừng, lần
này cháu ngoại lại đến bất ngờ, làm cho mọi người rất nhiều ngạc
nhiên cùng thú vị, thế nào lại mang theo một cháu ngoại dâu, mà lại
là một cháu ngoại dâu rất lợi hại.
Lão phu nhân mấy ngày nay đã cười rất nhiều, không còn khúc mắc,
lại được Quân Mạc Tà dùng linh lực chậm rãi vận chuyển trong cơ thể,
cả ngươi lập tức trở nên trẻ ra mười mấy tuổi…Khí phách cùng khí
thế lăng lệ năm nào lại một lần nữa trở về bên bà!
Lúc này lão phu nhân đang xem tình báo được gởi tới từ bên ngoài,
chất thành một chồng, nhíu lông mày, lấy ra từ chính giữa cái gì
đó…Trong vài năm này, Đông Phương Thế Gia cùng bên ngoài tới lui, hoàn
toàn là dựa vào những tin tức tình báo này…
Cuối cùng ho khan một tiếng, lấy ra một phần tình báo, nói:” Ở đây
có vài tin tức tương đối trọng yếu. Mọi người phải cẩn thận một
chút. Mặc dù chúng ta không còn ở giang hồ, nhưng, tùy thời cũng có
người đi ra ngoài làm việc, có một số tình huống, cần phải thông
báo gấp cho toàn bộ con cháu trong nhà, miễn phải gặp đại phiền
toái. Trêu chọc phải người không nên trêu chọc”
Ba người Đông Phương Vấn Tình cùng đồng thanh kêu đúng, lão phu nhân
liếc mắt nhìn Quân Mạc Tà, có chút ý tứ nói:”Mạc Tà, ngươi chưa
dứt khỏi tục thế, cần biết một số việc, dứt khoát không được tùy
tiện đén trêu chọc! Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân ( đồng
nghĩa với câu:núi cao còn có núi cao hơn.)! Hiểu chưa?”
Quân Mạc Tà ngẩn ra, cũng không rõ là bà ngoại rốt cuộc muốn nói
cái gì, bất quá trưởng bối nói, chỉ có thể nhất mực ưng thuận
”Ngày trước diễn ra lien tiếp nhiều trận đại chiến, tam đại Thánh
Địa xuất ra tổng cộng chín mươi cường giả danh tiếng lẫy lừng,
trước sau mấy chục lần vây giết hòng diệt trừ Thiên Phạt đệ nhất
nhan Mai tôn giả, nhưng mà lại nhận lấy việc tổn hao binh tướng. Cuối
cùng nhận lấy kết quả cực kì thảm hại, thực lực Thiên Phạt thú
hoàng Mai tôn giả quả nhiên kinh người. Tin rằng đem chưởng quản Tam
đại thánh địa so sánh chỉ sợ cũng khó bằng được như thế…”
Lão phu nhân nói tới đây, Quân Mạc Tà bất chợt ho khan kịch liệt…Mai
Tuyết Yên cũng ngạc nhiên trợn to hai mắt, hai mắt phượng hồ nghi đảo
qua hai lượt, lại nghe được lão phu nhân nói câu cuối cùng kia, thì lập
tức đỏ mặt cúi đầu xuống.
Trong lòng QUân Mạc Tà gần như tưởng rằng, không phải lão phu nhân
đang đùa giỡn hai người bọn họ sao? Phải biết rằng Mai tôn giả lúc
trước bị vây giết, hiện tai đang lể phép ngồi, tại đây đều có thể
coi là người trong nhà, không nhất thiết phải khích lệ vậy…( Tịnh
Phong: bả ghiền cháu dâu quá đó mà )
Lão phu nhân trừng mắt liếc hắn một cái, mặt hướng mọi người nói:”
Chuyện này, chính là một cơn lốc xoáy cực kì khổng lồ….Ngàn vạn
lần phải chú ý! Một khi lỡ bướt vào trong, thì không chỉ một mình
Đông Phương Thế Gia…Cho dù là toàn bộ thế gia trong thiên hạ gắn chặt
thành một khối cũng khó tránh khỏi kết cục hôi phi yên diệt( cháy
thành tro bụi)!”
“Mẫu thân, việc tam đại Thánh Địa tranh chấp nội bộ cùng Thiên Phạt
sâm lâm, chẵng lẽ cũng quan trọng như thế sao? Ta biết tam đại Thánh
Địa tồn tại, có hơn một lần tiến vào Thiên Phạt sâm lâm, cũng có
biết qua các vị tiền bối cao nhân trong thánh địa…”
“Tam đại Thánh Địa tự nhiên là rất lợi hại, bất quá, nếu như nói
tam đại Thánh Địa tự mình có thể bảo toàn được cho toàn bộ thế
gia trong thiên hạ… Thì việc này cũng có thể cho qua đi?”
Đông Phương Vấn Tình buồn bực nói:”Hơn nữa, Mai tôn giả kia cũng rất
có phong thái quân tử, trận chiến lần trước ở Thiên Nam, tất cả đều
kết thúc, bên Thiên Phạt mặc dù chiếm ưu thế, cuối cùng lại lựa
chọn ngừng chiến lui binh, bỏ qua việc làm địch nhân cùng nhân loại;
thậm chí có thể nói là rất khoan hồng độ lượng; ta thật không
hiểu, cùng mang danh Thiên hạ Tam Thánh Nhất Hung, tại sao lại vì đố
kị mà ra tay như vậy?”
“Ngươi thì biết cái gì!(Tịnh Phong: Dốt mà thik chém giógiống ta )
Ngươi làm sao biết được sức mạnh thật sự của tam đại Thánh Địa,
nhiều nhất bất quá chỉ là băng sơn nhất giác( phần đỉnh núi băng:
ý bảo là chỉ rõ vẽ bề ngoài) thôi, ba sức mạnh kia thật sự còn
vượt xa cả trí tưởng tượng của ngươi, thậm chí còn hùng mạnh hơn
rất nhiều kìa!”
“Còn nữa, Mai tôn giả như thế nào mà lâu nay lại không được nhắc
tới, hà tất trong đó còn có duyên cớ khác! Loại cấp bậc này, cơ
bản không phải bất cứ huyền giả nào cũng có khả năng tiếp xúc,
chạm đến là chết, cả gia tộc cũng có khả năng bị giết! Ngươi ngàn
vạn lần không nên xem việc này là không có gì!”
” Ta nói rõ cho ngươi biết, một khi gặp phải sự việc loại này, chạy
được bao xa thì cứ chạy! Dẹp bỏ cái lòng chính nghĩa của ngươi đi!
Tại cuộc chiến này, chính nghĩa trong lòng của ngươi, chỉ là một
trò cười! Thậm chí còn là một truyện hết sức đáng cười!” Lão phu
nhân chẳng chút lưu tình mà mắng một trận.
“Hai đứa nhỏ các ngươi cũng như thế!” Lão phu nhân oai nghiêm hướng
mắt nhìn Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên, cảnh cáo:” Tuy rằng thực
lực các ngươi không tầm thường, nhưng… chuyện Tam đại Thánh Địa bao
vây tiêu diệt Mai tôn giả như vậy, tốt nhất là nên trốn đi!”
Quân Mạc Tà cùng Mai Tuyết Yên nhìn nhau cười khổ; nếu như có khả
năng, chúng con tất nhiên sẽ chọn trốn tránh…Chỉ là…Chúng con là
đương sự a, trốn thế nào được đây?
Bất quá, tin tức này rốt cuộc là bị sao vậy? Tại sao chỉ đề cập
đến Mai tôn giả, căn bản là không có chút bóng dáng của Quân Mạc
Tà? Càng không có sự xuất hiện của Quân gia? Đây cũng là rất quá
đáng nha? Còn về phần công tác tình báo cũng quá thất bại đi!
“Còn nữa, hiện giờ Mai tôn giả đang cùng Chí Tôn sát thủ Sở Khất
Hồn lien thủ, hướng đến Tam đại Thánh Địa mà truy sát, sử dụng mọi
thủ đoạn để mà đòi lại nợ máu!”
Lão phu nhân thở dài:”Sở Khấp Hồn kia được xưng là Chí Tôn sát thủ,
cũng là một đời kiệt xuất, luôn xuất quỷ nhập thần, giết người
trong vô hình! Nhưng cứ chống lại Tam đại Thánh Địa như vậy, thật sự
cũng có chút không tự lượng sức!”
” Thậm chí may mắn có thể được phần thắng thế thì sao, Tam đại
Thánh Địa tích lũy bao đời nay, há lại dễ dàng cùng, há chỉ có
thêm một tên Sở Khấp Hồn là có thể chống nổi? Cứ chống đối như
thế, bất quá chỉ là đi nộp mạng mà thôi…”
Nếu như SỞ Khấp Hồn nghe được Lão phu nhân đánh giá, nhất định sẽ
khóc không còn nước mắt. Trời xanh a, đất rộng a! Con cháu rùa đen
vương bát đản mới nguyện ý chộn rộn chuyện người khác… Ta nào biết
được là chuyện gì đã xảy ra, cứ ngơ ngác mà mắc phải họa trời
giáng. Lão tử bị truy sát lâu như vậy, tới bây giờ ngay cả nguyên
nhân còn chưa biết ra sao…
“Chỉ có điều Mai tôn giả hình như đã ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm, cùng
với cuộc chiến lần trước ở Thiên Nam, thệ ước năm đó của ĐÔng Phương
thế gia chúng ta đã được bài trừ một nữa!…Còn lại… Chỉ còn chờ
Kiếm Phong Tuyết Sơn sụp đổ nữa mà thôi”
Lão phu nhân buồn rầu nói:” Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt, chúng ta
có thể coi là may mắn, nhưng Kiếm Phong sừng sững bao đời nay, thế
nào lại có thể dễ dàng sụp đổ? Điều cuối cùng này thật sự quá
khó khăn!”
“Có lẽ ngày mai nó sẽ sụp đổ! Bà ngoại, người yên tâm đi, ông trời
luôn giúp đỡ người lương thiện!” Quân Mạc Tà cực kì uy tín nói.
“Đứng qua một bên! Con nít thì biết cái gì ? Chuyện như vậy, há chỉ
giương mồm lên là làm được? Đông Phương Thế gia ta cũng phải là loại
hiền lành, người đánh ta một đấm, ta đâm người mười kiếm! Ức hiếp
người lương thiện? Lão già Quân Chiến Thiên kia dạy ngươi như thế à?”
Lão phu nhân tức giận trút xuống:” Cần có một chút Đông Phương gia
huấn nữa.”
“Mạc Tà…Bà ngoại con cùng các cậu đang nói chuyện, con là một đứa
trẻ không được nói leo.” Đông Phương Vấn Tâm dịu dàng căn dặn một câu,
rồi không vui nói:”Mẹ… Mạc Tà còn là một đứa nhỏ, người lại lớn
tiếng như thế, chỉ làm cho hắn sợ, chờ hắn trưởng thành…” (Tịnh
Phong: Tiền nhãn phụ mẫu, lão tử vi hài tử a )
Những lời này đến tai lão phu nhân cùng Quân Mạc Tà đều giật mình.