Tử Kinh Hồng tức giận hét lớn một tiếng “Giết! Mọi người động thủ, xông lên
đánh chết”
Tử Kinh Hồng vỡ lẽ, lão rốt cục hiểu được, nếu tiếp tục đấu võ mồm, mình tuyệt
đối là nói không lại thằng nhãi này. Thậm chí còn có thể bị hắn làm tức chết
tươi, nếu là quả thật bị hắn chọc tức bể bụng mà chết đi, vậy cũng liền rất
oan uổng sao.
Theo một tiếng hiệu lệnh của Tử Kinh Hồng, Mộng Huyễn Huyết Hải ba mươi người,
Chí Tôn Kim Thành mười ba người, đồng thời đánh tới!
Nhân vật đầu não Chí Tôn Kim Thành Tiếu Vị Thành trừ bỏ duy nhất một câu lời
dạo đầu, sau đó thủy chung đều không có nói một câu nào, ngay cả là thời điểm
tất cả mọi người ở cười to, hắn vẫn là hung hăng nhìn chằm chằm Mai Tuyết Yên,
trong mắt tràn đầy cừu hận!
Cũng là bởi vì nàng, chính vì nữ nhân như nàng mà làm cho mười lăm người lão
huynh đệ vô thanh vô tức chết đi! Còn có thêm hai vị huynh đệ là trực tiếp bị
Mai Tuyết Yên phân thây mà chết!
Càng bởi vì lúc ấy lão nhát gan mà không dám ứng chiến, trơ mắt nhìn lên nàng
cùng nàng nhân tình nghênh ngang rời đi!
Đây là nỗi sỉ nhục lớn nhất cả đời Tiếu Vị Thành!
Vô cùng nhục nhã! Khó có thể tẩy đi nỗi nhục nhã vô cùng này!
Nếu như không thể đem Mai Tuyết Yên giết chết, điều sỉ nhục này đều trở thành
tâm ma Tiếu Vị Thành, quấy nhiễu cả đời!
Điểm này, Tiếu Vị Thành rất rõ ràng, cũng rất minh bạch!
Cho nên, lão một mực không nói gì, một mực ở tích tụ công lực, chuẩn bị tùy
thời tố xuất Lôi Đình Nhất Kích!
Đánh chết yêu nữ!
Vòng vây đã muốn hình thành, Mai Tuyết Yên ngay cả chắp cánh cũng khó thoát
thân! Giờ phút này trước hết giết Mai Tuyết Yên, sau đó sẽ tới Sát thủ Chí tôn
Sở Khấp Hồn. Không biết tên chết toi đó đã bị giết chưa?
Từ khi chính mình truyền ra tin tức, đến nay thời gian không sai biệt lắm đã
được nửa tháng. Bên ngoài truyền đến tin tức, nói là đã từng cùng Sở Khấp Hồn
giao thủ vài lần, nhưng đều bị hắn đào tẩu,
Điều này không khỏi làm Tiếu Vị Thành tức giận rồi lại là tràn đầy kỳ vọng!
Kỳ vọng Sở Khấp Hồn tốt nhất có thể sống được lâu dài một chút, nếu là do
chính mình tự tay tống hắn ra đi, thì đó chính là sự tình thưởng tâm duyệt mục
(cảnh đẹp ý vui) nhất của bản thân!
“Quân Mạc Tà! Tên tiểu tạp chủng ngươi! Tên vương bát đản trời đánh! Ngươi vừa
rồi chửi bới mà lão tử có thể thích sao? Bây giờ còn không mau nạp mạng cho
lão tử!”
Câu Bất Hoàn gầm lên giận dữ như sấm, thần tình dữ tợn đánh về phía Quân Mạc
Tà, hắn hiện tại đối với Quân Mạc Tà hận thấu xương! Cho dù là biết rõ Quân
Mạc Tà phía sau có một vị đại cao thủ sư phó mình tuyệt đối không thể trêu
vào, nhưng Câu Bất Hoàn cũng đã liều lĩnh!
Tiểu tử này không thể không giết!
Bởi vì hắn đã đem tôn nghiêm của mình dẫm đạp dưới lòng bàn chân, vô tình giày
xéo! Làm cho mình đã trở thành chuyện cười lớn nhất tam đại Thánh Địa!
Nhiều năm tích luỹ thanh danh, bây giờ bị hủy hoại trong chốc lát!
Nhưng kỳ thật chuyện này nói đến cùng chính là lão cũng kỳ quái.
Nếu lão không nói ra câu nói muốn ăn thịt” Mai Tuyết Yên. Quân Mạc Tà cũng sẽ
không tróc lộng được hắn ác độc như thế [DG: để tróc lộng cảm giác nặng nè hơn
dịch thành “trêu cợt”]! Truy cứu nguyên nhân, chỉ có thể trách hắn gây tội thì
phải chịu tội, trách ngươi được sao? !
Chiến cuộc nháy mắt triển khai, Mai Tuyết Yên rút kiếm nắm trong tay, thân
mình như gió lốc bổ nhào phóng ra ngoài, chính diện nghênh kích!
Đối mặt bốn phương tám hướng xuất kích, chỉ có chủ động phóng ra, mới có thể
tận khả năng gác sang một bên ba mặt khác, làm giảm bớt áp lực cho bản thân!
Mai Tuyết Yên kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, vả lại không còn có tâm
nhẫn nhường, tâm niệm liên tiếp biến hóa phương án nhanh chóng chế định đối
với kẻ địch!
Quân Mạc Tà thân mình cũng nhoáng lên một cái, tựa hồ muốn đi theo Mai Tuyết
Yên tiến tới, nhưng trên thực tế thân thể hắn như tiến thực thối, đột ngột đảo
lại một vòng, cấp tốc bay ngược trở lại!
Câu Bất Hoàn ngẩng cao cái đầu bóng lưởng, bộ mặt dữ tợn, cổ nổi gân xanh, tựa
như một con đại ô quy nổi trên mặt nước, theo gió vượt sóng mà đến!
Giữa hai tay lão đều nắm một thanh binh khí kỳ dị, nói là kiếm ư, lại có độ
cong; nói là đao ư, lại độ cong rất lớn, cơ hồ xước mang rô bình thường. Chính
xác mà nói, hẳn là một cái câu!
Câu Bất Hoàn câu! (câu mà không phải câu)
Quân Mạc Tà thân mình tựa như cá trơn trượt bơi đi, trong miệng còn không quên
trêu chọc.
“Câu Bất Hoàn, ngươi thật không có cô phụ họ này của ngươi, ngươi là họ câu;
đầu lưỡi cả ngày lè ra ngoài, giống như lưỡi chó, ngay cả trên đầu cũng có
đường rãnh (đạo ‘câu’), cư nhiên binh khí cũng là câu, ta thực sự là bội phục
ngươi a, chưa từng có người nào giống chó toàn diện được đến thế, ngươi thực
sự là một đóa hãn thế kỳ hoa thế gian nha.”
Câu Bất Hoàn không nói được một lời, song câu hung hăng nhào đến, tựa hồ muốn
đem thân mình Quân Mạc Tà nhất câu lưỡng đoạn, tốc độ cực nhanh, Quân Mạc Tà
quát to một tiếng, dường như không kịp né tránh, thân mình hắn đã bị hữu thủ
câu cuốn lấy eo; Câu Bất Hoàn mừng rỡ trong lòng, hét lớn một tiếng: ” Tiểu tử
chết tiệt đi chết đi!” Toàn lực thu về.
Kình lực toàn khai (toàn lực phát ra) trong nháy mắt, lại phát hiện câu đi qua
căn bản chỉ là không khí, lực đạo thành ra thừa rất nhiều, đồng thời chân cảm
thấy mềm nhũn.
Câu Bất Hoàn tuy rằng còn không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng
nếm qua một lần thiệt thòi lúc sau đã có chút chuẩn bị; lập tức ly khai vị trí
cũ, tiếp tục điên cuồng truy kích Quân Mạc Tà.
Quân Mạc Tà tựa hồ rất là chật vật, chạy trối chết, Câu Bất Hoàn theo đuổi
không bỏ, hai người một đuổi một trốn (giống chơi đuổi bắt hồi còn nhỏ wá ta),
chớp mắt liền đã chạy tới phía sau một đại thạch đầu (tảng đá lớn) mắt nhìn
không thấy được nữa”,
Mai Tuyết Yên trường kiếm như gió, thiên biến vạn hóa; nỗ lực vận lực địch lại
sự vây công của sáu gã cao thủ! Tràng diện giao chiến còn chưa thể xem là quá
lớn, những tên khác đều ở một bên quan chiến, chuẩn bị tùy thời ra tay chi
viện!
Tử Kinh Hồng đa mưu túc trí, lão thật ra sẽ không cho phép bộ hạ của mình xuất
hiện thương vong, ít nhất không hy vọng có thương vong quá lớn, cho nên, đem
có thể điều động nhân thủ chia làm bảy tổ, người Mộng Huyễn Huyết Hải năm tổ,
thậm chí Khả Mai Đại mười ba người chia làm hai tổ; mỗi một tổ chính là tiếp
vài chiêu. Vô luận thắng bại. Xong việc tức khắc lui về sau, sau đó hai tổ
tiếp theo tiến lên, như thế tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Tạm thời không tham chiến, toàn lực khôi phục công lực tiêu hao hết lúc trước,
tùy thời chuẩn bị lần thứ hai phóng ra! Càng thêm phòng bị Mai Tuyết Yên nhân
cơ hội chạy trốn!
Không thể không nói, đây là biện pháp đối phó Mai Tuyết Yên tốt nhất!
Hao tổn!
Chỉ cần ngươi di chuyển không ngừng, ngươi phải cùng chúng ta tiêu hao dần!
Chúng ta tổng cộng bốn mươi ba người cao thủ đứng đầu đương đại hao tổn một
mình ngươi, cho dù là ngươi huyền công cao thâm như thế nào, cao minh như thế
nào, cũng có thể hao tổn chết ngươi!
Như vậy tiêu hao dần, cho dù là hao tổn đến sang năm, hai đại Thánh Địa cũng
hao tổn được nổi! Bởi vì tùy thời cũng có thể nghỉ ngơi, nhưng Mai Tuyết Yên
không có bất kỳ một chút dư địa mà nghỉ ngơi!
“Không cầu có công, nhưng cầu không qua! Mọi người chú ý, chỉ cần ả không thể
dừng tay là được; nhưng đầu tiên cần bảo đảm chắc chắn bản thân phải an toàn!”
Tử Kinh Hồng lớn tiếng phát lệnh; sắc mặt nghiêm túc!
Lão mặc dù không có nhìn về phía Tiếu Vị Thành, nhưng những lời này lại chính
là đối Tiếu Vị Thành mà nói! Chính là liên quân sơ hở lớn nhất chính là ở báo
thù lòng của Tiếu Vị Thành!
Nếu là Tiếu Vị Thành thực liều lĩnh đánh bừa liều chết, cố nhiên có cơ hội làm
cho Mai Tuyết Yên bị thương, nhưng dạng này tất nhiên sẽ dẫn động bạo phát đại
chiêu, mà Mai tôn giả thông hiểu phạm vi đại chiêu, chính là phúc viên (diện
tích) ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa, thanh thế lại càng hạo đại;
Một khi xuất hiện loại tình huống kia, chỉ cần Mai Tuyết Yên tổn thương mà
chưa chết, nàng liền có cơ hội thừa dịp loại hỗn loạn này mà chạy trốn,
Ngược lại không bằng như hiện tại, ôn thủy chử thanh oa (nấu ấm hầm thịt ếch),
chậm rãi tiêu hao!
Dù sao ta cũng có rất nhiều kiên nhẫn! Tử Kinh Hồng đối vói sách lược của mình
rất là đắc ý.
Nhưng đồng thời, thúc đẩy lão làm ra quyết định này, còn là bởi vì sự tình của
Độn Thế Tiên Cung! Độn Thế Tiên Cung hai mươi chín danh cao thủ bị Mai Tuyết
Yên tàn sát trong một trận chiến, chuyện này đối với Tử Kinh Hồng chính là
chấn động quá lớn!
Chấn động lớn nhất chính là vừa rồi! Bởi vì Tử Kinh Hồng rõ ràng phát hiện,
Mai Tuyết Yên vậy mà như cũng không có một chút dấu hiệu bị thương! Đây quả
thực là không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên Tử Kinh Hồng chỉ cầu vô qua, không cầu lập được công! Vạn nhất Mai
Tuyết Yên tu vi quả thực đã đến cảnh giới vang dội cổ kim, đã biết những người
này đào tẩu hẳn còn kịp, phía trước chính là thuyết minh, mọi người là chiến
hữu, đây chỉ là “luận bàn” mà thôi.
Nhưng vây công như vậy, lại nhất có thể đánh giá thực lực mỗi người!
Chỉ cần xem vài vòng, Tử Kinh Hồng có thể phán đoán chuẩn xác ra thực lực chân
chánh Mai Tuyết Yên. Nếu so sánh mà kém không quá xa, đến lúc đó, tuy rằng
tiếp tục vây công như cũ như vậy, nhưng lực độ tăng thêm cùng uy hiếp tăng
thêm, lại muốn gia tăng nữa”,
Trên sườn núi, mặt sau đại thạch đầu, Sở Khấp Hồn thấy được muốn ngừng hô hấp.
Chiến đấu kịch liệt như vậy, chính mình cả đời có thể thấy mấy lần? Sở Khấp
Hồn trong lòng cảm thán, đặ biệt là nàng như là một tiên nữ nhảy múa vậy, thật
không ngờ khủng bố như vậy!
Phải biết rằng, đây chính là hợp hai vị cao thủ Chí Tôn Thượng hạng với bốn vị
Chí Tôn cùng nhau vây công a, nàng thế nhưng không chút nào rơi vào hạ phong!
Thậm chí, thậm chí còn chiếm cứ không ít chủ động!
Trong thiên hạ cư nhiên lại có nữ tử thực lực khủng bố như thế! Nhưng lại còn
hoa lệ như vậy, Sở Khấp Hồn chấn kinh rồi. Lấy sức một mình đối kháng tam đại
Thánh Địa? Chỉ là điểm này liền đủ để cho Sở Khấp Hồn, bội phục,,
Bởi vì hắn mình tuyệt đối không dám!
Bất quá sát thủ Chí Tôn trong lòng nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên lai những người
này cũng không phải mai phục đối phó ta. Vậy mà lúc trước chính là làm ta sợ
muốn chết, *, mấy ngày nay quả thực thành chim sợ cành cong roài. Bất quá,
xem xem náo nhiệt cũng không tồi, có chút thân pháp bộ pháp kiếm pháp chiêu
pháp, cũng có thể để mình một tý tham ngộ mới đây, rất có bại ích (có chút có
ích)”
Cho nên vị này sát thủ Chí Tôn rốt cục khoan tâm đại phóng, tuy rằng vẫn là
cẩn thận thu liễm khí tức bản thân, lại tự ngưng thần quan vọng loại cao thủ
so đấu trăm năm khó gặp này, càng xem càng tâm hữu sở đắc (dạng này chắc là
càng xem càng thu được nhiều lợi), càng xem càng mi phi sắc vũ (mặt mày hớn
hở), cảm thấy việc này nhất định có đạo lý.
Giữa sân, Mai Tuyết Yên diện sắc như thường, đạm nhã nghi nhân, thủy chung
không nóng không vội; mà phương diện hai đại thánh, đã thay đổi ba đợt nhân
thủ!
Những người này quả nhiên hết sức xảo trá, bọn họ cũng đều biết kiếm trong tay
Mai Tuyết Yên chính là thần binh lợi khí, đều cẩn thận khống chế binh khí mình
không cùng trường kiếm của nàng tiếp xúc; sáu người thay đổi phương vị như đèn
kéo quân, quay chung quanh Mai Tuyết Yên triển khai du đấu.
Mai Tuyết Yên khí tức du trường, nàng tuy rằng hiểu rõ tính toán của đối
phương, nhưng cũng không vội, thậm chí hoàn toàn không có tính thay đổi chiến
thuật. Bởi vì, nàng đang chờ Quân Mạc Tà. Quân Mạc Tà đem Câu Bất Hoàn lôi kéo
đi tất có thâm ý của hắn,,
Cho nên Mai Tuyết Yên đang đợi!
Nếu là Quân Mạc Tà chưa có trở về, cho dù là những người này đuổi nàng đi,
nàng cũng sẽ không đi. Huống chi là hiện tại chính là du đấu?
Mai Tuyết Yên gần đây thực lực liên tiếp đột phá, lấy thực lực trước mắt mà
nói, căn bản là việc bọn chúng vây khốn nàng là điều không thể, chỉ cần nàng
muốn thoát tùy thời cũng có thể!
Chiến đấu đến chừng mực, Mai Tuyết Yên thân hình đột nhiên vừa chuyển, kiếm
thế chợt tư thất, trở nên nhẹ nhàng như gió, vô hình vô tích, bỗng nhiên Cuồng
Phong gào thét, bỗng nhiên Nhu Phong hiu hiu, bỗng nhiên Hàn Phong lạnh thấu
xương, bỗng nhiên Thu Phong bi thương,,
Nàng đang thi triển bộ thần diệu kiếm pháp thế gian, thế nhưng làm cho người
ta có cảm giác rõ rệt! Cảm giác được trong kiếm chiêu của nàng uẩn hàm kiếm ý
bất đồng
Bộ chiêu pháp vừa xuất này, sáu người vây công thấy những điều chưa hề thấy,
văn sở vị văn (mới nghe, thấy lần đầu); nháy mắt liền trận cước tán loạn; Tử
Kinh Hồng nhướng mày, nắm thời cơ: “Thêm sáu người tiếp theo!”